Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 106: Tuyệt Trần Cốc Thần Bí


Đọc truyện Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng! – Chương 106: Tuyệt Trần Cốc Thần Bí


Lúc này Chân Linh lần thứ hai lên tiếng: “Vô Trần, bây giờ ngươi có thể đi cùng chúng ta đến Minh Đông chứ? Nam Cung Cẩm ở nhà trọ Minh Đông bị người ta ám sát, trúng Xích Huyết minh hoa.”
Bạch Vô Trần nghe bốn chữ này, vẻ mặt chấn động.

Xích Huyết minh hoa, Xích Huyết minh hoa không một dấu vết biến mất ở Tuyệt Trần Cốc? Người giấu mặt này có liên quan gì với Tuyệt Trần Cốc?
Hắn cười nhạt gật đầu.

“Được, Cửu Dạ, ta và các ngươi cùng đi.”
Nhà trọ Minh Đông.
Lúc Chân Tử Mặc rời đi Nam Cung Cẩm lại lần thứ hai hôn mê trên giường, mặt của hắn lúc này, đã từ màu trắng biến thành màu tím nhạt, độc kia đã thấm sâu vào tim, nếu toàn thân đều biến thành màu máu như lời nói, như vậy thần tiên cũng khó cứu.
Lưu Hoa phái trọng binh canh gác, sợ hắc y nhân lại đến ám sát.

Trong lúc hắn đang lau mình cho Nam Cung Cẩm, Chân Tử Mặc dẫn đầu cùng mọi người đi vào.
Lưu Hoa lập tức ra tiếp đón.

“Công tử Mặc.”
“Lưu Hoa, ta đã tìm được thần y Bạch Vô Trần, ngươi đi ra trước đi.” Chân Tử Mặc thản nhiên lên tiếng nói với Lưu Hoa đang quan sát những người còn lại.
Lưu Hoa có chút chậm chạp, cuối cùng gật đầu đi ra ngoài.
Bạch Vô Trần đi đến bên giường, ngồi trên mép giường, cẩn thận bắt mạch cho Nam Cung Cẩm, ba người còn lại ở đây cũng đều im lặng chờ đợi kết quả sau khi bắt mạch của Bạch Vô Trần.
Hồi lâu, Bạch Vô Trần buông tay Nam Cung Cẩm ra, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Chân Linh, thản nhiên lên tiếng: “Cửu Dạ, Xích Huyết minh hoa trong cơ thể hắn chỉ có một loại thảo được có thể giải, loại thảo dược này, chỉ Tuyệt Trần Cốc mới có, nhưng mà chuyến đi này, sợ là sẽ chậm trễ thời gian gải độc cho Nam Cung Cẩm, cho nên ta cho rằng tốt nhất là đem Nam Cung Cẩm mang đi.”
Chân Linh nghe xong sắc mặt có chút ngưng trọng, đem Nam Cung Cẩm đi không khó, chính là Tuyệt Trần Cốc thần bí này cho phép người ngoài tiến vào sao?
Nâng mắt nhìn Tư Đồ Minh, hỏi ý kiến hắn: “Tư Đồ Minh, chàng cảm thấy được không?”
Tư Đồ Minh như có điều gì suy nghĩ, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Nam Cung Cẩm quả thật không nên chết, chúng ta đưa hắn đi Tuyệt Trần Cốc, có thể giải độc hay không, tất cả đều dựa vào số mệnh của hắn.”
“Chủ tử…” Chân Tử Mặc có phần do dự, Dạ Đế còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý, lần này đi Tuyệt Trần Cốc, e là dây dưa không ít thời gian, đến lúc đó tổn thất của Mị Dạ Đế quốc là vô cùng nặng nề, mà chủ tử lại vì Nam Cung Cẩm…
Mặc dù hắn và Nam Cung Cẩm có quan hệ đặc biệt, nhưng hắn thân là Hữu tướng của Mị Dạ Đế quốc, điểm khởi đầu nhất định đứng về phía Mị Dạ Đế quốc, so sánh cả hai, hắn rất kiên quyết lựa chọn Mị Dạ.
“Mặc, không cần nhiều lời, chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức lên đường.” Tư Đồ Minh đánh gảy lời tiếp theo của Chân Tử Mặc, hắn biết hắn muốn nói gì, người kia muốn mưu phản, hắn cũng không muốn vội vã trở về xử lý, lúc này không có gì quan trọng hơn Chân nhi, Mị Dạ Đế quốc bất quá là hắn vì Chân nhi mà xây dựng nên, nếu Chân nhi ở bên cạnh hắn, những vật ngoài thân hắn đều xem nhẹ, cho dù là chắp tay tặng người ta, lại có đề phòng gì, chỉ cần người đó nhận được rồi rời đi…
Lúc này Bạch Vô Trần thản nhiên lên tiếng: “Lần này mọi người đi Tuyệt Trần Cốc phải chuẩn bị thật chu đáo, Tuyệt Trần Cốc là thung lũng thần bí đệ nhất thiên hạ, bên trong biên giới, bốn phía đều là rắn rết độc hại, khí độc lượn lờ quanh năm, mà trong cốc, lại có rất nhiều cao thủ, ta ở Tuyệt Trần Cốc mặc dù có thân phận là thiếu cốc chủ, lại không có thực quyền, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của ông nội ta, lần này các ngươi đi, có khả năng sẽ không trở lại, người xông vào Tuyệt Trần Cốc có hai lựa chọn, một là chết, hai là ở lại Tuyệt Trần Cốc, tuy rằng võ công của các ngươi mỗi người đều cao thâm, nhưng ở trong Tuyệt Trần Cốc, còn có một nhân vật lợi hại hơn, ông nội nói người kia sống rất lâu rồi, là người bảo vệ mấy đời của Tuyệt Trần Cốc chúng ta, võ công của người này, sợ chỉ có Dạ Đế mới có thể cùng hắn đối kháng, cho nên lúc này đi Tuyệt Trần Cốc, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.”
Ba người nghe xong lời của Bạch Vô Trần, không khỏi khiếp sợ.
Về Tuyệt Trần Cốc Mị Dạ Đế quốc bọn họ từng điều ra qua, vốn tưởng chỉ là dược cốc bình thường, lại thể thể ngờ được lại là một thung lũng hung hiểm, trong cốc thậm chí còn có một người canh giữ mấy đời tồn tại?
Lúc này Tư Đồ Minh ngước mắt nhìn vào mắt Chân Linh, người sống mấy đời, người này cũng giống hắn sao? Phải chăng cũng chờ người thương không muốn rời đi?

