Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 16: Vẽ Bùa


Bạn đang đọc Thuật Sĩ Hàng Ma – Chương 16: Vẽ Bùa


Bình minh, ánh sáng đa phần chiếm cứ lấy bầu trời, thái dương điểm mấy tia nắng ấm.

Lý An Đăng sảng khoái duỗi lưng, chẳng qua tay chân có mấy vết muỗi đốt.

Muỗi không thích máu lạnh, hơn nữa càng mang dương khí nên chúng cảm nhận hơi ấm.

Hắn ngủ chẳng khác thả Đường Tăng vào yêu quái đại đạo, quyết định hôm nay mua nhang đuổi muỗi.

Hắn không biết, lúc này vừa bay đi là một con muỗi to bằng ngón tay cái.

Sau đó muỗi bay không nổi chỉ còn cách rơi xuống đất vỡ bụng chết.

Lý An Đăng lục lọi trong ba lô.

“Chết thật, làm sao đánh răng?”
Lão quỷ thò đầu ra.

“Ta biết chỗ có nước, cậu muốn đi không?”
Lý An Đăng nhìn xuống, thật khó để đáp lại câu hỏi này.

Kết quả lão quỷ dẫn Lý An Đăng đến một ngôi mộ, xung quanh có rãnh nước nhỏ.

Hắn nhìn xuống theo ngón tay lão ta.

“Huyệt mộ có nước bao vây, đất mai rùa, xung quanh cây cỏ tươi tốt, vị thế đắc địa thật!” Lý An Đăng nói.

Mộ vị tốt sẽ giúp con cháu đời sau hưng thịnh, tiếc là nơi đây thuộc nghĩa địa.

“Cảm ơn bác trai, mà bác tên gì vậy, sao không đầu thai?” Hắn biết ơn nhìn bác trai nói, ngồi xổm hứng nước rửa mặt, đặc biệt nước rất trong hình như là từ mạch nước ngầm chảy lên.

“Gọi ta lão Lâm được rồi! Hai…!Ta chết lâu quá, xuống Địa Phủ sẽ bị hỏi tội!”
“Bác Lâm yên tâm, tôi sẽ giúp bác nói với phán quan! Vong hồn tôi đưa đầu thai đều được mở một mặt lưới!”
Lý An Đăng rửa mặt xong, nhìn xuống đất, con ngươi ngưng lại.

Hắn lấy bàn tay xoa nhẹ trên mặt đất.

“Đất dưỡng thi?”

Đất dưỡng thi là loại đất tính mặn hút nước, đặc biệt không có vi khuẩn, ngăn khả năng phân hủy.

Lý An Đăng chỉ phát hiện mộ phần này là như thế, cũng không biết kẻ nào bố trí.

Bất quá hắn có thể đoán mộ phần cũ nát khá lâu, có lẽ không xảy ra chuyện gì.

Trời sáng thì Lý An Đăng mở cổng.

Hôm nay có mấy người đến viếng mộ, hắn cũng ân cần hướng dẫn.

Nói chứ chỉ cần theo họ đến nơi, nói mấy câu chuyện bát nháo, thực chất viếng mộ không cần hướng dẫn.

.

Kiếm Hiệp Hay
Hắn lại nghĩ đơn giản như vậy mà cần đến hai người làm.

Hắn không biết, nghĩa địa to như vậy, hắn một đêm đi cũng không có hết.

Nếu một người bình thường ở đây khó không bị trầm cảm, nên vào ban đêm cần hai vị trí.

Đến trưa, Lý An Đăng hết giờ làm việc.

Lúc này gặp một gã trung niên, nói chuyện qua lại bàn giao ca.

Đến khi hắn bước ra cổng một cách vui vẻ, nam trung niên lén nhìn theo không khỏi hâm mộ, gác nghĩa địa lại có được tinh thần này.

Đúng vào thời điểm này, Lý An Đăng thấy con xe hơi rất quen mắt.

Từ trong xe, Thành Hải nhìn ra.

“Chị Cầm bảo tôi đón cậu!”
“Thật làm phiền anh!” Lý An Đăng nhăn nhó, tuy nhiên nội tâm đang rất cao hứng.

Trên xe, ngồi cạnh Thành Hải, Lý An Đăng phát hiện trên ghế còn đặt một bó hoa hồng.

“Tặng hoa cho người yêu sao?”
“À ừm…” Thành Hải tỏ ra tập trung lái xe, nói như không muốn nói.

Lý An Đăng cũng không ép gã, thuận miệng.

“Đừng nói cho chị Cầm nha!”
Thành Hải bất ngờ ho khan.

“Làm gì có?!”
“Tôi chưa trải qua cái gì tình trường, nhưng mà anh biểu lộ hết rồi!” Lý An Đăng đánh trúng tâm lý, miệng nở nụ cười.

“Thì, thì sao? Không phải người yêu cũng tặng hoa được mà!” Thành Hải có chút cà lăm nói.

“Chị Cầm xem tôi như ân nhân, tôi có thể giúp anh nói tốt, khuyên cô ta cũng nên hồng hạnh xuất tường!”
“Chuyện, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên!”
Lý An Đăng nhìn qua, gương mặt Thành Hải đỏ như nung, còn không chấp nhận.

Đột nhiên nhớ ra, Lý An Đăng vỗ đầu một cái.

“Quên mất, tôi chưa muốn về nhà!”
“Vậy cậu muốn đi đâu?”
Lý An Đăng tỏ ra ngại ngùng.

