Đọc truyện Thu Phục Bảo Bối! – Chương 12
– Rốt cuộc hai đứa là….?
Bà Hàn thấy hai người phản bác nhau thì thắc mắc không ngừng! Vương Khải Hà kéo vai cô sát lại, nhìn cô cười một cách tinh ranh!
– Nói một cách dễ hiểu con là cháu rể tương lai của hai người ạ!
Anh dõng giạc tuyên bố trước mặt mọi người.
– Hả?
Ông bà Hàn ngạc nhiên.
– Nếu tôi không nhầm thì cậu là Vương Khải Hà chủ tịch tập đoàn Vương Khải.
Ông Hàn nheo mắt nhìn kĩ, rồi chậm rãi nói.
– Chú biết con ạ?
– Tôi theo dõi chương trình thời sự, thấy cậu hay xuất hiện trên bản tin buổi tối lắm. Còn trẻ mà thành công như vậy, rất đáng khâm phục!
Ông Hàn khen ngợi.
– Được tiền bối đi trước khen ngợi, vinh dự cho Khải Hà con rồi.
Uyển Nhi cô thì há hốc mồm! Đây là Vương Khải Hà cao ngạo ngày thường đây á? Anh như một người khác, nói chuyện với ông bà Hàn thì vô cùng lễ phép, không thiếu lấy một chữ kính ngữ!
( Au: Người ta đang lấy lòng đó chị ơi -.-)
– Nhi Nhi về rồi sao?
Từ trong phía bếp, một người phụ nữ đi ra. Người này rất trẻ, nhưng lại có phần trưởng thành hơn so với cô và Doãn Hiền.
– Chị Nhật Hạ!
Hai người lao vào ôm chầm lấy nhau, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và yêu thương!
– Để chị xem nào. Em đi có mệt không? Ngày nào cũng gọi video mà bây giờ nhìn em lớn quá nha!
– Đâu có! Em vẫn vậy mà.
Cười nói vui vẻ một lúc, mới nhận ra sự ngó lơ ai đó, cô mới giới thiệu.
– Đây là chị Nhật Hạ, là chị họ của tôi, hơn tôi những 5 tuổi cơ!
Cô đưa mắt qua nhìn anh.
– Còn đây là Vương Khải Hà bạn của em, anh ấy nói muốn về Vân Thành du lịch nên tiện đường về chung. Kia là Khải Hưng, em trai của Khải Hà!
– Chào chị ạ!
Anh đưa tay về phía trước lịch thiệp bắt chuyện.
– Chào hai người!
Nhật Hạ cũng không ngần ngại mà đáp.
– Chào hỏi đến đây thôi, mấy đứa đi đường mệt rồi, mau vào ăn cơm!
Bà Hàn thấy vậy liền lên tiếng.
Nhận thấy như thiếu thiếu cái gì đó, cô đưa ngón trỏ đẩy vài lọn tóc, ngó nghiêng xung quanh.
– Chị Nhật Hạ, Tiểu Long không theo sang đây sao?
– À, thằng bé chiều đi học về, liền leo lên giường ngủ mất, giờ vẫn còn đang ở nhà bà nội. Tý nữa anh Tại Chiểu sẽ đưa nó sang đây!
Tiểu Long hay còn gọi là Tại Long, tên đầy đủ là Trịnh Tại Long, con trai của Nhật Hạ và Trịnh Tại Chiểu, tiểu bảo bối của Trịnh Gia. Mới có 5 tuổi nhưng lại rất thông minh nhanh nhẹn. Là đứa cháu mà cô hết mực yêu thương.
– Tiếc thật! Em muốn gặp nó ngay bây giờ a!
– Lát nữa sẽ gặp mà, bây giờ hãy ngồi xuống thưởng thức tay nghề nấu nướng của chị đã. Cũng đã 5 tháng chúng ta chưa ăn chung mà!
Cả nhà ngồi vào bàn ăn ấm cúng, khung cảnh tuy ảm đạm nhưng lại vô cùng xum vầy, vui vẻ.
– Món con thích này, mau ăn đi!
