Đọc truyện Thư Tình – Chương 37: Thư tình
“Code X” là trò chơi trốn thoát khỏi mật thất thực tế đang hot nhất trong nước.
Chỉ Hoa Thành mới có.
Hai đứa cháu họ của Trần Ấu Thanh biết Trần Ấu Thanh đinh tới Hoa Thành nên khóc lóc đòi dì dẫn đi theo, người lớn không thuyết phục nổi, đành phải mặt dạn mày dày làm phiền Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng mất hứng.” Tư Ninh nói: “Chẳng phải chúng ta cũng có thể chơi nó sao?”
Trần Ấu Thanh trề môi: “Ai muốn chơi nó chứ!”
“Cậu sợ chứ gì?” Hạ Lâm vạch trần.
Trần Ấu Thanh: “…”
Đến nơi, hai anh em Trương Gia Khải và Trương Gia Tuyền còn thành thạo trò này hơn “các cụ cao niên” là họ.
Trương Gia Khải nói: “Chúng ta không đủ người, phải rủ thêm. Nếu không thì phải ghép với những người khác.”
“Cháu không muốn ghép với người lạ đâu.” Trương Gia Tuyền nói: “Dì ơi, người dì quen thì cháu có thể chấp nhận được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Ấu Thanh giật giật khóe môi: Vậy cảm ơn cháu quá.
Không còn cách nào khác, Tư Ninh phải gọi điện thoại cho bạn cùng phòng.
Trương Lâm và Đoạn Hiểu Nam đang nằm thẳng cẳng ở ký túc xá, thấy rủ đi ra ngoài, không cần hỏi rõ là gì, lập tức được được, đi luôn.
Hôm nay Lương Văn Văn hẹn bạn cùng quê đi dạo phố, không đi được.
Tính đi tính lại, còn thiếu một người.
Trần Ấu Thanh thương lượng với nhân viên, thiếu một người thì thiếu một người cũng được nhưng nhân viên công tác không đồng ý, nói rằng thiếu một người ảnh hưởng tới trải nghiệm.
Mọi người gặp bế tắc.
Trương Gia Khải và Trương Gia Tuyền liên tục làm ầm ĩ khiến người khác đau đầu.
Trần Ấu Thanh nói: “Chẳng phải thầy Quý cũng ở Hoa Thành sao? Hôm nay thứ bảy, hay là…”
“Đừng.”
Tư Ninh vẫn còn ghim thù chuyện Trình Hàng nói hôm đó.
“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Ấu Thanh thở dài: “Sinh nhật 19 tuổi của tớ sao mà bực mình quá! Tớ đã làm gì nên tội chứ?”
Thấy cô ấy như vậy, Tư Ninh lại không đành lòng.
Xoắn xuýt xem hay là rộng lượng vậy. Hạ Lâm nói: “Thầy Quý đến ngay đấy.”
Tư Ninh sững sờ: “Cậu liên lạc với thầy Quý từ hồi nào vậy?”
“Thầy Quý liên lạc với tôi.” Hạ Lâm nói: “Mấy hôm trước anh ấy gửi tin nhắn cho tôi, dặn tới đây có chuyện gì thì có thể tìm anh ấy bất cứ lúc nào.”
“…”
Chẳng mấy chốc đã gom đủ người.
Hôm nay Quý Minh Thần mặc đồ bình thường, quần jean áo gió, đứng chung với mọi người, trông anh giống như nghiên cứu sinh.
Anh mỉm cười với Tư Ninh, Tư Ninh hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Tư Ninh chỉ biết “Code X” rất nổi tiếng.
Không biết đó là câu chuyện liên quan tới phòng thí nghiệm ngầm bỏ hoang, cũng không biết cấp bậc độ kinh dị là hạng trung, càng không biết NPC có ở khắp nơi, còn có nhiệm vụ đơn tuyến.
Cô cảm thấy nơi này có thể sẽ đưa cô về chầu trời.
“Lát nữa cậu đừng hét lên nhé.” Trần Ấu Thanh nói: “Không sao cũng sợ thành có sao đó.”
