Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 136: Giết Gà Dọa Khỉ


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 136: Giết Gà Dọa Khỉ


Tòng Hồng bị đánh phải bối rối, sững sờ chốc lát mới phục hồi lại tinh thần, hai mắt nén lệ, hiển nhiên thập phần ủy khuất: “Vương phi, tỳ… nô tỳ biết sai, nhưng nô tỳ–“.

Nàng không thể làm nha hoàn, lại còn là tam đẳng nha hoàn! Nếu là nàng làm nha hoàn, lui về sau càng không có cơ hội gặp được vương gia, mộng đẹp bay lên ngọn cây kia liền hoàn toàn tan vỡ!
Lời nàng còn chưa nói xong, Linh Nhi trở tay lại cho nàng thêm cái bạt tai, trực tiếp đánh ngã nàng xuống đất.

“Làm càn! Còn dám mạnh miệng!?”.

Nhìn Tòng Hồng bị đánh đến khóe miệng chảy máu, đám người Hữu Thanh bị hòa dọa, giống như bầy chim cút bị kinh hãi, động cũng không dám động, càng đừng nói đến chuyện mở miệng.

Các nàng rốt cục hiểu, vị vương phi này không dễ nói chuyện như trong tưởng tượng của các nàng, mặc dù ngoài mặt đem các nàng thu lưu lại trong phủ, nhưng vừa ký xong khế ước bán thân, vậy hoàn toàn là người của vương phi, đừng nói muốn đánh, coi như giết các nàng cũng không có gì không ổn.

Vừa rồi trên khế ước bán thân có viết rõ ràng, ký thân khế này, đó chính là mặc cho dạy dỗ, vĩnh viễn không đổi ý!
Các nàng đều là trong trạch viện nhà giàu ra ngoài, tự nhiên gặp qua những chủ mẫu dạy dỗ thiếp thất cùng nha hoàn, đánh chửi trách phạt đây đều là nhẹ, các nàng loại thân phận này, mệnh như rơm rác, cho dù bị chủ mẫu đánh chết, cũng sẽ không có người tìm chủ mẫu truy cứu trách nhiệm.

Cho đến giờ phút này, các nàng rốt cuộc chính thức hiểu được suy nghĩ của chính mình ngây thơ cỡ nào.

Tòng Hồng trúng ba bạt tai, bị đánh đến đầu óc choáng váng, cơ hồ đã quên thân phận của mình, nàng từ mặt đất ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu: “Nô tỳ không phải là nha hoàn, nô tỳ là người thái tử điện hạ đưa cho vương gia! Nô tỳ là hầu hạ vương gia!”.

Trong lòng của nàng, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển thực sự quá lớn, vốn muốn dựa vào vẻ thùy mị của mình để đạt được ân sủng của vương gia, nhưng là bây giờ lại bị câu nói đầu tiên của vương phi biến thành thân phận tam đẳng nha hoàn, nàng như thế nào chịu được, nàng làm sao có thể cam tâm!?
Ngọc Linh Lung nụ cười trên mặt rốt cuộc biến mất, lộ ra vài phần lệ khí lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng, chính mình còn là người thái tử hay sao?”.

Một tay khế ước bán thân chưa khô mực lắc trước mặt Tòng Hòng, Ngọc Linh Lung cười lạnh nói: “Ngươi nhìn kĩ cho ta, trên đây viết rất rõ ràng rành mạch, ngươi là người của Húc vương phủ ta, không phải là người của thái tử!”.

Mực nước nhàn nhạt trước mặt Tòng Hồng, làm cho nàng giờ phút này chật vật không chịu nổi, Tòng Hồng siết chặt khế ước bán thân, thân thể không thể khống chế nổi run rẩy.

Thời khắc này, nàng rốt cục thanh tỉnh lại, từ lúc mới bắt đầu, Ngọc Linh Lung đã không có ý định thu lưu các nàng, để các nàng ký khế ước bán thân, hoàn toàn có quyền nằm giữ sinh tử của các nàng, từ đó các nàng cũng chỉ có thể làm nô tỳ, mặc cho Ngọc Linh Lung sai sử!
Nếu không nghe nàng phân phó, đó chỉ còn lại một con đường chết!
Tâm cao khí ngạo như Tòng Hồng đâu chịu khuất nhục như vậy, nàng ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Ngọc Linh Lung, ánh mắt cơ hồ tràn đầy cừu hận, gằn từng tiếng: “Ngươi– thật hèn hạ!”.

