Đọc truyện Thuần Huyết Huyết Tộc – Chương 282
“Tại hạ họ Đông tên chỉ có một chữ Lãnh – cốc chủ Thất Sát cốc, đây là nha hoàn của tại hạ tên gọi Diên Lộ Chi.” – Đông Lãnh tự giới thiệu, hắn liếc con tiểu cẩu trong lòng nàng phỏng nó chẳng làm nên trò trống gì. Vô Phong âm thầm khinh bỉ Đông Lãnh, lúc trước không cho hắn biết tên, nay gặp mặt muội muội lập tức trở nên khác hẳn. Đông Lãnh phân phó Diên Lộ Chi dẫn hai người đến phòng dành cho khách nhân an bài gia nô hầu hạ rồi lập tức li khai.
Vô Phong thấy muội muội an nhiên tự tại ắt hẳn không nhìn ra cái ánh mắt thèm khát của Đông Lãnh, hắn không biết bản thân mình đưa nàng đến đây hy vọng lợi dụng Đông Lãnh dùng bí thuật giúp muội muội cải biến dung mạo đôi chút là đúng hay sai nữa. Trận pháp tuy chỉ do con người bày ra, Đông Lãnh không phải Huyết tộc không đáng sợ nhưng đám hoạt tử nhân bảo vệ cốc quả thật hơi khó đối phó.
Long Tử Nguyệt nhìn Vô Phong trầm ngâm thì nghĩ xấu hắn, nàng ngồi xuống chắn ngay trước tầm mắt hắn: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”, Vô Phong lắc đầu nói: “Huynh cảm giác Đông Lãnh lần này gặp qua muội dường như hắn thay đổi dự tính ban đầu. Ánh mắt của hắn quan sát muội là ánh mắt chiếm hữu, cùng là nam nhân, huynh có thể đoán đại khái tâm tư hắn.”.
Sự thật Long Tử Nguyệt cũng nhận ra tầm mắt nóng rực từ Đông Lãnh bất quá nàng lại đi gán tội danh này lên đầu Vô Phong, nàng cho rằng Vô Phong cố ý dẫn dụ nàng đến đây để cho kẻ khác chơi đùa nhưng nay nghe hắn nói như vậy có lẽ nàng nghi oan hắn rồi: “Nếu xảy ra sự tình không mong muốn, trận pháp ngoài kia ngươi nắm chắc mấy phần?”, hắn đáp: “Chỉ cần Đông Lãnh không có bước đột phá dài, huynh vẫn có thể cầm trong tay được bảy tám phần.”.
Long Tử Nguyệt vuốt ve bộ lông mềm trên tay: “Còn ngươi tự lượng sức xem tự mình xử lý bao nhiêu hoạt tử nhân ngoài kia?”, U Minh Lang Vương bất mãn lên tiếng: “Chủ nhân người không định thể hiện thân thủ à?”. Long Tử Nguyệt hất mặt đáp: “Có ngươi suốt chặng đường ăn uống no say thì cũng nên vận động đi chứ, cô nãi nãi ta quan chiến thôi.”, tuy nói vậy nhưng Vô Phong không dám cam đoan có thể phá trận nhanh như lúc ban nãy xông vào được.
Vài ngày sau, Đông Lãnh mời Long Tử Nguyệt và Vô Phong đến tiền sảnh, trên tay Long Tử Nguyệt vẫn ôm khư khư U Minh Lang Vương nét mặt nàng ra vẻ cực kỳ vui vẻ với sủng vật trong lòng, bàn tay nàng nhỏ nhắn trắng noãn xoa đầu của nó, bộ dạng mặc kệ Vô Phong và Đông Lãnh bàn chuyện với nhau.
Đông Lãnh tìm Vô Phong cùng Long Tử Nguyệt chủ yếu muốn ngắm nhan sắc đặc biệt khuynh thành của Long Tử Nguyệt mà thôi, thấy nàng đến sảnh chỉ chăm chú đùa giỡn với con tiểu bạch cẩu đành lên tiếng: “Long cô nương có vẻ rất yêu thích vật nhỏ kia nhỉ?”.
Long Tử Nguyệt nghe Đông Lãnh nhắc tới nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn Đông Lãnh định đáp thì Vô Phong chen vào: “Đông công tử không biết, vật nhỏ này từ khi muội muội của tại hạ gặp được liền ném ca ca này ra sau đầu, cả ngày chỉ biết mỗi nó thôi.”, giả vờ ngượng ngùng Long Tử Nguyệt biện giải: “Muội nào có nha…”. Đông Lãnh mỉm cười thâm ý, Vô Phong thì lắc đầu khóe môi cũng nở nụ cười cưng chìu.