Hạ Lâm khinh thường: “Người xem phim ma thôi cũng hét ầm lên như chị không thấy xấu hổ hay sao còn nói tôi?”
Đoạn Hiểu Nam đọc giới thiệu bối cảnh, thấy có chút yếu tố kinh dị.
Cô ấy rất thích trẻ con, quan tâm hỏi xem Trương Gia Khải và Trương Gia Tuyền có chơi được không.
Hai đứa trẻ hưng phấn nóng lòng muốn chơi ngay.
Lại hỏi Tư Ninh.
Hạ Lâm nói: “Chị Ninh Ninh là người bạo gan nhất trong số chúng ta đó.”
Tư Ninh: “…”
“Tớ làm chứng.” Trần Ấu Thanh nói: “Hồi đó bọn tớ xem phim kinh dị, Ninh Ninh chẳng chớp mắt lấy một cái.”
Tư Ninh: “…”
Sao cô lại tạo cho họ ảo giác này được nhỉ?
Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, Tư Ninh quay đầu thấy Quý Minh Thần đang cười.
Cô lườm anh một cái chẳng có chút khí thế nào.
Do có nhiệm vụ đơn tuyến nên tám người phải chia làm các nhóm hai người.
Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm không thể làm phiền người khác, đành phải mỗi người kèm một đứa trẻ, chia nhau trông hai anh em Trương Gia Khải và Trương Gia Tuyền.
Nhưng Trương Gia Tuyền đã ưng Quý Minh Thần ngay từ đầu.
Còn Hạ Lâm thì cứ ghép nhóm với chị gái xinh đẹp kia đi là được.
“Chú Quý.”
Trương Gia Tuyền gọi anh, cười rất ngoan ngoãn: “Chú có thể chung nhóm với cháu không?”
“Cháu sợ à?”
“Hơi hơi ạ.” Cô bé nói: “Chú có thể bảo vệ cháu không?”
Quý Minh Thần cúi lưng xuống: “Xin lỗi nhé bé. Chú có người cần phải bảo vệ rồi.”
Tư Ninh ngẫm nghĩ không biết nên chung nhóm với Trương Lâm hay Đoạn Hiểu Nam.
Đoạn Hiểu Nam có vẻ to gan hơn một chút nhưng có vẻ như hai người họ không định tách ra.
Làm sao bây giờ?
Không chơi được không? Cô nghĩ quay về trường, cô muốn ngồi học thuộc sách, học thuộc rất tuyệt…
“Mọi người có thể vào được rồi, xếp thành hàng đi theo nhân viên nhé.”
“…”
Tư Ninh sắp không thở nổi, cô sẽ chết ở đây mất thôi!
Hay là thú nhận đi, mất mặt thì mất mặt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Quý Minh Thần đi tới bên cạnh cô: “Có thể chung nhóm với tôi không?”
“Dạ?” Tư Ninh giật mình ngơ ngác, phản ứng trở nên chậm: “Thầy và em chung một nhóm à?”
Quý Minh Thần gật đầu: “Không ai cần tôi cả.”
Tư Ninh xem thử, đúng thật.
Tất cả mọi người đã lập nhóm xong, chỉ còn anh và cô là lạc đàn.
Thật ra, có vẻ Quý Minh Thần là một người bạo dạn, chung tổ với anh chưa biết chừng sẽ khá hơn.
“Được thôi.” Tư Ninh bảo vệ đi được mặt mũi, âm thầm thở phào: “Nể tình thầy quá đáng thương.”
Quý Minh Thần cười: “Cảm ơn.”
Mọi người qua cửa kiểm soát vào trong.
Trương Gia Tuyền quay đầu nhìn Quý Minh Thần, phát hiện anh đi cùng với chị xinh đẹp.
Không phải chị ấy là người bạo gan nhất chỗ này sao?
Vì sao chú nói là phải bảo vệ chị ấy?
Trương Gia Tuyền không hiểu, hỏi anh trai.
Trương Gia Khải nói: “Đấy gọi là nhìn thì đẹp nhưng vô dụng. chắc chắn là anh ấy sợ, cần được chị ấy bảo vệ!”