“Chưa biết!”
Câu này của hắn suýt nữa làm cho Thành Hải đạp phanh, nhưng sau đó hắn nói tiếp.

“Anh có biết…!Xem bản đồ?”
Ý tứ Lý An Đăng là xem Google map, hắn nhìn điện thoại có thấy qua, nhưng hắn mù công nghệ từ trong bụng mẹ không có cách khai thác.


Thành Hải biết hắn là một người chân chính nhà quê, cười nói.

“Đương nhiên biết!”
Xe dừng lại một chỗ.

Thành Hải mở điện thoại cho Lý An Đăng xem, giải thích sơ qua.

Lý An Đăng chọn một khu vực khá gần nhà, tiếp theo cho Thành Hải phóng to, hắn lấy ngón tay chỉ năm điểm.

Thành Hải ngẩn ra, lại muốn đi năm chỗ khác nhau, cũng tham lam quá đấy.

Tuy nhiên Lý An Đăng chỉ cần ghé qua một chút.

Cuối cùng Thành Hải nắm vô lăng chấp thuận.

Lý An Đăng mua cho mình năm cái hũ đất tròn.

Đến mỗi nơi, điểm hắn chọn toàn là chỗ vắng vẻ người qua lại, đất cát thì nhiều.

Nhưng hắn biết trên đây làm gì có đất hoang, cho nên như một đạo tặc làm việc rất cơ mật.

Mà Thành Hải quan sát bất ngờ xuất mồ hôi.

Chuyện nhà Ngô Như Cầm gã biết, có chút không tin.

Đến khi gã bị quỷ nhập, quỷ đâu chẳng thấy nhưng nhớ lại cảm giác mất đi ý thức đó, buộc lòng gã vứt bỏ ý nghĩ vô thần luận giả.

Việc trước mắt vẫn là sợ người ta nhìn thấy, Lý An Đăng mang theo Thành Hải chính là cho gã làm pháo đài canh gác.

Đào một lỗ nhỏ trên mặt đất, Lý An Đăng đem hồ lô Địa Tàng thả một quỷ hồn vào hũ đất, sau đó đặt tấm vải đỏ phủ lên miệng, đậy nắp kín lại.

Năm cái hũ chứa năm quỷ hồn, mỗi cái đều cho Phong Phù thủ hộ lên.

Thả một cái hũ xuống huyệt, lấp đất lại bằng phẳng.

Lý An Đăng bước ra ngoài, nhìn Thành Hải báo một tiếng “Xong!”
Bốn địa điểm còn lại đều làm tương tự, bất quá di chuyển trong lộ trình đông đúc phương tiện, thoáng cái xế chiều.

Nhìn Lý An Đăng bên lề đường, Thành Hải vẫy tay cho có thủ tục, lái xe rời đi.

Gã không biết sau này Lý An Đăng còn làm ra chuyện kỳ quái gì.

Lý An Đăng vào trong phòng trọ, đầu tiên nhảy đến phòng tắm, tắm rửa giặt giũ.

Sau khi làm vài đường thủy chiến, thân thể sạch sẽ, hắn ra ngoài lôi xấp giấy hoàng chỉ hoạ thư phù.

Đáng lý ra hoạ thư phù vào giờ Dần là tốt nhất, nhưng thời gian không cho phép.


Bắt đầu bày biện đơn giản một pháp đàn, gồm có nghiên mực, bút lông, giấy hoàng chỉ, chậu nước, trọng yếu vẫn là cái lư hương.

Đốt lên ba cây nhang, Lý An Đăng đọc liên tiếp mấy tràng chú ngữ.

Đầu tiên là thông báo việc sắp vẽ bùa, đến vẽ bùa còn phải thông báo, độ hiệu quả cũng do chỗ này.

Giả sử như người vẽ bùa tên gì, kẻ khác muốn sử dụng xem như không hiệu quả.

Bùa này dùng việc gì, làm cái khác cũng vô dụng.

Lý An Đăng rửa tay trong chậu nước, đổ mực chu sa vào nghiên, cầm nghiên mực đưa lên, đọc chú nghiên mực.

Tiếp theo cầm bút đưa lên, lại đọc thần chú bút, đến khi cầm giấy hoàng chỉ cũng có thần chú giấy.

Hắn nhấn bút lông vào mực, đè giấy hoàng chỉ trên bàn, bắt đầu đặt đầu bút lên giấy phong vân uốn lượn.

Mỗi một nét vẽ hắn đều đọc thần chú vẽ, hết sức tập trung.

Bùa chia làm ba loại.

Sơ cấp phù lục là loại tùy tiện thông dụng, như Định Hồn Phù, Thu Hồn Phù, vân vân.

Kế đến là trung cấp phù lục, đặc biệt của nó là dẫn linh khí rất khoẻ, có tính sát thương đối với tà vật.

Cao cấp phù lục, loại này câu thông quỷ thần, có thể thực hiện nhiều thứ hoang đường khiến người ta khó mà chấp nhận.

Cũng không có gì hoàn hảo, bùa có đẳng cấp càng cao, người sử dụng càng bị uống nhiều linh khí nhanh mệt hơn.

Hoàn tất toàn bộ, Lý An Đăng vẽ ra cả đống bùa giấy, đưa tay quệt mồ hôi ngang trán.

Trước mặt hắn cũng chỉ là sơ cấp phù lục.

Trung cấp phù lục là loại bùa nhanh, lúc cần có thể chuẩn bị một bước lập pháp đàn tại chỗ.

Cao cấp phù lục lại là bùa cấp tốc, cần sử dụng vẽ ngay liền có..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.