Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 52: 52


Bạn đang đọc Thuần Bạch Hoàng Quan – Chương 52: 52:

Chương 52 – Tiến hành quay phim (1)
.
Trần Lương ngồi trong văn phòng, nhìn Giang Hưng lựa chọn kịch bản.
Anh cầm kịch bản trên tay, nhìn từ đầu tới cuối, rồi đếm lại một lần: một, hai, ba, bốn, năm.
Không sai, tổng cộng là năm dự án.
Nhân vật từ nam số hai đến nam số ba số bốn số năm đều có, có phim cổ trang lẫn hiện đại, có dự án lớn, nhưng cũng không thiếu những phim được đầu tư nhỏ.
Trần Lương đùa cợt nói: “Nếu cậu thấy gần đây thiếu thốn quá, để tôi tìm cho cậu hai ba cái quảng cáo hoặc mấy vai khách mời, thế nào?”
“Một người ăn no cả nhà không lo đói bụng, còn thiếu thốn gì nữa.” Giang Hưng đáp lạí, tỏ vẻ đừng đùa tôi.
“À ——” Trần Lương cúi đầu, “Vậy cậu nhận nhiều phim như vậy làm gì?”
“Tôi muốn rèn luyện thêm nữa.” Giang Hưng giải thích, “Tôi mất rất nhiều thời gian để vào vai, ngay cả thời gian tiến vào trạng thái, và cả thoát khỏi trạng thái diễn xuất đều rất chậm.
Đó không phải dấu hiệu tốt.
Kịch bản này, và cả đây nữa ——”
Giang Hưng cầm năm tập kịch bản, anh đã quá quen thuộc với cả năm kịch bản này, cho nên không cần nhìn, vừa đến tay liền lật ra hai cuốn: “Hai nhân vật này, một hiện đại, một cổ trang, vai diễn hiện đại là một gã trung niên nghèo túng lập dị, không còn mấy bốc đồng; còn vai diễn cổ trang kia là cậu thiếu niên khí phách, không sợ trời không sợ đất.
Thời gian quay của hai phim này khá gần nhau, đây lại đều là những vai diễn có thể hoàn thành trong nửa tháng.
Sự đối lập giữa hai vai này là một thử thách.”
“Còn thử thách thứ hai: Nhìn chung, hai nhân vật tiếp theo lại có nhiều nét tương đồng, cả hai đều có cá tính kiên định và lòng tin tuyệt đối, nhưng một người là nhân vật chính diện, còn người kia lại là phản diện.
Một khi lý tưởng của bản thân vấp phải những va chạm của cuộc sống, sẽ phát sinh xung đột như thế nào? Thật thú vị, không phải sao?”
Trần Lương gật gật đầu, coi như đồng ý.
“Còn kịch bản cuối cùng.” Giang Hưng nói, “Phim thứ năm này…”
Đạo diễn lớn, dự án lớn, thể loại hài hước xen lẫn những màn võ thuật hoành tráng, được dàn dựng xử lý công phu.
Trong trí nhớ của Giang Hưng, đây là một bộ phim có doanh thu rất tốt.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Trần Lương đưa đến kịch bản này, Giang Hưng cảm thấy vô cùng sửng sốt: Tuy rằng nhờ ký ức đời trước, anh có thể nhớ được kết quả khi công chiếu của một số phim điện ảnh, nhưng có một sự thật mà ai cũng biết, đó là thể loại điện ảnh thường rất khó gặt hái được thành công lớn.
Để một phim điện ảnh gây tiếng vang từ nội dung đến doanh thu phòng vé, thông thường cần có những diễn viên như Lục Vân Khai, có thực lực tiêu chuẩn, gương mặt thu hút; lại thêm đạo diễn tài hoa và công ty tận lực nâng đỡ.
Ngoài ra, vai trò của đội ngũ tuyên truyền và của nhà đầu tư cũng rất quan trọng.
Ban đầu, Giang Hưng cũng tính toán dựa vào ký ức ban đầu, lựa chọn một kịch bản thật giá trị.
