Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 15: Đánh Mặt


Đọc truyện Thủ Phụ Kiều Nương – Chương 15: Đánh Mặt


CHƯƠNG 15: ĐÁNH MẶT


Dịch giả: Luna Wong


Sách của Cố Đại Thuận thư có thể đọc tốt như vậy, ngoại trừ đầu óc quả thực rất linh quang ngoại, chăm chỉ cũng là tất nhiên.


Hắn thức dậy sớm hơn Chu thị và Cố Nguyệt Nga, lúc này đang ở trong phòng học bài, nghe được cha hắn gọi hắn, để quyển sách xuống đi ra: “Cha, làm sao vậy?”


Tiếng nói vừa dứt, hắn đã nhìn thấy trung niên nam tử ngoài cửa.


Hắn mơ hồ cảm thấy mặt của đối phương có chút quen mắt, rồi lại nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào. Nhưng cũng đã khẳng định là, quần áo khí độ của đối phương đều bất phàm, chẳng biết đăng môn bọn họ không biết có chuyện gì.


“Cha, người mới vừa nói gì? Ta đang học bài, không có nghe rõ.” Hắn quay đầu nói với Cố Trường Hải.


Cố Trường Hải chỉ vào trung niên nam tử cười nói: “Vị này chính là quản sự của Thiên Hương thư viện, hắn tới đưa văn sách nhập học cho ngươi!”


“Công văn nhập học?” Cố Đại Thuận xuất hiện nghi hoặc như Cố Trường Hải vậy, thư viện sớm đã thông tri qua, sau thành tích cuộc thi ra ba ngày, bảy ngày ra công văn nhập học, tự đến đông môn thư viện để lĩnh.


Cách bảy ngày còn kém ba ngày, sao đã có rồi? Còn tự đưa tới cửa?


Lúc này trung niên nam tử cũng kịp phản ứng, cười cười, nói rằng: “Nguyên lai trong quý trạch còn có một vị thí sinh, bất quá Cố lão gia sợ là có chỗ hiểu lầm, công văn trong tay ta không phải đưa cho vị thí sinh này, là đưa cho một vị Cố công tử khác.”


Cố Trường Hải cổ quái nói rằng: “Nhà của chúng ta chỉ có Đại Thuận là thí sinh a.”


Trung niên nam tử thủy chung vẫn duy trì đắc thể mỉm cười: “Mới vừa rồi ta nói không rõ, xin hỏi, Cố Tiểu Thuận công tử có ở đây không?”

Hai phụ tử trực tiếp mộng.


Một lát Cố Trường Hải mới tìm về thanh âm của mình: “Ngươi ngươi… Ngươi sai rồi đi? Cố Tiểu Thuận không tham gia cuộc thi.”


Cố Tiểu Thuận chính là một lưu manh! Đanh đá! Tám đời cũng sẽ không đi thi!


Thi cũng tuyệt đối không thi nổi!


Bookwaves.com

Trung niên nam tử ôn thanh cười nói: “Ta không tính sai, chính là Cố Tiểu Thuận. Là lão gia nhà ta tự mình tiến cử, miễn thi nhập học.”


Vừa rời giường Cố Trường Lục nghe được tên của nhi tử, đi tới nói: “Tiểu Thuận làm sao vậy? Có phải hắn lại gây họa gì hay không? Hỗn tiểu tử! Ta đây liền đi đánh hắn!”


Cố Trường Lục vừa dậy, hình dung là lượm thượm, dáng tươi cười của trung niên nam tử lại không có chút biến hóa nào: “Lão gia nhà ta lên núi, không cẩn thận té lộn mèo một cái, hạnh được Cố tiểu công tử xuất thủ cứu. Như vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy, làm phiền hai vị lão gia giao công văn nhập học cho Cố tiểu công tử, bốn ngày sau nhập học.”


“Nhà của chúng ta không đóng nổi hai phần học phí!” Cố Trường Hải đột nhiên mở miệng.


Cố Trường Lục còn rơi vào trong sương mù, chưa quá minh bạch đến tột cùng xảy ra chuyện gì.


Trung niên nam tử nhìn một chút Cố Đại Thuận, lại nhìn Cố Trường Hải. Lúc này đây, mắt của hắn không có dáng tươi cười: “Trên công văn viết, học phí toàn bộ miễn, mặt khác, thư tịch và viện phục ta cũng chuẩn bị xong rồi, thỉnh cùng chuyển giao cho Cố tiểu công tử.”


Thân cha cùng nhị thúc nhà mình không lưu ý, Cố Đại Thuận lại chú ý tới, đối phương xưng hô hắn thì dùng “Vị thí sinh này”, đối với Cố Tiểu Thuận thủy chung xưng hô Cố tiểu công tử.


Hơn nữa, hắn thi xếp thử hai, đối phương dĩ nhiên không biết đây là nhà hắn.

Sắc mặt của Cố Đại Thuận có chút không được dễ nhìn.


Hắn muốn hỏi kỹ thân phận của đối phương cùng với vị lão gia kia, trung niên nam tử lại giao một hộp gấm gỗ lim cho Cố Trường Lục xong trực tiếp lên xe ngựa ly khai.


Cố Trường Lục có chút chưa tỉnh hồn lại: “Đại ca, người kia… Có phải nói Tiểu Thuận… Cũng có thể đi học hay không?”


Cơm sáng, cả nhà đều biết chuyện này.


