Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 26: Bà Cô


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 26: Bà Cô


CHƯƠNG 26: BÀ CÔ


Dịch giả: Luna Wong


Miệng mồm của bà bà nhà mình cũng bít cửa rồi sao, nháo bao lâu, thì bị người ta chặn cho nghẹn bấy lâu, lời nên nói lời không nên nói toàn bộ nói ra rồi.


Tiếp tục thế nữa, đáy của Cố gia đều sắp bị bà bà lật ra hết.


Hai trục lý trao đổi một cái ánh mắt, đều làm quyết định ở trong lòng, không thể để cho các nàng nháo nữa, vội vàng kéo bà bà trở về.


“Nương! Ta không chấp nhặt với nàng! Ta về trước đi!” Chu thị tiến lên, kéo cánh tay của Ngô thị nói.


Lưu thị cũng đi tới, kéo một cánh tay khác của Ngô thị: “Đúng vậy, nương, ta không tính toán với phong bà tử!”


Nếu lúc ban đầu các nàng nói như vậy, các hương thân có thể còn tin, nhưng cuộc chiến này nháo lên thế, Ngô thị và hai tức phụ nhi đều thành gà xù lông, lão thái thái lại khí định thần nhàn, văn ty bất loạn, thật muốn nói là phong bà tử, cũng phải là Ngô thị mới đúng.


Thần tình xem kịch vui của các hương thân, triệt để chọc giận Ngô thị.


Ngô thị vuốt tay áo một cái, chấm nhỏ nước bọt bay ngang nói: “Lão bất tử! Ngươi biết ta là ai không? Ta là bà nương của lý chính!”


“A.” Lão thái thái liếc mắt, “Ta còn là nương của hoàng đế đó!”


Người chung quanh đều đều cười nghiêng ngửa.


Lão thái thái này có chút thú vị, oán người thật là không có nặng nhẹ, cũng không sợ truyền đi để người chém đầu.

Bản thân Ngô thị là một hồ giảo man triền, lại đụng phải một người đạo hạnh càng sâu hơn mình, nói không thắng, nàng dự định trực tiếp lên tay: “Ta hôm nay không đuổi ngươi ra khỏi thôn—— ”


Lời còn chưa dứt, một chậu nước lạnh của lão thái thái tạt qua đây, tạt đến Ngô thị hóa đá tại chỗ.


Sau đó, lão thái thái cũng bất chấp tất cả, xoay người vào phòng, băng ghế cũng không cần, Cố Tiểu Thuận cũng không cần, bịch khép cửa lại, cài then chốt cửa!


Chạy còn rất nhanh!


Mọi người đều cười đến đau bụng.


Vừa mới rồi khí tràng của lão thái thái này toàn bộ khai hỏa, bọn họ còn tưởng nàng sẽ cùng Ngô thị cứng rắn một trận với, lại nguyên lai không có bị lửa giận xông hỏng đầu, biết mình đánh không lại Ngô thị đi, hất cho Ngô thị đầy đầu nước trước, sau đó nhân cơ hội nhốt bà tức Ngô thị ở bên ngoài!


Bookwaves.com

Đã bao giờ Ngô thị bị uất ức như thế a, từ dưới đất tìm khối đá, xông lên phá cửa.


Nhưng tảng đá không đập phải ván cửa, trái lại một thanh liêm đao sáng loáng vèo một tiếng bay tới, mạnh cắm trên ván cửa!


Trong lòng Ngô thị giật mình, tay cầm đá trong nháy mắt cứng lại rồi.


Nếu liêm đao lệch hơn nửa thốn, sẽ cằm ở trên tay nàng.


Ngô thị cả kinh nhẹ buông tay, tảng đá rơi trên mặt đất, đập chân của bản thân nàng.


“Ôi ——” Ngô thị kêu thảm thiết.


Tảng đá dùng để phá cửa có thể nhỏ sao? Nàng cố ý chọn khối lớn nhất! Như thế nhất đại khối thạch đầu nện ở trên chân, Ngô thị đau đến nước mắt tất cả đi ra!

Liêm đao kia bay tới nhanh, chân của Ngô thị đập phải cũng nhanh, vừa ra một màn, mọi người quả thực không kịp nhìn a.


Phải biết rằng, trong thôn hồi lâu không có động tĩnh lớn như vậy.


Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Cố Kiều thong dong bình tĩnh đi lên trước.


Nàng đeo một sọt nhỏ, thân ảnh gầy nhỏ nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, chỉ là ánh mắt lãnh liệt kia tự dưng lộ ra một cổ sát khí.


Mọi người không tự chủ được rụt cổ một cái, tự động nhường ra một con đường cho nàng.


Trời biết nàng làm sao ném liêm đao ra, vạn nhất không cắm trên cửa, chẳng phải là trên ót của người nào đó sao?


Nghĩ như vậy, cái ót của tất cả mọi người cũng không khỏi có chút lạnh cả người…


Lưu thị dẫn đầu phản ứng kịp, mắng: “Kiều nương ngươi quay về thật vừa lúc! Mau bảo phong bà tử kia cửa ra! Xem nàng đập nãi ngươi!”