Thế nhưng, với sự xuất hiện của 0021, cùng với việc Vô Tự Kinh là một bộ phim có danh tiếng tốt, hơn nữa thời gian trôi qua đã lâu, Giang Hưng gần như quên mất ý định của mình; sau này ngẫm lại, anh nhanh chóng nhận ra từ sau khi trọng sinh, con đường của anh đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, cơ hội trong phạm vi năng lực của anh không hề ít.
Một phần lớn kịch bản rác rưởi đã bị công ty sàng lọc, loại bỏ.
Đối với những dự án lớn, đạo diễn kỳ cựu, công ty của anh chắc chắn không thể cạnh tranh đến vai chính, nhưng những vai phụ số ba, số bốn thì không phải vấn đề lớn.
Trong khả năng của anh, nếu lựa chọn một kịch bản vừa sức, tuy khả năng sau khi công chiếu nhận được phản hồi tốt từ thị trường không lên đến 100% thì cũng phải ít nhất 30 hoặc 40%.

Hơn nữa bản thân mình cũng có một cái bàn tay vàng to bự 0021 thỉnh thoảng ngóc đầu lên cày độ tồn tại, cho nên Giang Hưng nhanh chóng chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Cho dù biết trước doanh thu phòng vé của hầu hết phim điện ảnh, anh cũng không nên lợi dụng điều đó để đi đường tắt hòng nhanh chóng thành công.
Vấn đề căn bản nhất của anh không phải không đủ may mắn, mà là không đủ thực lực.
Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy dự án bộ phim thậm chí còn chưa đặt xong tên trước mắt ——
Giang Hưng cảm thấy hơi khó tin: “Nam thứ phim này…”
“Làm sao?”
“Thật sự mời tôi diễn sao? Chẳng lẽ không có chút cạnh tranh nào?” Anh nói, tỏ vẻ không thể nào, “Một dự án có quy mô thế này, nhân vật thế này, ắt hẳn sẽ bị người ta cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán đúng không?”
Trần Lương cười như một con hồ ly ăn vụng, hết sức xảo quyệt: “Chẳng lẽ trước giờ cậu luôn cho rằng cố gắng của cậu đều là uổng phí ư?”
“Sao?”
“Trong các phim cậu tham gia, cậu chưa từng diễn quá thời gian quy định của đoàn phim, đúng không?”
“Đúng.”
“Có phải nhiều đạo diễn đã từng nhận xét trạng thái khi quay phim của cậu khá tốt?”
“Đúng là như vậy.” Giang Hưng khiêm tốn đáp.
Kỹ thuật diễn của anh vẫn còn một khoảng cách xa lắm mới lên được hàng thực lực đứng đầu, đây là sự thật cần nhìn thẳng; thế nhưng, khả năng diễn xuất, nắm bắt nhân vật khi quay phim của anh rất tốt so với lớp diễn viên cùng lứa —— đây cũng là một điều cần thừa nhận.
Trần Lương mỉm cười.
“Thời buổi này cái gì cũng phải đồng tiền trước tiên.
Đoàn phim hết cắt tiền cái này lại trừ tiền cái kia, chẳng qua là vì muốn bớt chi phí quay phim xuống một chút.
Trước đây chuyện cậu đóng phim truyền hình thù lao thấp không ai biết, nhưng sau khi cậu đóng điện ảnh, người ta thấy thời gian quay phim của cậu ngắn, cát-xê lại thấp, khiến cho thời gian dự kiến rút ngắn đi rất nhiều, cậu tiết kiệm được cho ekip làm phim khoảng hai mươi đến ba mươi vạn, có khi còn cao hơn.”
“Tin tức bây giờ rất linh hoạt, một đoàn phim muốn che giấu tin tức thì khó, để lộ tin tức chẳng lẽ không dễ dàng sao? Nhờ cái tiếng chuyên nghiệp này của cậu” Trần Lương cầm tập kịch bản đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng lắc lắc, “Mà chúng ta nhận được kịch bản nhiều hơn ít nhất là một phần năm lần so với trước.
