Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 107: Phiền Toái Lớn


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 107: Phiền Toái Lớn


Mai di nương nhớ tới lời dặn dò của Ngọc Linh Lung, vội vàng nói: “Lão gia, ngài xem việc này có cần phải báo quan hay không?”
Vừa nghe nói phải báo quan, Ngọc tướng quân có chút chần chờ, Mai di nương liền dựa theo lời Ngọc Linh Lung mà nói rõ ràng: “Lão gia, dù sao cũng là chuyện đại sự liên quan đến nhân mạng, huống chi việc này lại liên quan đến Phùng phủ, nếu chúng là cứ như vậy đấu, chỉ sợ…”
Mai di nương muốn nói lại thôi, Ngọc tướng quân lại lập tức hiểu ý của Mai di nương, Ngọc Ngàn Liễu chết ở cửa Phùng phủ, mình là thuộc hạ của Phùng thượng thư, nếu không báo quan, chính mình lại thế đơn lực bạc, làm sao có thể đấu được với người ta?
Thấy Ngọc tướng quân lông mày cau chặt, bộ dáng do dự, Mai di nương lại nhớ tới Ngọc Linh Lung đã nói qua nhất định phải đem việc này nháo tung, liền bỏ thêm dầu: “Lão gia, mắt thấy ngày này đã không còn sớm, nếu lại kéo dài thêm, chỉ sợ Phùng gia đã nghĩ ra đối sách gì đó, hơn nữa thi thể Tam tiểu thư vẫn còn ở cửa nhà người ta đây!”
Vừa rồi Mai di nương nói đúng, Ngọc Ngàn Liễu trên người chỉ bao gồm chăn đơn, lại chết ở trên đường cái, lúc này người đến người đi, không chừng bị nhiều người xem sạch bách, nếu không quyết định, mặt mũi Ngọc phủ liền bị mất hết.

Ngọc tướng quân giậm chân một cái, tức giận nói: “Đi báo quan!”
Trong lòng Mai di nương liền buông lỏng, trên mặt lại giả vờ thần sắc bi thương, cúi đầu đi theo Ngọc tướng quân ra cửa.


Ngoài cửa lớn Phùng phủ đã tụ tập một đám người, đối diện dè chừng chỉ chỉ trỏ trỏ cửa chính.

Gió rét thổi tới hé ra tấm vải trắng mỏng manh đắp lên thi thể trên cửa, nhấc lên một góc vải thoáng lộ ra một chút điểm ban thi bầm tím, để mọi người suy đoán đàm tư nhiều hơn.

Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, còn chưa dừng hẳn, Ngọc tướng quân đã vọt nhảy xuống xe ngựa, Mai di nương theo sát phía sau hắn, cũng vội vã xuống xe.

Người xem náo nhiệt nho nhỏ xôn xao, vừa nhìn đã biết người nhà khổ chủ đã đến.

Ngọc tướng quân liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, vừa muốn đi thăm dò, lại bị Mai di nương kéo lại: “Lão gia, hay là để ta đi đi.


Ngọc tướng quân lúc này mới phát giác là mình thất thố, mặc kệ trên mặt đất có phải thi thể của Ngọc Ngàn Liễu hay không, dù sao cũng là một nữ nhi, cho dù là nữ nhi ruột thịt của mình, hắn cũng không nên tự mình xem.

Nhìn lại một chút vẻ mặt khiếp sợ lại cố giả bộ trấn định của Mai di nương, Ngọc tướng quân trong lòng không khỏi dâng lên một hồi cảm kích, rõ ràng sợ hãi lại còn muốn thay mình đi kiểm tra, quả nhiên là Mai di nương thật tâm đối tốt với mình.

Ngọc tướng quân nào biết đâu, Mai di nương lời nói cử chỉ hành động hoàn toàn là từ Ngọc Linh Lung bày mưu tính kế, hắn lại càng không biết, mình hôm nay ở trong tiết mục này, vai trò bất quá chỉ là một cây vũ khí.