Mắng ra những lời này, nàng đã làm tốt chuẩn bị, nhưng ngoài dự liệu của nàng, Linh Nhi lại không có động thủ, Ngọc Linh Lung sắc mặt cũng hết sức bình tĩnh, căn bản không có đánh chửi như trong dự đoán của nàng.

Nhưng sau sự bình tĩnh này, cất giấu bão táp càng lớn.

Ngọc Linh Lung liếc qua Linh Nhi, Linh Nhi liền hiểu ý, tiến lên từ trong tay Tòng Hồng cưỡng chế cướp đi khế ước bán thân, giao cho Ngọc Linh Lung.


Rung rung tờ giấy chứng nhận thân phận của Tòng Hồng, Ngọc Linh Lung từ từ gấp lại, phảng phất đây là một vật trân quý.

Sau đó, nàng đưa tờ giấy này cho Lưu mama, nhàn nhạt nói: “Nếu nàng đã không muốn ở lại vương phủ, liền bán nàng đi”.

Cái gì, Ngọc Linh Lung muốn bán nàng đi!?
Tòng Hồng cơ hồ không tin vào lỗ tai của mình, nàng hao tổn tâm cơ mới có thể ở lại Húc vương phủ, lúc này chưa đến nửa ngày, thế nhưng lại bị bán đi!?
Nàng không phải lần đầu tiên bị bán đi, tự nhiên cũng biết rơi vào trong tay môi giới bán người là hoàn cảnh gì, nghĩ đến chính mình giống như súc vật, chịu đựng nhục nhã bị người sờ tay chân, vén y phục nghiệm minh bản thân, nàng đã cảm thấy giống như rơi vào địa ngục đáng sợ!
Lại nói, nàng vai không thể khiêng, tay không thể xách, không làm được công việc thô khiến, nếu như bị bán đi, lại sẽ rơi vào trong tay người nào!?
Nàng không dám nghĩ, càng không thể nghĩ!
Sắc mặt Tòng Hồng trở nên trắng bệch, liền lăn một vòng nhào tới bên chân Ngọc Linh Lung: “Vương phi, vương phi! Nô tỳ biết sai rồi! Van cầu vương phi lưu lại nô tỳ, nô tỳ không dám chống đối vương phi nữa!”.

Nàng cũng không vì khúm núm mà cảm thấy nhục nhã, hiện tại đối với nàng mà nói, lưu lại trong phủ mới là quan trọng nhất, thể diện tính là cái gì? Nếu như bị đuổi ra vương phủ, nàng đời này liền không có ngày nổi danh!
Có thể làm nha hoàn cũng tốt, có thể ở lại vương phủ liền có một tia hi vọng, nếu bị bán đi, nàng cũng chỉ có thể luôn lạc làm nha hoàn hoặc tiểu thiếp ở nhà khác, thậm chí bị bán vào nhà nghèo…
Đây đối với người quen cẩm y, quen ăn ngọc thực,một lòng cầu xin vinh hoa phú quý như nàng mà nói, quả thực là sống không bằng chết!
Nàng khổ khổ cầu khẩn, lại không có được chút đồng tình nào, Ngọc Linh Lung một cước đá văng tay của nàng, trên mặt tràn đầy chán ghét, phảng phất bị một con cóc nhảy lên chân.

Hé ra đôi môi hồng phấn trơn bóng, lại tràn đầy gió rét lạnh lùng: “Ngươi nếu đã nói ta là người hèn hạ, ta liền hèn hạ cho ngươi xem”.

Không để ý tới Tòng Hồng co quắp té trên mặt đất, Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn về phía Lưu mama, nói: “Nàng nếu đã nghĩ hầu hạ nam nhân, liền thuận theo ý nguyện của nàng! Hiểu ý tứ của ta chứ?”.