Hơn nữa, đoàn phim kia gần đây đang bị một cậu nào đó làm khó, bắt chẹt đến gần chết, hiện tai nghe tin cậu đang rảnh, lại vừa có thanh danh vừa có thực lực —— À, chuyện cậu và Lương Hữu Bác diễn tay đôi cũng bị đồn ra ngoài —— kịch bản lập tức được đưa tới.”
Tuy vậy, không phải mọi sự đều tốt lành.
Trần Lương còn nói: “Thế nhưng, có lẽ cậu cũng đã nghe nói qua, diễn viên chính của phim lần này là một ngôi sao lớn, có tiếng tăm, có kinh nghiệm —— là người thật sự có địa vị.
Trước khi khai máy anh ta đã thẳng thắn yêu cầu phải phân biệt rõ nam chính với nam thứ, ai là số một, ai là số hai.
Còn nữa, về mặt cát-xê, cậu cũng đành chịu thiệt một chút…
Tuy có nhiều cảnh quay, nhưng thù lao chỉ xấp xỉ với phim Quy Nhân lúc trước, tổng cộng là sáu mươi lăm vạn.
Nếu tính toán cẩn thận, lấy chi phí chia cho thời gian, thì cậu thiệt thòi không ít.”
“Tôi chưa có khả năng đòi hỏi nhiều hơn như vậy, có thể tham gia đã là tốt lắm rồi.” Giang Hưng thuận miệng cười nói.
“Ừ, dù sao cũng là một cơ hội tốt, trước tiên cứ diễn cái đã.” Trần Lương gật gật đầu.
“Tôi xem qua một chút…” Ông nói, “Hai tháng sau movie này mới khởi động máy.
Trước đó cậu sẽ tham gia các dự án điện ảnh, truyền hình khác, đầu tiên là vai Tịch An trong Ước hẹn và Thiếu Phi trong Thanh Thành tuyết.
Cảnh quay của cậu trong hai phim này không nhiều, chừng nửa tháng là có thể hoàn thành.”

“Tiếp theo là 19XX và Tiếng súng, cảnh quay trong hai phim này nhiều hơn một chút, nhất là 19XX…”
Nói đến đây, Trần Lương nhìn sơ lại nội dung kịch bản, hấp háy mắt hỏi: “Cậu thích 19XX à? Nhân vật này —— Ừm, thật thà phúc hậu, ngay thẳng, lỗ mãng…
Còn nữa, từ đầu đến cuối hầu như chỉ xuất hiện, lăn lộn trong các cảnh khói lửa, bùn đất, cậu muốn thay đổi hình tượng?”
“Đúng thế, đại loại vậy.” Giang Hưng nói, “Trước đây tôi đã diễn Vô Tự Kinh, Tô Thức truyện, lại thêm Khách điếm Quy Nhân, tuy rằng vai diễn trong Quy Nhân có khác biệt, nhưng nhìn chung đều là các vai công tử.
Hình tượng nhân vật có phần hạn chế.”
Trần Lương không nói gì nhiều, sau khi quan sát, ý thức được rằng trong việc lựa chọn kịch bản, Giang Hưng rất có chủ kiến riêng, ông rất ít khi bày tỏ ý kiến của mình, hay ép anh tham gia vào một bộ phim nào đó.
Ông ta nói tiếp: “Các cảnh trong 19XX và Tiếng súng tương đối nhiều, thời gian tổng cộng ước chừng phải đến bốn mươi ngày…
Tính ra, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đổi địa điểm quay khác, cậu thích ứng được sao?”
Đối với lo lắng của Trần Lương, Giang Hưng chỉ đáp lại một câu:
“Tôi cần phải rèn luyện khả năng nhập diễn.”
Mấy ngày nghỉ cuối cùng trôi qua, Giang Hưng chính thức gia nhập đoàn phim Ước hẹn và Thanh Thành tuyết.
Mỗi ekip làm phim đều có yêu cầu rất cao với diễn viên chính – người đóng vai trò quan trọng đối với tác phẩm, đòi hỏi họ nhất định phải chyên tâm diễn xuất thật tốt trong thời gian quy định; nhưng đối với những vai phối hợp, bọn họ lại không đòi hỏi khắt khe lắm.
