Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 16: Ác Đồ


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 16: Ác Đồ


CHƯƠNG 16: ÁC ĐỒ


Dịch giả: Luna Wong


Lần này thí sinh nhập học tổng cộng chia làm bốn lớp người, án thành tích từ cao xuống thấp lần lượt là thiên tử giáp ban, thiên tự ất ban, địa tự giáp ban, địa tự ất ban.


Cố Đại Thuận thi hạng hai, đương nhiên vào thiên tự giáp ban, Tiêu lục lang thứ hai đếm ngược, tiến chính là địa tự ất ban.


Về phần hộ liên quan là Cố Tiểu Thuận, cũng bị phân đến địa tự ất ban.


Nguyên bản Cố Đại Thuận còn nghĩ Cố Tiểu Thuận đến tột cùng cứu một đại nhân vật gì, nhưng kết quả cũng bất quá là vào ban kém nhất mà thôi, xem ra đối phương ở Thiên Hương thư viện cũng không phải quá có thể nói chuyện.


“Bên kia chính là địa tự ất ban, ngươi đi đi.” Cố Đại Thuận chỉ đường cho Cố Nhị Thuận xong liền xoay người đi thiên tự giáp ban đi.


Cố Nhị Thuận từ nhỏ đã mộng tưởng đi học giống như Đại Thuận, hôm nay rốt cục được như nguyện, tất nhiên là mừng rỡ không thôi.


Bất quá nghĩ đến bản thân cư nhiên phân chung lớp với Tiêu lục lang, trong lòng có chút không vui, mặc dù hắn không biết thiên tự giáp ban, địa tự ất ban đến tột cùng là mấy ý, nhưng Tiêu lục lang thi thứ hai đếm ngược, ban hắn đi có thể là ban tốt gì?


Quay đầu lại tìm lão gia được được Cố Tiểu Thuận cứu kia, để hắn điều mình đi ban của Cố Đại Thuận!


Cố Nhị Thuận nghĩ như chuyện đương nhiên, hồn nhiên không cảm thấy ý tưởng này có cái gì không đúng.


Hắn khinh miệt nhìn học sinh đang ngồi một mắt, hất cằm muốn đi vào, bỗng nhiên, phu tử toạ đàm lên tiếng: “Ngươi là ai?”


Cố Nhị Thuận nói: “Ta là học sinh mới tới, Cố Nhị Thuận.”


Phu tử nghe vậy không nhìn hắn nữa, đạm nói: “Từ đâu tới một tên học ké? Lớp học không có người này, đi ra ngoài cho ta.”


Cố Nhị Thuận ngẩn ra.


Tất cả học sinh đều nhìn hắn, mặt của Cố Nhị Thuận bá một chút đỏ lên: “Ta… Ta là…”

“Cố Tiểu Thuận đã tới chưa?” Phu tử cắt đứt lời của hắn.


Trong lớp học rất yên tĩnh.


“Cố Tiểu Thuận đã tới chưa?” Phu tử lại hỏi một lần.


Các học sinh xì xào bàn tán.


Cố Tiểu Thuận, Cố Nhị Thuận, nói rõ chính là có quan hệ gì, phu tử ngay cả hỏi cũng không hỏi…


Các học sinh xì xào bàn tán, nhìn Cố Nhị Thuận đáy mắt sinh ra chia ra ý vị sâu xa.


Mặt của Cố Nhị Thuận đã không cho để nữa, quay đầu đi tìm Cố Đại Thuận, nguyên bản trông cậy vào Cố Đại Thuận có thể thay hắn giải quyết cái vấn đề khó khăn này, nhưng không ngờ thiên tự giáp ban đã bắt đầu học.


Cố Nhị Thuận không chỗ có thể đi, xấu hổ đến hận không được tìm một cái lỗ đễ chui xuống.


Bookwaves.com

Sau khi một lớp kết thúc, Cố Đại Thuận bị phu tử ban của bản thân kêu lên.