Mai di nương lấy lại bình tĩnh, tiểu nha hoàn đỡ Mai di nương chậm rãi đi đến phía trước vải trắng, hai tay run rẩy đem vải trắng vén lên một góc, vừa nhìn thoáng qua lập tức sắc mặt đại biến.

Mảnh vải trong tay rơi xuống, Mai di nương lập tức bổ nhào trên mặt đất lớn tiếng khóc: “Tam tiểu thư, người chết thật là thảm a!”

Một tiếng bi thương đột ngột vang lên, Ngọc tướng quân tâm tính lương bạc cũng không khỏi sinh ra vài phần đau buồn, bước lên phía trước.

Tiểu nha hoàn đỡ Mai di nương, tựa hồ cực kỳ thương tâm, nàng lệ quang tuôn trào nhìn Ngọc tướng quân, khóc ròng nói: “Lão gia, là Tam tiểu thư…Thật sự là Tam tiểu thư a…”
Con gái ruột chết rét đầu đường bày ra ngay trước mắt, Ngọc tướng quân chỉ cảm thấy nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, hoàn toàn không có suy tư vì sao Mai di nương khóc đến so với con gái ruột chết còn thảm hơn, tiến lên cạch cạch đập cửa: “Mở cửa! Con mẹ nó ngươi mở cửa ra cho lão tử!”
Không thể không nói, Ngọc tướng quân giờ phút này khí thế rất phù hợp với thân phận của hắn, uy phong lẫm liệt, kiêu căng bức người.

Phía sau hắn, Mai di nương dùng khăn bụm mặt khóc vang trời: “Tam tiểu thư người chết thật thê thảm a! Đáng thương ngươi mới mười lăm tuổi a, làm sao có thể chết như vậy…”
Phùng phủ gây ra động tĩnh lớn như vậy, thành công hấp dẫn đám người rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.

Đến sau không rõ tình huống chuyện gì xảy ra, người trước liền say sưa giải thích một phen, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều biết, trước cửa lớn Phùng phủ một thiên kim tiểu thư toàn thân lõa lồ chết rét, giờ phút này người nhà khổ chủ đang đập cửa.

Việc đến nước này, cửa chính Phùng phủ đành phải mở ra.

Một quản gia đi ra, làm bộ làm tịch nhìn xem bên ngoài, nói: “Chuyện gì a?”
Hắn mới đi ra, cổ áo đã bị Ngọc tướng quân túm lấy, rống lớn nói: “Chủ tử ngươi đâu, bảo chủ tử ngươi đi ra nói chuyện với ta!”
Quản gia cũng không nhận biết Ngọc tướng quân, vừa giãy vừa nói: “Ai ai ai , ngươi là người nào a–“
Lời còn chưa dứt, sống mũi đã bị trúng một quyền.

Ngọc tướng quân mặc dù không đánh lại Ngọc Linh Lung, nhưng quả đấm kia cũng không phải nhẹ, lần này đánh cho quản gia mắt miệng nghiêng lệch, luôn miệng kêu đau.

Ngọc tướng quân quát: “Mắt chó của ngươi bị mù à! Còn hỏi lão tử là ai? Khuê nữ lão tử chết trước cửa nhà ngươi, mau bảo chủ tử nhà ngươi ra đây!”
Quản gia nhìn thấy nữ thi cũng sợ hết hồn, mặc dù sớm nghe nói trước cửa có người chết rét, hắn cũng không để trong lòng, mùa đông khắc nghiệt thế này, người bị chết rét cũng không phải ít, đợi đến sáng tự nhiên sẽ có người đến thu thập đưa thi thể đến bãi tha ma.

