Thức dậy đã lập gia đình rồi

Chương 20


Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 20:

Nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của ba mẹ, bất kể làm sao cô cũng không thể nói ra hai chữ “ly hôn” được!
 
Ba Hạ vừa hát khẽ vừa nấu ăn, mẹ Hạ kéo tay Hạ Sở đi sắp xếp hành lí.
 
 “Nước hoa này là cho tiểu Tình.” Mẹ Hạ nói: “Mùi nước hoa này không quá chững chạc đi? Mẹ ngửi thấy mùi khá thơm, cô gái ở quầy bán hàng nói mấy người trẻ bọn con đều thích mùi này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sao mà Hạ Sở hiểu mấy thứ này? Có điều cô láng máng nhớ được trên bàn trang điểm của mình có một chai giống vậy, đáp: “Không chững chạc, cậu ấy chắc chắn sẽ thích.”

Mẹ Hạ rất vui, lại lấy ra thêm một chai: “Chai này cho con.”
 
Trong lòng Hạ Sở vừa chua xót vừa ngọt ngào… sau khi mẹ biết được chai nước hoa này không chững chạc mới lấy ra tặng cô, chắc hẳn là mẹ sợ cô con gái bây giờ không hề thiếu bất kì món gì ghét bỏ nó.
 
Nhưng sao mà cô có thể ghét bỏ những món đồ mẹ tặng cơ chứ.
 
Hạ Sở cười cong đôi mắt nói: “Cảm ơn mẹ!”
 
Mẹ Hạ thở phào một hơi, tiếp tục thu dọn đồ đạc ra ngoài.
 
Bà mang về cho Hạ Sở rất nhiều, hoặc có thể nói là hơn phân đồ trong hành lí đều là cho Hạ Sở.
 
Có những món trang sức và mỹ phẩm đắt tiền, còn có một số món đồ vụn vặt, không đáng tiền nhưng lại ngập tràn yêu thương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dường như Hạ Sở có thể tưởng tượng được, khi mẹ đi dạo qua một con phố, nhìn thấy một khối nam châm tủ lạnh (1) nho nhỏ, cũng đều muốn mua về cho con gái.
 
Không liên quan đến giá của nó, chỉ bởi vì bà đặt cô trong lòng, đem theo cô cùng đi du lịch.
 
Bữa tối rất thịnh soạn, bạ Hạ cứ như nóng lòng mong muốn ép con gái ăn một mạch để cô trở nên mập mạp vậy, nấu mấy món đều là món cô thích ăn, lượng đồ ăn lại còn rất nhiều, cứ như là sợ cô không đủ ăn vậy.
 
Hạ Sở nhìn đến mấy món ăn liền cảm thấy đói, may mà cô cũng không cần lo lắng giảm cân, ăn rất vui vẻ.
 

Cả gia đình vô cùng vui vẻ hòa thuận, thức ăn nhét đầy bụng Hạ Sở, hạnh phúc đong đầy trong lòng cô, sự can đảm cũng theo đó mà chạy khắp máu huyết của cô.
 
Nơi có ba mẹ chính là nhà, cho dù là có xuyên thời gian đi chăng nữa.
 
Một ngày tốt đẹp kết thúc, ngày kế tiếp sau khi Hạ Sở ngồi trên chiếc xe đến công ty thì bắt đầu buồn rầu.
 
Đã xuyên đến mười năm sau lâu như vậy, cô vẫn chưa gặp qua Giang Hành Mặc lần nào.
 
Cô hoàn toàn không muốn gặp anh, đoán chừng anh cũng không muốn gặp cô.
 
Người mà luôn không gặp được mới tốt, Hạ Sở rất mong muốn cứ vậy cả đời không qua lại với anh.
 
Nhưng mà, lời hứa tối qua của cô với ba mẹ vẫn còn quanh quẩn bên tai: “Có thể về, tuần sau sinh nhật mẹ khẳng định anh ấy có thể về kịp.” Các loại âm thanh cứ lởn vởn xung quanh mãi không dứt!
 
Hạ Sở ấn ấn huyệt thái dương, nghĩ đến đã đau đầu.
 
Ethan hỏi cô: “Sắp xếp vào ngày mốt có được không?”
 
Hạ Sở hoàn hồn: “Sao?”
 
Ethan lặp lại: “Liên quan đến đề án tuyên truyền “Huyết Liệp”, Cố Tổng muốn gặp mặt ngày để nói chuyện.”
 
