Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 64: Quỷ Tân Nương
Phối âm hôn bắt nguồn từ Trung Quốc.
Tổ chức một đám cưới, kết duyên giữa hai người đã mất với nhau, có trường hợp giữa người vừa mất và người sống.
Tục lệ này phát triển mạnh nhất vào thời nhà Tống, những thanh niên chưa kết hôn không may chết sớm thì cha mẹ bắt buộc phải tổ chức âm hôn cho họ.
Nhưng ở thời buổi hiện đại, tục phối âm hôn hầu như bị xoá bỏ, được xem là không hợp pháp luật.
Chỉ có những vùng thôn dân hẻo lánh, dân trí thấp, mê tín dị đoan.
Hoặc xuất hiện những thầy bà dựa vào sự mê muội của con người mà chuộc lợi.
Có nhiều nguyên nhân khiến cho gia đình thực hiện nghi thức phối âm hôn.
Giả tỉ con gái chết sớm quá, trong khi đó chưa kịp lấy chồng, ba mẹ thương xót con nên tìm mối duyên âm tương tự.
Nhưng nếu không tìm được nhà nào như thế, họ bắt đầu chuyển qua người sống.
Chủ yếu là những chàng trai có gia cảnh bần hàn, cho một số tiền, để cho bên nhà trai thờ phụng cô gái đã mất.
Thứ hai, người ta quan niệm người chết mà không có bạn đời sẽ cô đơn, linh hồn quay về bắt hồn của những người thân trong gia đình.
Hoặc những người chết trẻ, vừa lúc chuẩn bị cưới vợ nhưng chưa hoàn thành đã không may mất mạng.
Lại có một số nơi xem việc phối âm hôn là may mắn.
Như trong phong thủy âm trạch, người ta cho rằng mộ phần cô độc sẽ ảnh hưởng đến tài khí, sự hưng thịnh.
Họ làm ra phối âm hôn để giải quyết vấn đề này, trừ đi nạn xui rủi.
Mặt khác, người chết cần được yên nghỉ, đá động vào thân xác của họ là tối kỵ.
Cho nên một số gia đình phối âm hôn sẽ dùng người giấy, hình nộm.
Nhưng cũng có người nghĩ nếu dùng xác thịt thực sự sẽ hiệu quả hơn.
Cái lợi cũng từ đây, thầy bà giang hồ liền khai thác nó.
Bởi tìm ra xác chết không phải chuyện đơn giản, yêu cầu còn mới tốt, thi thể nguyên vẹn.
Vì vậy nên giá thành một cái xác chết không thấp, mấy trăm triệu cũng là điều hiển nhiên.
Lý An Đăng liền có sự hiếu kỳ, đưa mũi hít trong không khí, ồ, là mùi âm đức đâu đây.
Hắn gợi ý cho lão phu xe đi theo đoàn người.
“Tiện đường!” Lão phu xe đồng ý, điều khiển A Ngưu quay đầu.
Trong lúc di chuyển, Lý An Đăng từ đằng sau đoàn người chen chúc, hỏi nhỏ lão phu xe về chuyện cưới ma này.
Lão phu xe ngứa ngáy nói.
“Nhà ông Bá có cô con gái sắp lấy chồng, kết quả, chồng thì chưa lấy…”
Lão phu xe thở dài, lắc đầu.
Chồng thì chưa lấy, hẳn là chết đi mà chưa được thành đôi.
Nhưng có nghĩa là cô gái này sẽ thành Oán hồn sao, Lý An Đăng tiếp tục gặng hỏi.
Lão phu xe tiếp tục nói.
“Oan nghiệt! Cô gái này cùng một chàng trai yêu nhau, nhưng không cùng dân tộc, ông Bá nhất quyết không cho hai người thành hôn.
Nhân duyên cách trở, cô gái uất hận mà tự sát.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, rất đại kỵ, ông Bá phải tìm người làm lễ cưới ma.
Ban đầu dự định tìm chàng trai trước kia để làm lễ, đợi cho ba ngày, không ngờ chàng trai cũng sợ hãi chạy mất.
Kết quả bị rơi xuống núi chết, không tìm thấy xác.
Ông Bá lo lắm, cho người tìm một xác người nam khác thay thế, đợi thêm bốn ngày, cuối cùng đã tìm được, liền mở cưới ma, thông báo cho bà con góp mặt.”
Lý An Đăng gật đầu, phối âm hôn cũng như đám cưới thông thường, cần bà con đến cho xôm tụ.
Mà bà con cũng không ngại đến, chủ tiệc đương nhiên thoải mái chiêu đãi.
Hắn ngẫm lại, có chút giật mình nói.
“Nói như vậy cô gái này đã đến thất đầu?”
Lão phu xe trầm ngâm nói.
“Hình như là vậy!”
Bác Năm nghiêm trọng nói nhỏ.
“Người chết bảy ngày hồn về, tránh làm điều tối kỵ, còn…!Chết oan!”
Tiểu Mai nghe xong run rẩy, nắm tay Lê Yến Xuân nói.
“Không phải đi chơi rất vui sao?”
Lê Yến Xuân ngại ngùng cười.