“Trần phu tử.” Cố Đại Thuận cung kính thi lễ một cái.


Trần phu tử suy nghĩ một chút, hỏi hắn nói: “Chuyện đệ đệ ngươi nhập học ngươi biết chưa?”


Cố Đại Thuận gật đầu: “Ta biết, một vị quản sự của thư viện tự mình đưa công văn nhập học của đệ đệ ta đến thôn, xin hỏi… Là xảy ra chuyện gì sao?”


Trần phu tử nhíu mày: “Được trúng tuyển là Cố Tiểu Thuận, tới lại là Cố Nhị Thuận, ngươi cũng biết chứ?”


Cố Đại Thuận nhìn sắc mặt của Trần phu tử, liền cảm giác chuyện này không thích hợp. Nhãn thần của hắn lóe lên, rũ mâu nói: “Ta không biết chuyện, ta đi trước, vậy hai người là đệ đệ của nhà nhị thúc.”


“Ta hiểu rồi, ngươi đi học trước đi.” Trần phu tử nói.


“Phu tử, đệ đệ ta hắn…” Cố Đại Thuận nhìn về phía Trần phu tử, thần sắc có chút bất an.

Trần phu tử khoát khoát tay: “Không có việc gì, là chuyện của nhà nhị thúc ngươi, không liên quan đến ngươi. Ngươi học cho tốt, lần thi này không tệ, viện trưởng rất xem trọng ngươi.”


Cố Đại Thuận đi học.


Hắn ngắm nhìn phương hướng hàng lang.


Gan của Cố Nhị Thuận hơi nhỏ, cũng sẽ không nói lung tung.



Lại nói Cố Kiều đi chợ, đi thẳng tới từ trước quầy hàng, mọi người tựa hồ cũng biết nàng tới nơi này bán đồ núi, sớm mà giữ lại vị trí cho nàng.


Ngày hôm nay Cố Kiều dẫn theo nấm vừa hái, cùng với hắc mộc nhĩ đã phơi khô.


“Cái này có thể ăn sao? Không phải nói có độc sao?” Thẩm tử bán khoai lang lấy một nắm hắc mộc nhĩ nói.


“Ta bán, có thể.” Cố Kiều nói.


Hắc mộc nhĩ đã phơi qua nắng gắt khô lại không có nhu toan(tanin) cùng bổ lâm(porphyrin), không sẽ có bất luận phản ứng trúng độc gì.


Thẩm tử bán khoai lang tin nàng: “Ta có thể dùng khoai lang đổi với ngươi không?”


Cố Kiều gật đầu: “Ân.”


Hắc mộc nhĩ cùng nấm trong cái sọt lại bị người bán phụ cận dùng rau dưa đổi đi hơn phân nửa, còn lại rất ít một bộ phận mới là chân chính bán cho người đi đường.


Một tay Cố Kiều nắm sọt lên.


Sọt nặng như thế, củ cải khoai lang đông qua bí đỏ cái gì cần đều có, lại bị nàng dễ dàng lấy đi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo nàng đi ra chợ.


Cố Kiều không quay về thôn, mà là đi vào trong một ngõ hẻm hôi phác phác.


Tiết Ngưng Hương cũng tới chợ.


Bệnh thấp khớp của bà bà nàng lại tái phát, nàng không có tiền đi y quán trên trấn, chỉ phải đến chợ tìm lang trung chân trần mua chút thảo dược.


Mua xong thuốc, nàng muốn đi về, lại trong lúc vô ý thoáng nhìn một đạo thân ảnh quen thuộc.


Nàng nhìn chăm chú đối phương, xác định bản thân không nhìn lầm, không khỏi nghi ngờ hơn.


“Nàng làm sao sẽ tới nơi này? Còn đi tới địa phương đó?”


Ngõ hẻm kia không phải nơi tốt gì, Tiết Ngưng Hương biết đến liền có đổ phường, kỹ viện, hắc tác phường…


Tiết Ngưng Hương thực sự không nghĩ ra Cố Kiều đi vào trong đó làm cái gì.


