Đọc truyện Thư Tình – Chương 36: Thư tình
Tư Ninh chờ.
Nhưng Quý Minh Thần chỉ nhìn cô, không nói tiếp.
Gió thổi mạnh hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Ninh vuốt lại mái tóc bay rối, đang định mở miệng thì Quý Minh Thần lên tiếng.
“Đi thôi.”
“…”
Chỉ vậy thôi?
Lời vừa rồi chẳng lẽ lại là cô nghe nhầm?
Tư Ninh không hiểu ra sao.
Nhưng quả thực cũng không còn sớm nữa, muộn thêm chút nữa, dì quản lý ký túc xá sẽ phê bình cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Tư Ninh kịp chen vào cửa trước khi dì quản lý ký túc khoá cửa.
Tư Ninh lên đến tầng ba, đứng trước cửa sổ phòng khách nhỏ nhìn xuống, xe của Quý Minh Thần vẫn còn đậu ở đó.
Trước khi xuống xe…
“Tư Ninh.”
“Ừm?”
Quý Minh Thần tiếp tục muốn nói lại thôi.
Tư Ninh thực sự lo lắng cho anh, nói: “Nếu thầy thấy không thoải mái thì nói cho em biết, không có gì phải ngại cả, chúng ta đi xếp hàng cấp cứu.”
Nói xong, Quý Minh Thần tiếp tục nhìn cô bằng thứ ánh mắt cô không hiểu được.
Cô bị nhìn tới độ thấy mất tự nhiên.
Cứ có cảm tưởng như bị nhìn thấu.
Tư Ninh nắm chặt dây an toàn, thoáng quay đầu đi chỗ khác: “Nếu thầy Quý không có việc gì, vậy em lên đây. Nếu không…”
“Không phải bảo gọi tên là được rồi sao?” Quý Minh Thần ngắt lời cô.
Tư Ninh nghĩ thầm, trước kia anh dạy cô thường hay bảo cô gọi anh là thầy Quý.
Sao giờ lại không chịu?
Anh làm Tư Ninh chẳng hiểu ra sao, cô đành nói: “Thầy là thầy em, gọi tên thì thiếu kính trọng quá ạ.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Quý Minh Thần trở nên ảm đạm…
Tư Ninh thấy Quý Minh Thần vẫn chưa đi, nhắn Wechat cho anh.
Tư Ninh: [ Thầy Quý, em tới ký túc xá rồi. ]
Tư Ninh: [ Yên tâm. ]
Rõ ràng Quý Minh Thần ở ngay dưới tầng nhưng mãi không thấy anh nhắn lại.
Tư Ninh sợ anh thấy khó chịu nhưng vẫn ngồi đó cố gắng chịu đựng, đang định gọi điện cho anh thì tin nhắn Wechat tới.
Thầy Quý: [ Nghỉ sớm đi. ]
Nhận tin nhắn này xong, Tư Ninh thấy xe chậm rãi chạy đi.
*
Về đến nhà, Quý Minh Thần không bật đèn, cứ thế ngồi phịch xuống sô pha.
Nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, anh muốn tỉnh táo lại nhưng không được.
Không ngờ anh lại hoang đường tới độ rung động với học trò mình từng dạy.
Điên rồi sao?
Tư Ninh coi anh là thầy.
Cứu anh, bảo vệ anh, quan tâm anh, giúp đỡ anh nhưng anh lại có tâm tư không đơn thuần với cô…
Quý Minh Thần khinh bỉ chính mình.
May mắn vừa rồi anh không hỏi câu đó ra: Rốt cuộc em có thích người lớn tuổi hơn không? Lớn hơn bao nhiêu tuổi cũng được sao?
Nếu hỏi, chắc chắn Tư Ninh sẽ sợ lắm.
Quý Minh Thần day trán.
Đầu óc anh rối bời, liên tục tự hỏi bản thân có phải do thời gian qua xảy ra nhiều chuyện, tình cờ lại luôn có Tư Ninh ở bên cho nên anh mới nảy sinh sự mê mẩn nhất thời?
Anh tưởng rằng mình phải mất rất nhiều thời gian để làm rõ nhưng trên thực tế, đáp án rất nhanh sáng tỏ.
Không phải.