Đối với những diễn viên này, đoàn phim thường không hỗ trợ phí ăn ở, cũng sẽ không yêu cầu vai phối hợp phải diễn cho xong phần của mình mới được đi —— Có những trường hợp quay xong ngay lập tức, cũng có những trường hợp quay rải rác mỗi ngày một ít, các diễn viên phụ có thể thương lượng thời gian quay với ekip phim trước khi kí hợp đồng thông qua công ty quản lý.
Với bốn kịch bản vừa nhận, để rèn luyện khả năng vào trạng thái thật nhanh chóng, Giang Hưng thường xuyên phải đi đi lại lại giữa hai đoàn phim.
Khi quay Ước hẹn và Thanh Thành tuyết, thời gian cho Ước hẹn là buổi sáng, Thanh Thành tuyết là buổi chiều.
Khi quay 19XX và Tiếng súng, bởi hai phim trường cách nhau khá xa, cho nên anh quay 19XX vào ngày lẻ, Tiếng súng vào ngày chẵn.
Nhìn chung, lịch làm việc này khiến Giang Hưng rất có cảm giác khiêu chiến chính mình.
Giang Hưng nghĩ đến mấy tháng tiếp theo, mơ hồ cảm thấy vừa mệt mỏi vừa hưng phấn…
Ước hẹn là phim truyền hình kể về một chuyện tình kéo dài xuyên suốt một thời đại.
Là câu chuyện về một đôi nam nữ yêu nhau từ thuở ấu thơ, đến tận khi họ về già.
Thuở nhỏ là hai đứa trẻ vô tư; tuổi trưởng thành gia đình một người gặp phải biến cố, người còn lại vẫn luôn kề vai sát cánh, vì giúp đỡ cô gái, chàng trai vượt mọi khó khăn cưới cô vào cửa; khi cuối cùng gia đình cô gái cũng vượt qua sóng gió, chàng trai lại phải nhập ngũ đi xa; cô gái kia ở nhà chăm sóc cả hai gia đình, từng tháng từng năm chời đợi chồng mình trở về, cô đợi suốt hai năm, nhưng không nhận được tin gì từ chàng trai; năm năm sau, bộ đội chiến thắng trở về, chỉ thấy tên chồng mình trên danh sách người đã hi sinh; người con gái nọ vẫn không bỏ đi, dù chưa một ngày hưởng qua cuộc sống vợ chồng, cô vẫn toàn tâm chăm sóc cha mẹ chàng trai, còn tìm mọi cách tích cóp tiền bạc, giữa thời đại mọi thứ đều thiếu thốn mà lên đường tìm đến chiến trường nơi người kia hy sinh; không may bị quân địch bắt giữ, cô thoát khỏi vòng vây khống chế của kẻ thù.
Đồng thời, người chồng của cô đang ở trong lòng quốc gia đối định cũng trăm phương ngàn kế, nỗ lực tìm đường về nhà…
Thanh Thành tuyết là phim điện ảnh thương mại, lấy chủ đề võ hiệp, với những sáng tạo vượt ngoài khuôn sáo cũ.
Tuy thuộc dòng phim thương mại, nhưng nguyên tác của nó là một tiểu thuyết nổi tiếng, sau khi được cải biên vẫn giữ được nhiều nét đặc sắc, hấp dẫn.
Đây là một phim tình cảm võ hiệp, nó không theo motif nam chính phái nữ ma đầu kinh điển, mà đổi thành nữ là con gái võ lâm thế gia, còn nam chính là một tiểu ma đầu.
Nhưng vị tiểu ma đầu này còn có một thân phận không tầm thường khác, là cái kim mà triều đình cài vào võ lâm.
Tự cổ có câu hiệp dĩ võ phạm cấm, nho dĩ văn loạn pháp.
(kẻ hiệp sĩ dụng võ phạm điều cấm, bọn nhà Nho dùng văn loạn pháp luật)
Thiên Tử trẻ tuổi đối mặt với gian thần, lấy mưu kế sâu xa, dùng thủ đoạn ngoan lệ nhanh chóng dẹp yên loạn đảng, củng cố địa vị thống trị của mình.

