Đọc truyện Thư Tình – Chương 45: Thư tình
“Căn nhà không tệ.” Quý Thiệu nói: “Giảng viên đại học vô cùng danh giá, tuỳ ba mày đi.”
Nghe thấy chữ “ba”, sắc mặt Quý Minh Thần càng lạnh lùng hơn.
Anh đứng bên cạnh, nói: “Có gì thì nói thẳng đi.”
“Được.” Quý Thiệu mỉm cười: “Biết mày bận nên tao không làm phiền mày. Mày cho tao năm mươi vạn, bảo đảm sau này sẽ biến mất sạch sẽ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Thần bật cười vì câu nói này.
Quý Thiệu thấy anh như vậy, lập tức nói: “Mày đừng nghĩ rằng tao đang lừa gạt mày. Ban đầu nếu như không phải ba mày không cho tao tiền thì tao cũng sẽ không bị đánh què chân. mày có biết tao đã mất bao nhiêu tiền với cái chân què này không?”
Quý Minh Thần nói: “Tôi chỉ biết còn sống thì vẫn kiếm được tiền.”
Huống hồ, từ khi sinh ra Quý Thiệu đã đeo bám ba, đeo bám anh trai.
Trừ việc đền tiền, nợ tiền rồi vay tiền, điều duy nhất ông ta có thể làm chỉ là không kiếm ra tiền.
“Mày đừng nói mấy lời vô nghĩa đó với tao.” Quý Thiệu xua tay: “Mày chỉ cần nói, cho 50 vạn hay là không cho?”
“Không cho.”
Bốp!
Một tiếng động lớn vang lên, khiến cho Tư Ninh đang tựa vào cánh cửa phải run rẩy sợ hãi.
Cô vô thức nghĩ rằng phải đi tìm Quý Minh Thần.
Nhưng nhớ lại lời dặn dò của anh, cô bịt miệng lại, không nhúc nhích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thiệu đập bình hoa trong phòng khách.
Ông ta chỉ tay vào Quý Minh Thần, nói: “Tao nói cho mày biết, ba làm con chịu.”
“Từ khi sinh ra, là do ba mày hại nên tao vừa sinh ra đã yếu ớt. Bây giờ tao như thế này, cũng là do ông ta. Nếu như mày không quan tâm đến tao thì tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Sắc mặt của Quý Minh Thần không thay đổi, thờ ơ nói: “Ông tự tin quá rồi.”
“Khi con gái ông được chín tuổi, cô ta đã dám đẩy tôi xuống hồ, lúc ấy tôi không chết, là do mạng lớn.” Anh khựng lại: “Sự uy hiếp của ông không có chút tác dụng nào đâu.”
Ánh mắt Quý Thiệu lóe lên sự hung ác: “Những chuyện vặt vãnh đó sao? Mày có bằng chứng không? Không có thì tao sẽ kiện mày tội vu khống Tiểu Tinh!”
Quý Minh Thần đi ra mở cửa: “Chào mừng ông tới tố cáo tôi bất cứ lúc nào.”
Xã hội pháp quyền, trước đây Quý Thiệu cũng từng gây sự, sau đó bị giam nửa tháng.
Lần này ông ta sẽ không ngốc như vậy nữa.
Quý Thiệu đứng dậy, khập khiễng bước tới trước mặt Quý Minh Thần, cười nói: “Minh Thần, mày được lắm. Chúng mày cứ chờ xem.”
“Mày vô tình vô nghĩa, không xem trọng tình thân, tao sẽ đợi ông trời xử lý mày. Ba mày đã bị mày hại chết, người tiếp theo chính là mẹ mày. Mày cứ đợi mà xem.”
Quý Minh Thần nắm chặt tay nắm cửa, nhìn người đàn ông đi ra khỏi nhà mình chằm chằm, đóng cửa lại.
Khi Tư Ninh bước ra, trong nhà cực kì yên lặng.
Cô nhìn thấy Quý Minh Thần đứng yên cạnh cánh cửa, không biết nên nói gì, chỉ đành tới phòng vệ sinh lấy chổi dọn dẹp những mảnh vỡ.
Quý Minh Thần bình tĩnh lại, nói: “Đừng qua đây.”
“…”
“Em sẽ bị thương.”
Tư Ninh muốn nói cô không sợ, cũng không ngốc tới mức bị thương.
Nhưng khi nhìn thấy Quý Minh Thần ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ với vẻ mặt ủ rũ, dường như tất cả những gì cô có thể làm là nghe lời anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Quý Minh Thần dọn dẹp, không cẩn thận làm tay bị thương.