Không phải anh chưa từng gặp bạn nữ tốt với anh nhưng đây là lần đầu tiên anh rung động.
Anh đã qua tuổi niên thiếu tim đập bồi hồi, không hiểu nổi lòng mình rồi, anh rất chắc chắn mình có tình cảm với cô.
Tình cảm mãnh liệt.
Quý Minh Thần mở mắt ra nhìn chiếc điện thoại di động ném ở một bên.
Trên đó còn đang hiển thị những điều Tư Ninh dặn dò cần phải lưu ý, dặn anh hai ngày tới phải chú ý nghỉ ngơi tử tế, nếu xuất hiện bất kỳ triệu chứng khó chịu nào thì phải tới bệnh viện ngay.
Anh muốn nhắn lại nhưng không cách nào vô tư đối diện với cô.
Brừ brừ…
Điện thoại rung lên, một tin nhắn mới tới.
Quý Minh Thần hít sâu rồi từ từ thở ra, cầm điện thoại di động lên.
Dì Văn: [ Người ngủ rồi, hôm nay trạng thái khá tốt ]
Quý Minh Thần gọi lại.
Bên kia nhanh chóng nghe máy: “Minh Thần à, về nhà chưa?”
“Về rồi ạ.” Anh nói: “Vất vả cho dì.”
Dì Văn cười: “Chuyện dì phải làm mà. Lần sau tới thì báo trước với dì một tiếng, dì hầm ít canh sườn cho cháu mang về.”
“Không phải phiền phức vậy đâu dì, dì chăm sóc tốt cho mẹ cháu là được rồi.”
“Không phiền, không phiền, An Quân cũng thích ăn, khẩu vị của mẹ con các cháu giống nhau thật.”
Hai người hàn huyên thêm dăm câu chuyện thường nhật.
Quý Minh Thần thấy đã sắp mười một giờ, để dì Văn đi nghỉ ngơi.
Nghĩ tới một chuyện, anh nói thêm một câu: “Trong khoảng thời gian này, dì nhớ để ý những người xung quanh, có gì không ổn thì gọi cho cháu ạ.”
“Sao thế?”
Quý Minh Thần kể chuyện hôm nay gặp Hứa Hồng.
Dì Văn lập tức nổi giận: “Bà ta còn có mặt mũi nào nói chuyện với cháu chứ? Cả nhà toàn là quỷ hút máu! Nếu bà ta lại dám tới trung tâm điều dưỡng sinh sự, không cần phiền cháu, dì sẽ báo cảnh sát ngay!”
“Dì đừng tức giận.” Quý Minh Thần nói: “Có khi không tới đâu, cháu chỉ nhắc một tiếng thế thôi.”
Dì Văn nói biết biết.
Dì Văn tức thì tức nhưng trên hết là quan tâm Quý Minh Thần.
“Minh Thần, chuyện của ba cháu không liên quan gì tới cháu hết.” Dì Văn nói: “Người phụ nữ đó muốn vòi tiền đó mà, có nói gì cháu cũng đừng bận tâm nghĩ ngợi làm gì.”
“Thực sự không liên quan gì sao ạ?”
Dì Văn im lặng.
Quý Duy, ba Quý Minh Thần, nói theo cách gọi hiện đại thì là “phù đệ ma” [1].
[1] phù đệ ma: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ các anh chị trong gia đình bị gia đình nhào nặn tư tưởng từ nhỏ, suốt đời luôn dốc hết khả năng để giúp đỡ thậm chí chu cấp cho em út bất chấp mọi giá. “Phù đệ ma” gần âm với “Phục Địa Ma”, tên phiên âm tiếng Trung của Voldemort, họ đều là những người có niềm tin mãnh liệt vào những điều sai lầm.
Ông ấy có một người em trai ruột tên là Quý Thiệu.
Ngày xưa, khi bà nội của Quý Minh Thần mang thai Quý Thiệu, Quý Duy lúc đó ba tuổi nghịch ngợm làm bà Quý Minh Thần giật mình sinh non Quý Thiệu, từ lúc sinh ra sức khỏe đã yếu.
Vì chuyện này nên Quý Duy mắc nợ Quý Thiệu suốt đời.