“Xuy ~” Cố Kiều lạnh lùng nở nụ cười, “Nhãn thần của lão nhân gia không tốt, tuổi nhị thẩm quá trẻ cũng mù sao? Tảng đá này là ai dọn tới, là ai đập trên chân nàng, trong lòng ngươi không biết sao?”


Lời này vừa ra, Lưu thị trợn tròn mắt.


Đây đây đây, sao nha đầu này biết oán người như thế?


Nếu nói là nàng trước đây kéo Cố Đại Thuận, đá Cố Nhị Thuận cũng chỉ là hồ đồ ngớ ngẩn, như vậy trước mặt mọi người mắng nàng và Ngô thị mắt mù chính là thỏa thỏa xé rách mặt với Cố gia.


Bookwaves.com


“Ngươi xú nha đầu này! Dám mắng nãi ngươi?” Ngô thị vén lên tay áo liền đi về phía trước, nhưng vừa bước một cái thiếu chút nữa đau đến ngã trên mặt đất.


Chu thị vội đỡ lấy bà bà nhà mình: “Nương, người cẩn thận!”


Ngô thị vừa đau lại xót, chỉ vào mũi Cố Kiều mắng chửi: “Tiểu súc sinh! Trước đây sao không để ngươi chết đuối luôn!”


Lúc này, Tiêu lục lang tới rồi.


Tiêu lục lang cùng Cố Kiều gần đây nhiều lần ra vào cùng nhau, trong thôn đang truyền hai người bọn họ tốt lại rồi, chỉ là bản thân của hắn chẳng bao giờ chính diện đáp lại, cho nên vẫn có không ít người suy đoán, hết thảy đều chỉ là nhất sương tình nguyện của Cố gia sỏa.


“Lục lang a, chuyện tốt nhìn bà cô của ngươi và Kiều nương làm, nãi ngươi lớn tuổi như vậy…” Chu thị quở trách Tiêu lục lang.


Không ngờ nàng nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Tiêu lục lang không mặn không nhạt nói: “Nếu lớn tuổi, cũng không cần ra ngoài đi lung tung nữa.”


Chu thị hoài nghi mình nghe lầm!


“Ngươi có sao không?” Tiêu lục lang đi tới bên người Cố Kiều hỏi.


“Không có.” Cố Kiều lắc đầu, cầm liêm đao trên cửa xuống.


Tiêu lục lang quay của nói: “Bà cô, là chúng ta đã trở về.”


Cửa két một tiếng mở.


Tiêu lục lang và Cố Kiều đi vào.


Mọi người mặt nhìn mặt, mới vừa rồi bọn họ không hoa mắt chứ? Tiêu lục lang thật nói chuyện thay Cố sỏa tử? Còn hỏi nàng có sao không? Hai người bọn họ thực sự tốt rồi? !


Tiêu lục lang vào nhà xong liền đóng cửa lại, nhưng đóng cũng không kín, có thể nghe tiếng nói chuyện không nhanh không chậm của hắn: “Sau này gặp loại sự tình này thì báo quan, ta sẽ đích thân đi nha môn viết trạng chỉ.”

Lời này vừa ra, ba người Ngô thị vốn định theo xông vào trực tiếp ngừng lại.


Loại sự tình này còn có thể báo quan sao? Tiêu lục lang nói được lẽ thẳng khí hùng như thế…chắc, chắc là có thể báo đi?


Nguyên lai tâm của người què tối như vậy nha!


“Nương, đồ của tam phòng…” Chu thị nhỏ giọng nhắc nhở.


Trước đây phân nhà đích xác có mờ ám, ruộng đồng của tam phòng cùng đồ cưới của tức phụ nhi lão tam đều bị các nàng trừ đi, thật đến tai nha môn sợ bị điều tra ra.


Ngô thị cắn răng, cùng hai nhi tức hôi lưu lưu rời đi.


Đương sự đều đi, người xem trò vui cũng tự quay về nhà mình.


Cố Nhị Thuận cũng đi, chỉ có Cố Tiểu Thuận ở trong thôn kéo một vòng xong lại xông vào nhà của tỷ hắn và tỷ phu hắn.


Cố Kiều cùng Tiêu lục lang ngồi trên ghế ở nhà chính, lão thái thái ngồi ở băng ghế đối diện hai người, vẫn là hai chân tréo nguẩy nẻ hạt dưa, không một chút giác ngộ muốn giải thích chuyện mình làm mưa làm gió.


Làm gì cũng không biết, hỏi gì cũng không rõ ràng lắm, phản ứng còn khô khan, Cố Kiều thật cho là nàng già rồi si ngốc, nhưng vừa mới rồi cãi với Ngô thị căn bản là cao thủ full level từ trên trời rớt xuống của thôn tân thủ được chưa?


“Mấy ngày nay ngươi đều giả bộ?” Cố Kiều hỏi.


Lão thái thái tức giận nói rằng: “Ngươi cứ nói chuyện với bà cô ngươi như vậy?”


Ngươi còn diễn đến nghiện?


Không đúng, không giống như là diễn.


Cố Kiều nghiêm túc nói với Cố Tiểu Thuận: “Ngươi đi theo ta.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.