Trương Gia Tuyền sực hiểu ra, may mà không chung nhóm với Quý Minh Thần.
*
Nguyên tắc của Tư Ninh chính là: Ngồi mát ăn bát vàng.
Cô đi lẫn vào với mọi người, không nói tiếng nào.
Trước đây cô từng nghe bạn bè nói trong mật thất có nhân viên liên tục theo dõi qua camera.
Thông thường càng nhát sẽ càng bị NPC hù dọa.
Quả nhiên, Hạ Lâm là người đầu tiên bị dọa.
Cậu ấy và Trương Gia Khải ôm cứng lấy nhau, hai người cùng hét ầm lên, chỉ thiếu điều gọi NPC là ba.
Tư Ninh muốn gọi thay họ.
Có điều NPC cách xa cô, không dọa tới chỗ cô.
Tư Ninh tạm thời đắc ý.
Chuyện gì tới rồi cũng phải tới, nhân viên công tác tận tâm với nghề nhất định phải để mỗi người chơi cảm thấy xứng đáng với số tiền bỏ ra.
Họ đi vào một cái căn phòng nhỏ.
Trong phòng có một chiếc bàn tròn lớn, họ phải ngồi quanh chiếc bàn tròn này.
Tư Ninh có dự cảm, dưới mặt bàn chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Sao vậy?” Quý Minh Thần thấy cô run rẩy: “Lạnh à?”
Tư Ninh thực sự không giả vờ nổi, nói: “Lát nữa thầy có thể, có thể…”
“Có thể.”
Quý Minh Thần nhìn cô, ánh mắt đượm ý cười như lòng biển rộng có thể chứa đựng tất thảy.
Tư Ninh dời mắt nhìn đi chỗ khác: “Em đã nói gì đâu?”
Quý Minh Thần biết cô sĩ diện, không vạch trần cô: “Em cầm cái này đi.”
Ở phân đoạn trước, họ có nhặt được một tờ truyền đơn, Trương Gia Khải khăng khăng nói nó hữu dụng nhưng lại không dám cầm nên nhờ Quý Minh Thần.
Hiện tại, anh cuộn nó thành một cái ống, nói: “Tôi ở ngay bên cạnh em.”
Tất cả mọi người ngồi xuống, game bắt đầu.
Chỗ họ ngồi, trên bàn có một chiếc chuông, loa gọi mã số của ai thì người đó phải nhấn chuông, nhấn chậm hay nhấn sai đều phải làm lại.
Tuyên bố xong quy tắc, đèn trong phòng tắt, cả phòng tối om.
Tư Ninh nắm chặt ống giấy, tim thót lại.
Liên tục vài vòng, ban đầu tốc độ đọc mã số còn tương đối chậm, càng về sau càng nhanh lên, gần như là người này vừa nhấn xong đã tới ngay người kia.
Trong không khí khẩn trương như vậy, Trương Gia Khải bỗng hoảng sợ kêu lên: “Có người sờ chân cháu!”
Vừa nói xong thì phòng sáng lên.
Không biết dưới mặt bàn mở ra một cái hố từ lúc nào, có rất nhiều “quái thú” xuất hiện.
Tất cả mọi người hoảng hốt hét ầm lên.
Trái lại, Tư Ninh bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích hệt như lão tăng ngồi thiền.
Trần Ấu Thanh thấy vậy, trong lòng tự nhủ không hổ là bạn thân của cô ấy, thật nở mày nở mặt! Rất men lỳ!
Chỉ có Quý Minh Thần biết là cô sợ không động đậy nổi.
Đúng lúc này, loa yêu cầu mọi người trốn vào trong tủ treo quần áo, vào trong đó là an toàn.
“Tư Ninh, đi thôi.”
Tư Ninh nghe thấy tiếng Quý Minh Thần nhưng cô không dám mở mắt ra, càng không dám nhúc nhích.
NPC không còn gì để nói: Cô gái à, cô đi đi, không là bọn tôi cứ phải bò tiếp đó.
Quý Minh Thần cười thở dài, nắm chặt tay Tư Ninh, gần như bế cô vào trong tủ treo quần áo.