Có lần, chủ nợ của Quý Thiệu tới tận nhà đòi tiền, Hứa Hồng bảo Quý Thiệu gọi điện thoại cho Quý Duy tới giải quyết.
Quý Duy tới.
Chủ nợ đòi 50 nghìn, tuyên bố không trả tiền thì hôm nay không cho ai đi đâu hết.
Quý Duy xin cho ông ấy thêm ít hôm, ông ấy nhất định sẽ trả, liệu hôm nay có thể bỏ qua cho không?
Phía đòi nợ nói lần nào Quý Thiệu cũng nói vậy, đã lần lữa hai tháng trời rồi, nhất quyết phải trả luôn hôm nay.
Hai bên tranh cãi với nhau, đối phương đẩy Quý Duy một cái, Quý Duy ngã cầu thang, đụng đầu vào chiếc xẻng để ở góc, biến thành người thực vật.
Sau đó, chủ nợ phải bồi thường tiền nhưng vì tức nên sai người đánh gãy một chân của Quý Thiệu.
Quý Thiệu hận Quý Duy hại mình, rõ ràng có tiền, tại sao lại không chịu bỏ ra?
Chịu bỏ ra thì chẳng phải là đã chẳng có chuyện này rồi sao?
Hỏi thử thì hóa ra là để dành tiền để cho Quý Minh Thần tham gia trại hè toán học gì đó.
Thế là cứ thế tất cả trách nhiệm bị đẩy lên người Quý Minh Thần.
Quý Minh Thần quả thực rất muốn tham gia trại hè đó, từng nói với Quý Duy mấy lần, ở trại hè có một nhà toán học từng trao giải cho anh, anh rất ngưỡng mộ người này, muốn đi gặp lại.
Quý Duy đồng ý, nhất định sẽ cho anh đi…
Quý Minh Thần thường hay nghĩ nếu như anh không đòi đi tham gia trại hè, Quý Duy không cần để dành tiền cho anh, dùng tiền đó để trả nợ thì liệu có phải có thể thoát khỏi kiếp nạn đó không?
“Chuyện đã rồi, không ai muốn thế cả.” Dì Văn nói: “Giờ cháu lo chăm sóc cho mẹ thật tốt là được rồi.”
Quý Minh Thần cười, nụ cười cực kỳ đắng chát.
Anh biết trong lòng dì Văn cũng cảm thấy chuyện này có một phần trách nhiệm của anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai cũng cho là vậy.
Chỉ có cô bé ngốc kia kiên định cho rằng anh nhất định không hại người khác.
Thực tế, anh hại không ít.
“Mẹ cháu phải nhờ cậy vào dì. Có thời gian, cháu sẽ tới.”
Cúp điện thoại, Quý Minh Thần đứng dậy đi ra ban công.
Màn đêm đen kịt, ánh trăng trong trẻo hệt như quầng sáng bạc phủ thêm gam màu lạnh lên người anh.
Quý Minh Thần đứng rất lâu cho tới khi điện thoại rung lên một lần nữa.
Tư Ninh: [ Thầy Quý, nếu nửa đêm khó chịu thì thầy đi bệnh viện ngay nhé. ]
Tư Ninh: [ Nếu sợ thì gọi em đi cùng thầy cũng được. ]
Tư Ninh: [ Em cũng là một nửa bác sĩ rồi, em có thể tiếp thêm dũng cảm cho thầy. ]
Quý Minh Thần xem giờ, đã quá nửa đêm.
Ngón tay lạnh cóng của anh dần ấm lên nhờ gõ bàn phím.
Quý Minh Thần: [ Không có gì không thoải mái cả, yên tâm. ]
Quý Minh Thần: [ Nghỉ ngơi đi. ]
Quý Minh Thần: [ Ngủ ngon. ]
Sau gần một phút, bên kia nhắn lại anh một câu: [ Ngủ ngon. ]
Quý Minh Thần cong môi cười, bật đèn chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Lúc ngang qua thư phòng, không rõ nghĩ thế nào, anh đổi ý, đi vào ngồi một lát.
Anh đưa mắt lướt chầm chậm qua từng quyển sách trên giá.
Cuối cùng dừng lại ở quyển [ Thư tình ].
Quý Minh Thần lại rút quyển sách đó ra.
