Bạn đang đọc Thuần Bạch Hoàng Quan – Chương 53: 53:
Chương 53 – Tiếp tục đóng phim (2).
Nhị Lăng Tử và Tưởng Thăng đều chết.
Một kẻ là nông dân nghèo khổ, một người là phần tử trí thức về nước.
Xuất thân khác nhau, địa vị khác nhau, ngay cả cái chết của họ cũng không có gì tương tự.
Nhị Lăng Tử gục trên mặt đất, xung quanh anh là bốn mươi bảy chiến hữu ôm thuốc nổ chạy về phía địch doanh.
Tưởng Thăng ngồi sau pháo đài, từng loạt pháo bắn ra cướp đi vô số những sinh mệnh nhỏ nhoi như chính sinh mệnh của anh vậy.
Nhưng rồi cuối cùng, bọn họ đều hy sinh cả.
Một kẻ bay lên trời, mới phát hiện ra ánh trăng gần đến có thể chạm tay tới.
Một người ngửa mặt ngã về phía sau, cách mặt trời mỗi lúc một xa.
Trước khi ra đi, họ nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Nhị Lăng Tử nghĩ về gia đình anh.
Đó là những ngày thật bần cùng, người nhà anh mỗi năm một cần cù hơn, thế nhưng cuộc sống từng năm từng năm cứ càng thêm khốn khổ.
Chính phủ hứa hẹn rất nhiều, nhưng không thực hiện được bao nhiêu.
Sau đó có kẻ đứng lên tự mình đoạt lấy, anh cũng đi theo họ.
Sau đó nữa, giặc ngoài xâm lấn đất nước ta, cướp ruộng đất của ta, giết hại đồng bào ta ——
Là con dân ai khi đất nước đã không còn?
Gốc gác đã không còn, những người như anh còn gì để bám víu?
Tưởng Thăng cũng hồi tưởng lại quá khứ của mình.
Có bạc vàng gấm vóc, cùng với quyền lực và trách nhiệm.
Từ nhỏ đến lớn, tuy anh đã chứng kiến có một số thành phần là sâu mọt, nhưng phần lớn mọi người đều hết lòng vì nước vì dân.
Nhưng dù vậy cũng không tránh khỏi sự thật là mọi việc ngày càng trở nên phức tạp.
Có lẽ còn cần thêm thời gian.
Hãy đợi một thời gian nữa xem sao.
Anh nghĩ.
Rồi tiếng súng xâm lăng vang lên!
Nhân dân ở đâu khi đất nước không còn?
Gốc gác đã không còn, lý tưởng của những người như anh sẽ đi về đâu?
Những lời ngợi ca về cảnh thái bình đã lùi xa.
Đất nước đã bảo vệ chúng ta, đất nước đã nuôi nấng chúng ta.
—— nay chỉ còn máu và lửa!
Hai nhân vật có nét tương đồng, lại sống cùng thời.
Đây là thách thức mới Giang Hưng tự đặt cho mình.
Đối với nhân vật trong Ước hẹn và Thanh Thành tuyết, Giang Hưng chỉ cần nhìn nhận và thể hiện rõ nét khác biệt của họ là tốt rồi.
Còn hai vai diễn này, vừa tương đồng lại vừa khác biệt.
Bọn họ khác biệt từ nơi xuất thân, nhưng có cùng tín niệm; địa vị khác nhau lại dẫn đến một số tương đồng, chẳng hạn như một người vì trải qua tận cùng khốn khổ mà phẫn nộ, còn một người vì chứng kiến những sinh linh khác lầm than mà nôn nóng.
Tín niệm giống nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt, đó là khác biệt giữa tầng lớp trên và tầng lớp dưới, giữa ước mơ nhỏ bé và lý tưởng lớn lao.
Kẻ trí thức và người nông dân, sau khi dấn thân theo đảng, sẽ thể hiện ra những mặt khác biệt và tương đồng như vậy.
Thật vô cùng thú vị.
Ít nhất là Giang Hưng cảm thấy rất hứng thú, anh thích thú xem xét, cân nhắc từng chi tiết một.
Trên phim trường, từ lúc đạo diễn ra lệnh “Bắt đầu”, Giang Hưng lập tức thả lỏng cơ thể.
Lúc này anh đang ở trường quay của 19XX.
Tiếng súng là phim truyền hình, do cảnh quay rất ít, Giang Hưng đã hoàn thành công việc từ hai ngày trước đó.
Trong phim 19XX anh diễn vai Nhị Lăng Tử, tuy các cảnh xuất hiện có nhiều hơn, nhưng dự kiến đến hôm nay cũng sẽ hoàn tất.
