Đọc truyện Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng! – Chương 107: Bị Đám Thú Giữ Cửa Tấn Công
Tuyệt Trần Cốc đối với Tấn Nam Vương triều cũng như An Hoa quốc thì chỉ là một khu rừng rậm hoang sơ cực kì nguyên thủy mà thôi.
Nơi đây có khí độc lượn lờ quanh năm, vô số cây cỏ độc kì bí trải dài khắp con đường vào Cốc, rắn độc có thể thấy ở khắp mọi nơi, còn khu rừng lại rậm rạp giống như một mê cung tự nhiên vậy.
Người bình thường nếu không cẩn thận mà lạc vào, không những sẽ mất mạng, mà e rằng ngay cả bộ xương cũng chẳng còn nữa là.
Nơi núi non hoang sơ nguyên thủy thế này bởi vì rất đáng sợ trên dần dần chẳng có ai dám bước chân vô đây cả.
Hàng trăm năm trôi qua đều như thế khiến cho người ta quên mất là có một nơi như thế này tồn tại.
Trên bản đồ các nước đều không nhìn thấy được khối núi non này.
Lúc này, Tuyệt Trần Cốc không còn là một vùng quốc gia lãnh thổ nào, mà chỉ là một nơi thần bí kì lạ mà thôi.
Lúc này, Bạch Vô Trần dẫn đầu đoàn người gồm Tư Đồ Minh, Chân Linh, Chân Tử Mặc cùng Nam Cung Cẩm đang nằm trên xe ngựa vừa bước chân qua cửa vào Cốc, vốn là một khu rừng rậm nguyên sơ thần bí.
Hiện tại đang là chạng vạng, trời về chiều có màu như màu máu tươi, đem một mảnh không gian tĩnh lặng âm u biến thành màu đỏ rực, tăng thêm sự thần bí cho nơi này.
Dường như khu vườn đỏ rực phía trước mờ mờ ẩn hiện, khiến cho mọi tâm ý của người bước vào trở nên nguội lạnh.
Bạch Vô Trần nói với ba người ở đó: “Mọi người theo sát một chút, cẩn thận với hoa cỏ trên mặt đất đấy.
Hoa cỏ ở nơi này nếu có hình đáng càng xinh đẹp bắt mắt thì độc lại càng đáng sợ đó.
Đừng nghĩ chỉ dính chút độc sẽ không sao, chỉ e là xương cốt cũng chẳng giữ được đâu.
Ở đây ta có bốn viên thuốc giải độc, mọi người mỗi người ăn một viên, đối với khí độc trong khu rừng có thể chống cự được ít nhiều đó”.
Ba người nhận ba viên thuốc từ Bạch Vô Trần, đồng loạt nuốt vào.
Chân Linh cầm trong tay hai viên, một là cho nàng còn viên kia là cho Nam Cung Cẩm.
Không ngờ Chân Tử Mặc lại đi đến trước nàng, rồi nói: “Tiểu Linh, để đại ca đi cho Cẩm uống thuốc cho”.
Chân Linh gật đầu, đưa viên thuốc cho Chân Tử Mặc.
“Đại ca, một lát nữa cứ để cho ta với Tư Đồ Minh chú ý đến Nam Cung Cẩm là được rồi, người nghỉ ngơi một chút đi”.
Dọc đường đi, vốn dĩ Chân tử Mặc chăm sóc Nam Cung Cẩm e là đã mệt rồi.
Nơi này hoang vu bất thường, mỗi nơi đi qua đều đầy độc nguy hiểm.
Thế nên dù cho võ công Chân Tử Mặc có cao đến thế nào đi nữa, mà ở nơi hoang vu thế này còn phải chăm sóc thêm cho một Nam Cung Cẩm đang trúng độc, thì sức chịu đựng chắc chắn sẽ không tốt.
Nàng cảm thấy, trong đám người đi cùng, chỉ có công lực của Tư Đồ Minh là thích hợp để chiếu cố tới Nam Cung Cẩm mà thôi.
“Mặc, Nam Cung Cẩm cứ giao cho ta đi”.
Tư Đồ Minh lúc này mới thản nhiên lên tiếng.