Tủ quần áo là một gian hai người đứng để làm nền cho nhiệm vụ đơn tuyến tiếp theo. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Ninh trốn trong góc vẫn không dám mở mắt ra.
Mãi tới khi xung quanh yên tĩnh trở lại, cộng thêm Quý Minh Thần liên tục cam đoan không sao, cô mới mở ra.
Quý Minh Thần thấy mặt cô trắng bệch thì hơi thương, nói: “Sợ vậy sao không nói gì?”
“Mất mặt.” Cô cúi đầu nói.
“Có gì mất mặt chứ?” Quý Minh Thần lấy trong túi ra một viên kẹo hoa quả: “Sau này cứ nói ra nhé, không mất mặt chút nào đâu.”
Tư Ninh sợ sệt nhón lấy viên kẹo, quay lưng đi bóc ra.
Cô phải an ủi mình một chút.
Tủ quần áo di chuyển theo quỹ đạo.
Sau chuyến vừa rồi, có vẻ trái tim Tư Ninh dường như cũng mạnh mẽ hơn một chút.
Huống hồ, bên người cô còn có người.
Tư Ninh lau mồ hôi trên trán, chợt phát hiện bức vách trước mặt cô xuất hiện một chấm đỏ.
Hoa mắt ư?
Cô dụi mắt dịch lại gần xem…
Lúc kề sát lại, tầm mắt bỗng nhiên bị một thứ gì đó ấm áp che lại.
Là tay của Quý Minh Thần.
Quý Minh Thần bình tĩnh nhìn mặt quỷ hiện ra trong gương, mặt quỷ đó còn nhe răng cười với anh, anh chẳng tỏ bất kỳ thái độ gì.
Vừa rồi kiểm tra tủ quần áo.
Quý Minh Thần cảm thấy mặt tường có gì đó là lạ, nhìn kỹ thì phát hiện ra là một tấm gương ngụy trang.
Anh hiểu ra ngay lập tức, xoay người che kín mắt Tư Ninh.
May là làm kịp, không để cô nhìn thấy.
“Có thứ gì ạ?” Tư Ninh khẽ hỏi.
Quý Minh Thần nhẹ nhàng nói: “Ừm, không sao đâu, một lát là hết.”
Thực ra, lúc anh nói câu này xong thì “thứ đó” đã đi rồi.
Vốn dĩ chỉ có bất ngờ hiện ra một chút thì mới kinh dị, nếu cứ ở mãi một chỗ thì trái lại sẽ đâm ra khôi hài.
Nhưng Quý Minh Thần không bỏ tay ra.
Lưng cô dán lên lồng ngực anh, anh cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi tóc cô, cô giống như một lò lửa nhỏ ấm áp, ngoan ngoãn sưởi ấm anh.
“Vẫn chưa đi ạ?”
“Chưa.”
Nghe vậy, Tư Ninh dịch về sau thêm chút nữa, kề gần anh hơn.
Quý Minh Thần khinh bỉ bản thân thêm một lần nữa.
Nhưng anh không kiểm soát được, anh thích cô ỷ lại như vậy.
“Tư Ninh.”
“Ừm?”
“Tôi muốn hỏi em một vấn đề.”
Giờ còn hỏi vấn đề gì chứ?
À, cũng tốt, phân tán sự chú ý.
“Thầy nói đi.”
Quý Minh Thần muốn hỏi cô: Nếu có một người lớn hơn cô rất nhiều tuổi, có lẽ trước đây vẫn luôn là bề trên của cô giờ lại thích cô, rất thích cô, liệu cô có thể thử chấp nhận người đó không? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng câu này bồi hồi bên môi hàng triệu lần vẫn không dám nói ra.
Lỡ như làm cô sợ thì sao?
Lỡ như chuyện này làm cô buồn thì sao?
Lỡ như…
Quá nhiều lỡ như, anh sợ hãi.
“Sao không nói gì?” Tư Ninh hỏi.
Quý Minh Thần thở dài, cười một tiếng tự giễu, nói: “Tôi có một người bạn…”