Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 135: Lưu Manh Giáng Xuống Người Đàn Bà Chanh Chua
Rất nhanh, Triệu Tịnh Dĩ mang bốn, năm nữ tử vào, mỗi người đều đeo vàng đội bạc, bộ dáng phong tình, có như nhược, có xinh đẹp, có kiều diễm, đứng thành một hàng hướng Ngọc Linh Lung hành lễ, nói: “Tỳ thiếp thỉnh an vương phi, vương phi vạn phúc kim an”.
Từng đợt oanh thanh yến ngữ truyền tới, Ngọc Linh Lung giương mắt quét một vòng, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Xem ra những người đưa tới cho Húc vương những nữ nhân này, vẫn còn phải tốn một phen tâm tư, những cô gái này đều xuất chúng, lại không giống nhau, chỉ cần là nam nhân, đối diện với mấy cô gái cũng sẽ tâm viên ý mã.
Nghĩ tới đây, nàng ngược lại có vài phần bội phục Húc vương trong lòng vẫn không loạn, trong phủ nuôi mấy cô gái như vậy, hắn thế nhưng ngay cả liếc mắt cũng không liếc qua, thật là khó được.
Ngọc Linh Lung đánh giá mấy cô gái này, mấy cô gái này cũng lén nhìn đánh giá nàng, đến lúc nghênh tiếp ánh mắt Ngọc Linh Lung, cũng không khỏi cúi đầu.
Những người này đều dùng dung mạo tuyệt lệ của mình mà lấy làm cao ngạo, nhưng thời điểm nhìn thấy Ngọc Linh Lung cũng không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.
Không giống với các nàng dung mạo diễm lệ, Ngọc Linh Lung không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, giơ tay nhấc chân càng lộ ra vẻ tôn quý phi phàm, khí thế bức người, từ trong ra ngoài tản ra hào quang lãnh diễm, khiến cho người ta phải ngưỡng mộ, cùng nàng so sánh, những cô gái này tựa như dã phụ nông thôn thô bỉ, tục khí cực độ.
Nhìn lướt qua đám oanh oanh yến yến trên mặt đất, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi”.
Mấy người đứng dậy, nhất tề đều cúi đầu, tự nhiên cũng không mở miệng nói chuyện.
Nguyên một đám kẻ thì làm bộ mềm mại yếu ớt, kẻ thì làm bộ ôn nhuận trầm mặc, nếu chỉ nhìn bề ngoài, còn thực không thể tin chính đám người này, luôn miệng uy hiếp người khác muốn tại cửa lớn phủ Húc vương treo cổ.
Xem ra trên đời này thật đúng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lưu manh giáng xuống người đàn bà chanh chua.
Những cô gái đanh đá này vừa thấy Ngọc Linh Lung, liền không tự chủ được thấp một đầu, không dám tranh tiên ra mặt.
Ngọc Linh Lung chờ giây lát, thấy không có ai nói chuyện, liền ung dung mở miệng: “Nói đi, các người vì cái gì ở lại vương phủ?”.
Thấy Ngọc Linh Lung không giận, ngay cả lời nói trách cứ cũng không có nửa câu, những cô gái này nhất thời lá gan lớn hơn một ít, cô gái mặc hồng y, mặt mày xinh đẹp lên tiếng: “Tỳ thiếp là thái tử điện hạ thưởng cho vương gia, không dám tự ý làm chủ”.
Ngọc Linh Lung nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tên gì?”.
Cô gái đáp: “Tỳ thiếp Tòng Hồng”.
Ngọc Linh Lung rũ mắt, từ từ nhấp một ngụm trà, một bộ chẳng nói đúng sai.
Xem ra, đây chính là một trong hai người thái tử ban thưởng mà vừa rồi Triệu Tịnh Dĩ nói, quả nhiên là lợi hại, dùng danh tiếng thái tử tới dọa nàng.
Tòng Hồng chắc chắn nghĩ nàng không dám đắc tội thái tử, cho nên nhất định sẽ lưu lại chính mình sao, hay là bởi vì nàng vừa mới đến Húc vương phủ, không muốn đem những cơ thiếp này đuổi đi, để mình khỏi mang tiếng là người đàn bà đanh đá?