Phim điện ảnh cùng tên của cuốn tiểu thuyết này anh cũng chỉ mới nghe tên chứ chưa từng xem, huống hồ là đọc truyện.
Anh mở ra xem.
Chữ ký của anh trên trang bìa phụ vẫn làm anh khó hiểu.
Rốt cuộc là ai?
Sao lại có thể có bút tích giống y hệt anh như vậy? Cố ý bắt chước ư?
Quý Minh Thần không biết, anh bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết đó.
*
Ngày hôm sau, Tư Ninh vướng lịch học nên không đi tiễn Trình Hàng.
Lúc chia tay ở sân bay, chẳng mấy khi Trương Chí Hiên mới chủ động ôm Quý Minh Thần một lần, nói chờ anh tham gia lễ cưới, đến lúc đó lũ bạn lại tụ tập riêng với nhau.
Bùi Trác thấy Trương Chí Hiên ôm cũng muốn ôm một cái.
Trình Hàng buồn nôn không chịu nổi: “Sao cậu cũng đếch có bạn gái gì thế? Không phải là đợi Quý Minh Thần đấy chứ?”
“Đệch!” Tay Bùi Trác nổi da gà: “Tôi thấy là cậu thì có!”
Trình Hàng “xùy” một tiếng, lại vỗ vai Quý Minh Thần: “Người anh em, chờ anh ở Bắc Thành đấy nhé.”
Quý Minh Thần cười: “Gọi tên nghe ổn hơn đó.”
“Chẳng phải như nhau sao?” Trình Hàng không để ý.
“Phải rồi, tôi nghe con bé Tư Ninh nói đầu tháng sau, nhóm Trần Ấu Thanh sẽ tới chơi với con bé, nếu anh rảnh thì để ý con bé giúp tôi chút nhé.”
Thấy Trình Hàng tín nhiệm mình như vậy, Quý Minh Thần chột dạ.
Anh khẽ đáp: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Đừng chỉ cố gắng hết sức.” Trình Hàng nói: “Tôi không yên tâm về con bé, có anh ở đó, tôi thấy vững dạ hơn một chút.”
“…”
Chào tạm biệt xong, cả nhóm qua cửa kiểm tra an ninh.
Ở một nơi khác, Tư Ninh đang trên lớp thì nhận được tin nhắn Wechat của Trình Hàn.
Ngọt Ngọt: [ Cháu đắc tội Quý Minh Thần rồi phải không? ]
“?”
Trước đây, Trình Hàng nhờ Quý Minh Thần làm gì, Quý Minh Thần chưa từng do dự.
Huống hồ, Quý Minh Thần luôn tốt với học trò, Tư Ninh là cháu gái của bạn kiêm học trò, đáng ra phải “thân càng thêm thân”.
Nhưng hôm nay Trình Hàng nhắc chuyện nhờ anh chăm lo cho Tư Ninh nhiều hơn, Quý Minh Thần lại im lặng khá lâu.
Tư Ninh: [ Cháu đắc tội thầy ấy làm gì? ]
Ngọt Ngọt: [ Tự cháu biết. ]
Cô biết gì mà biết.
Ngọt Ngọt: [ Người ta cũng khá tốt với cháu. ]
Ngọt Ngọt: [ Cháu xem lại tính cách mình đi, không phải ai cũng chịu nổi cháu như cậu đâu. ]
Tư Ninh oan uổng chết đi được.
Cô vừa nhảy cầu cứu người vừa đánh nhau với thím của nhà họ Quý, sao lại khiến anh không chịu nổi cơ chứ?
Tư Ninh giận, cũng hơi tủi thân nữa.
Tan học, Tư Ninh tới căng tin cùng nhóm Lương Văn Văn.
Lương Văn Tự đứng bên dưới tòa nhà giảng đường.
Không ít bạn nữ nhìn anh, hầu như tất cả mọi người của hội sinh viên đi qua đều lại chào.
Tư Ninh cũng đi qua chào một tiếng theo phép lịch sự, không ngờ hóa ra đối phương tới đây là để gặp cô.
“Tư Ninh, anh có chuyện muốn nhờ em, chúng ta thương lượng chút đi.”
Lương Văn Tự nhìn bạn cùng phòng đứng cạnh Tư Ninh, mọi người lập tức hiểu ý, nói qua căng tin trước.