Thực ra mà nói, hắn đã sớm nghĩ tới chuyện này, cũng đã nghĩ tới chuyện mở miệng nói ra, nhưng lại chậm hơn Chân Linh một chút, hắn vốn không nghĩ là nàng sẽ nói thế.
Xem ra hai người rất hợp nhau.
Hai người ăn ý nhìn nhau.
Cả hai đều không nói bất kì lời nào, nhưng tình ý thì biểu lộ rất rõ ràng.
“Vâng, chủ tử”.
Chân Tử Mặc thản nhiên cất tiếng trả lời, ánh mắt cụp xuống, để không ai biết nỗi đau đớn ẩn trong mắt hắn.
Khi hắn ngẩng đầu lên, chỉ ôn nhu cười với Chân Linh rồi nói: “Tiểu Linh, một chút nữa phải cẩn thận.
Muội không có khinh công, nếu phát hiện điều gì bất thường, nhớ gọi đại ca, biết chứ?”.
Thâm tình hắn dành cho nàng, chỉ biết chôn thật sâu trong đáy lòng.
Có thể dùng thân phận là đại ca để quan tâm nàng, yêu thương nàng, đối với hắn thế là đủ rồi.
Chân Linh cười ấm áp.
“Được rồi đại ca, một chút nửa nếu có gì nguy hiểm, muội sẽ gọi huynh mà”.
Chân Linh biết tình cảm mà Chân Tử Mặc dành cho nàng, nhưng hiện tại người nàng yêu chính là Tư Đồ Minh, cho nên đối với tình cảm của Chân Tử Mặc, nàng chỉ có thể dùng tình cảm huynh muội để hồi đáp lại.
Tin tưởng rằng đây chính là phương thức tốt nhất mà nàng có thể làm được.
Chân Tử Mặc mỉm cười ôn thuận với Chân Linh, rồi xoay người đi về hướng xe ngựa.
Tư Đồ Minh nhìn theo hướng bóng trắng của Chân Tử Mặc, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Chân Linh liếc mắt nhìn, vừa vặn thu vào ánh mắt ấy của Tư Đồ Minh, liền nhẹ nhàng bước tới, lấy tay khẽ khều khều hắn, rồi hỏi: “Đang nghĩ đến cái gì vậy?”.
Tư Đồ Minh thu hồi ánh mắt lại, ôn nhu nhìn Chân Linh.
“Chân Nhi, hiện tại ta đột nhiên cảm thấy Mặc kì thực mới chính là người thống khổ nhất thế gian này”.
Ánh mắt Chân Linh thoáng hiện lên nét thở dài, nàng thản nhiên nói: “Vì sao lại nói như vậy?”.
Tư Đồ Minh lặng lẽ đưa tay nắm lấy ống tay áo của Chân Linh, ôn nhu nói: “Chân Nhi, ta chờ đến lúc này cũng đã được nàng yêu, trước kia cho dù có khổ sở đến thế nào thì hiện tại cũng đã hạnh phúc rồi.
Nhưng Mặc lại khác, hắn có chờ cũng chẳng được yêu…”.
Loại đau thế này, không ai khác ngoài hắn hiểu rõ hơn.
Rõ ràng là nữ tử mình yêu đến tận xương tủy, nhưng lại ở trước mặt mình mà gối đầu trong lòng người khác.
Giờ khắc này mặt Chân Tử Mặc chỉ mang vẻ như không có chuyện gì, nhưng tim của hắn, e là đã đau đến tận sâu rồi.
Chân Linh nắm chặt tay của Tư Đồ Minh.
“Tư Đồ Minh, đại ca thì vĩnh viễn cũng chỉ là đại ca của ta thôi.
Chuyện cảm tình này nếu không nói ra thì xem như không có, còn có yêu hay không, thì có lẽ người đại ca yêu chính là Chân Linh, chứ không phải ta…”.
Câu kế tiếp, Chân Linh nói với giọng cực kỳ nhỏ.
Thính lực của Tư Đồ Minh vô cùng tốt, hắn đã nghe rành mạch rõ ràng mọi lời nói của Chân Linh.