Không quản các nàng nghĩ thế nào, đều nghĩ sai.
Ngọc Linh Lung cũng không sợ đắc tội thái tử, càng sẽ không làm một người vì danh tiếng mà ủy khuất chính mình.
Nếu không phải là muốn nhìn một chút nhân vật thái tử thưởng cho Húc vương như thế nào, nàng ngay cả gặp cũng đều lười nhìn những người này.
Để cốc trà xuống, Ngọc Linh Lung sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Nếu là phần thưởng của thái tử điện hạ, vậy khế ước bán thân của ngươi đâu?”.
Tòng Hồng ngẩn ra, nhất thời chần chừ.
Lúc trước thái tử phái người đem các nàng đến, Triệu Tịnh Dĩ tự nhiên không dám hướng người ta muốn khế ước bán thân, về sau Húc vương cũng không để ý đến những nữ nhân này, các nàng mặc dù ở Húc vương phủ, lại hoàn toàn không có người truy cứu chuyện khế ước của các nàng.
Nhưng là bây giờ, vị tân vương phi này vừa mở miệng liền hỏi chuyện khế ước thân thể của các nàng, điều này làm cho các nàng làm sao mà ứng đối?
Thấy nàng không đáp, Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, nói: “Thái tử điện hạ nếu đã đem các ngươi thưởng cho vương gia, kia lại không đưa khế ước thân thể, nếu đã không có khế ước, vậy các ngươi làm thế nào chứng minh thân phận của mình?”.
Tòng Hồng cắn răng, từ ngực móc ra một tờ giấy gấp chỉnh tề, hai tay bưng lên: “Khởi bẩm vương phi, đây là thân khế của tỳ thiếp”.
Đây là khi trong phủ trước lúc thái tử đem các nàng tặng đi đã đem thân khế cho các nàng, Triệu Tịnh Dĩ lại chưa cùng các nàng muốn qua, các nàng tự nhiên cũng vui vẻ lưu lại trong tay mình.
Nếu đã quyết tâm muốn ở lại vương phủ, thân khế này bất quá cũng chỉ là một trang giấy mà thôi, không coi là vật trọng yếu gì.
Giờ phút này mà không giao ra, theo ý tứ của vương phi kia, hẳn là không chịu thu lưu các nàng.
Lưu mama nhận lấy, đem tờ giấy mở ra, dâng đến trước mặt Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung mí mắt cũng không giương lên, nói: “Đọc”.
Lưu mama liền thì thầm: “Đứng ra bỏ sách.
Sinh ra tại Sơn huyện, thân mẫu là Sử thị, bởi vì tuổi tác đã cao, không thể dựa vào, kiếm ăn khó khăn, đem con gái lớn Chu Thúy Nha, sinh ngày 7 tháng 10 giờ Hợi, tình nguyện bán cho phủ Thái tử, từ đó hai bên không quan hệ, mặc cho chủ nhà dạy dỗ.
Hai bên tình nguyện, tuyệt không đổi ý, vĩnh viễn bảo lưu.
Cùng nhóm đương giao 20 lượng bạc trắng, đây coi như là bằng chứng đối chiếu”.
Ngọc Linh Lung nghe thao thao bất tuyệt một hồi, chỉ nghe vài câu trọng yếu liền biết rõ, nhưng vẫn cố hỏi: “Chu Thúy Nha là ai?”.
Tòng Hồng hơi đỏ mặt, thấp giọng đáp: “Là tên tộc của tỳ thiếp, danh tự Tòng Hồng này là phủ thái tử đặt”.
Ngọc Linh Lung nén cười, trên mặt bày ra bộ dáng nghiêm khắc, nói: “Trên thân khế này viết rất rõ ràng, nói ngươi là người của phủ thái tử.
Ngươi nếu muốn ở lại vương phủ, vậy chủ trong thân khế này phải sửa lại”.
Tòng Hồng lộ vẻ chần chờ, hiển nhiên là do dự.
