Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 27: Lục Soát


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 27: Lục Soát


CHƯƠNG 27: LỤC SOÁT


Dịch giả: Luna Wong


Cố Kiều khép lại cửa phòng: “Nói đi, ngày hôm nay cả ngày đều xảy ra chuyện gì?”


Cố Tiểu Thuận đàng hoàng thông báo kinh lịch khán hộ của mình.


Nguyên lai lão thái thái đích xác cái gì đều không nhớ rõ, nàng tỉnh lại ngay trong nhà của Cố Kiều cùng Tiêu lục lang, liền cho là mình chính là người trong nhà này, bóc nắm hạt dưa hỏi Cố Tiểu Thuận: “Hai món hàng bất hiếu nhỏ kia ai mới là thân tôn của ta?”


Cố Tiểu Thuận ghi nhớ tỷ hắn căn dặn, không dám nói với lão thái thái, người thật ra là nhiễm ma phong.


Nhưng hắn cũng không thể nói tỷ hắn và tỷ phu là thân tôn tử của nàng, dưới tình thế cấp bách đã tới câu người là bà cô của tỷ phu ta, người thật xa đến tìm hắn nương tựa.

Cũng là Cố Kiều không ngờ tới lão thái thái không phải già rồi si ngốc, chưa cho Cố Tiểu Thuận một bộ lí do thoái thác ứng phó nàng.


“Sau đó nàng nói, cái nhà này nhìn thế nào cũng là tỷ ngươi đương gia, ta nói, cũng không? Tỷ phu ta là ở rể! Nàng lại hỏi, ở rể sao không thấy những người khác đâu? Ta nói các ngươi phân nhà.”


Nghe đến đó, Cố Kiều thẳng đỡ trán, cái nhà này đâu phải nàng đương gia? Nàng và Tiêu lục lang vẫn là ai cũng bận rộn, thỉnh thoảng kết nhóm ăn một bữa cơm mà thôi.


Tiểu Thuận là hàng thứ phẩm a, bị lão thái thái lừa rồi.


Thảo nào lão thái thái quở trách Cố gia cũng không dừng lại, căn bản là từ chỗ Cố Tiểu Thuận hiểu thấu thấu tình hình bên địch.


“Trước ta hỏi chuyện nàng, sao nàng luôn xa cách với ta?” Hại nàng cho là nàng phản ứng trì độn.


Cố Tiểu Thuận nói: “Nàng nói ngươi không hiếu thuận, không muốn để ý ngươi!”

Cố Kiều: “…”


Không phải là cho nàng ăn ít mấy khối mứt hoa quả sao?


Cố Kiều đi tới nhà chính, hiển nhiên, Tiêu lục lang đang giao đàm với lão thái thái, chẳng biết Tiêu lục lang nói gì đó, lão thái thái không có dáng vẻ bệ vệ cao cao tại thượng vừa rồi nữa, có chút yên đát đát.


“Nháo một trận ta mệt rồi, ta đi ngủ trước, cơm chín gọi ta!” Lão thái thái mũi hừ một cái, quăng một cái mông to cho mấy người, trở về phòng ngủ.


Cố Kiều nhìn về phía Tiêu lục lang.


Tiêu lục lang dừng một chút, nói rằng: “Trước đây vị lang trung kia nói qua, thuốc phải dựa theo dược phương dùng một năm, thế nhưng nếu như khôi phục nhanh, một tháng sẽ mất mất đi tính truyền nhiễm.”


Hắn không có cường ngạnh khuyên Cố Kiều lưu người lại, chỉ là nói với Cố Kiều rất nhanh nàng sẽ không truyền nhiễm nữa, đây là hy vọng Cố Kiều có thể đáp ứng tiếp tục thu lưu nàng.


Bookwaves.com

Cố Kiều cũng không biết, cái bánh trôi nước nhân mè đen nhỏ này cũng có thời gian lộ ra thương hại với người xa lạ.


Có lẽ là lão thái thái để hắn nhớ lại huynh trưởng mất sớm.


“Được rồi, vậy trước tiên để bà cô ở đi.” Cố Kiều đầy mặt thở dài nói.


Vốn có nàng cũng không có ý định cản nàng đi nha.


Bất quá nếu có thể bán cho hắn một nhân tình cũng không sai.


Thân phận bà cô hai người bọn họ tạm thời nhận, đây là biện pháp ổn thỏa nhất lúc này.

Sự thực chứng minh bọn họ quyết đoán là chính xác, bởi vì ngay ban đêm cùng ngày, một đội quan binh liền xông vào Thanh Tuyền thôn, lục soát từng nhà tìm bệnh nhân đào tẩu khỏi Ma Phong sơn.


Khách ngoại lai duy nhất trong thôn là lão thái thái, khi biết được nàng ngày gần đây mới tới thôn, bọn quan binh không nói hai lời vọt vào nhà của Cố Kiều cùng Tiêu lục lang.


Lúc bọn quan binh tới cửa, lão thái thái đã ăn xong vào trong phòng sưởi ấm, hai phu thê vẫn ngồi ở trên bàn ăn cơm.