Hạ Sở chỉ đành thu lại mạch suy nghĩ, chú ý đến công việc: “Cố Ức Hàng?”
 
Ethan đáp: “Đúng vậy.”
 
Hạ Sở nói: “Được, ngày mốt đi.”
 
Việc tuyên truyền trò chơi lúc nào cũng nhấp nhô, Hạ Sở cũng hao tâm tổn trí rất nhiều vì chuyện này, có thể nhanh chóng giải quyết được là chuyện tốt.
 
Sau khi làm hết công việc trong ngày, sắc trời dần tối Hạ Sở ngồi trong phòng làm việc, một tay lướt điện thoại.
 

Cô phải chủ động liên lạc với Giang Hành Mặc, cần nhắc trước với anh về chuyện sinh nhật của mẹ vào tuần sau. Cô mới không ngây thơ cho rằng tên đàn ông cặn bã đó sẽ nhớ được sinh nhật của mẹ vợ.
 
Nhưng mà cô không muốn gọi điện thoại cho anh.
 
Không liên lạc lâu như vậy, nếu như cô liên lạc trước thì giống như là nhận thua trước vậy, làm người ta rất không phục.
 
Cô mới không thua đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng ly hôn với anh ta!
 
Chỉ là …
 
Nhớ đến khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của ba mẹ, cô nằm bò trên bàn gào thét một tiếng, thiệt tình là không thể làm được mà!
 
Nói chung là trước tiên cần vượt qua được tiệc sinh nhật, sau đó cô sẽ thì thầm bên tai ba mẹ từ từ, nhất định có thể đủ để hai người họ chấp nhận sự thật!
 
Hạ Sở cầm điện thoại lên, mở danh bạ ra, lướt đến tên Giang Hành Mặc.
 
Lúc sắp nhấn vào, ngón tay cô chợt rụt lại, sau khi rụt lại ba lần thì cô đã quyết tâm, nhấn gọi!
 
Màn hình chuyển sang chế độ gọi, nhìn đến ba chữ Giang Hành Mặc, cổ họng Hạ Sở chợt nghẹn lại, giống như là có một khối đá chặn ở đó, vừa nặng vừa chát.
 
Nhưng đầu bên kia điện thoại, lúc Giang Hành Mặc uống một ngụm cà phê, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
 
Anh nghiêng đầu nhìn qua, cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại làm anh bất thình lình ngồi thẳng lại.
 
Là Hạ Sở.
 
Cô gọi điện thoại cho anh, không phải gọi cho Dante, mà là gọi cho Giang Hành Mặc.
 
Giang Hành Mặc nghe tiếng chuông, nhìn vào cái tên, tâm trạng vô cùng phức tạp.
 

Hôm qua cô đi đón ba mẹ, tối về nhất định là cùng nhau ăn cơm, hôm nay gọi điện thoại cho anh.
 
Từ lúc cô quên anh thì đã chưa từng gọi điện thoại cho anh, bây giờ lại chủ động gọi cho anh.
 
Nguyên nhân là gì?
 
Nhất định là đã bàn xong với ba mẹ, muốn nhắc đến chuyện ly hôn với anh.
 
Đồng chí Giang cảm thấy tiếng chuông này như biến thành những lưỡi kiếm sắc bén, đâm chằng chịt vào lồng ngực anh, đau như bị kim châm khoét xương.
 
Anh thở dài một hơi, đặt ly cà phê xuống, cầm điện thoại lên, vô cùng nghiêm túc nhấn vào nút từ chối cuộc gọi màu đỏ.
 
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.” Nghe thấy âm thanh hệ thống này, Hạ Sở trừng to mắt.
 
Được lắm, tên đàn ông cặn bã này lại dám từ chối điện thoại của cô!
 
Hạ Sở đã chuẩn bị tâm lí lâu như thế, khắc phục biết bao chướng ngại tâm lí, ép dạ cầu toàn như vậy để chủ động gọi điện thoại cho anh ta, thế mà anh ta lại phũ phàng không nghe điện thoại.
 
Quả nhiên là đàn ông cặn bã, cũng đủ cặn bã lắm!
 
Hạ Sở tức giận đến mức đầu muốn bốc khói xanh, cũng không còn gánh nặng về mặt mũi gì nữa, lập tức nhấn vào tên anh ta, tiếp tục gọi điện thoại cho anh ta!
 