“Ngươi lên núi cứu người khi nào? Cứu người gì? Sao không nói với trong nhà một tiếng?” Lưu thị liên tiếp hỏi mấy vấn đề.


“Ta… sao ta biết chứ? Thì… Cứu thôi.” Tỷ hắn không cho hắn nói ra bên ngoài, hắn chỉ có thể ôm cái nồi này, nhưng hắn không ngờ tới kết quả sẽ như vậy, hắn làm sao có thể đi học chứ?


“Khụ, nếu không cần học phí, để Tiểu Thuận đi đi, đỡ phải hắn suốt ngày ra ngoài gây họa.” Cố Trường Lục nói.


“Hắn đi, việc trên ruộng ai làm?” Chu thị bất mãn.


Không lấy tiền là không lấy tiền, nhưng công việc trên ruộng làm chuyện cá nhân, mệt chính là bọn hắn nha!


Bookwaves.com

Cố Đại Thuận nhìn về phía Chu thị: “Nương, trong nhà nhiều người đọc sách là chuyện tốt. Ta tan học, có thể giúp làm việc.”


“Sao có thể để ngươi làm chứ?” Chu thị phủ quyết, nhi tử nàng trời sinh là hạt mầm đọc sách, không phải kiếm ăn trên ruộng!

Lời này Lưu thị không thích nghe, nhi tử nàng ta là quý nhân, nhi tử nàng tiện thế sao? Bất quá Cố Tiểu Thuận đích thật là một người không dùng được, nếu là Nhị Thuận đọc sách bị ngăn cản, Lưu thị đẩy trở về.


“Chỉ bất quá… tính tình của Tiểu Thuận phải sửa đổi một chút, ít nhất phải như giống như Nhị Thuận ngồi vững.” Cố Đại Thuận mở miệng lần nữa.


Lời này của hắn tính là nói đến tâm khảm của mọi người, đúng vậy, lấy tính cách nước tiểu của Cố Tiểu Thuận có thể đọc được sách sao? Không có đắc tội tiên sinh, làm hại Cố Đại Thuận chịu liên lụy là tốt rồi.


“Không bằng… để Nhị Thuận đi?” Lưu thị hỏi.


Nhị Thuận thông minh hơn Tiểu Thuận, cũng quy củ hơn Tiểu Thuận, để hắn đi học, nhất định có thể có một tú tài!


Kỳ thực Chu thị vẫn còn có chút không đồng ý, nàng cảm thấy Nhị Thuận chỉ là nhìn hiếu học, thực tế Đại Thuận nhiều lần giảng đề cho hắn, hắn đều căn bản học không vào.


Đây cũng không phải là hạt mầm đọc sách, cũng chính là ý nghĩ của Lưu thị kỳ lạ, cứ đẩy giấc mộng làm nương tú tài lên trên người Nhị Thuận.


Nhưng lần này các lão gia trong nhà chưa từng phản đối, Chu thị không nói gì.


Toàn bộ quá trình, không ai hỏi đến ý kiến của Cố Tiểu Thuận.


Một sáng sớm của ba ngày sau, Tiêu lục lang đổi lại viện phục mới tinh.


Viện phục này Cố Kiều cũng thấy người khác mặc qua, Phùng Lâm, cùng với không ít học sinhtừ thư viện đi ra ngoài, nhưng không ai như Tiêu lục lang vậy, thân hình hân trường, bạch y thắng tuyết, mi mục như họa.


Đch thị mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.


Chỉ chốc lát sau, Cố Kiều đường nhìn rơi vào chân hắn thượng.


Phát hiện hắn mang chính là hài mới mình mua cho hắn, Cố Kiều cong loan khóe môi.

“Vừa chân không?” Cố Kiều hỏi.

“Ân.” Tiêu lục lang nhàn nhạt gật đầu.


Cố Kiều đưa quải trượng cho hắn, cùng hắn ra cửa.


Đi tới cửa thôn, La nhị thúc xe bò đã chờ, hôm nay người lên trấn không nhiều lắm, trừ hai bọn họ ra, liền chỉ có Cố Đại Thuận cùng Cố Nhị Thuận.


Hai người cũng mặc viện phục.


Chuyện Cố Tiểu Thuận cứu người nào đó của thư viện, Cố Kiều nói với Tiêu lục lang, nhân hai người này đều biết ngày hôm nay người đi thư viện nên là Cố Tiểu Thuận mới đúng.


Bất quá, hai người thấy Cố Nhị Thuận mặc rõ ràng viện phục size nhỏ nhất của nhỏ nhất xuất hiện ở trên xe bò, chưa từng lộ ra bao nhiêu vô cùng kinh ngạc, phảng phất sớm đoán được Cố gia sẽ làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này.


Cố Kiều cười lạnh một tiếng.


Tiêu lục lang lay bao phục của mình, phát hiện Cố Kiều lại đưa tiền cho hắn, lần này là hai lượng.


“Hừ!” Cố Nhị Thuận cho hai bọn hắn một cái liếc mắt.


Xe bò sắp tới phụ cận thư viện.


“Ngừng ở đây, tự chúng ta đi.” Cố Đại Thuận nói.


Tiêu lục lang cùng Cố Kiều lại là vẫn ngồi đến cửa thư viện.


Tiêu lục lang tiến thư viện rồi, Cố Kiều cõng cái sọt đi chợ.


(^-^)V



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.