Bà Hàn liên tục gắp hết miếng này đến miếng kia vào bát cho cô.
– Dì mau ăn đi! Con tự gắp được mà!
– Con xem, gầy như vậy! Còn không chịu ăn!
Bà Hàn bác bỏ. Tông giọng hết sức cưng chiều cô cháu nhỏ.
– Phải đó! Phải đó!
Nhật Hạ cũng hùa theo gắp cho cô.
– Bữa cơm nhà tôi luôn giản dị vậy đó! Nếu cậu không chê, hãy ăn nhiều một chút!
Ông Hàn nhận thấy cháu rể mình im lặng nãy giờ, liền quay sang quan tâm, gắp cho anh rất nhiều.
– Con cảm ơn!
Anh đưa bát đón nhận. Quả thực cái cảm giác này, anh đã mất đi từ rất lâu, chưa từng gặp lại. Từ khi ba mẹ anh mất, nỗi cô đơn như giày vò anh từng ngày, từng giây, từng phút. Anh thèm khát một gia đình như bao đứa trẻ khác…Cái cảm xúc này bỗng dưng quay trở lại, thật khó diễn tả!
– Mọi người chỉ quan tâm Nhi tỷ! Từ bao giờ con thành người vô hình vậy chứ?
Nhận thấy sự bất công, Doãn Hiền bất mãn bĩu môi than thở.
– Ăn đi!
Mọi người chưa kịp nói gì. Khải Hưng đã nhanh tay múc một ít canh rong biển nóng hổi cho nàng. Sau đó đặt chiếc bát trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói.
Nhận thấy con gái mình đã có người khác quan tâm hộ. Ông bà Hàn chỉ nhìn nhau cười, rồi tiếp tục ăn uống.
Doãn Hiền nhận lấy bát canh. Tâm trạng thay đổi nhanh chóng.
– Cảm ơn anh a!
– Không có gì!
*Ừm ưmhh*
Uyển Nhi thấy cảnh tượng này thì ho sặc sụa.
– Sao thế?
Khải Hà vuốt lưng cô, tay còn lại với một ly nước cạnh bàn ăn.
– Ăn từ từ thôi!
Anh lấy khăn ướt lau giúp cô, tinh tế và dịu dàng là những gì mà ông bà Hàn thấy ở hai chàng rể này!
“Có lẽ, giao hai đứa nhỏ cho hai cậu thanh niên này, là quyết định sáng suốt, không lo không được chăm sóc chu đáo!”
Bà Hàn nghĩ thầm, và đó cũng là suy nghĩ của ông Hàn.
Sau bữa cơm, mọi người ngồi quây quần tại phòng khách tráng miệng.
– Con chào ông bà, chào dì Hiền, chào mẹ!
Tại Chiểu dẫn Tiểu Long vào. Thằng bé mặc bộ quần áo ngủ hình con gấu, nước da trắng hồng, mái tóc bờm ngựa, rất chimte!
– Con chào ba mẹ, con đưa cháu về đây ạ! Em về rồi sao? Lớn hơn nhiều so với trước!
Tại Chiểu hỏi thăm. Anh là mẫu người đàn ông của gia đình, tính tình cởi mở thân thiện. Là chủ tịch tập đoàn Trịnh Gia, chỉ phát triển sau Vương Tại.
– Hì hì! Em vẫn vậy mà, không khác là mấy!
– Khải Hà đây mà! Gặp anh ở đây, đúng là trùng hợp!
Tại Chiểu thấy anh thì bắt chuyện. Cả hai người họ đều gặp nhau rất nhiều lần trên thương trường làm ăn, đã từng hợp tác không ít lần, hợp đồng nhiều vô kể, đem lại lợi ích cho cả hai bên. Mối quan hệ rất mật thiệt gắn bó, không đối đầu mà cùng nhau phât triển lớn mạnh, để rồi trở thành những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới hiện nay.
– Hoá ra lại là cậu! Hân hạnh hân hạnh!
Khải Hà cũng nở nụ cười thân mật đáp lại.
– Aaaa! Nhi đáng yêu về!