Cảnh quay cuối cùng là cảnh Nhị Lăng Tử ôm bom chay về phía doanh trại quân địch, rồi bị oanh tạc, cả thân thể văng lên không trung.
Cảnh này cần nhóm hậu kỳ thêm hiệu ứng, khi quay diễn viên thực hiện trên nền đơn sắc.
Bởi vì cần phải duy trì tư thế bị nổ văng lên trên không, để cảnh kết thúc thật trọn vẹn, Giang Hưng phải luôn ngửa người ra đằng sau, lặp đi lặp lại động tác này đến mười lần, đạo diễn mới vừa lòng.
Giang Hưng đứng thẳng lên, tưởng như có thể nghe thấy tiêng cột sống của mình rên rỉ.
Anh khẽ than nhẹ, quả thật mệt mỏi đến tê dại, không để ý đến việc thay trang phục diễn trên người, vừa rời khỏi trường quay bèn tìm một cái ghế ngồi xuống.
Trợ lý Tiểu Lưu vừa chuẩn bị xong còn chưa kịp chạy lại, thì nhân viên công tác và hóa trang đã vội vàng đi tới, thân thiết hỏi: “Giang ca vất vả rồi, Giang ca cứ ngồi nghỉ một lúc, hay là anh uống chút nước rồi hãy thay trang phục được không?”
Là trợ lý theo sát Giang Hưng, Tiểu Lưu biết rõ tại sao nhân viên đoàn phim lại ân cần với anh như vậy —— thật ra, ngay cả thái độ của đạo diễn cũng như thế!
Có điều, nghĩ đến căn nguyên của việc này, thật là có chút khôi hài…
Để dàn xếp thời gian phối hợp với diễn viên chính, ekip phim đành cắt bớt một phần tư thời gian, ép lịch trình công việc dự định từ bốn mươi ngày giảm xuống còn có ba mươi ngày.
Tuy rằng cát-xê không thay đổi, nhưng trong ba mươi ngày phải hoàn thành công việc của bốn mươi ngày nào có giống nhau? Quả thật mệt vô cùng luôn ấy = =.
Cũng may tính tình Giang ca nhà mình dễ chịu, đạo diễn vừa nói, Giang ca tính toán thấy có thể thu xếp được, cũng không dùng dằng, lập tức đồng ý.
Thật ra, nghĩ lại thì, đôi khi Tiểu Lưu còn trông cho Giang Hưng làm cao một chút, bằng không mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn người ta lại đổ lên đầu anh ấy cả…
_(: з” ∠)_
Đương nhiên, Giang Hưng không biết tâm tư xoắn xuýt của cậu trợ lý bên cạnh mình.
Trong đầu anh đang có một tư duy khác cùng anh trao đổi.
Giang Hưng nghỉ ngơi nửa phút, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Anh ngồi đó, nhận lấy ly nhựa từ tay nhân viên công tác, hớp một hớp rồi cám ơn, sau đó cầm khăn ướt Tiểu Lưu đưa đến, qua loa lau đi vết xi măng và thuốc màu trên mặt.
Giang Hưng vừa làm vừa nói chuyện với 0021:
[Giá trị thể lực và trị số tinh thần của tôi còn bao nhiêu?]
[23%, 17%.] 0021 trả lời, đồng thời trang chủ hệ thống cũng hiện ra trước mắt Giang Hưng.
[Vậy ư? Thể lực còn nhiều hơn so với tôi dự đoán, tôi nghĩ mình có thể chịu được đến 13% cơ đấy.] Giang Hưng thầm đáp lại 0021.
Trước đây anh thoải mái đồng ý với yêu cầu có phần không hợp lý của đạo diễn, một phần là vì chuyên nghiệp, một phần là muốn thử xem thể lực của bản thân có thể phát huy đến cực hạn nào.
[Nói một cách khách quan, hệ thống không đòi hỏi Ký chủ tiêu hao quá nhiều tinh thần và thể lực, lại càng không bắt buộc phải tiêu hao đến mức độ giới hạn.] 0021 nói một cách máy móc, [Ký chủ đã tiến hành huấn luyện để gia tăng trị số tinh thần và thể lực, tôi tin tưởng hiệu quả sẽ nhanh chóng xuất hiện.]
Giang Hưng đương nhiên biết điều này.
Thế nhưng xem xét cực hạn của chính mình cũng à một nhiệm vụ không vội vã nhưng cần phải hoàn thành: Từ đó mới biết khả năng chịu đựng của mình đến đâu, cái gì có thể làm và cái gì thì không, sau này có thể theo đó mà sắp xếp công việc thật thỏa đáng.