Vết thương rất sâu, máu chảy ra ngoài, rơi xuống mặt đất, âm thanh “tí tách” vang lên.
Tư Ninh chạy tới, lấy giấy giúp anh cầm máu: “Trong nhà có hộp sơ cứu không?”
Hai người vào phòng làm việc.
Tư Ninh ngồi trước mặt Quý Minh Thần, xử lý vết thương cho anh.
Sợ làm anh đau nên cô làm vô cùng nhẹ.
Nhưng nghĩ lại những vết xước mà cô từng xử lý cho anh cách đây không lâu, trong lòng cô vừa tức giận vừa khó chịu.
Đây là gia đình quái quỷ gì vậy chứ?
Đúng là một ổ rắn độc!
“Làm em sợ rồi nhỉ.” Quý Minh Thần nói: “Xin lỗi em.”
“Sao lại xin lỗi em rồi? Việc này có liên quan gì tới anh đâu?”
Quý Minh Thần cau mày: “Nếu không phải tại anh thì em sẽ không phải lo lắng…”
“Vậy sao anh không nói nếu như em chết thì không làm được gì nữa?” Tư Ninh tức giận: “Chết một trăm lần thì trong sạch nhất không phải sao?”
Cái miệng này lợi hại, Quý Minh Thần không thắng nổi.
Anh kéo cô dậy, bảo cô ngồi lên chiếc ghế số pha nhỏ, nếu quỳ lâu thì sẽ tê chân.
Tư Ninh ngồi xuống, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ đành có gì nói nấy.
“Thực ra lời của những người không quan trọng nghe xong là xong, tuyệt đối đừng để trong lòng. Khi còn nhỏ em…”
Khi Tư Hướng Viễn và Trình Mạn ly hôn, Tư Ninh bảy tuổi.
Đứa trẻ ở độ tuổi đó là tò mò nhất, cũng hồn nhiên nhất.
Cũng không biết là ai phát hiện ra Tư Hướng Viễn và Trình Mạn ly hôn và nói cho Tư Ninh biết, trong lớp bắt đầu có tin đồn Tư Ninh không có ba, có vài bạn nam còn trêu chọc cô.
Còn hỏi cô…
Có phải sau này cô sẽ có hai người ba không? Có hai người mẹ không?
Có gọi nhầm không?
Ba mẹ cô sắp sinh con với người khác rồi, đến lúc ấy thì không cần cô nữa!
…
Tư Ninh vừa tức giận vừa sợ hãi.
Cô sợ ba mẹ cô thật sự sẽ có gia đình mới, có đứa con mới, vậy thì cô chính là đồ thừa thãi rồi.
Cô không có ai để hỏi, không có ai để nói.
Trình Mạn thân mình còn lo chưa xong, cả ngày chỉ biết say rượu, đừng nói tới việc quan tâm tới cô.
Chỉ có Trình Hàng đứng về phía cô.
Khi ấy Trình Hàng cũng chưa được mười bảy tuổi, tới trường học, đánh nát miệng đám con trai kia, cảnh cáo bọn họ nếu ai còn dám ức hiếp Tư Ninh thì anh ấy sẽ đánh cho họ gãy hết răng.
Trình Hàng nắm tay Tư Ninh về nhà, nói với cô: “Những gì bọn chúng nói đều là vớ vẩn! Chúng nó là ai chứ, còn không bằng một cọng hành! Nếu như cháu tin lời chúng nó thì cháu cực kì ngốc.”
“Vậy nên, anh nhìn đi.” Tư Ninh mỉm cười: “Nếu như lời nói của một người không bằng cả ngọn cỏ cứ mãi vương vấn trong lòng thì anh chính là đồ ngốc.”
“Anh ngốc sao?”
Quý Minh Thần bật cười.
Tư Ninh cũng cười, nhưng cười mãi, Quý Minh Thần lại yên lặng nhìn cô.
Cô xấu hổ, ánh mắt né tránh: “Tự dưng nhìn em làm gì?”
“Nhìn em…khá ngốc.”
“…”
“Anh nói lại xem?”
Quý Minh Thần đi qua đó, nghiêm túc nói: “Em không ngốc, tại sao lại lấy nỗi đau của mình để an ủi anh chứ?”
“Em…”
Tư Ninh cúi đầu, cảm thấy bản thân thật vô dụng: “Em không nghĩ ra cách nào khác.”