Tư Ninh không biết Lương Văn Tự tìm mình làm gì, cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi xem có chuyện gì.
“Buổi liên hoan mừng năm mới của hội sinh viên chúng ta có truyền thống nhảy khiêu vũ, em biết chứ?”
Tư Ninh gật đầu.
Hồi năm nhất, cô từng ngốc nghếch đi nhảy.
Lương Văn Tự hơi xấu hổ, nói năng ngắc ngứ: “Năm nay chủ tịch và các trưởng ban thương lượng với nhau, định tổ chức nam nữ nhảy với nhau theo cặp. Không biết liệu em có thể… Bên chúng ta ít sinh viên nữ, anh…”
“Nhảy gì ạ?”
“Chỉ là waltz thôi, nhảy mở màn.”
Tư Ninh khá cởi mở với chuyện xã giao thông thường.
Có điều, trong hội sinh viên có không ít người, cô phải xem xem người khác bắt cặp thế nào, nếu chỉ là góp cho đủ số lượng thôi thì không phải không thể. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co – Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, vậy em suy nghĩ đi.” Lương Văn Tự cười nói: “Anh chờ câu trả lời của em.”
Tư Ninh qua căng tin tụ họp với nhóm Lương Văn Văn.
Trên đường đi, Quý Minh Thần nhắn Wechat hỏi có phải nhóm Trần Ấu Thanh sắp tới không?
Tư Ninh mặc kệ.
Không phải không chịu được cô sao? Còn nhắn Wechat làm gì?
Tư Ninh chỉ hờn dỗi vặt, cô không biết Quý Minh Thần không nhận được câu trả lời của cô, cả buổi chiều đều mất tập trung.
… Anh sợ cô phát hiện ra điều gì đó.
Đồng nghiệp thấy Quý Minh Thần thường xuyên thất thần, hỏi anh có chuyện gì.
Anh nói không có gì, đồng nghiệp lại hỏi: “Thầy Quý vẫn chưa kết hôn đúng không?”
“Vẫn chưa.”
“Đã có bạn gái chưa?”
Đồng nghiệp hỏi vậy xem chừng là để giới thiệu cho anh, Quý Minh Thần nói: “Vẫn chưa, có điều…”
“Có điều sao?”
“Chắc chắn là đã thích ai đó rồi!” Một vị đồng nghiệp khác nói: “Thầy Lý đừng nghĩ đến chuyện làm mai nữa.”
Thầy Lý vẫn chưa chịu hết hy vọng.
Điều kiện của Quý Minh Thần như vậy, thầy Lý muốn giới thiệu anh cho con gái của mình.
“Thầy Quý, thật sao?”
Quý Minh Thần cười: “Ừm.”
Vừa rồi anh không trả lời thẳng là do anh vẫn chưa biết nên xử lý tình cảm “thích” này như thế nào.
Anh không sợ thừa nhận, cũng không sợ người khác nói anh đã ngần này tuổi rồi còn thích một cô gái trẻ tuổi.
Thích là thích, chẳng thể lừa dối bản thân.
Anh chỉ sợ Tư Ninh không chấp nhận được.
Sợ làm cô sợ, làm trong lòng cô khó chịu, thậm chí… Buồn nôn.
*
Sinh nhật của Trần Ấu Thanh là mùng 9 tháng 12.
Năm nay vừa khéo trúng vào thứ bảy. Trần Ấu Thanh hẹn với Tư Ninh sẽ tới Hoa Thành chơi với cô, mọi người cùng đón sinh nhật bên nhau.
Hôm nay, Tư Ninh đi ra sân bay đón bạn từ sớm.
Đi đâu, ăn gì, cô đã suy nghĩ kỹ, chỉ có điều không ngờ Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm còn dẫn theo hai đứa trẻ đi cùng.
Là cháu họ ngoại của Trần Ấu Thanh, một cặp sinh đôi một trai một gái, năm nay học lớp tám.
“Đây là…”
Tư Ninh nhìn về phía Trần Ấu Thanh, Trần Ấu Thanh trông như sắp chết.
Hai đứa bé đồng loạt cúi đầu chào Tư Ninh: “Xin dẫn chúng cháu đi chơi “Code X” với ạ, cảm ơn!”
“…”