Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 63: Phối Âm Hôn
Sơn tặc?
Sáu người trên xe bò yên lặng giây lát.
Lý An Đăng nhìn phía trước thấy một vài bóng đen, dùng đèn pin chiếu tới.
“Xúi quẩy thật, lại phải đánh nhau rồi!”
Cục Than nhìn Lý An Đăng lộ ra khí thế cao lớn, cất giọng sủa hai cái.
Tiểu Ngọc trên lưng có chút thấp thỏm, chuyện nhà người ta, đừng manh động nhảy lên nha.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai dù sao là phái nữ, lần đầu gặp sơn tặc cướp đường đương nhiên là lo lắng.
Vì là phái nữ, sợ cướp tiền nguy hiểm tính mạng, còn sợ cướp sắc.
Lão phu xe ú ớ không nói ra cái gì, lay động A Ngưu bên dưới tìm hướng khác chạy.
Tiếc là A Ngưu có chút loạn, may là bò thuần chủng không có bỏ chủ chạy trốn.
Bác Năm đảo mắt qua phía trước.
“Có sáu người!”
Bất U nhìn quanh, xoè ra hai bàn tay trước mặt.
“Chúng ta cũng sáu người, vừa đủ!”
Bác Năm liếc sang không đồng tình cho lắm, ở đây có hai cô gái, hai bô lão, không hợp chỉ tiêu bắt cướp, chỉ có hai người thôi.
Ánh đèn pin vô tình đánh tới một gương mặt vàng như nến, một vết sẹo sâu dài rơi trên da mặt, nằm thành một đường chéo, khiến cho gương mặt cực kỳ hung ác.
Mấy tên phía sau đang chờ lệnh, mặt sẹo có thể là lão đại bọn chúng.
Mặt sẹo có hơi nheo mắt, đương nhiên, ánh đèn pin rất sáng.
Lần đầu tiên trong đời bị người ta rọi đèn pin, gã phẫn nộ quát.
“Tụi mày mau giao hết tiền ra, để xe bò lại!”
Lão phu xe run rẩy, nói cho cùng vẫn phải cướp con bò sao.
Sơn tặc nổi tiếng gặp gì cũng lấy, lớn bé không tha, lời đồn không có sai.
Lý An Đăng bình tĩnh lắm, hắn đánh mười người không thành vấn đề.
Ánh đèn quét ngang, hắn thấy sáu tên sơn tặc đều có thân thể cường tráng, dưới tay mang dao, rựa.
Bất quá sự bình tĩnh không duy trì bao lâu, đằng sau có một tên dáng cao, vẻ mặt bất cần đời, thủ lấy cây súng ống.
Lý An Đăng có chút lo lắng, hắn là thuật sĩ kia mà.
Có pháp thuật thì sao, đứng trước hàng nóng có pháp thuật cũng phải yếu mềm.
Thuật sĩ có phương thức làm cho thân thể rắn chắc, dùng bùa chú biểu diễn đến dao cắt không đứt da.
Nhưng mà súng bắn vào nhất định thủng, còn xuyên qua một cái bào thai bắt đầu vòng đời mới.
Xe bò có chút lắc lư.
Bất U xuống xe, vòng lên phía trước.
Có thể do trời tối, Bất U không thấy rõ.
Lý An Đăng nuốt ngụm nước bọt.
“Trưởng lão, có…”
Bất U đưa tay ra hiệu không cần nói, bần tăng lo được.
Anh bước lên, thủ thế hành lễ.
“A Di Đà Phật! Chúng tôi chỉ muốn đi ngang đây, bần tăng là người tu hành, không có tài sản quý giá, mong các thí chủ rộng rãi bỏ qua!”
Sau đó anh thấy rõ cây súng ống đằng trước, dự định quay đầu lại, nhưng mà đến nước này hình như không còn cơ hội.
Anh cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Chẳng qua trời quá tối nên tất cả đều nhìn không rõ.
Bên phía đám sơn tặc cũng không hẳn cứng cỏi, sơn tặc dù sao cũng chỉ đi cướp đường, chưa từng ra tay tàn sát ai, lại ở trước mắt một nhóm người kỳ quái, cứ im lặng nửa ngày.
May là đã có người mở miệng, mặt sẹo nhìn đến Bất U, cũng như đồng bọn phía sau khẽ thè lưỡi.
Ai nấy đều cường tráng, ngặt nỗi đối với Bất U có hơi khập khiễng.
Dùng đầu gối nghĩ cũng ra, hoà thượng này chính là con gấu Bắc Mỹ đội lốt người.
Mặt sẹo lấy dũng khí nói.
“Để tiền lại thì được đi!”
Tên đằng sau được tiếp thêm năng lượng, biết đã đến nhiệm vụ, giơ ra họng súng đen thùi.
Hai tay hắn run run, dĩ nhiên không dám bóp cò.
“Bần…” Bất U cả kinh tính lùi lại, cố giữ vững bàn chân.
“Bần tăng đã nói không có tiền! À, khoan đã, bần tăng hỏi thử bạn của bần tăng!”
Tìm được cái cớ, Bất U nhanh chóng quay trở lại.