Quý Minh Thần đưa tay chạm vào khuôn mặt của cô, những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên da cô, chạm vào sự run rẩy của cô.
“Anh có thể ôm em không?”
Tư Ninh ngỡ ngàng, nhưng không hề có ý né tránh.
Giờ đây cô không quan tâm tiến độ có nhanh hay không nữa, nếu như ôm một chút có thể khiến Quý Minh Thần dễ chịu, vậy thì ôm đi.
“Ừm.”
Vừa dứt lời, hơi thở vừa mãnh liệt vừa ấm áp của người đàn ông bao bọc lấy Tư Ninh.
Tư Ninh có hơi căng thẳng, hai tay bắt chéo, không biết nên đặt vào đâu.
Cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Quý Minh Thần, từng nhịp từng nhịp, gõ vào trái tim cô.
Dần dần hòa vào nhau.
Tư Ninh thả lỏng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai người đàn ông.
Giống như dỗ trẻ con vậy.
Quý Minh Thần ôm cô chặt hơn.
Anh gần như ôm trọn người con gái vào lòng.
Cô là lớp áo mềm mại nhất của anh, cũng là chiếc áo giáp cứng cáp nhất của anh, rõ ràng là rất nhỏ bé, nhưng không ngần ngại che chở cho anh trước phong ba bão táp.
Ôm cô, anh sẽ an lòng.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách báo rất đúng giờ, chín giờ rồi.
Nghĩ tới việc Tư Ninh còn phải về nhà, Quý Minh Thần từ từ buông tay.
Tư Ninh muốn trốn đi như chú chim cút, lao vào ghế sô pha.
Quý Minh Thần nắm lấy tay cô, nói: “Anh cũng nói cho em chuyện của anh, được không?”
Tư Ninh sững sờ, lắc đầu: “Anh không muốn nói cũng không sao, em không để ý đâu.”
“Muốn nói.” Quý Minh Thần mỉm cười: “Em nói rồi mà, sự trung thực là điều đầu tiên phải kiểm tra ở người theo đuổi.”
“…”
Vậy mà cô còn từng nói câu mất mặt như thế này ư.
Tư Ninh ngượng ngùng, gật đầu, nghĩ rằng vậy thì nói đi, cũng không ảnh hưởng gì.
Quý Minh Thần giải thích ngắn gọn về mối quan hệ của gia đình anh với gia đình Quý Thiệu.
Tóm lại, gia đình Quý Thiệu luôn cho rằng Quý Duy nợ họ, cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng là chuyện đương nhiên.
Quý Duy mất, vậy thì nên để Quý Minh Thần thay thế.
Ban đầu, mẹ của Quý Minh Thần là Đông An Quân sợ liên lụy tới Quý Minh Thần, nên sau khi Quý Duy mất, bà đã đưa Quý Minh Thần tới nhà cũ ở Lan Thành.
Trốn được một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng vì không chịu được sự đả kích từ việc Quý Duy mất nên Đông An Quân đã bị trầm cảm.
“Người mắc bệnh trầm cảm thực sự rất đau khổ.” Quý Minh Thần thở dài: “Lần nào nhìn thấy mẹ anh cũng cảm thấy giống như một con thú bị mắc kẹt, sẽ tự trách bản thân. Nếu như không phải…” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải cái gì?”
Tư Ninh nghe hiểu rồi.
Nhà Quý Thiệu đúng là cao tay.
Ép buộc ba của Quý Minh Thần xong lại tới ép buộc Quý Minh Thần, toàn bộ bản lĩnh chỉ biết dùng vào việc xấu.
“Theo như logic của nhà chú út anh, bọn họ xảy ra chuyện là vì chú không cho họ tiền, chú không cho họ tiền, là vì muốn để tiền cho anh…”
“Vậy xin hỏi, nếu như bọn họ không tìm bố anh mượn tiền, bọn họ không nợ tiền, bọn họ đừng vay tiền, bọn họ không tiêu tiền, thì tất cả mọi việc sẽ không xảy ra.”
“Đây mới là logic đúng nhất.”
Quý Minh Thần nhìn logic của người con gái, nghĩ tới khi dạy cô lập trình, dạy cô logic, cũng là thế này.
Cô như thế này thật sự rất giống học sinh của anh.
Tư Ninh cảm thấy phần phân tích của mình rất hoàn hảo, chưa hết, cô còn đưa ra một lời tổng kết.
“Nói tóm lại, gia đình chú út của anh mới là thủ phạm, anh, bao gồm cả ba anh, không nợ bọn họ.”
