Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 50: Mẫu Tử


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 50: Mẫu Tử


CHƯƠNG 50: MẪU TỬ


Dịch giả: Luna Wong


Đoàn người ở trong nhà viện trưởng ăn cơm trưa xong mới ly khai.


Đến trên trấn thì sắc trời đã không còn sớm, nhị đông gia trực tiếp để xe ngựa tiễn tỷ đệ Cố Kiều về thôn.


Lê lão phu nhân rất hài lòng với “Bồ Tát” Cố Tiểu Thuận tặng, lúc gần đi đặc biệt để viện trưởng đưa phật châu mình cất kỹ nhiều năm cho Cố Tiểu Thuận.


Phật châu kia làm từ phỉ thúy, ở trước phật lái qua quang, bất luận giá trị hay là ý nghĩa đều không phải phỉ thúy tầm thường có thể sánh bằng.


Bất quá Cố Tiểu Thuận không thích cái này, hắn đưa phật châu cho Cố Kiều.


Cố Kiều đương nhiên sẽ không tham vật của hắn, nhưng để hắn mang về Cố gia cũng chỉ sẽ bị người Cố gia tư nuốt, vì vậy nhận lấy trước, dự định ngày sau hắn thành thân lập môn hộ thì trả lại cho hắn.


“Tỷ, ta tiến vào.” Cố Tiểu Thuận nói.


Cố Tiểu Thuận vào nhà cũ Cố gia, Cố Kiều cõng sọt tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát sau liền vào nhà.


Tiêu lục lang cùng lão thái thái đang ngồi ở nhà chính ăn cơm chiều, sắc mặt của lão thái thái không được tốt, thấy Cố Kiều trở về, lần đầu lộ ra biểu tình thân thiết không gì sánh được: “Kiều Kiều đã về rồi!”


Thói quen lão thái thái luôn luôn thối nghiêm mặt không phản ứng nàng, đột nhiên nhiệt tình lên ngược lại làm cho Cố Kiều có chút không quen.

“Làm sao vậy?” Cố Kiều nhìn thức ăn trên bàn, rõ ràng đều sắp lạnh, hai người lại chưa từng động đũa.


Lão thái thái bĩu môi, khổ đại cừu thâm nói rằng: “Lục lang làm cơm thật khó ăn!”


Lớn lên nhân mô cẩu dạng, trù nghệ còn nát hơn loại hàng thứ phẩm như Cố Tiểu Thuận! ! !


“A…” Cố Kiều nhất thời chẳng biết đáp lại như thế nào, nàng nhìn nhìn lão thái thái, lại nhìn Tiêu lục lang, nàng chưa từng thử tài nấu nướng của Tiêu lục lang, không biết là tốt là xấu.


Bất quá lão thái thái ghét bỏ còn nói được, thế nào chính hắn cũng ghét bỏ vậy?


Hắn từ trước không phải đều là tự làm cơm ăn sao?


Cố Kiều thở dài một tiếng, làm lại bàn đồ ăn, lại lấy mấy cái trứng gà làm bánh.


Mắt của lão thái thái đều phóng lục quang!


Bookwaves.com

Tiêu lục lang vẫn là cực nghiêm chỉnh, nhưng Cố Kiều cảm thấy có lẽ là bản thân nhìn lão thái thái nhiều rồi, nên nhìn Tiêu lục lang thì cảm thấy trong ánh mắt của hắn hình như cũng có một cái cột lục quang.


Lão thái thái hỏi tới chuyện bái phỏng viện trưởng: “Nhìn thấy viện trưởng không?”


“Ân, gặp được, gia đình hắn còn có một mẫu thân lớn tuổi và một gia bộc còn trẻ, sinh hoạt giản đơn hơn trong tưởng tượng của ta.” Lấy địa vị viện trưởng của Thiên Hương thư viện, Cố Kiều còn tưởng là gia đình hắn sẽ có xa hoa cỡ nào, thậm chí nô bộc thành đàn, kết quả hết thảy không có.


Trạch tử của hắn rất lớn, nhưng cũng rất lịch sự tao nhã thanh u, giản dị tự nhiên.


Lão thái thái: “Chỉ hai người?”


Cố Kiều: “Ba, còn có gia bộc.”


Cố Kiều mang theo tư tưởng kiếp trước, gia bộc cũng là người.


“Không có thê nhi sao?” Lão thái thái nói.


“Thê tử hắn đã qua đời.” Tiêu lục lang đột nhiên mở miệng, dừng một chút, nói, “Lúc còn trẻ đã qua đời, sau đó vẫn không có tái thú.”


“Quá đáng thương.” Lão thái thái không nói nữa.


Ăn cơm xong, Cố Kiều đem lễ vật viện trưởng tặng ra, một hộp Quế Hoa vị thiên tằng tô lớn, hai con cá viện trưởng đích thân câu.