Mọi người chịu thua với sự thanh tỉnh này.
Có điều, Lý An Đăng nhìn về phía trước thoáng bắt gặp đám sơn tặc đang lo lắng.
Hắn nhận ra nếu bọn chúng nhìn bên này là khách du lịch, không nắm rõ lai lịch cũng không dám làm càng.
Bọn chúng đơn thuần đánh cướp nhỏ lẻ, động đến mạng người sẽ tự tìm đến cơ quan chức năng.
Mà không hề giống như trong phim, chính tà đấu nhau gây cấn ngạt thở, thực chất mà nói cảnh sát chính là cảnh sát, việc xoá sổ một băng cướp giống như dùng cái nồi khủng bố đập chết con gián.
Dừng lại lúc này, đột nhiên lá cây rụng lả tả, một cơn gió kỳ dị thổi lên.
“Đến, đến nữa rồi!”
Đám sơn tặc tựa hồ nhìn thấy cái gì kinh hãi, điệu bộ hoảng loạn.
Không kịp để những kia người phản ứng, gió thổi càng hung, đập vào thân cây nghe âm thanh ớn lạnh.
Cùng đường mạt lộ, đám sơn tặc không còn nghĩ đến cướp bóc, không hẹn mà chạy đi mất, trên mặt đất còn để lại cây rựa.
Cục Than ngẩng đầu sủa lên dữ dội.
Sự tình diễn ra ai cũng trông thấy rõ, đám người Lý An Đăng lo lắng, đặc biệt là hắn cũng đang lo lắng.
Cái cảm giác không biết rõ là thứ gì đang gào thét.
Lão phu xe quay lại.
“Làm, làm sao?”
“Tốt nhất là chạy!” Lý An Đăng nói.
“Chạy, được!” Lão phu xe quay lại.
“A, A Ngưu, bình tĩnh!”
A Ngưu tự có linh cảm thật tồi tệ, điên cuồng ngoe nguẩy, khiến cho đuôi xe cũng không thể cố định.
Năm người trên xe một phen chao đảo, Bất U đứng đằng sau vội chụp lấy đuôi xe giữ lại.
Lý An Đăng thầm kêu không xong, nhanh đốt một cây nến đỏ nắm trong bàn tay, tay kia bốc lá ngải hơ phía trên.
Lửa nến bên dưới hun lá ngải ra cỗ mùi khó tả.
A Ngưu hít phải mùi này trong đầu giảm sợ hãi đi nhiều.
“Chạy đi!” Lý An Đăng nói.
Bất U thức thời nhảy lên xe, một trận lắc lư diễn ra.
Lão phu xe cắn răng, nắm roi da quật trên lưng A Ngưu.
A Ngưu kêu đau một tiếng, bị đánh cho tỉnh hẳn, lao về phía trước.
Khung xe phía sau đột ngội kéo đi, kém chút đưa hành khách ném xuống đường, bánh xe nhấp nhô lộc lộc cộc cộc.
Xe bò một đường chạy thẳng, xung quanh gió không ngừng thổi, ánh đuốc điên cuồng nhảy múa, những nhánh cây đung đưa phụ hoạ.
Bức tranh này có thể làm cho người ta mất ngủ.
Qua được đoạn đường đó, xem như sóng yên biển lặng.
Lý An Đăng vẫn còn lo lắng suy nghĩ.
Cơn gió đó không phải tự nhiên, nhất định là ma quỷ, nhưng mà…!Ma hay quỷ đây.
Hắn không cảm nhận được quỷ khí, yêu khí hay thứ gì khác.
Có thể là tinh linh, nhưng cảm giác nói cho hắn biết cũng không phải tinh linh.
Thần thần bí bí, rốt cuộc là cái thứ gì.
Trong miệng của đám sơn tặc có nhắc đến, như vậy nó đã từng xuất hiện, còn rất đáng sợ.
Nhưng doạ xong đám sơn tặc, nó không làm gì, có thể là nó vô tình đi ngang, trường hợp thứ hai là không phải mục tiêu nó nhắm đến.
Xe bò đi một hồi, A Ngưu cũng mệt chạy chậm lại.
Nhận ra về làng, lão phu xe thở phào không hối thúc, cơn đau tim đã qua.
Lão nói.
“Trong làng có Thụ Thần bảo vệ, sống rồi!”
Nhà cửa dựng lên, không khang trang cho lắm.
Cả đám đồng loạt nhẹ nhõm, cuối cùng đã đến chỗ có người ở.
Lúc này đằng xa có mấy ánh đuốc chạy đến, còn có đèn các loại.
Họ nhận ra là một đám người lũ lượt kéo nhau đi.
Lê Yến Xuân nhớ đến chuyện trên xe buýt, nhắm mắt không dám nhìn.
“Lại có quỷ nữa sao?”
“Là người!” Lý An Đăng nói.
“Là người trong bản? Giờ này đi đông như vậy, hôm nay có lễ hội?”
Lão phu xe không nghĩ nhiều, sung mãn thật thà.
“Nhà ông Bá có cưới ma, bà con đi xem!”
Lý An Đăng nhìn lại lão phu xe, cưới ma mà lão nói, không lẽ là phối âm hôn..