Nhưng hắn nào có biết đâu, chết rét lại chính là thiên kim tiểu thư a!
Đừng nói hắn không tưởng tượng được, mà ngay cả người canh cửa đêm qua cũng không tin được người đập cửa lại là Ngọc gia Tam tiểu thư, đúng vậy, ai có thể tin tưởng một tiểu thư quan gia hơn nửa đêm một thân một mình chạy đến Phùng phủ bọn họ chứ?
Mắt thấy Ngọc tướng quân đánh tới cửa, quản gia mới hoảng hồn, khách khí cúi thấp đầu, thanh âm quản gia không khỏi nhỏ chút ít, lôi kéo Ngọc tướng quân hướng vào trong.

“Vị này…vị lão gia này, ngài trước tiên tiến vào, có lời gì chúng ta từ từ nói–“
Ngọc tướng quân hướng bàn tay to khỏe của mình tát vào trán hắn một cái, đánhcho hắn hai mắt nổ đom đóm.

“Nói cái rắm! Mau gọi Phùng thượng thư ra đây, không cho lão tử câu trả lời thỏa đáng, lão tử sẽ không đi!”

Lúc này, Ngọc tướng quân rốt cục quyết định.

Nói hắn mất nữ nhi nên đau lòng cũng được, nói hắn mượn cơ hội này báo thù cũng tốt, dù sao Ngọc tướng quân đã quyết tâm, muốn mượn cơ hội này bôi xấu Phùng thượng thư!
Quản gia biết việc này không dễ nói, vội vàng chạy vào bẩm báo chủ tử.

Rất nhanh Phùng thượng thư liền đi ra.

Phùng thượng thư không có ở đây , Phùng phu nhân là nữ quyến nên không tiện xuất đầu lộ diện, Phùng Tư Hoài chỉ còn cách tự mình ra ứng đối.

Nhìn đôi mắt đào hoa của Phùng Tư Hoài, Ngọc tướng quân như gặp được cừu nhân hết sức đỏ mắt, tiến lên nắm lấy cổ áo hắn, quát: “Ngươi nói đi, rốt cuộc là thế nào!?”
Trông thấy nữ thi che vải bố trên mặt đất kia, trong lòng Phùng Tư Hoài không khỏi lộp bộp.

Chẳng lẽ tối hôm qua, thật sự là Ngọc Ngàn Liễu?
Phùng Tư Hoài làm sao có thể nghĩ đến Ngọc Ngàn Liễu sẽ chết tại cửa nhà mình, hôm qua bên phòng thiên môn báo lại, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ Ngọc Linh Lung phái người tới dò xét hắn, nghĩ cũng đúng, ai sẽ tin tưởng một vị tiểu thư hơn nửa đêm sẽ mạo hiểm bão tuyết chạy tới gõ cửa nhà hắn a, hắn tự nhiên là một mực từ chối rồi.

Ai biết Ngọc Ngàn Liễu này lại cố chấp như vậy, thế nhưng chết ở cửa nhà mình.

Lần này phiền toái lớn rồi!
Trước mặt là Ngọc tướng quân đang nổi giận , còn có tiếng khóc vô cùng thê thảm của Mai di nương, Phùng Tư Hoài nhất thời đầu muốn nổ tung.

Hắn đúng là hoa tâm, nhưng ngày thường đều tiếp xúc với những cô gái xuất thân bình thường, không phải là mấy hoa liễu đất kịch ca múa nữ, cũng không đùa bỡn qua Ngọc Ngàn Liễu loại tiểu thư quan gia như này, một là cảm thấy mấy tiểu thư khuê các mỗi người đều nhăn nhăn nhó nhó (cổ hủ, coi trọng danh tiết…) quá phí tâm tư, thứ hai cũng là sợ phiền toái, vạn nhất chơi quá đà, nói chính xác là sẽ phải lấy về làm dâu.

Lần này nếu không phải vì muốn trả thù Ngọc Linh Lung, hắn cũng sẽ không tận lực tiếp xúc Ngọc Ngàn Liễu, bằng vào kinh nghiệm đối xử với nữ nhân như hắn, không rành thế sự như Ngọc Ngàn Liễu rất nhanh sẽ bị mắc câu.