Là bị người lừa hay là…


Tiết Ngưng Hương nhíu mày một cái, bước nhanh đuổi theo.


Bookwaves.com

Nhưng mà nàng vừa đi qua ngõ nhỏ Cố Kiều liền mất bóng, đối diện là một gian đổ phường lớn, bên trái là kỹ viện, bên phải không biết là gì, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới, còn có người mặt mũi bầm dập lăn ra, sau đó, thổ huyết té trên mặt đất, cũng không bò dậy nổi nữa.


Tiết Ngưng Hương sợ hãi, xoay người đi trở về, lại bị mấy nam nhân bĩ lý bĩ khí ngăn ở trong ngõ hẻm.


“Yêu, tiểu nương tử từ đâu tới? Thật là tuấn!”


“Còn không phải sao? Bồi mấy ca chơi một chút?”


Trước mặt hai nam nhân vừa nói, vừa đưa tay heo ra chỗ Tiết Ngưng Hương. Hai người phía sau mặc dù không có động thủ, nhưng cũng hèn mọn nở nụ cười.


Bốn người triêu nàng vây qua đây, tương nàng vây chật như nêm cối.


Tiết Ngưng Hương muốn hô, lại bị một nam nhân trong đó bụm miệng.


Bốn người này phảng phất không phải lần đầu làm chuyện như vậy, phối hợp vô cùng tốt, một người che miệng, hai người khác nhấc nàng lên, sau đó mọi người bắt đầu giở trò với nàng.

Tiết Ngưng Hương kêu cũng không kêu ra, động cũng không động được, tuyệt vọng nước mắt tràn mi!


Nhưng vào lúc này, phía sau mấy người truyền đến một đạo thanh âm thanh lãnh: “Ai, tránh ra.”


Mấy người đang cao hứng, mạnh nghe được giọng của nữ nhân, âm thầm vui vẻ, lại có người đưa tới cửa?


Nhưng bọn họ vừa nghiêng đầu, nhìn thấy lại là một tiểu nha đầu rên mặt có hồng ban.


Mặt xấu như vậy thì thôi, thân thể mà còn ốm, vừa nhìn là biết không tốt rồi.


Mấy người nhất thời không có hăng hái cùng đặt nàng ở dưới thân, nam nhân che miệng của Tiết Ngưng Hương quát dẹp đường: “Cút qua một bên đi!”


“Ta nói, tránh ra.”


Thanh âm của nàng không lớn, ngữ khí lộ ra một cổ tử mạn bất kinh tâm, nhưng mà không biết vì sao, trong lòng mọi người đều phủ qua một tầng hàn ý cổ quái.


“Xuy ~” vẫn là nam nhân che miệng của Tiết Ngưng Hương kia, hắn khinh thường nở nụ cười, buông Tiết Ngưng Hương ra đi tới chỗ Cố Kiều.


Một quyền của hắn đập tới chỗ Cố Kiều!


Tiết Ngưng Hương không đành lòng nhìn thẳng hai mắt nhắm nghiền!


Rắc!


“A —— ”


Tiếng gãy xương, tiếng kêu thảm thiết, mọi người đều là cả kinh.


Cố Kiều chưa cho bất luận kẻ nào cơ hội phản ứng, nắm cổ áo của nam nhân thứ hai, hung hăng ném hắn lên trên vách tường, tại chỗ làm người ngã hôn mê.


Còn lại hai người nhào tới chỗ nàng, nhưng ngay cả vạt áo của nàng cũng chưa từng đụng tới, liền bị liên tiếp hai chân của nàng đá trúng chỗ yếu hại, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.


Ngay tại lúc này, nam nhân thứ nhất ngã xuống đất đột nhiên giãy dụa đứng dậy, cầm lấy một cục gạch vỗ tới cái ót của Cố Kiều ——


Tảo an, mọi người.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.