Lưu mama cung kính nói: “Dạ, nô tỳ nhớ rõ!”.

Tòng Hồng không phải nói muốn hầu hạ vương gia sao? Nàng không phải là một lòng muốn hầu hạ nam nhân sao!?
Vậy để cho nàng hầu hạ đủ!
Một câu nói liền định chung thân của Tòng Hồng.

Tòng Hồng cũng không ngốc, nàng lập tức hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Ngọc Linh Lung, lập tức phát ra thanh âm thảm thiết: “Không! Đừng mà! Vương phi người đại phát từ bi, đừng đem nô tỳ bán cho loại địa phương đó!”.

Nàng liều mạng tiến lên, nghĩ muốn nắm chân Ngọc Linh Lung, phảng phất như cọng rơm cuối cùng có thể cứu vãn cho nàng: “Nô tỳ biết sai rồi, vương phi khai ân–“.

Giờ phút này, trong lòng nàng giống như bị côn trùng gặm nuốt, tràn đầy hối hận, nàng vì cái gì còn không sớm rời đi vương phủ? Vì cái gì bị đưa khỏi phủ còn quấn quít đến chết không tha? Tại sao phải kí khế ước bán thân? Vì cái gì không chịu thuận theo làm tam đẳng nha hoàn? Tại sao phải mở miệng chống đối vương phi…
Tất cả ý niệm trong đầu liên tục hiện lên, nàng đã từng có nhiều cơ hội có thể rời đi như vậy, vì cái gì lại muốn cho mình vào cái ngõ cụt này đây!?
Một bước đi nhầm, cả đời sai!

Đối với tiếng kêu thê lương của Tòng Hồng, Ngọc Linh Lung mắt điếc tai ngơ ra hiệu bà tử đem Tòng Hồng kéo ra ngoài, lúc này mới đưa ánh mắt đặt trên đám người Hữu Thanh.

“Còn ai có ý kiến?”.

Ngọc Linh Lung trên mặt gió xuân, hiền hòa hỏi.

Bốn nữ tử còn lại bị hù dọa đến chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống, thân thể ngăn không được run rẩy, thanh âm đáp lời cũng đứt quãng: “Nô tỳ… Nô tỳ không dám”.

Ngọc Linh Lung hài lòng gật đầu, nói: “Đều lui ra đi”.

Bốn nữ tử nâng đỡ nhau mới có thể đứng dậy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, lui ra ngoài.

Xử trí hết những nữ nhân này, Ngọc Linh Lung đứng dậy, đi đến nhuyễn tháp nằm xuống.

Đến Húc vương phủ mới ba ngày, liền gặp gỡ nhiều chuyện như vậy, Ngọc Linh Lung không khỏi trong lòng có chút phiền muộn, một cái Húc vương phủ tại sao lại có thể có nhiều nữ nhân không an phận như vậy, nàng gả đi đến hưởng phúc, hay là đến xử lý những thứ đào hoa này cho hắn!?
Tâm tình đang khó chịu, hết lần này đến lần khác nam chính kia trở lại.

Húc vương vừa vào nhà, theo thường lệ liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Ngọc Linh Lung, con ngươi đen thẳm mang theo chút ôn tồn vui vẻ: “Mới ngủ dậy?”.

Ngọc Linh Lung tức giận nói: “Ngủ cái gì mà ngủ, gấp rút cũng không đủ gấp rút!”.

Húc vương có điểm không hiểu: “Như thế nào, mất hứng?”.

Ngọc Linh Lung trên mặt giận tái đi, hờ hững.

Ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng, tại sao phải bực bội như vậy, theo lí thuyết, nàng đem nữ nhân này dạy dỗ thành dễ bảo, tâm tình cần phải tốt mới phải, như thế nào lại bị đè nén như vậy đây?
Thấy nàng bĩu môi không nói lời nào, Húc vương khẽ mỉm cười, đưa tay từ trong ngực móc ra một cái bọc giấy nói: “Linh Lung, xem ta mang cho nàng cái gì?”.

Ngọc Linh Lung cũng không thèm nhìn tới, tiện tay đẩy ra: “Không cần!”.