Ngọc Linh Lung nói không sai, nàng cùng thân khế này là phủ thái tử mang đến, mặc dù người nàng tại Húc vương phủ, nhưng trên thân khế đích thực nói chủ nhà vẫn là phủ thái tử, vốn điều này cũng không coi là đại sự, nàng một cơ thiếp nho nhỏ, vô luận tại phủ thái tử hay Húc vương phủ, đều là không còn gì nữa, ngay cả tính mệnh cũng không có người để ý, chớ nói đến chủ tử trên thân thế.
Cũng là những hoàng tử này thế lực quá lớn, căn bản sẽ không quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, nghĩ đến cũng đúng, những nữ nhân này vào vương phủ, tựa như từ địa ngục đến thiên đường, ai lại trốn? Mà ngay cả đánh đều không đi, những thứ thân khế này, bất quá chỉ là tờ giấy vô ích mà thôi.
Nhưng Ngọc Linh Lung lại cứ cầm thân khế làm văn, làm cho nàng rơi vào tình thế khó xử, nếu sửa lại chủ tử, từ đó nàng liền hoàn toàn là người Húc vương phủ, nếu vậy không thể dùng danh tiếng thái tử đi dọa người, nếu không đổi lại, Ngọc Linh Lung có thể coi đây là lí do, đem nàng quang minh chính đại đuổi ra khỏi Húc vương phủ.
Tòng Hồng suy tư một lát, quyết định lựa chọn thật nhanh.
Hướng Ngọc Linh Lung vén áo thi lễ, Tòng Hồng nói: “Chỉ cần vương phi chịu thu lưu tỳ thiếp, tỳ thiếp hết thảy nghe theo an bài của vương phi, từ đó vương gia, vương phi chính là chủ tử của tỳ thiếp”.
Nếu không phải đáp ứng đổi thân khế, Ngọc Linh Lung chắc chắn sẽ không thu lưu mình, nàng cho dù cầm thân khế phủ thái tử, cũng không trở về được phủ thái tử, dù sao nàng cũng là do thái tử chính miệng nói thưởng cho Húc vương, nếu nàng cầm thân khế trở về, chuyện gì sẽ xảy ra?
Cho đến lúc này, phủ thái tử cùng Húc vương phủ cũng sẽ không thu lưu nàng, mà thân thể nàng vẫn còn lưu trong hồ sơ, ngay cả người tự do cũng không phải.
Nàng còn không bằng nắm chắc cơ hội hiện tại này, ngoan ngoãn ở lại Húc vương phủ.
Quyết định này của Tòng Hồng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Ngọc Linh Lung, nàng từ trong tay Lưu mama tiếp nhận thân khế, hời hợt rung rung nói: “Tốt, vậy ngươi liền lưu lại đi”.
Thấy Ngọc Linh Lung dễ dàng đáp ứng như vậy, một người khác mặc áo xanh cũng vội vã tiến lên, vội vàng nói: “Khởi bẩm vương phi, tỳ thiếp tên là Hữu Thanh, là theo Tòng Hồng tỷ tỷ cùng đi, tỳ thiếp cũng nguyện ý đổi thân khế, ở lại vương phủ…”.
Giương mắt liền nghênh tiếp ánh mắt của Ngọc Linh Lung, Hữu Thanh líu đầu lưỡi, cuống quít đổi giọng nói: “… Ở lại vương phủ hầu hạ vương gia cùng vương phi”.
Ngọc Linh Lung không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, giữa lông mày mang vài phần vui vẻ, khiến khuôn mặt lãnh diễm thêm vài phần nhu hòa.
“Tốt, vậy ngươi cũng lưu lại đi”.
Ngọc Linh Lung sảng khoái như vậy, mấy nữ nhân còn lại lập tức dũng cảm tiến lên phía trước, rối rít nói: “Vương phi, tỳ thiếp cũng muốn lưu lại, cầu xin vương phi thu lưu”.
“Vương phi, tỳ thiếp không có chỗ nương tựa, ngoại trừ vương phủ không có chỗ nào để đi cả, cầu xin vương phi khai ân–“.