Tiếng chuông lại reo lên, nhìn đến hai chữ Sở Sở, Giang Hành Mặc nhíu chặt chân mày nhấn nút từ chối.
 
Hạ Sở giận điên người, gọi lại lần nữa; Giang Hành Mặc tâm trạng phức tạp tiếp tục nhấn nút từ chối.
 
Hạ Sở giận đến mức sắp ngất đi: tên ‘rác rưởi’ (2) này là quyết tâm không nghe điện thoại của cô đúng không!
 
Giang Hành Mặc cũng rất đau lòng: cô cứ gấp rút muốn ly hôn như thế hay sao.
 
Sau khi bị từ chối bốn lần, Hạ Sở bình tĩnh lại, đang suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cho anh hay không.
 
Nhưng khi suy nghĩ lại thì cô lại vứt ý nghĩ đó ra sau đầu, về vấn đề sinh nhật, rất rõ ràng là cô có chuyện cần nhờ anh, nếu như thông báo bằng tin nhắn, không chừng anh ta lại giả vờ không nhìn thấy, vẫn nên là nói chuyện trực tiếp,  đối mặt để giải quyết trong một lần!
 
Không nghe điện thoại, vậy cô đi tìm chính anh ta vậy!
 
Hạ Sở mở sổ tay làm việc ra, tìm kiếm: “Phòng làm việc của Giang Hành Mặc!”

 
Giang Hành Mặc đã kết nối sổ tay làm việc của Hạ Sở và điện thoại của anh lại với nhau, bất chợt nhìn thấy dòng thông tin tìm kiếm này, tâm trạng của anh thiệt là một lời khó nói hết.
 
Không gọi điện thoại được thì cô muốn gặp anh trực tiếp nói chuyện hay sao?
 
Anh không muốn nói chuyện với cô, chuyên ly hôn này, không có gì để nói.
 
Sổ tay đã đem vị trí phòng làm việc của Giang Hảnh Mặc gửi cho Hạ Sở, mà Giang Hành Mặc cũng đã đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc của mình.
 
Khi ra khỏi cửa anh còn gửi một tin nhắn vào trong nhóm phòng thực nghiệm D: “Nếu Megan tìm tôi, thì nói là không nhìn thấy.”
 
Các thành viên bên trong nhóm đều ngu ngơ không biết gì, đặc biệt là cậu bạn Từ ngu ngơ nhất, thế này là chuyện gì đây?
 
Không bao lâu sau, Hạ Sở tìm thấy phòng làm việc của Giang Hành Mặc, cô đẩy cửa bước vào, đương nhiên là một căn phòng trống.
 
Vừa đúng lúc bên ngoài có người đi ngang qua, Hạ Sở hỏi: “Có nhìn thấy Giang Hành Mặc hay không?”
 
Bởi vì tò mò, người vừa khéo “đi ngang qua” chính là Từ Chi Hàn, anh diễn như thật: “Không biết, không nhìn thấy người.”
 
Hạ Sở biết được anh là “cận thần (3)” của Giang Hành Mặc, thế nên dặn dò nói: “Nếu nhìn thấy anh ta thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi tìm anh ta có việc.”
 
Từ Chi Hàn liên tiếp gật đầu, khuôn mặt rất chân thành.
 
Hạ Sở rời đi, cậu bạn Từ sờ sờ cằm, suy nghĩ: Đây lẽ nào chính là sở thích của hai vợ chồng? Em đuổi anh trốn?
 
——-
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(1) Nam châm tủ lạnh: raw là 冰箱贴, là một vật trang trí, thường hay thay đổi, gắn với một nam châm nhỏ, được sử dụng để đăng các mặt hàng như danh sách mua sắm, nghệ thuật trẻ em hoặc lời nhắc trên cửa tủ lạnh, hoặc chỉ đơn giản là trang trí. Nam châm tủ lạnh có nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau, và có thể có thông điệp quảng cáo được đặt trên chúng.

 
(2) rác rưởi: raw là 辣鸡, dịch ra là ‘gà cay’, một cách né tránh từ 垃圾 (rác rưởi) để tránh việc xét duyệt từ nghiêm ngặt bên TQ.
 
(3) cận thần: raw là近臣, bề tôi thường ở bên cạnh vua chúa và được vua chúa tin dùng, ở đây ý nói Từ Chi Hàn là người thường xuyên được Giang Hành Mặc tin dùng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.