0021 có thể nghe thấy được tiếng suy nghĩ trong lòng Giang Hưng.
Nó càng ngày càng ham thích lắng nghe cảm giác và suy nghĩ của Giang Hưng.
Sau đó nó nhận ra đề nghị của mình có phần phiến diện.
Nhận ra điều đó, 0021 rầu rĩ một chút, đến khi nó nghe tiếng Giang Hưng đáp…
Lúc này trong lòng Giang Hưng đã xác định được điểm giới hạn của mình: thể lực và trị số tinh thần xấp xỉ 23% và 17%, thấp nhất có lẽ vào khoảng 20% và 15%, có điều trạng thái như vậy chắc chắn không duy trì được lâu, có khi còn cần đến sự giúp đỡ của thuốc.
Anh vừa nghĩ vừa trò chuyện với 0021: [Còn lại 23% mà tôi cảm giác cả người đau như bị xe tải nghiền qua, lát nữa về ngủ một giấc, không biết mai có dậy nổi không.]
[Nếu anh không dùng thuốc, tỉ lệ không dậy nổi là 43%.]
[Còn nếu anh dùng thuốc, tỉ lệ không dậy nổi là 13%.]
[Nếu sáng ngày mai có công tác, tỉ lệ không đi làm nổi là 0,3%.]
0021 nói.
[…] Giang Hưng.
Anh nghĩ thầm, hệ thống nói chuyện tẻ ngắt.
[Haha, tôi nghe được đó.] 0021 bỗng cười khẩy một tiếng.
[…] Giang Hưng lập tức sởn gai ốc!
[Hừ.] 0021 hài lòng đáp.
Đồng thời, trước máy quay, sau khi xem hết thước phim Giang Hưng vừa diễn mà nhân viên công tác đưa đến, đạo diễn liền rì rầm với phó đạo diễn: “Diễn rất có hồn.
Tôi dám chắc cậu diễn viên này sớm muộn gì cũng làm nên chuyện.”
Phó đạo diễn nói: “Không lâu nữa đâu, không phải hai ngày nữa cái movie Quy Nhân sẽ khởi chiếu sao? Nếu cậu ta có phong độ như thế này, sau khi phim công chiếu, cứ nhìn tỉ lệ phản hồi từ công chúng là biết.”
Đúng như vị phó đạo diễn của 19XX nói, không bao lâu, phim điện ảnh Khách điếm Quy Nhân chính thức khởi chiếu.
Lúc này Giang Hưng đã vào nghề được gần năm năm, thời gian diễn Vô Tự Kinh đã qua gần ba năm, và đã nửa năm kể từ lúc Khách điếm Quy Nhân hoàn thành.
Ngày 13 tháng 9 năm 2010, Khách điếm Quy Nhân được tuyên truyền trên diện rộng, từ MV giới thiệu, TV ở ga tàu điện ngầm, màn hình lớn,…
các phương thức truyền thông đều được tung ra.
Ngày 15 tháng 10 năm 2010, Giang Hưng tham gia buổi ra mắt của Khách điếm Quy Nhân, giao lưu cùng fan hâm mộ, đồng thời công bố một số trích đoạn ngắn trong phim.
Ngày 20 tháng 10 năm 2010, Khách điếm Quy Nhân được công chiếu tại các cụm rạp trên toàn quốc.
Một tuần sau, Vương Quân Sơn – ông chủ của Giang Hưng tại Giải trí Huy Hoàng cầm số liệu phòng vé đi vào văn phòng của Trần Lương.
“Ông chủ?” Trần Lương kinh ngạc giương mắt.
“Ông mau cho tôi một câu chắc chắn đi.” Vương Quân Sơn cầm tài liệu đặt lên bàn của Trần Lương, sau đó nói, “Hợp đồng của Giang Hưng đã đến kỳ, công ty có giữ cậu ta lại được không, nếu đi thì ông có đi cùng cậu ta không?”
Trần Lương co hai chân đang gác trên bàn, đặt xuống đất.
Ông không cần xem qua mớ giấy tờ Vương Quân Sơn đặt trên bàn —— Bởi vì đêm qua, sau khi số liệu thống kê phòng vé bước đầu được đưa ra, ông đã biết được đại khái.
Bước đầu ước tính khoảng 1200 vạn, như vậy phim điện ảnh này xem như thành công, tuy Giang Hưng không phải diễn viên chính, nhưng chỉ cần là một trong những vai phối hợp đã đủ để nâng anh lên một vị trí mới…
“À,” Trần Lương nói, “Trước tôi có cùng Giang Hưng thảo luận về việc tiếp tục hợp đồng, Giang Hưng tỏ ý là nếu cùng điều kiện, cậu ta sẽ ưu tiên xem xét chúng ta.”