“Cũng, cũng vui!”
Cô hứa hẹn với Tiểu Mai nhiều điều mong đợi, cùng đi du lịch cho khuây khỏa, leo núi ngắm cảnh, nhưng Tiểu Mai biết đã bị hố rồi.
Bất quá những việc này nằm ngoài dự kiến, không ai muốn xảy ra.
Lý An Đăng bắt đầu suy nghĩ, có khả năng thành quỷ tân nương.
Loại này cũng không đơn giản, mang sát khí rất cao, đặc biệt lấy giết chóc làm vui.
Quỷ tân nương mang chấp niệm không trọn vẹn trong hôn nhân, mong muốn một tình yêu đúng nghĩa cho mình, từ đó xin ra ích kỷ, thích sát hại.
Có loại không xác định được vị phu quân của mình, quỷ tân nương tìm thấy người đàn ông nào thích hợp, có thể đi theo ám nhập, hình thành duyên âm, hoặc tìm cách dẫn hồn đi.
Thứ hai bị người mình yêu phản bội, quỷ tân nương tìm người đó trả thù.
Cô gái này là loại thứ ba, xác định được tình lang, như vậy nếu đám cưới là người khác sẽ không chấp nhận.
Lý An Đăng nhìn quanh, âm khí khá nặng.
Rất may là có nhiều người nên không xảy ra việc gì nghiêm trọng, nhưng bữa tiệc đã tạo điều kiện tốt, có thể nổi lên những hiện tượng lạ.
Xe bò dừng trước cánh cổng, té qua một bên.
Thực chất chính là một dải hàng rào cây, thừa một khoảng chính giữa tạo lối đi vào trong.
Mặt sân bên trong rộng rãi, toàn đất cát, bốn phía có cắm mỗi một thân cây dài, trên ngọn bắt đèn điện toả sáng.
Trong sân bàn ghế đã trải ra tươm tất.
Lão phu xe nhìn đến nói.
“Các cô cậu không phải người trong bản, không được đi vào, muốn xem chỉ đứng đây xem thôi! Tôi cũng cùng xem!”
Không chỉ riêng họ, bên ngoài cũng có mấy người nếu không dám đi vào thì đứng bên ngoài xem, chủ yếu muốn biết cưới ma ra sao, lại kiêng kỵ người chết nên không tham dự.
Bên trong lúc này người ta kéo vào, tự động chọn cho mình vị trí tốt.
Bên gia đình kia cũng có mấy người bắt đầu dọn lên thức ăn.
Trước cửa nhà, lạnh người hai cái quan tài nằm dọc hướng ra cổng.
Xung quanh quan tài, trên cửa nhà có treo dải lụa kết thành hoa, nhưng không phải màu đỏ như trong đám cưới, mà là màu đen.
Chưa từng ăn tiệc kiểu này, Lý An Đăng không đoán được cảm giác của người ta.
Cảm giác vừa ăn đám cưới, thoáng chốc không nhịn được liếc sang quan tài, vậy thì có ngon hay không đây.
Đi xem phim kinh dị mà ăn bắp rang bơ có lẽ còn không sánh bằng.
Ông Bá là một người hơi béo, da thịt săn chắc, đứng sau hai cái quan tài tuyên bố buổi lễ ngày hôm nay.
Xung quanh có vợ con ông ta, hương thân hương lý đầy đủ, thật như một đám cưới.
Vợ ông Bá nhìn quan tài của con gái mà đau xót, quay mặt vào bên trong, nước mắt ồn ào.
Có một mụ bà lưng còng cạnh đó, trang phục loè loẹt, gương mặt trang điểm dày đặc son phấn, một tay chống cây gậy.
Đây hẳn là mụ pháp sư trong bản, mụ cầm một chén máu đứng trước hai quan tài, dần rót xuống đất.
Đột nhiên một cơn gió nổi lên, tiếp theo là âm thanh từ trong quan tài phát ra.
Âm thanh bị những tiếng nói của dân chúng lấp đi, nhưng từ từ người ta chú ý, ít nói chuyện, âm thanh được nghe rõ hơn.
Cho đến khi không còn ai nói chuyện, gia đình ông Bá chú ý vào quan tài.
Là một đoạn than khóc tỉ tê, tiếng khóc của một người con gái.
Mụ pháp sư lâm vào bế tắc, đánh rơi cái chén xuống đất.
Bên dưới toàn là đất, cái chén rơi xuống vậy mà vỡ tan tành.
Mụ kinh hãi kêu lên.
“Có quỷ!”
Quần chúng đang ăn tiệc đứng hình trong giây lát, y như một bức ảnh vừa mới chụp.
“Có, có quỷ!”
“Có quỷ!”
Mọi người tháo chạy đi, bàn ghế lật xuống, khung cảnh biến thành náo loạn, đồ ăn rơi đầy trên đất.
Họ chạy ào ra ngoài cổng, có người gấp quá, trực tiếp phóng qua cái hàng rào.
Ông Bá và người nhà cũng chạy ra khuyên can, mọi thứ đã quá muộn, thực khách chạy đi gần hết..