Hắn có thể mang cái gì? Đơn giản chính là kim ngọc đồ trang sức đeo tay, kỳ trân dị bảo các loại, nàng muốn những thứ này có ích lợi gì?
Không ngờ tới nàng nói giơ tay liền đẩy, Húc vương trong tay nắm bắt không được, bọc giấy lập tức bị vung xuống mặt đất.


Pằng một tiếng vang nhỏ, thứ gói trong giấy lộ ra một góc, một cỗ mùi thơm thanh nhã phiêu tán ra ngoài.

Ngọc Linh Lung ngẩn ra, hướng dưới đất nhìn, chỉ thấy trong gói giấy đặt năm khối bánh quy xốp, mặc dù nàng chưa hưởng qua, nhưng cũng nhìn ra được là điểm tâm hương xốp, nhìn qua liền khiến người ta cảm thấy thèm.

Húc vương yên lặng nhặt bọc giấy lên, nhẹ giọng nói: “Tại Tề vương phủ ăn bánh quy xốp, cảm thấy rất ngon miệng, liền bọc lại mang về cho nàng, nếu nàng đã không thích, ta liền sai người ném ra ngoài”.

Húc vương cũng không có tức giận, chỉ là trong lời nói có vẻ tâm tình đi xuống, Ngọc Linh Lung nhìn hắn một đại nam nhân, người có địa vị cao lại trước người có địa vị thấp cúi người, vì chính mình nhặt lên mấy khối bánh quy xốp, trong lòng bỗng dưng dâng lên một hồi cảm giác kỳ dị.

Thấy Húc vương làm bộ muốn đem bọc giấy vứt bỏ, Ngọc Linh Lung đột nhiên mở miệng nói: “Chậm đã”.

Ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao phải ngăn cản động tác này của Húc vương, thấy hắn giương mắt nhìn mình, con ngươi mặc ngọc lộ ra vài phần nghi hoặc, sau tai Ngọc Linh Lung không khỏi nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, nói: “Để ở trên bàn đi”.

Húc vương nghi nói: “Đã bẩn–“.

Ngọc Linh Lung bực bội: “Giữ lại cho chó ăn”.

Húc vương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thuận theo đem bọc giấy để lại trên bàn, dời đi đề tài: “Xuân thú lần này, đại khái phải ở hơn nửa tháng, đồ đạc của nàng đã thu thập xong chưa?”.

Ngọc Linh Lung suy nghĩ một chút, nói: “Những chuyện này đều do Lưu mama quản lí, có lẽ thu thập xong rồi”.

Húc vương cười cười, ngoắc kêu Linh Nhi đi đến: “Ngươi đi phân phó một tiếng, bên kia khí trời lạnh, mang thêm vài món áo khoác cho vương phi”.

Linh Nhi nhân lệnh, đi ra ngoài truyền lời.

Trong phòng chỉ còn lại Húc vương cùng Ngọc Linh Lung, đột nhiên liền trầm mặc lại.

Trên màn cửa sổ phản chiếu bóng dáng nhanh cây bên ngoài, ở trong gió đông chập chờn không ngừng, Ngọc Linh Lung nhìn nhánh cây lay động kia, trong lòng đột nhiên có chút phiền loạn.

Nàng tựa hồ có chuyện muốn hỏi hắn, rồi lại cố chấp không chịu mở miệng, loại cảm giác xa lạ này khiến nàng rất bất an, phảng phất có thứ gì đó mất đi khống chế của nàng, đang tiến về phương nguy hiểm phía trước.

Bên cạnh truyền tới hương bạc hà quen thuộc, làm cho người ta có cảm giác an tâm không hiểu, loại cảm giác này làm cho nàng có một loại bản năng bài xích, bỗng dưng mở miệng nói: “Ngươi vẫn còn ngồi ở đây làm gì?”.

Húc vương nhẹ giọng nói: “Không làm cái gì, cứ như vậy ngắm nhìn nàng”.

Ngọc Linh Lung nâng mắt, liền đụng phải ánh mắt ôn nhuận như nước của hắn, phảng phất là rơi vào đầm sâu, lại không tự chủ được làm cho nàng ngừng hô hấp.

