Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 51: Kinh Hỉ


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 51: Kinh Hỉ


CHƯƠNG 51: KINH HỈ


Dịch giả: Luna Wong


Mấy ngày kế tiếp Cố Kiều không ra cửa nữa, an tâm ở nhà học viết chữ với Tiêu lục lang, cùng với bồi Tiêu lục lang phục kiện.


Tiêu lục lang tựa hồ cũng không thèm để ý với chuyện mình có thể một lần nữa đứng lên hay khôn, điểm này Cố Kiều từ trước khi giải phẫu đã phát hiện, cũng không biết hắn đã trải qua cái gì, tâm như tro nguội, hoàn toàn không có yêu thương cùng nhiệt tình đối với sinh mạng.


Phùng Lâm đều lo lắng hắn phẫu thuật sẽ xảy ra ngoài ý muốn, hắn lại không nói hai lời đáp ứng, đây cũng không phải là dũng cảm không sợ, mà là có chết hay không cũng không sao


Nhưng Cố Kiều sẽ không để cho hắn chết, cũng sẽ không để hắn tàn.


“Nên rèn luyện rồi.” Cố Kiều thu thập xong gian nhà, đi tới phòng của Tiêu lục lang.


Hôm nay nàng càng không coi mình là ngoại nhân, tiến đến đến cửa cũng không gõ.


Sắc mặt của Tiêu lục lang trong nháy mắt trở nên khó coi.


Không phải là bởi vì nàng tiến đến không gõ cửa, là hắn không muốn luyện tập.


Cố Kiều đoán được hắn sẽ có phản ứng này, căn bản không để cho hắn có cơ hội cự tuyệt, đi tới lôi hắn từ trên ghế dậy —— không chỉ có tùy tiện vào phòng của hắn, còn lôi lôi kéo kéo, thật là rất thụ thụ bất thân!


Mi tâm của Tiêu lục lang cau lại, thế nhưng một chân không làm lại hai chân, hắn vẫn bị lôi ra gian nhà.


“Quải trượng.” Tiêu lục lang nói.


Đuôi lông mày của Cố Kiều nhướng một cái: “Từ hôm nay trở đi, không có quải trượng.”


Tiêu lục lang liếc nàng một mắt, lạnh nhạt nói: “Không quải trượng, không đi được.”

Hai tay của Cố Kiều khoanh trước ngực, phong tình vạn chủng nói: “Không đi được, ta đỡ ngươi, ta sẽ là quải trượng của ngươi!”


Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra, mỗi lần hắn chống quải trượng chưa từng phục kiện cho tốt, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt ở trên quải trượng, chân phải căn bản không có được bất luận rèn đúc gì.


Tiêu lục lang cau mày.


Cố Kiều mỉm cười cười: “Nếu muốn quải trượng, tự trở về gian nhà a.”


Chân không khí lực, làm sao quay về? Chỉ có thể nhảy về.


Nghĩ đến hình dạng nhảy nhảy của bản thân, Tiêu lục lang quả đoán buông tha!


Manh mối Tiêu lục lang lợi dụng quải trượng lười biếng cứ như vậy bị Cố Kiều bóp tắt.


Hắn có thể yên tâm thoải mái mà đem trọng lượng đặt ở trên quải trượng, lại vô pháp đặt ở trên thân thể nhỏ mềm mại của Cố Kiều, bởi vì ——


“Tướng công, ngươi đừng cứ đè ta, ngươi muốn học thì tự mình cố sức.”


“Đúng rồi, chính là như vậy!”


“Chính ngươi dùng thêm chút lực đi! Ta cũng bị ngươi đè hỏng rồi!”


“Loại chuyện này ngươi làm sao có thể toàn bộ trông cậy vào một nữ nhân như ta được chứ? !”


Bookwaves.com

Tiêu lục lang cắn răng: “… Mượn, mượn một lực mà thôi!”


Cũng để cho ngươi nói thành lộn xộn cái gì, có thể ngậm miệng lại hay không? !

Tiêu lục lang bị ép nghiêm túc đi, thường lui tới mười mấy bước cũng không thở dốc, hôm nay qua lại một chút cũng không được. Cố Kiều còn quy định số bước mỗi ngày không được thấp hơn một trăm.


Đi hết một trăm, cả người Tiêu lục lang đều ướt đẫm.


Cố Kiều cầm khăn lau mồ hôi cho hắn: “Tướng công, có phải cảm thấy cả người đau nhức, như bị xe ngựa to nghiền qua hay không? Mệt đến vô pháp nhúc nhích, ngón tay cũng không nhấc lên được, hai chân liên tục run…”


Tiêu lục lang: “…”


Cuối cùng Tiêu lục lang kết thúc phần tàn phá hôm nay, kế tiếp đến phiên hắn tàn phá Cố Kiều.


“Chữ hôm nay ngươi luyện chưa?” Hắn nghiêm túc hỏi.


Một giây trước còn nhìn có chút hả hê Cố Kiều bỗng nhiên tự cứng lại rồi.


Tiêu lục lang tìm về một tia vui vẻ trả thù nhỏ, híp mắt một cái nói: “Mỗi ngày ngươi bảo ta đi nhiều như vậy, bản thân lại một chữ cũng không luyện, coi là ngày hôm qua, ngươi có một trăm chữ chưa viết.”


Cố Kiều phiền táo túm đầu nhỏ!


Nàng ghét viết chữ bằng bút lông! Nhất là chữ Chiêu quốc nét bút nhiều như vậy!


Tiêu lục lang a một tiếng, nói: “Ngày hôm nay còn không viết, ngày mai gấp bội, ngươi phải viết hai trăm chữ.”