Lão thái thái rất thích thiên tằng tô(bánh nghìn lớp), Tiêu lục lang lại phi thường không thích hai con cá kia, nhãn thần cực ghét bỏ.

Cố Kiều giết ướp xong cá, lại nấu nước rửa mặt, nàng cởi quần áo thì đột nhiên có một món đồ rớt ra.


Nàng nhặt lên vừa nhìn, phát hiện là một ban chỉ bạch ngọc.


Ngọc ban chỉ này tỉ lệ vô cùng tốt, tính chất ôn nhuận, nõn nà, nhất định không phải phàm vật.


“Kỳ quái, trên người ta sao có vật này?” Nàng không nhớ rõ viện trưởng và Lê lão phu nhân không cho nàng một bảo bối lớn như thế nha?


Nàng đưa ban chỉ lên chóp mũi ngửi ngửi, có một cổ mùi thuốc nhàn nhạt.


“Chẳng lẽ là hắn?”


Bookwaves.com

Ôn Tuyền sơn trang.


Hầu phu nhân kết thúc mỗi ngày lên núi cầu phúc trở lại sơn trang, nghe nói nhi tử tỉnh, nàng vui mừng quá đỗi, hỏi tới quá trình cùng tình huống cụ thể.


Quản sự ma ma nhất nhất nói với nàng: “Tình huống của tiểu công tử không được tốt, may có thần y của Hồi Xuân đường xuất thủ, thành công cứu tỉnh tiểu công tử.”


Nàng cũng không dám nói tiểu công tử thực sự không còn thở nữa, dù sao nàng cũng không chính mắt thấy được. Mặt khác cũng bớt đi chuyện tiểu dược đồng bò lên giường, chỉ nói tiểu dược đồng kia rất cơ linh, hầu hạ tiểu công tử càng chu toàn.


Đang lúc nói chuyện, hai người đi tới viện tử của Cố Diễm.


Sau khi Cố Diễm tỉnh lại nộ xé mấy bức tranh cổ đổng, xé xong thì mệt lả, giống mặn cá nằm ở trên giường thở dốc, dáng dấp vô cùng thê thảm.


Nhưng nghiễm nhiên hắn có thể tỉnh hầu phu nhân đã cám ơn trời đất, hầu phu nhân kích động đi lên trước, ngồi ở mép giường cầm tay của nhi tử: “Diễm nhi, ngươi đã tỉnh?”


Cố Diễm nói rằng: “Ta chưa tỉnh, còn hôn mê.”

Hầu phu nhân bị nghẹn, không giận phản tiếu: “Diễm nhi đều có khí lực nói chuyện với nương! Ngươi hôn mê lâu như vậy, có biết nương sợ hãi hay không? Hoàn hảo Bồ Tát phù hộ…”


“Liên quan gì đến Bồ Tát?” Cố Diễm rầm rì.


Hầu phu nhân cười nói: “Ân ân ân! Là bản thân Diễm nhi phúc lớn mạng lớn!”


Cố diễm nghiêm túc nói: “Nàng chữa tốt, ta biết là nàng, nàng còn để lại thuốc cho ta.”


Lúc Cố Kiều cứu hắn, hắn vẫn chưa thức tỉnh, lúc lưu thuốc, hắn cũng chưa tỉnh, nhưng hắn có một loại trực giác, những chuyện này đều là nàng làm.


Hầu phu nhân cho rằng Cố Diễm nói là “Hắn”, vị lão đại phu của Hồi Xuân đường kia, vội vàng gật đầu nói: “Diễm nhi nói phải, là đại phu của Hồi Xuân đường cứu ngươi, nương sẽ đáp tạ bọn họ. Di? Diễm nhi, ngọc ban chỉ trên tay ngươi sao lại không thấy rồi?”


Ngọc ban chỉ kia là vật Cố Diễm của thiếp thân, mặc dù chẳng biết hắn từ đâu lấy được, nhưng từ nhỏ hắn đã đeo trên người, cũng không cho người chạm một chút. Có một hồi rơi trong chăn tìm không ra, hắn phát tính khí thật lớn, trực tiếp giận đến hôn mê bất tỉnh.


“Nàng cầm đi rồi.” Cố diễm bình tĩnh không gì sánh được nói.


“Ai?” Lúc này hầu phu nhân trái lại không đoán lão đại phu.


Cố diễm không trả lời lời của nàng, mà chỉ nói: “Nàng không cẩn thận lấy đi.”


Mặc dù bọn họ chỉ gặp một lần, nhưng hắn hình như rất hiểu nàng, chính hắn cũng nói không rõ loại trực giác thần giao cách cảm này là xảy ra chuyện gì.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.