“Điều kiện tuyên truyền của công ty chúng ta không thể so với các công ty khác.” Vương Quân Sơn nói.
“Đúng vậy.” Trần Lương gật đầu.
“Đây là sự thật, trước mắt Giang Hưng là nghệ sĩ số một ở công ty, đương nhiên tôi sẵn lòng vung tiền vì cậu ấy, nhưng —— “
“Thế còn giải thưởng Nam phụ xuất sắc nhất của năm nay thì sao?” Trần Lương bất ngờ hỏi.
Vương Quân Sơn đang cầm ly nước uống thì lập tức bị sặc, cả người chấn động: “Ông nói gì? Cái gì mà Nam phụ xuất sắc nhất? Chẳng lẽ là giải thưởng hạng một hạng hai gì đó?”
“…
Ông tỉnh ngủ đi, bây giờ còn mơ sớm quá.” Trần Lương phun ra một câu.
“Ông —— “
“Khỏi nghĩ đến ba cái giải thưởng hạng một hạng hai đi, phim này còn chưa lên được đẳng cấp đó đâu, chẳng qua là một movie thương mại mà thôi.
Còn giải thưởng hạng ba, ” Trần Lương nhẹ giọng nói, “Dựa theo hình thức và tiêu chuẩn hằng năm, tôi nghĩ rằng ít nhất cũng được một chân đề cử.”
Chỉ cần có một nghệ sĩ được đề cử, hoạt động của công ty nhất định sẽ khởi sắc hơn.
Vương Quân Sơn băn khoăn một lúc, cảm thấy nếu Giang Hưng có thể ở lại, ông nhất định sẽ dốc toàn lực nâng đỡ, nhưng nếu cậu ta quyết định ra đi, ông cũng sẽ không cao thượng đến mức vắt chân lên đi may áo cưới cho người khác.
Ông nói: “Nếu Giang Hưng xác định ở lại…”
“Ờm, ông muốn tôi gọi điện cho cậu ta ngay bây giờ không? Rồi bảo cậu ta viết cho ông cái giấy cam kết?” Trần Lương đề nghị.
Vương Quân Sơn đổ mồ hôi nói: “Này thì không cần, để tôi cho ngươi soạn hợp đồng, đến khi hợp đồng viết xong ông mau đưa cho Giang Hưng xem xem, để cậu ấy cho tôi một câu chắc chắn, cậu ta nói là tôi tin.”
Dứt lời, Vương Quân Sơn bèn đứng lên, nhanh chóng đi làm việc cần làm.
Đương nhiên trước đó, ông vẫn không quên hỏi Trần Lương: “Đúng rồi, ông còn chưa trả lời tôi là ông có đi hay không đấy —— ý của tôi là, nếu Giang Hưng quyết định đi rồi.”
“Tôi? Tôi đương nhiên là không.” Trần Lương xoay xoay cây bút trong tay, bình tĩnh đáp lời.
Lời này nói ra rất dứt khoát, Vương Quân Sơn nghe vậy cũng ngượng ngùng tiếp tục dong dài, ông cảm thấy nếu mình tiếp tục kì kèo, thì đó đúng là không dứt khoát.
Ông gật gật đầu, xem như đã bị câu trả lời của Trần Lương thuyết phục, có lẽ nên về tiếp tục cho người soạn thảo hợp đồng mới đi thôi.
Sau khi Vương Quân Sơn đi rồi, Trần Lương ngồi trong văn phòng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại gọi cho Giang Hưng, điện thoại vừa thông tuyến, chưa kịp đợi đối phương lê tiếng ông đã nói: “Cậu cho tôi một câu chắc chắn đi, cậu định đi hay ở lại Huy Hoàng?”
“Khỏi nói chuyện khác, chỉ cần đi hoặc không đi mà thôi, cậu nói gì tôi tin nấy!”
“Ha ha ha, cậu hỏi tôi sao lại nói chuyện kỳ lạ? Lão boss vừa rồi đến tìm tôi, tôi còn định hỏi cậu, cậu làm thế nào mà ai cũng nghe cậu hết vậy, chỉ cần cậu nói một câu là OK?”
Cười nói xong, Trần Lương nửa đùa nửa thật hỏi: “Thế nào? Huy Hoàng là một công ty nhỏ, nếu cậu không muốn ở lại, nó cũng không trói buộc cậu được.
Cậu mau mau quyết định, tôi xem chừng phim điện ảnh này cậu có cơ hội được đề cử giải Nam phụ, nếu cậu quyết định nhanh, công ty cũng có động lực giúp cậu cạnh tranh giải thưởng.”
.