Khi thế lực kia rơi đài, một thế lực khác nhân lúc hỗn loạn lại xuất hiện, vị Hoàng đế thiếu niên kia bèn hướng ánh mắt về phía đám nhân sĩ giang hồ lỗ mãng, vốn quanh năm xem nhẹ kỉ cương triều đình.
Đã định trước một hồi huyết tẩy võ lâm oanh oanh liệt liệt, khi nữ hậu duệ thế gia Cố Tuyết găp gỡ tên tiểu ma đầu Vu Thanh tại tòa thành dưới núi, lộ ra manh mối…
Như đã nói, vai diễn của Giang Hưng trong Ước hẹn là một người đàn ông trung niên tầm thường yếu đuối.
Người đàn ông nhu nhược đó là cha của nữ chính.
Ông ta sinh ra trong dòng chính, gia đình phải sinh ra bảy người con gái rồi mới được một đứa cháu đích tôn, nên từ nhỏ đến lớn đã được yêu sủng vô hạn, cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.
Lớn lên như vậy, tuy không hư hỏng thành hạng kiêu căng ngạo mạn, nhưng người đàn ông này chưa từng trải qua thất bại suy sụp, cũng không chịu nổi nghèo khổ.
Sống qua cuộc sống giàu sang no đủ, ở tuổi trung niên – thời điểm cần nhất địa vị, vì xuất thân địa chủ mà cả gia đình lão bị quy kết vào thành phần phản động.
Trong một đêm, người đàn ông tận mắt nhìn thấy toàn bộ gia sản một đời bị đem sung công, bản thân mình bị kéo lê giữa phố thị làm gương, cha mẹ lần lượt chết vì không chịu nổi cú sốc, gia đình các anh chị cũng không khá khẩm hơn,…
Muôn vàn khó khăn ập xuống.
Mỗi ngày, ông ta đều có ý định tự sát.
Nhưng người vợ lại cứ ôm chặt ông mà gào khóc, con gái nhìn ông gọi cha ơi.
Có lẽ là vì con gái và vợ, ông mới gắng gượng mà sống.
Nhưng sau này, khi gia đình đã vượt qua cảnh túng quẫn, ông ta lại giở thói nhà giàu, mỗi khi có chút tiền lại làm ra vẻ đại gia ra ngoài phô trương mặt mũi, khiến cho hai người phụ nữ trong gia đình thiếu ăn thiếu mặc đủ bề…
Ngựa quen đường cũ.
Năm ấy lão không tự sát, là bởi vì vợ con, hay đơn giản chỉ là vì lão ta sợ hãi cái chết, sợ hãi sự đau đớn nó mang lại?
Trong Thanh Thành tuyết, Giang Hưng diễn vai Thời Thiếu Phi, nhân vật này có tính cách xem như chính diện.
Y là một thanh niên có gia thế, có tài năng điển hình, đem lòng mến mộ Cố Tuyết, nhưng bởi vì tính cách có phần nóng nảy gay gắt, nên không được Cố Tuyết yêu thích.
Sau khi vị ma đầu nọ đột nhiên xuất hiện, lại có phần thân mật với Cố Tuyết, bởi đố kị, cùng với ác cảm thâm căn cố đế với người trong Ma giáo, Thời Thiếu Phi vô tình làm trái đạo nghĩa, vì muốn giết người Ma giáo mà y lợi dụng tất cả, sử dụng thủ đoạn độc ác khát máu, còn đáng sợ hơn cả người của Ma giáo.
Y mượn danh chính nghĩa, làm những chuyện ác ma.
Lại coi đó là đương nhiên.
Cuối cùng, Thời Thiếu Phi chết.
Y đã trở thành ma quỷ, dù cho y một mực xưng danh chính nghĩa, với mục đính khởi đầu chính đáng.
Kết quả y đạt được, chắc chắn khác xa những gì y nghĩ đến khi bắt đầu.
Đối với Giang Hưng, hai nhân vật này không phức tạp.