…không nợ.
Hai chữ in sâu vào tim Quý Minh Thần.
Bao nhiêu năm nay, mỗi lần anh muốn giải thoát thì đều bị lôi về điểm xuất phát.
Dường như sẽ luôn có một giọng nói nhắc nhở anh: Mày phải chịu trách nhiệm, mày không thoát được đâu.
Không có ai nói với anh: Anh không nợ bọn họ.
…không nợ bất cứ ai.
Vừa rồi Tư Ninh còn nghe thấy có ai đó đẩy Quý Minh Thần xuống nước.
E rằng việc Quý Minh Thần sợ nước cũng liên quan tới gia đình ma cà rồng hút máu người này.
Không sao, ngày tháng còn dài.
Sớm muộn cũng sẽ có ngày cô gặp được những người này và lấy lại tất cả.
Nghĩ tới đây, Tư Ninh phát hiện ra mình thật lợi hại, đúng là hóa thân của chính nghĩa, nữ anh hùng trừng trị cái ác, hướng về cái thiện.
Đang định nói với Quý Minh Thần vài câu, thì lại phát hiện họ vẫn đang chen chúc trên chiếc ghế sô pha nhỏ bé này.
Tuy không ôm nữa, nhưng hai người vẫn ở rất gần nhau.
Tư Ninh bỗng dưng đỏ mặt, giơ tay lên đẩy anh ra.
Quý Minh Thần không kịp chuẩn bị, bị đẩy xuống đất, có chút bối rối.
“Đáng đời anh.”
Tư Ninh đánh đòn phủ đầu: “Em làm người bạn an ủi anh, cho anh mượn bờ vai, vậy mà anh còn lười biếng không chịu đi.”
“…”
“Mặt dày.”
Cô cười khúc khích, Quý Minh Thần vẫn ngồi dưới đất không đứng lên, dù sao mặt anh cũng dày mà.
“Vậy thì làm một người bạn, có thể an ủi tiếp không?”
Đáp lại anh là ánh mắt sắc như dao găm của “người bạn”.
Quý Minh Thần bật cười.
Tiếng cười sảng khoái xua tan đi tất cả sương mù đêm nay.
*
Đã muộn rồi, Quý Minh Thần lái xe đưa Tư Ninh về trường.
Chiếc xe dừng lại trước cửa hông kí túc xá.
Tư Ninh lại dặn dò Quý Minh Thần lần sau không được để người ta bắt nạt nữa, phải đánh lại.
Quý Minh Thần nói cô cũng khá lắm lời, có phong thái của người lớn.
Sự tốt bụng của Tư Ninh đổi được lời đánh giá này, cô rất không vui, nói: “Tốt nhất anh nhìn rõ vị trí bây giờ của anh đi, nếu còn tiếp tục như này thì dù anh có mười cơ hội kiểm tra bù cũng không đủ.”
Nói xong, những lời Quý Minh Thần ấp ủ suốt quãng đường cũng có thể nói được rồi.
“Anh muốn thương lượng với em một chút.” Anh nói: “Em có thể kiểm tra anh nhiều hơn được không?”
“Hả?”
Đây là yêu cầu quái quỷ gì vậy.
Quý Minh Thần lại nói: “Chỉ cần em muốn là được. Anh làm theo, em có bất kì điều gì không hài lòng thì anh sẽ sửa.”
Khóe miệng Tư Ninh giật nhẹ: “Anh coi em là khách hàng sao?”
“……”
“…”
“Anh sẽ không mất kiên nhẫn đâu nhỉ?”
“Ừm, có một chút.”
“…”
Mới theo đuổi được mấy ngày chứ?
Bình thường cô bận học, anh cũng có cả tá việc, căn bản hai người không thể gặp nhau, nhiều nhất cũng chỉ nhắn tin. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao ăn xong một nồi lẩu thì không kiên nhẫn được nữa rồi?
Tư Ninh muốn nói vậy thì đừng theo đuổi nữa, chẳng có chút thành ý nào!
Cô tức giận muốn xuống xe, cánh tay lại bị kéo lại.
Ánh đèn xe mờ ảo.
Trong khuôn viên trường vừa yên lặng vừa tối, dường như chỉ sót lại ánh đèn này, và đối phương ở trước mặt.
Quý Minh Thần nhìn Tư Ninh, cánh tay vô thức dùng lực mạnh hơn, nói: “Anh cũng không có cách nào khác.”
“Ôm rồi, giờ chỉ muốn ôm thôi.”