Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 17: Hành Thi
Đợi cho bùa giấy tất cả đều khô mực, mùa lạnh nên cần chút thời gian.
Lý An Đăng cũng không gấp, cơ bản quản trang ban ngày đến tối chịu không được cũng tự đi về.
Lúc này hắn kiểm tra đồ nghề trong ba lô, quyết định ngày mai đến nhà bác Năm.
Bác Năm không có họ hàng với hắn, nhưng là bạn già thân thiết với sư phụ.
Lần này lên đây sư phụ gửi gắm tâm phúc, bác Năm còn trao lại một món bảo vật xuất quan.
Lý An Đăng gom bùa giấy, bỏ ngay một góc riêng biệt trong ba lô.
Sau đó lấy ra hộp cơm tấm mua vội, bỏ cơm trong miệng nhai.
Đồ ăn trên thành tính ra không tệ lắm, vừa ăn chứ không quá ngọt, điểm yếu là không biết khống chế dầu mỡ, lại có đa số gia vị.
Mà trong ẩm thực khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm chính là hương vị chứ không phải gia vị.
Ăn xong, Lý An Đăng lẩn quẩn giây lát, tiếp tục ra ngoài đường đón taxi đi làm.
Lúc đi đến đầu đường, hắn còn thấy Lê Yến Xuân cũng vừa vào trong nhà, quay lại nhìn hắn.
Cô ta liền bận bịu đưa nắm đấm ngang mặt, đăng ký cho hắn cái thói lừa gạt.
Mà đây là tiểu thư, Lý An Đăng không dám lén phén, lảng tránh sang chỗ khác.
Hắn không nghĩ ra nếu chống đối sẽ bị đánh cho thành cái dạng gì.
Đón được taxi, Lý An Đăng ngồi ghế tầm hơn ba mươi phút đến nghĩa địa.
Hắn thanh toán phí, xuống xe, lúc này thấy một người khác đứng trước cổng, có mấy hành động đập muỗi.
“A, chào anh, anh Đăng đúng không?”
Lý An Đăng lại gần, người kia liền nói.
Người này là một thanh niên, xem tuổi cũng na ná hắn.
Cậu ta có thân hình rắn chắc, gương mặt chữ điền, chân mày như Lã Phụng Tiên, nhìn qua có cảm giác nghĩa khí ngút trời.
“À đúng rồi, anh đến làm phải không, chúng ta cùng vào!” Lý An Đăng nhớ ra thì nói, lấy chìa khóa mở cổng.
“Đúng vậy, tôi tên Long, mong anh hướng dẫn công việc!”
Lý An Đăng khẽ nhìn qua, cậu Long này cũng có đeo tấm thẻ như hắn, đầy đủ là Trần Đại Long.
Điểm hắn lưu ý là giọng nói cậu ta, âm vang như sấm, thanh thoát như chuông đồng, là một dạng dương khí nhảy nhót cường thịnh.
Cả hai đi vào trong, Lý An Đăng cũng tự giới thiệu sơ qua, nhưng việc là thuật sĩ không có đề cập.
Trần Đại Long cũng nói, lúc trước làm bảo an trong trường đại học, làm việc khá tốt nên quen biết Ngô Như Cầm.
Lý An Đăng bảo ngưng, Ngô Như Cầm đã đưa hắn đến nghĩa địa, hắn không nghĩ ra, nhưng lại còn thâu tóm trường học sao.
Trần Đại Long lắc đầu, những người đứng trên cao làm gì cậu không thể biết.
Ít ra Lý An Đăng thẩm định bảy tám phần, nếu là trong phim kiếm hiệp, Ngô Như Cầm là nhân vật thần thông quảng đại.
“À, công ty bảo vệ của anh thuộc chính phủ đúng không?” Lý An Đăng nói.
“Đúng, có gì sao?” Trần Đại Long khó hiểu, không lẽ làm việc tại nghĩa địa cũng cần một loại trình độ bằng cấp gì đó.
“Không gì!” Lý An Đăng cười nhạt.
Hắn đoán không sai, Trần Đại Long vốn có dương khí cao hơn người bình thường, lại làm việc cho chính phủ.
Những người tận tụy đối với quốc gia tự nhiên cơ thể mang “quốc khí”, tỏa ra oai phong phá lệ.
Lại nói về dương khí của Lý An Đăng, bất quá không giống Trần Đại Long, người bình thường nhìn hắn không có chút nào kiêng nể.
Như Lê Yến Xuân vậy, gọi hắn là đồ lừa gạt.
Sư phụ cho hắn Bình An Ngọc Phù là giúp hắn chế trụ dương khí, cũng như tên “An Đăng”, đều là giúp hắn cải mệnh.
Nếu tháo dây chuyền rời khỏi cổ, e là trong bán kính mấy trăm mét không có quỷ lại gần.
“Quên báo với anh, bên ca ngày giao lại thứ này!” Trần Đại Long lấy ra từ trong giỏ một tờ giấy trắng.
Lý An Đăng dùng đèn pin soi vào.
Trong giấy liệt kê thêm những mộ phần, khu C hàng 14 + 15.