Mục tiêu của anh là trong khoảng thời gian ngắn, cố gắng thể hiện hai nhân vật này đã tốt lại càng tốt hơn.
Nhưng quả thật, phương thức luyện tập như vậy còn khó khăn hơn nhiều so với Giang Hưng dự đoán.
Mỗi sáng mỗi chiều đều phải thay đổi trạng thái mỏi mệt hơn nhiều so với việc chỉ diễn một nhân vật.
Mỗi sáng mỗi chiều đều phải cố gắng làm tốt hơn trước, mỏi mệt không chỉ gấp đôi so với việc ôm thái độ tương tự với chỉ một vai diễn.
Ban đầu, Giang Hưng thậm chí không thể nắm bắt chính xác trạng thái nhân vật, chẳng hạn như lúc anh cố gắng đắm chìm vào nhân vật Tịch An, lại vô ý lộ ra sự tàn nhẫn và khí phách của Thời Thiếu Phi, đến lúc diễn Thời Thiếu Phi thì mọi sự lại ngược lại, anh lại vô tình thể hiện ra sự mệt mỏi luống cuống chỉ Tịch An mới có.
Cũng may mắn ở chỗ, vì vấp phải điểm yếu này cho nên Giang Hưng chú tâm hơn những người khác rất nhiều.
Sau này, mỗi lần như vậy, anh lập tức dừng lại, sửa chữa sai lầm của mình, sau khi diễn xong thì đến chỗ đạo diễn và bạn diễn nhận lỗi.
Thật ra mà nói, đố với một vai phụ số ba số bốn, yêu cầu mà Giang Hưng đặt ra cho chính mình cao hơn đạo diễn nhiều lắm.
Có mấy lần đạo diễn cho rằng “Ừ, dù sao chỉ là một vai phối hợp, không cần quá nghiêm khắc”, chuẩn bị cho qua cảnh đó, Giang Hưng lại chạy đến xin lỗi, khiến cho đạo diễn nghĩ “Hóa ra đòi hỏi ở bản thân cao như vậy, vậy được rồi, bây giờ hãy còn sớm, vậy thì lại một lần nữa cho tốt…”
Qua vài lần như vậy, Giang Hưng tiến bộ hết sức rõ ràng.
Mỗi vai diễn yêu cầu thời gian ước chừng mười lăm ngày, và đến ngày thứ ba, Giang Hưng đã không còn lẫn lộn giữa hai nhân vật nữa; đến ngày thứ chín, thứ mười, anh đã có thể nhuần nhuyễn phát huy kỹ thuật diễn của mình, nhưng không thật sự xuất sắc, phần vì nhân vật được xây dựng không đa chiều, phần vì lực chú ý liên tục bị phân tán; nếu so sánh với những tác phẩm trước của Giang Hưng, hai vai diễn này thật không có gì nổi bật.

Tuy không đến mức hoàn hảo, nhưng chắc chắn đạt yêu cầu.
Cũng như nhiều ekip đã từng hợp tác với Giang Hưng và dành cho anh sự công nhận nhất định, hai ekip phim này vô cùng hài lòng với sự tiến bộ của anh.
Vậy thì, bọn họ hài lòng đến mức nào?
Biên kịch của Ước định còn sáng ý xây dựng cho nhân vật người cha của nữ chính (vốn không xuất hiện nhiều) thêm nhiều cảnh quay, khiến hình tượng nhân vật ban đầu có phần mơ hồ trở nên sâu sắc, lập thể hơn.
Ở đây cũng phải lưu ý một chút, bởi mỗi ekip làm phim đều có sự khác biệt.
Vì Thanh Thành tuyết vốn cải biên từ nguyên tác, mà nguyên tác đã là một câu chuyện rất tròn trịa rồi, cho nên kịch bản từ đầu đến cuối cơ bản đã hoàn thiện, không có chỗ cho biên kịch thêm thắt nhiều.
Nhưng Ước hẹn lại khác, Ước hẹn là kịch bản nguyên gốc, biên kịch chính của phim này là một vị có thâm niên từ truyền hình đến điện ảnh, nổi danh thích sửa kịch bản.