Vốn chỉ cần đem Ngọc Linh Lung giải quyết xong, liền thoát khỏi dây dưa cùng Ngọc Ngàn Liễu, nhưng ai có thể nghĩ tới, chuyện vừa rồi còn chưa xong, Ngọc Ngàn Liễu lại chết không minh bạch trước cửa nhà mình.

Khuya hôm trước Ngọc Ngàn Liễu vui rạo rực tới báo tin cho hắn, nói Ngọc Linh Lung đáp ứng cùng nàng ra cửa, để cho hắn dọc đường mai phục, hắn tự nhiên vui mừng quá đỗi, ai ngờ cả một ngày đợi vô ích, căn bản không thấy xe ngựa Ngọc gia đi ngang qua, hắn trong lòng đại khái nghĩ sự việc đã bại lộ, liền vội vàng về nhà giả bộ không có chuyện gì, đến khuya người gác cổng báo lại, nói Ngọc gia Tam tiểu thư đến tìm hắn, khiến hắn sợ hãi kêu lên, lập tức tuyệt đối không gặp.

Hắn vốn là muốn đơn giản, cho dù chuyện bại lộ, cũng là Ngọc Ngàn Liễu gánh mọi trách nhiệm, bất quá giữa tỷ muội với nhau, có thể có cái gì không bỏ qua được, ai biết thế nhưng lại khiến người chết.


Oan uổng a, hắn ngày hôm qua ngay cả nhìn cũng đều chưa thấy Ngọc Ngàn Liễu, nữ nhân này làm sao lại chết trước cửa nhà hắn đây?
Ngọc tướng quân vẫn còn gắt gao nắm cổ áo hắn, thao thao bất tuyệt tức miệng chửi ầm lên, hắn là một kẻ võ phu, vốn thô tục, lúc này thấy nữ nhi đột tử, trong miệng tự nhiên sẽ không có lời lẽ tốt đẹp, mắng Phùng Tư Hoài đến nỗi choáng váng đầu óc, hết lần này tới lần khác không có cách phản bác.

Phỏng đoán nếu không phải bận tâm thân phận của hắn, Ngọc tướng quân đã sớm muốn động thủ rồi.

Cửa lớn Phùng phủ náo nhiệt như vậy, người ở phía ngoài tự nhiên là mở rộng tầm mắt, mắt thấy người tụ tập càng ngày càng nhiều, Phùng Tư Hoài thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành kiên trì nói ra: “Ngọc đại nhân, lệnh ái là chết như thế nào, ta thật sự là không biết, nếu không thì ngài trước tiên vào trong uống chén trà, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng.


Phùng Tư Hoài không hổ là tên lão luyện chơi đùa vô số nữ nhân, cảnh tượng nháo như vậy hắn cũng chưa phải là chưa thấy qua, chẳng qua là trước kia bối cảnh của những nữ nhân kia so với Ngọc Ngàn Liễu không quý trọng bằng thôi.

Dùng kinh nghiệm của hắn, những nữ nhân này muốn không phải là thân thể thất trinh, muốn không phải là danh tiếng bại phôi,muốn không phải là tìm cái chết, kì thật mục đích cuối cùng bất quá là muốn bạc mà thôi.

Đối phương lại đã từng quen biết Ngọc tướng quân, lần trước hắn đùa giỡn Ngọc Linh Lung, Ngọc tướng quân không phải cũng không dám lên tiếng sao, lần này đơn giản là vì quậy đến chết người, cho nên mới dám chạy đến cửa nhà hắn mà ngang ngược.

Chỉ cần đối phương có thể xuất ra yêu cầu, vậy chuyện này cũng coi như xong.

Loại ý nghĩ này của Phùng Tư Hoài cũng không sai, bất quá hắn đã quên, hắn đối mặt là Ngọc tướng quân, lại vừa vặn bị lão tử hắn giáng xuống ba cấp.