Hai con mắt hắn rơi trên con số hai mươi.
Lúc này dừng bước chân, Lý An Đăng không khỏi kinh ngạc, tùy tùng bên cạnh cảm giác bất an.
Hai mươi vong hồn chính là hôm qua âm binh muốn tìm, nhưng đến hôm nay mới chuyển đến.
Hắn không chậm trễ, đến ngay vị trí khu C trong nghĩa địa.
Trần Đại Long đánh một cái hiếu kỳ đi theo.
Hai mươi ngôi mộ sát nhau, mộ đất chưa kịp xây đá lên, đất còn mới tốt.
Lý An Đăng biết là hắn rời đi, trong ca ngày chính quản trang đảm nhiệm cho người chôn cất.
Hắn liếc qua một mạch, không khỏi hừ lạnh.
“Công nhận, cách ba tấc đất còn nghe được thi khí, xem ra có vấn đề!”
“Thi khí là gì?” Kế bên Trần Đại Long hỏi.
Lý An Đăng biết cậu ta làm việc cùng hắn lâu dài, không muốn che giấu.
“Thi khí, quỷ khí, yêu khí, những thứ này tôi đều cảm nhận được!”
Cơ bản hắn cũng không biết giải thích làm sao, đơn giản là hắn cảm nhận được.
Quỷ khí mang lượng lớn chấp niệm, bản thân hắn cảm thấy áp lực, nhưng thi khí ngược lại khiến cho hắn dễ chịu.
Điểm này là do thi khí không mang sự chết chóc như quỷ khí, mà là hồi sinh.
Lý An Đăng không phát hiện một vong hồn nào, miệng thốt lên.
“Không lẽ là hành thi?”
Não bộ Trần Đại Long bắt đầu không kịp xử lý, tên này đã xem phim quá nhiều rồi, hơn nữa còn là bị lậm phim giai đoạn nặng.
Thi thể chết đi nhiễm thi khí liền không mục rữa, có thể bị tình trạng thi biến, cũng nhiều nguyên nhân.
Các thuật sĩ còn có phương pháp luyện thi, cho các loại vật độc vào trong quan tài.
Quan tài phải đặt dưới đất dưỡng thi.
Vật độc sẽ cắn khắp thi thể, dần tụ độc trong người sinh ra thi trùng.
Sau đó thi trùng cắn phá hết nội tạng, làm ổ trong bụng, cuối cùng chiếm lấy ý thức.
Đến thời gian mà thuật sĩ canh từ trước, không chính xác lắm, thi thể sẽ sống lại.
Nhưng thi thể này không mang hồn phách, chính thi trùng sẽ điều khiển, trường hợp này gọi là cương thi.
Thứ hai là người chết oán niệm quá cao cũng có khả năng thi biến, lại vô tình nằm trong mộ địa hung hiểm, bảy ngày hồn phách không ra khỏi cơ thể, thành một sát thi.
Loại này trong cơ thể vừa có linh hồn, không như cương thi chỉ có xác không.
Thứ ba là người sống, lâu ngày nhiễm thi khí quá nặng, nếu dương khí trong người không đủ sức chống lại cũng sẽ thi biến, gọi là cà rồng.
Thi thể bị giam hồn phách bên trong, đây gọi là “định hồn”, phương pháp này cũng dễ xảy ra thi biến.
Là những thứ trước mắt, hành thi.
Hành thi muốn cử động phải do pháp sư làm phép điều khiển, có nghĩa là hai mươi người chết là do có kẻ sát hại, bằng không trộm thi thể từ trong nhà xác.
Đối với Lý An Đăng mà nói, không nhất định có giết hai mươi người, nhưng giam hai mươi vong hồn là chuyện không thể dung thứ.
“Đừng để ta tìm ra!” Hắn là đại diện chính nghĩa cho người âm, hai mươi người hay vong hồn cũng đều như nhau, nếu gặp kẻ này không cách nào có thể thương lượng.
“Đi ngủ thôi!” Lý An Đăng nhạt như nước ốc nói.
“Đi ngủ? Có thể ngủ hả?” Trần Đại Long cõng lên một trận kinh hồn, công việc thuần túy quá đi.
“Nếu không biết, anh nhìn tôi ngủ làm mẫu trước, tôi dậy rồi anh có thể ngủ!” Lý An Đăng cười nói, nhảy lên một ngôi mộ đá nằm xuống.
“Không xong, lý nào mình lại nhìn người ta ngủ?” Trần Đại Long là dạng người trời không sợ đất không sợ, tìm một ngôi mộ gần đó ngủ tốt.
Lý An Đăng nhìn qua cảm thấy con hàng này cũng rất thú vị, xem chừng có tương lai học đạo pháp.
Loại người can đảm đôi khi đến cả chết còn không sợ, huống hồ ma quỷ vô hình.
“Nước đến đất chặn!” Lý An Đăng nhắm mắt.
Hắn không có kế sách, bảo hắn bốc hai mươi ngôi mộ tuyệt đối không thể.
Chỉ cần ở đây, xảy ra động tĩnh hắn liền ứng phó..