“Vương phi, nếu chịu dùng nạp tỳ thiếp, tỳ thiếp nhất định tận tâm tận lực hầu hạ vương gia cùng vương phi!”.
Ngọc Linh Lung rộng lượng vung tay: “Đều lưu lại đi!”.
Nghe được lời nói khẳng định của nàng, Tòng Hồng, Hữu Thanh cùng mọi người trên mặt tràn đầy vui mừng: “Tỳ thiếp tạ ơn vương phi!”.
Nhìn những cô gái mỗi người lắc lắc mông, đi theo sau lưng Lưu mama đổi thân khế, Linh Nhi ở một bên nhịn không được nói: “Vương phi, người tại sao lưu lại những nữ nhân này? Nếu vương gia…”.
Linh Nhi muốn nói lại thôi, Ngọc Linh Lung cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, phảng phất chỉ là mua vài tiểu nha hoàn mà thôi.
Không sai, ở trong lòng của nàng, những người này nguyện ý đổi thân khế, đối với nàng mà nói chính là thêm vài nha hoàn hầu hạ, hoặc là nói, các nàng còn không bằng nha hoàn.
Nhìn những cô gái vui mừng hớn hở này, cho rằng nàng đáp ứng thu lưu các nàng, các nàng có thể thấy người sang bắt quàng làm họ, thật đúng là ngây thơ đến buồn cười.
Cho dù cho ngươi một miếng thịt, bên trong cũng cất giấu bảy bước đoạn trường tán!
Chờ coi đi.
Ước chừng qua một bữa cơm, Lưu mama liền mang theo năm nữ tử vào phòng, đem mấy tờ giấy dâng lên cho Ngọc Linh Lung: “Vương phi, đây là thân khế”.
Ngọc Linh Lung nhận lấy xem, chỉ thấy trên giấy viết rõ ràng, những cô gái này từ nay về sau chính là người của Húc vương phủ, giống như cũ mặc cho dạy dỗ, vĩnh viễn không đổi…
Những lời này bất quá chỉ là ý tứ trên mặt chữ, tất cả mọi người trong lòng biết rõ, nhưng Ngọc Linh Lung lại quyết định, liền chiếu theo cấp trên xử trí những cô gái không biết tốt xấu này.
Không phải mặc cho dạy dỗ sao, không phải là vĩnh viễn không đổi ý sao?
NÀng sẽ khiến những người này khắc sâu hàm nghĩa chân thật của mấy câu nói đó.
Năm cái thân khế mới tinh, mực nước, dấu tay đỏ tươi còn chưa khô, Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng thổi thổi mực trên giấy, mỉm cười để lên bàn.
“Từ nay, các ngươi chính là người của vương phủ”.
Năm nữ tử che lại sắc mặt vui mừng, rối rít nói: “Dạ, tỳ thiếp tạ ơn vương phi”.
Ngọc Linh Lung ngồi ngay ngắn trên đầu, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Trước tiên nói một chút xem, các ngươi biết làm cái gì?”.
Nghĩ Ngọc Linh Lung dễ dàng nói chuyện, vài người lá gan đều lớn hơn, Tòng Hồng nói trước: “Tỳ thiếp biết gảy tỳ bà”.
Hữu Thanh cũng đi theo nói: “Tỳ thiếp biết múa”.
Còn lại ba người, người thì hát, người thì đánh đàn tranh, mỗi người đều làm bộ dáng kiêu ngạo.
Ngọc Linh Lung nhìn mấy cô gái này, trong lòng thậm chí có chút tiếc hận, những người này mỗi người đều dung mạo xuất chúng, lại có một kỹ trong người, vì cái gì không thể đi ra ngoài mưu sinh, hết lần này tới lần khác muốn ở lại Húc vương phủ làm nô tỳ đây? Chẳng lẽ làm người nghèo tự do so với làm nô tỳ cẩm y ngọc thực xấu hổ hơn sao? Vì cái gì các nàng không chịu nắm giữ vận mệnh của mình, lại muốn đem cuộc đời của mình giao cho người khác xử trí đây?