Ánh mắt kia rõ ràng là mát lạnh, lại làm cho nàng cảm giác sau tai nhiệt độ càng nóng, cơ hồ muốn đốt tới gương mặt, đốt tới quanh thân.

Không muốn bị hắn thấy bản thân quẫn bách, Ngọc Linh Lung đưa tay phải đẩy hắn: “Đi đi đi, đừng ở chỗ này chọc phiền ta!”.


Húc vương có chỗ bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng dậy rời đi: “Vậy nàng nghỉ một lát đi, ngày mai còn phải đi đường xa”.

Ngọc Linh Lung trở mình, lưu cho hắn một cái bóng lưng yểu điệu.

Húc vương ra khỏi phòng, trong phòng rốt cục lọt vào yên tĩnh.

Nhưng nàng lại như thế nào cũng ngủ không được, trên giường ấm áp, nàng lăn qua lộn lại như thế nào cũng nằm không thoải mái.

Càng lăn qua lăn lại, đầu óc càng thanh tỉnh, trong lòng cũng càng phiền muộn, nàng dứt khoát ngồi dậy, mở miệng nghĩ muốn gọi người tới châm trà.

Nàng đứng dậy, thấy bọc giấy nho nhỏ trên bàn kia.

Bánh quy xốp bên trong dính chút bụi, càng trở nên mềm dẻo trắng noãn, nàng nhìn qua bánh quy xốp tản ra mùi hương nhàn nhạt kia, không biết thế nào lại nhớ tới bộ dáng của Húc vương.

Nàng rất khó tưởng tượng, quý vi vương gia hắn, là thế nào ở trong tiệc rượu đem điểm tâm tỉ mỉ gói lại, trong lòng tràn đầy vui mừng vội mang về cho nàng ăn.

Bánh xốp tuy nhỏ, nhưng lại làm cho nàng biết rõ, cho dù chỉ là một chút chuyện như vậy, hắn cũng từng giây từng phút nhớ kỹ nàng.

Thì ra thích một người, chính là không lúc nào không nghĩ nàng như vậy, không có lúc nào không nhớ nàng, cho dù ăn một khối điểm tâm ngon, chứng kiến một món đồ vật, cũng muốn đem về, cùng nàng cùng nhau chia sẻ.

Thì ra yêu một người, sẽ cam tâm tình nguyện vì nàng bỏ qua thân phận, địa vị tôn nghiêm của mình, chỉ cần khiến nàng cười, liền cũng đủ cho hắn sinh lòng vui mừng, thỏa mãn.

Hơn nữa, không thèm để ý ánh mắt người ngoài, không thèm để ý người ngoài nghị luận, không thèm để ý người ngoài giễu cợt.

Kiếp trước cùng kiếp này, nàng tựa hồ là lần đầu tiên, hiểu tình yêu là như nào.

Yêu là bất kể so sánh trả giá, không cầu xin hồi báo, cũng không cố gắng, chỉ muốn đối phương vui vẻ hạnh phúc, liền cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, mặc dù trả giá hết thảy cũng không tiếc.

Nàng đã từng cho là mình hiểu được tình yêu, khi đó nàng cho rằng, tình yêu là một thanh đao, nàng đem nó cho người khác, người khác sử dụng nó đến đâm nàng bị thương.

Nhưng là bây giờ, nàng mới hiểu được, tình yêu cho đối phương, kết quả cũng không đều là bị thương tổn, lựa chọn đúng người, hắn sẽ cầm lấy cây đao này, chém đứt tất cả bụi gai phía trước trên đường, trở thành thần giữ nhà.

Nàng không tự chủ được cuộn chân lên, vuốt ve chủy thủ ở bắp chân hắn đưa cho nàng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh trơn bóng, khiến lòng của nàng trở nên nóng bỏng.

Đao của hắn, hắn đã đưa cho nàng.

Nàng là cần phải tổn thương hắn, hay là muốn cầm lấy đao, cùng hắn cùng nhau sóng vai đi về phía trước?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.