Cố Kiều ba một tiếng để bút xuống: “Vậy ngươi ngày mai sẽ đi hai trăm bước!”


Tiêu lục lang: “Ta không đi.”


Cố Kiều: “Ta đây sẽ không viết!”

Tiêu lục lang: “Tùy ngươi.”


Cố Kiều: “…”


Nàng viết hay không cũng không sao, hắn lại nhất định phải phục kiện, không thôi cả đời đều là người què.


Tiêu lục lang căn bản không quản mình có phải người què không, hắn nhàn nhạt nhìn Cố Kiều một mắt, mang theo biểu tình thắng lợi trở về nhà.


Kỳ thực Tiêu lục lang cũng nhìn ra Cố Kiều không thích viết chữ, lúc ban đầu hiếu kỳ chữ trên phương thuốc có khả năng chỉ là tâm huyết dâng trào, chờ nếm được khô khan của việc luyện chữ liền đánh trống lui lớn.


Hắn chắc chắc Cố Kiều sẽ không viết.


Vậy mà ngày thứ hai, hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy một tiểu nhân nhi ngồi xếp bằng trên giường hắn, hai tay khoanh trước ngực, tức giận, như con mèo hoang nhỏ táo bạo, chỉa vào hai vành thâm mắt to, tiến hành ngưng mắt nhìn đáng sợ tử vong với hắn.


“Ngươi làm cái gì?” Tiêu lục lang kinh ngạc nhìn nàng, cũng không biết nàng rốt cuộc đã đến bao lâu rồi, lẽ nào vẫn nhìn chằm chằm hắn ngủ?


Bookwaves.com

Cố Kiều lạnh lùng hừ một cái, từ sau lưng xuất ra một xấp giấy luyện chữ thật dày, uy vũ khí phách ném ở trước mặt hắn: “Nam nhân! Đây là chữ ngươi muốn!”


Tiêu lục lang nhìn những chữ kia một chút, lại nhìn quầng thâm mắt của nàng một cái, cau mày nói: “Sẽ không phải ngươi không ngủ cả đêm, để viết cái này chứ?”


Đây được bao nhiêu chữ a? Nàng không phải điên rồi đi!


Cố Kiều giống như một còn thú nhỏ rốt cục lộ ra răng nanh: “Một nghìn chữ! Ngày hôm nay ngươi đi một nghìn bước cho ta!”


Tiêu lục lang: “…”

Ngày gà bay chó sủa của Cố gia bắt đầu rồi, việc vui mỗi ngày của lão thái thái ngoại trừ nẻ hạt dưa, ăn đồ ngọt, dỗ nhi tử của Tiết Ngưng Hương, lại thêm một tiết mục nhìn hai người bọn hắn hành hạ lẫn nhau, hận lẫn nhau giết lẫn nhau.


“Kiều Kiều, lục lang đi ít một bước!” Lão thái thái xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

Cố Kiều mang theo dao chặt thịt từ nhà bếp vọt ra.


Nhìn dao chặt thịt đủ để bâm chết một con bò của Cố Kiều, thần sắc của Tiêu lục lang bi thống!

Tiểu nha đầu xấu hổ ở trong phong tuyết cúi đầu, đợi hắn vì nàng phủ thêm phi phong, cuối cùng là hắn nhìn lầm…


Đảo mắt mười lăm tháng giêng qua hết, Thiên Hương thư viện cũng đi học lại.


Tiêu lục lang dậy thật sớm, thu thập xong bao phục.


Qua lâu như vậy, tẩm xá thư viện chắc sửa chữa xong rồi, chờ vào ở tẩm xá, hắn không bao giờ bị buộc phải đi bộ nữa.


Lúc hắn thu thập bao phục, Cố Kiều một chữ cũng chưa nói.


Cố Kiều theo thường lệ tiễn hắn lên thúc xe ngựa của La nhị, quải trượng cũng đưa cho hắn, lúc rời đi phảng phất đột nhiên nghĩ đến cái gì, mỉm cười nói với hắn: “A, đúng rồi, gần đây bận quá, có chuyện ta thiếu chút nữa quên nói. Ngươi ở thư viện không tiện luyện tập bước đi, lần trước ta đi bái phỏng viện trưởng có chào hỏi viện trưởng rồi, mấy tháng này ngươi cũng không cần ở thư viện, mãi cho đến ngươi… Khỏi hẳn mới thôi.”


Tiêu lục lang: Tình thiên phích lịch! ! !


Cố Kiều đi không bao lâu, Cố Tiểu Thuận tới.


Cố Tiểu Thuận ngồi xuống bên cạnh Tiêu lục lang: “Tỷ phu, ngươi mang bao phục làm gì?” Hắn chỉ dẫn theo một túi sách.


Tiêu lục lang cũng không thẻ nói ta bị tỷ ngươi hố một trận, hỏi ngược lại: “Ngươi không ở thư viện?”


Cố Tiểu Thuận nói: “Tỷ phu cũng không ở, ta đương nhiên cũng không ở a! Ta bồi ngươi mà! Nửa đường phát sinh chút chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau a.”


Nói như thế nào hắn cũng là đệ nhất ác ôn mười dặm tám trong thôn, bảo hộ tỷ phu, thỏa thỏa đát!


Tiêu lục lang nhịn cơn tức xuống: “Ngươi không nói sớm?”


“Tỷ không cho ta nói, nàng nói cho ngươi một kinh hỉ!” Cố Tiểu Thuận mở hai tay ra, cười hì hì nói, “Thế nào tỷ phu, kinh hỉ không? Ngoài ý không?”


Hàm răng của Tiêu lục lang cắn đến khanh khách rung động, Cố, Kiều!


Kiều Kiều: Ôi chao! O(∩_∩)O~



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.