Cơm tối cực phong phú, một chén thịt khô xào cải trắng, một đĩa hành tây bánh trứng gà, nhất nồi canh nấm núi dại, một chén rau trộn hắc mộc nhĩ cùng một cái đĩa gạo đậu phộng nhấm rượu nhỏ.


Hương khí của thịt khô cùng bánh trứng gà hành tây xông vào mũi, trong nháy mắt để bụng của bọn quan binh đói kêu vang.


“Các vị quan gia, có chuyện gì không?” Tiêu lục lang hỏi.


Bọn quan binh hoàn hồn, nói rõ ý đồ đến : “Nghe nói nhà ngươi tới một lão thái thái, người ở nơi nào?”


Tiêu lục lang mang người đi phòng lão thái thái: “Bà cô ta, mấy ngày hôm trước mới từ Tô huyện tới.”


Vừa nói, vừa đi tiến lên, cầm đĩa lão thái thái chưa kịp giấu đi, “Người lại ăn vụng mứt hoa quả, không phải nói người lớn tuổi, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt sao?”


“Hừ.” Lão thái thái bị túm đuôi, u oán hất mặt sang một bên.


Bọn quan binh cũng không có bức họa của bệnh nhân ma phong, thế nhưng, cấp trên nói đặc thù của nàng, nói trên mặt cùng trên mu bàn tay của nàng đều đã xuất hiện hồng ban ma phong, sắc mặt vàng như nến, tinh thần không đông đảo.


Lão thái thái trước mắt này ngoại trừ tuổi tác giống, chỗ khác đều không giống.

Bookwaves.com

Không có ma phong ban không nói, còn khí sắc hồng nhuận, tinh thần tốt kỳ cục.


Ma phong bệnh là không trị được, có chút phương thuốc có thể trì hoãn phát tác, nhưng tuyệt đối không thể ở trong vòng mười ngày ngắn ngủi làm cho đối phương khôi phục tốt như vậy.


Lòng nghi ngờ của các quan sai giảm đi hơn phân nửa, lại nhìn Tiêu lục lang không có nửa phần cấm kỵ cùng ghét bỏ lão thái thái, thì càng cảm thấy khả năng không lớn.


Nhưng người cầm đầu không dám phớt lờ, hắn lại đi nhà bếp, chỉ vào ấm sắc thuốc trên lò nói: “Thuốc của người nào?”


Tiêu lục lang nói: “Ta, chân ta có thương, đây là thuốc lấy từ y quán trên trấn.”


“Gói thuốc cho ta xem một chút.” Đối phương nói.


Cố Kiều đi lấy gói thuốc qua đây.


Người nọ hủy một bao, ở đầu phát hiện tam thất.


Tam thất là một dược liệu lưu thông máu hóa ứ thập phần thường gặp, người tập võ cũng không tính xa lạ với nó, ngoài ra còn có hồng hoa, cũng là thuốc trị thương thông thường.


Có hai vị thuốc này, cơ bản có thể xác định không phải trị liệu ma phong bệnh.


“Ngươi tên là gì?” Người kia hỏi.


“Tiêu lục lang.” Tiêu lục lang nghiêm mặt nói, “Nếu như các vị quan gia có nghi ngờ với thân phận ta, có thể đi Thiên Hương thư viện tìm viện trưởng tra hộ tịch của ta.”


Người nọ nhướng mày: “Viện trưởng của Thiên Hương thư viện? Hắn họ Lê?”


“Không sai.” Tiêu lục lang nói.


Các quan sai trao đổi một cái ánh mắt, thái độ khách khí chút với Tiêu lục lang.

Nói như vậy, tra hộ tịch không cần chạy đến chỗ viện trưởng, Tiêu lục lang mang hắn ra, chính là đang nói cho bọn hắn biết, hắn là người Lê viện trưởng muốn bảo bọc.


Tuy rằng Tiêu lục lang không muốn làm đồ đệ của viện trưởng, nhưng cũng không trở ngại hắn cáo mượn oai hùm.


Da mặt dày lên, hoàn toàn không áp lực.


Danh hào của Lê viện trưởng vẫn là dùng rất tốt, các quan sai làm theo phép sau khi hỏi mấy câu liền thu binh ly khai.


Nhưng bọn quan binh vẫn chưa đi xa, mà là phái một người lặng lẽ lộn trở lại, vào nhà Tiết Ngưng Hương ở sát vách.


“Lão thái thái sát vách thực sự là bà cô của tiểu tử kia?”


“Phải.”


“Đến đây lúc nào?”


“thì mấy ngày hôm trước.” Tiết Ngưng Hương nói.


“Sao ta nghe nói là mười ngày trước?” Quan binh nhìn chằm chằm con ngươi của Tiết Ngưng Hương hỏi.


Tiết Ngưng Hương nghiêm mặt nói: “Nghe ai nói? Ta ở sát vách sao ta không biết?”


Quan binh liếc nhìn nhi tử một tuổi Tiết Ngưng Hương ôm trong lòng, ánh sáng lạnh trong con ngươi hiện lên, nhưng cuối cùng vẫn ly khai.


Phía sau lưng Tiết Ngưng Hương ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Đinh, Kiều Kiều tiểu mê muội dĩ login!


Cầu phiếu đề cử, cầu năm sao khen ngợi ~



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.