Một kịch bản vào tay ông ta, từ lúc khởi công đến lúc hoàn thành phim có thể sinh ra đến bốn, năm phiên bản, chưa kể những chi tiết lặt vặt được sửa đi sửa lại vô số lần.
Biên kịch đã ra quyết định, nhưng đạo diễn có thể thuận lợi quay không lại là chuyện khác.
Ước định vừa thay đổi kịch bản, ngay lập tức lại nảy sinh vấn đề mới.
Do cảnh của nhân vật Tịch An – Giang Hưng diễn được thêm vào, một diễn viên khác diễn vai người theo đuổi nữ chính, có thể xem như nam thứ trong phim, lập tức gọi người đại diện tới, nói rằng anh ta bị chèn ép, thật không thể chấp nhận được.
Đạo diễn, biên kịch, nhân viên công tác: “…”
Tuy Giang Hưng không phải lúc nào cũng có mặt ở trường quay, nhưng quan hệ bên ngoài luôn không tồi, sau khi chuyện kia xảy ra, chưa đến ngày hôm sau, đã có người gửi đến cho anh một tin nhắn thật dài thông báo sự việc.
Lúc này Giang Hưng đang ngồi cùng xe với Trần Lương.
Trần Lương nghe thấy tiếng di động báo có tin nhắn mới, bèn xoay người, liếc mắt một cái rồi nói: “Cũng may cậu còn chưa nổi tiếng đến nỗi đi đâu cũng có phóng viên bám theo, tôi còn chưa cần đổi kính xe thành kính nhìn một chiều, nhỉ?”
Giang Hưng cười cười, nhưng sau khi mở tin nhắn đọc một lúc, anh khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?” Trần Lương hỏi.
Vừa nói chuyện, điện thoại di động của ông cũng vang lên, Trần Lương bèn lấy một tay cầm tai nghe dắt vào tai, nhận cuộc gọi, “A lô?…”
Cuộc điện thoại này kéo dài không lâu.
Chưa đến một phút đồng hồ, Trần Lương chỉ nói mấy câu, sau đó gác điện thoại, quay sang hỏi Giang Hưng: “Tôi thấy ban nãy cậu nhíu mày, có chuyện gì xảy ra à?”
“Ừm…” Giang Hưng nói, “Vì cảnh quay của tôi tăng lên, nên nam thứ trong Ước hẹn Thẩm Thiên Lâm làm khó đoàn phim, nói không diễn nữa.”
“Ồ ——” Trần Lương sâu xa nói.
“Thế nào?” Giang Hưng hỏi, “Giọng ông lạ quá.”
“Tôi chỉ thấy các mối quan hệ của cậu không tồi, nhận được tin tức còn nhanh hơn cả tôi nữa.” Trần Lương nói xong, gõ gõ vào di động của mình, “Cuộc điện thoại vừa rồi, đúng là nói về chuyện này.”
Đây cũng không phải rắc rối lớn gì, chỉ là ekip phim và Thẩm Thiên Lâm cãi cọ một hồi mà thôi.
Trần Lương tiếp tục lái xe, sau đó hỏi Giang Hưng: “Cậu đúng là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chỉ là một ekip phim truyền hình, cậu còn không phải diễn viên chính, nếu không thích cậu có thể không diễn luôn cũng được.
Bây giờ cậu xem nên làm thế nào đây? Giả vờ như không biết?”
Giang Hưng: “…”
Anh thầm nghĩ ông nói nghe đơn giản quá…
Hai người hợp tác đã lâu, Giang Hưng cũng từ từ hiểu rõ con người Trần Lương.
Anh nhận thấy thật ra Trần Lương là một người đại diện có tư tưởng rất bảo thủ, mặc dù rành rẽ từng đường đi nước bước trong giới giải trí, cũng không thiếu khuyết những yếu tố để trở thành người đại diện; nhưng đồng thời, ông dường như đòi hỏi rất cao đối với nghệ sĩ của mình.
Trong công tác, ông đòi hỏi
1 2 »
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.