Đây không phải là chuyện dùng bạc có thể giải quyết được.

Quả nhiên, vừa nghe thấy Phùng Tư Hoài giả bộ ngợ ngẩn để lừa đảo, Ngọc tướng quân duỗi tay ra, đem Phùng Tư Hoài nhấc lên, đôi mắt trợn lớn nói: “Ngươi nói cái gì? Lão tử còn có lòng rảnh rỗi uống trà? Ngươi muốn cùng lão tử thương lượng cái rắm? Bảo cha ngươi ra đây nói chuyện!”
Cha ngươi khi dễ người ta, ngươi lại khi dễ khuê nữ người ta, chẳng lẽ các ngươi nghĩ trên dưới Ngọc phủ là quả hồng mềm sao?
Phùng Tư Hoài không nói gì, Ngọc tướng quân là nhàn rỗi ở nhà , nhưng người ta là Phùng thượng thư còn phải đi thượng triều à? Chẳng lẽ chỉ vì việc này liền muốn đem hắn từ nha môn lôi trở về sao? Cha hắn không đánh chết hắn mới lạ!
Mắt thấy việc huyên náo lớn như vậy, Ngọc tướng quân nhất quyết không tha, Phùng Tư Hoài không còn cách nào, dứt khoát nổi lên vô lại đùa giỡn: “Ngọc đại nhân, lệnh ái là chết ở trên đường cái, cũng không phải chết ở trong phủ chúng ta, ngươi dựa vào cái gì nói cùng ta có quan hệ? Ngươi có chứng cứ gì?”
Đúng vậy, Ngọc Ngàn Liễu bất quá là chết ở cửa nhà hắn, trên đường cái này người đến người đi, ai biết Ngọc Ngàn Liễu là chết như nào? Lại có ai trông thấy Ngọc Ngàn Liễu là bị Phùng Tư Hoài hắn hại chết?
Mai di nương nghe lời này, thanh âm khóc kêu lập tức cất cao lên: “Tam tiểu thư a, làm sao ngươi cứ như vậy không biết nhìn người khiến ngươi ngay cả mạng cũng mất, người ta lại vẫn muốn phủi sạch không còn một mảnh a…”
Vừa nói, Mai di nương vừa vô tình vừa cố ý giật ra một góc vải trắng, lộ ra thi thể thê thảm vô cùng cùng Ngọc Ngàn Liễu.

Một màn này hiển nhiên kích thích Ngọc tướng quân, chỉ thấy hắn giận tím mặt, cũng không để ý Phùng Tư Hoài là thân phận gì, bàn tay một trả liền chế trụ tại cổ Phùng Tư Hoài: “Con mẹ nó ngươi nói cái gì? Nếu không phải là có liên quan tới ngươi, nàng sao có thể chết ở chỗ này? Tiểu tử ngươi còn muốn chối cãi?”
Ngọc Ngàn Liễu không phải là dạng người tùy tiện, càng không có khả năng vô duyên vô cớ hơn nửa đêm chết rét tại cửa Phùng phủ, nói cùng Phùng Tư Hoài không quan hệ, ai tin a?
Phùng Tư Hoài lời nói ra miệng, dứt khoát liều chết không nhận, vừa đẩy tay Ngọc tướng quân, vừa nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Nàng chết ở chỗ này có quan hệ gì với ta? Ngọc tướng quân, ngươi cũng đừng vu oan thanh danh của ta!”
Tốt, người bị ngươi hại chết, ngươi còn nói cái gì danh tiếng!?
Ngọc tướng quân cũng không phải dạng người tốt tính, nghe lời này làm sao có thể chịu để yên, tay kia dùng sức bóp cổ Phùng Tư Hoài, hai mắt trợn trừng giận dữ hét: “Tiểu tử thúi ngươi còn dám chối cãi, lão tử bóp chết ngươi, đền mạng cho nữ nhi ta!”
Phùng Tư Hoài mặc dù thân thể bị tửu sắc vét hết, nhưng cũng là công tử nhà Binh bộ Thượng thư, lập tức không cam lòng yếu thế, vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi chế trụ của Ngọc tướng quân.