Chân Linh đối với người này cũng tràn ngập tò mò.

Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không tin trên đời này có chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng nàng nếu đã có thể xuyên qua thời không, thì ở dị thế này người sống mấy đời cũng không phải là không có khả năng.
Nàng đánh vỡ trầm mặc, hỏi: “Vô Trần, ngươi dẫn chúng ta đến Tuyệt Trần Cốc có bị người trong cốc trừng phạt hay không?”
Bạch Vô Trần cười ôn hoà, nói: “Ngươi yên tâm đi Cửu Dạ, bởi vì vận mệnh của ta đặc thù, mặc kệ ta làm sai chuyện gì, cũng sẽ không bị người trong cốc trừng phạt, các ngươi không cần lo lắng sẽ liên luỵ ta.” Có thể biết trước tương lai, có rất ít người thông thạo số mệnh, tới thế hệ của hắn, chỉ có một mình hắn, hơn nữa thân thể hắn quanh năm mang bệnh, cho nên mặc kệ làm cái gì, tất cả mọi người trong cốc cũng sẽ không trách hắn, lại càng không trừng phạt hắn.
Tư Đồ Minh nhìn mái tóc trắng, đôi mắt tinh khiết trong suốt của Bạch Vô Trần, trong lòng nổi lên một loại tình cảm thương tiếc nhàn nhạt.

Bạch Vô Trần như vậy khiến hắn nhớ tới kiếp thứ nhất của hắn, kiếp thứ nhất hắn là vương gia có quyền khuynh vua và thiên hạ, nhưng lại bởi vì quyền lực của bản thân, mà bỏ lỡ nàng, đến cuối cùng không chỉ làm tổn thương nàng, mà còn dẫn đến bản thân mình rơi vào kết cục đầu đầy tóc bạc.
Càng nghĩ, hắn càng không nhịn được nhiều lần liếc mắt nhìn Bạch Vô Trần, tóc bạc rũ xuống người hắn, như tuyết trắng tinh khiết nhất thiên hạ, Bạch Vô Trần này, là người sạch sẽ nhất thiên hạ, hắn mang trên lưng lý ức năm kiếp, tương đương với cuộc sống năm kiếp dài đằng đẵng, đối với việc nhìn người, hắn luôn luôn rất chuẩn, Bạch Vô Trần không chỉ có thân thể sạch sẽ, mà linh hồn hắn cũng biểu lộ ra ngoài sự sạch sẽ không thuộc về thế gian này.
Hắn (Vô Trần) cùng hắn (Tư Đồ Minh) giống nhau, nhìn thấy rất nhiều, cho nên dễ dàng thông suốt, mà sự sạch sẽ của hắn, bản thân cũng không cách nào làm được như vậy.
Chân Linh thấy Tư Đồ Minh im lặng, toàn thân lượn lờ hơi thở bi thương tuyệt vọng, lòng nàng đau xót, không khỏi vươn bàn tay xinh xắn, nắm chặt tay Tư Đồ Minh.


Hai tay cùng nắm, độ ấm thân thiết từ đầu ngón tay truyền vào người hắn…
Nàng nắn nắn lòng bàn tay Tư Đồ Minh, nói với Bạch Vô Trần: “Vô Trần, như vậy làm phiền ngươi rồi, bây giờ chúng ta xuất phát đi.”
“Được.” Bạch Vô Trần cười trong sáng, ý cười kia khiến người ta có cảm giác như đang nhìn những bông tuyết đang bay xuống khắp núi, xinh đẹp và tinh khiết như thế.
Khi Chân Linh nắm tay Tư Đồ Minh, toàn bộ sự bi thương trên người hắn biến mất, trở thành một vầng sáng gọi là hạnh phúc bao phủ.

Hắn cũng nắn nắn lòng bàn tay nàng, vô hình trung thâm tình của hai người yên lặng như dòng nước chảy…
Chân Tử Mặc vẫn trầm mặc nhìn một màn này, trong lòng chợt hiện lên mất mát, bi thương.

Hắn cực lực nhẫn xuống, giả vờ như không có việc gì đi đến trước giường, ôm Nam Cung Cẩm lên, sau đó mấy người bọn họ lặng yên xuất phát….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.