Nàng thật không có biện pháp lí giải loại hành vi này, nhưng trên đời thật sự có rất nhiều người như vậy, thà rằng khúm núm hầu hạ người khác, đổi lấy cuộc sống vinh hoa phú quý, cũng không muốn ngẩng đầu làm một người nghèo có tự tôn.
Chỉ là, các nàng gặp phải Ngọc Linh Lung, quý mộng của các nàng cũng chỉ là một đoạn ngắn ngủi mà thôi.
Nghe các nàng tự thuật xong, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt gật đầu, nói: “Nếu đã thành người trong phủ, sẽ phải phục tùng quy củ trong phủ.
Thứ nhất, các ngươi đều phải xưng là nô tỳ”.
Đám người Tòng Hồng cùng Hữu Thanh thoáng cái thay đổi sắc mặt: “Vương phi–“.
Các nàng luôn miệng tự xưng tỳ thiếp, chính là muốn cùng những nha hoàn, bà tử kia phân rõ ranh giới, phân rõ thân phận.
Các nàng là cơ thiếp phụng dưỡng vương gia, không phải là nô tỳ bưng trà rót nước!
Ngọc Linh Lung căn bản không để ý lời của các nàng, tiếp tục nói: “Thứ hai, là người của ta, liền phải nghe lời nói của ta, nếu làm trái lời ta phân phó, cũng đừng trách ta không nể tình cảm, thể diện”.
Năm nữ tử hai mặt nhìn nhau, lại không phản bác được.
Các nàng xác thực không có ngờ tới, Ngọc Linh Lung trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, mới vừa rồi còn hòa hợp êm ả, sảng khoái đáp ứng đem các nàng lưu lại trong phủ, vừa mới ký khế ước bán thân xong, mực nước còn chưa khô liền bắt đầu trở mặt, thần sắc nghiêm nghị nói quy củ.
Không đợi các nàng thích ứng thái độ mới của Ngọc Linh Lung, lời nói đáng sợ hơn đã tới rồi.
“Công việc trong phủ rất nhiều, lúc các ngươi chịu bán mình vào phủ, chính là thời điểm làm người hầu.
Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi liền làm từ vị trí tam đẳng, nếu làm tốt, qua hai năm liền nâng lên nhị đẳng”.
Ngọc Linh Lung lưu loát nói xong, nghe vào trong tai mấy nữ tử tựa như sét đánh giữa trời quang.
Cái gì, tam đẳng nha hoàn? Đó không phải là làm thô khiến cho việc nô tỳ? Đây chính là người thấp kém nhất trong vương phủ!
Các nàng xuất thân là ca cơ, vũ cơ, mỗi người mười ngón tay thon dài không dính nước, đừng nói là làm thô khiến, ngay cả việc bưng trà rót nước cũng chưa từng làm qua!
Tòng Hồng là người thứ nhất phục hồi lại tinh thần, cực tuyệt nói: “Vương phi, tỳ thiếp không phải nha hoàn! Tỳ thiếp sẽ không làm việc đó!”.
Không thể trách Tòng Hồng, thực sự là thân phận tam đẳng nha hoàn, cùng mục tiêu trở thành vương thiếp thất thật sự là chênh lệch quá xa! Nếu thật là đi làm thô sử nha hoàn, kia tay nàng làm sao bây giờ, còn có thể gảy được tỳ bà sao, còn có thể lấy lòng nam nhân sao?
Nghe được lời của nàng, Ngọc Linh Lung mí mắt cũng không giương lên một chút, nhàn nhạt nói hai chữ: “Vả miệng!”.
Linh Nhi tiến lên, bành bạch hai tiếng, hung hăng cho Tòng Hồng hai cái bạt tai, đánh cho khuôn mặt lập tức sưng phồng lên.
Linh Nhi giòn thanh mắng: “Lớn mật! Vương phi vừa mới nói xong không cho phép các ngươi tự xưng tỳ thiếp, ngươi lại dám không nghe lời nói của vương phi!?”.