Mắt thấy huyên náo không dừng, đám người bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, thanh âm uy nghiêm hô quát: “Tất cả dừng tay!”
Khóc đến cuống họng khô khốc, trong lòng Mai di nương buông lỏng, âm thanh không khỏi thấp xuống một chút.

Kinh Triệu Doãn đại nhân rốt cuộc đã tới!
Đảm nhiệm chức vị Kinh Triệu doãn là Lương đại nhân, vừa nghe hình bộ thượng thư phủ có chuyện, hắn không dám chậm trễ, lập tức dẫn người tới tra án.

Thấy trước mắt hai phe đều muốn động thủ đánh người, Lương đại nhân lập tức lên tiếng quát bảo ngưng lại, sau đó lệnh người bên cạnh xua đám người, đem hiện trường cách ly ra.

Thấy Lương đại nhân đến, Ngọc tướng quân cũng buông lỏng tay, bước lên phía trước, cơn giận dữ còn sót lại chưa tiêu chắp tay: “Lương đại nhân!”
Lương đại nhân gật gật đầu xem như đáp lễ, bên kia Phùng Tư Hoài cũng lập tức tiến đến, khuôn mặt nỗ lực nặn ra tươi cười: “Lương đại nhân tốt.


Lương đại nhân thấy hắn thái độ không tốt như vậy, hắn đảm nhiệm chức vị Kinh Triệu Doãn lâu như vậy, Phùng Tư Hoài cũng gây ra vài vụ án đùa giỡn cô gái, nếu không phải có cha của hắn, mỗi lần có thể biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, Lương đại nhân đã sớm đem Phùng Tư Hoài giam lại.

Nhìn lướt qua nữ thi trên mặt đất, Lương đại nhân lệnh thủ hạ đến tra xét hiện trường, lại để cho pháp y tiến đến khám nghiệm tử thi.

Pháp y mở vải trắng, tra nghiệm trong chốc lát, liền bẩm báo nói: “Đại nhân, người chết là một nữ tử, tuổi chừng mười lăm, mười sáu tuổi, không mặc bất kì quần áo nào, trên người có vết thương, nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng, xem xét nguyên nhân cái chết, hẳn là chết rét, cụ thể thì còn phải kiểm nghiệm cặn kẽ hơn.


Pháp y mặc dù không nói rõ, nhưng Lương đại nhân đã mơ hồ đoán được, một thi thể nữ tử trẻ tuổi chết tại cửa Phùng phủ, lại toàn thân không mảnh vải, nguyên nhân tử vong này còn cần kiểm nghiệm sao?
Một bên Ngọc tướng quân vẻ mặt bi phẫn: “Người chết là tiểu nữ của ta.


Lương đại nhân lạnh lùng nhìn Phùng Tư Hoài liếc nhanh, tiểu tử này lá gan càng lúc càng lớn, ngay cả tiểu thư quan gia cũng dám chơi.

Trở ngại đám người nhìn chằm chằm, Lương đại nhân vung tay lên nói: “Đều mang về trong nha môn đi, bản quan muốn đích thân thẩm vấn!”
Không để ý tới Phùng Tư Hoài lớn tiếng kêu oan, Lương đại nhân sai người nâng thi thể Ngọc Ngàn Liễu lên, áp giải Phùng Tư Hoài , dẫn đầu tầng tầng lớp lớp người mà đi.

Người xem náo nhiệt dần tản đi, không có ai chú ý tới, một chiếc xe ngựa tầm thường trong góc đường, theo mọi người rời đi chậm rãi khởi động.

Trong xe, Ngọc Linh Lung buông màn xe xuống, trên mặt xẹt qua một tia cười lạnh không dễ phát hiện.

Phùng Tư Hoài, lúc này xem ngươi chạy hướng nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.