Thật ra, nàng mới chính là Chân Linh đích thực.
Chân Linh trước đây thực ra cũng chỉ là thân thể mà thôi, còn linh hồn thì không có.
Không có linh hồn, thì không phải là nàng.
Ánh mắt hai người khẽ biến lẫn lộn, sau cũng không nói gì nữa.
Bạch Vô Trần lúc này vừa bước đến, đạm thanh nói: “Mọi người đã chuẩn bị tốt chưa? Hiện tại cũng nên xuất phát rồi, bằng không chút nữa trời tối sẽ không thể băng qua rừng được đâu”.
Nói rồi, Bạch Vô Trần dẫn đường, Tư Đồ Minh đỡ Nam Cung Cẩm, Chân Linh cùng Chân Tử Mặc theo sát phía sau.
Một đoàn người cùng hướng đi vào khu rừng hoang vắng…
Mới vừa bước vào không được bao lâu, phía trước liền xuất hiện một tiếng động dị thường.
Thanh âm dường như là tiếng dã thúc rống gào giận dữ, nhưng dường như lại không phải.
Bạch Vô Trần ngừng bước, thần sắc nghiêm trọng, nói với mấy người phía sau: “Xem ra lần này chúng ta sẽ không dễ dàng đi qua khu rừng rậm này rồi, thanh âm gầm rú vừa rồi chính là của đám thú bảo hộ cho khu rừng, mười phần hung hiểm.
Lực sát thương của đám thú này nếu đem so với loài sư tử thì gấp bội lần, mọi người nên cẩn thận một chút”.
Nghe Bạch Vô Trần nói xong, vẻ mặt ba người đều thay đổi, cẩn thận di chuyển.
Vừa mới đi không được bao lâu, liền có một luồng sáng màu tím hướng về phía Chân Linh mà đánh thật nhanh.
Mọi người kinh hãi.
“Tiểu Linh, mau tránh ra…”.
“Cửu Dạ, là thú bảo hộ, mau ngồi xổm xuống mau”.
Tư Đồ Minh không phát ra tiếng, chỉ thấy thân ảnh áo xanh nhảy lên thật nhân, dùng một chưởng hùng hậu đánh thẳng vào luồng sáng màu tím ngay giữa không trung, trong chốc lát, ánh sáng trắng cùng luồng sáng tím chạm nhau tại cùng một điểm, liền tản ra tia sáng chiếu khắp rừng.
Chân Linh thần sắc hoảng sợ, vào thời điểm Tư Đồ Minh vừa ra tay đánh, nàng cũng bắn ra ngân châm thật nhanh.
Vừa rồi nàng bình tĩnh không nhúc nhích chính là để tìm ánh mắt của con thú bảo hộ khu rừng này.
Chỉ cần bắn ngân châm vào hai mắt nó sẽ có thể làm mất đi một nửa sức chiến đấu của nó.
Thú bảo hộ bị Tư Đồ Minh đánh một chưởng bay ra xa, lại còn bị ngân châm của Chân Linh găm thẳng vào mắt không sai một li.
“Graooooo…”.
Thú bảo hộ bị đau, liền phát ra tiếng kêu thê thảm, vang vọng khắp núi rừng hoang sơ.
Bạch Vô Trần thấy vậy, rùng mình một cái, sắc mặt khẽ biến.
“Mọi người, không tốt rồi, mau đi thôi! Thú bảo hộ này đang triệu tập bách thú.
Chúng ta phải rời đi ngay lập tức, nếu không khi bách thú đồng thời xuất hiện, e là chúng ta khó mà đối phó lại chúng”.
HẾT CHƯƠNG 107
Lời tác giả:
Thật có lỗi, mọi người lại chậm rồi.
Ngẫu nhiên mạng Internet cũng chẳng tốt a.
Ngẫu nhiên cũng đang buồn bực a.
Một ngày chạy tới chạy lui, ngẫu nhiên cũng thấy phiền ghê a, thật muốn điên luôn a.
Tối nay sẽ có hai chuyện xảy đến.
Bây giờ trở về ta sẽ viết tiếp, mọi người chờ chút a..