Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 106: Chết Rét Đầu Đường


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 106: Chết Rét Đầu Đường


Ban đêm là thời điểm Như ý lâu làm ăn, ân khách muôn hình muôn vẻ ghé vào, lầu trên lầu dưới một mảnh ổn ào.

Các loại thanh âm tiếng cười phóng đãng từng đợt truyền đến, cuối cùng đem Ngọc Ngàn Liễu từ trong hôn mê đánh thức.

Trong phòng không đốt đèn, mượn ánh sáng mờ mờ từ khe cửa xuyên vào, Ngọc Ngàn Liễu có thể mơ hồ trông thấy đây là một gian phòng nhỏ hẹp, chứa bàn ghế, v.

v…, tràn ngập mùi hôi khó chịu.

Ánh mắt nàng rơi vào chiếc giường bừa bộn, lập tức không tự chủ được run rẩy, trí nhớ trước khi hôn mê như thủy triều kéo tới, đem lòng của nàng đâm rách tươm.

Về sau chủ lâu tiến đến, vô luận đánh chửi nàng thế nào nàng cũng thà chết không chịu theo, bởi vì trong lòng nàng còn sót lại một tia hi vọng cuối cùng.

Nàng tin tưởng, chỉ cần Phùng Tư Hoài biết rõ nàng đang ở trong hiểm cảnh, nhất định sẽ tới cứu nàng!
Nàng không quên được con mắt câu hồn đoạt phách của hắn, không quên được lời thề son sắt của hắn, không quên được hắn nhu tình mật ý–
Chỉ cần có thể bảo trụ trong sạch, Phùng Tư Hoài nhất định sẽ tới cứu nàng!
Nhưng nàng chờ lại chờ, trông mong lại trông mong, từ buổi sáng đến buổi trưa, từ xế chiều đến buổi tối, chờ mãi chờ mãi như một vòng luẩn quẩn, tựa hồ không ngừng nghỉ.

Đánh tới cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, chủ lâu rốt cuộc mất kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến chỗ này, còn muốn giả bộ tam trinh cửu liệt? Ta cho ngươi biết, ngươi liền chết phần tâm này đi!”
Bàn tay đầy đặn vung lên, thanh âm chủ lâu như từ dưới địa ngục vang lên bén nhọn đáng sợ đâm vào tai nàng: “Lão nương không cần bán đêm đầu tiên của nàng ta nữa! Các ngươi lên cho ta, phá thân thể của nàng ta! Để xem nàng ta còn lấy cái gì giả bộ trinh tiết liệt nữ!”
Nàng thét chói tai, kêu khóc, phản kháng, nhưng làm sao địch nổi những tên quân nô cường tráng kia, giữa trời đất quay cuồng, chỉ có tiếng cười dâm tà vang vọng, ngôn ngữ hạ lưu không chịu nổi, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, cùng với thân thể đau đớn vì bị xé rách….

Nàng không biết mình hôn mê bao lâu, cũng không biết bây giờ là giờ nào, ngoài cửa những thanh âm hạ lưu vô sỉ kia giống như đánh trống, chấn động màng nhĩ yếu ớt của nàng.

Chẳng lẽ nàng cứ như vậy bị bán vào kỹ viện! Chẳng lẽ nàng cứ như vậy bỏ qua cuộc sống vinh hoa phú quý sắp tới tay? Chẳng lẽ nàng liền như vậy sống qua nửa đời còn lại?
Không , nàng không cam lòng!

Ngọc Ngàn Liễu chịu đựng thân thể truyền đến từng đợt đau nhức, nỗ lực chống đỡ đứng dậy.

Trong bóng tối, nàng lục lọi vách tường lạnh như băng, rốt cuộc đi tới cửa sổ trước mặt.

Lặng yên không một tiếng động mở cửa sổ ra, một trận gió rét lạnh lập tức đập vào mặt, thổi tới da thịt lõa lồ bên ngoài khiến nàng nhịn không được run rẩy.

Nàng khiếp đảm hé đầu nhìn ra ngoài, đường phố đen như mực, chỉ có cuối phố có một chiếc đen lồng trong mảnh hôn ám theo gió đung đưa, chiếu sáng đêm tối lạnh như băng này.

Trong lòng Ngọc Ngàn Liễu đột nhiên dâng lên một hồi hi vọng, xem ra, nơi này là lầu hai của Như Ý lâu, mặc dù cách mặt đất có chút cao, nhưng chỉ cần nhảy ra ngoài, nàng có thể thoát ra khỏi cái địa phương quỷ quái này!
Run rẩy từ trên giường ngà túm lấy mảnh chăn, bao trùm thân thể lõa lồ của mình, Ngọc Ngàn Liễu khẽ cắn răng xoay người từ trong nhảy ra ngoài cửa sổ!
Thân thể ngã xuống đất, mặt đất cứng rắn lạnh như băng khiến nàng ngã không có chỗ nào không đau, Ngọc Ngàn Liễu chỉ cảm thấy thân thể rã rời, nhưng trong lòng lại dâng lên một trận mừng như điên!
Nàng trốn ra được, nàng từ cái địa phương dơ bẩn ác tha kia trốn ra được!
Trên người bọc một tầng vải rách, Ngọc Ngàn Liễu bất chấp toàn thân đau nhức, lảo đảo hướng phía ngõ hẻm bên ngoài chạy đi.

Ngọc phủ là không thể trở về, nếu như Ngọc Linh Lung biết rõ nàng trốn thoát, chỉ sợ nàng ngay cả mặt trời buổi sáng ngày mai cũng không thể nhìn thấy.

Hôm nay, nàng chỉ có thể đi tới một chỗ…
Ngọc Ngàn Liễu lấy lại bình tĩnh, hướng địa phương vô cùng quen thuộc kia chạy tới.

Đêm khuya mùa đông, không biết khi nào nổi lên trận Bắc Phong, trên bầu trời dần dần rơi xuống hạt tuyết nhỏ lạnh như băng, xen lẫn gió thét gào tới, khiến mặt người đau buốt.

Tuyết, từ từ lớn lên, che kín thân ảnh gầy yếu trong bóng tối kia.

Nếu như nàng không phải nóng lòng như thế, có lẽ nàng sẽ bình tĩnh suy nghĩ lại thật kỹ, vì cái gì Như Ý lâu không có người trông giữ nàng, vì cái gì chủ lâu lại đem nàng nhốt trong sương phòng sát đường, vì cái gì nàng lại khinh địch như vậy đào thoát ra ngoài…
Ngoài cửa, chủ lâu nghe được động tĩnh trong phòng, lộ ra một cái tươi cười đắc ý.


Xoay người, nàng phân phó thủ hạ là quân nô: “Đi thông báo cho Ngọc Tứ tiểu thư, nói rằng chuyện nàng phân phó, ta đã làm xong.



Trong bão tuyết tán loạn, Ngọc Ngàn Liễu liều mạng chạy về phía trước, phảng phất sau lưng có vô số quỷ đói địa ngục đang đuổi theo nàng, nếu chạy chậm một bước sẽ bị bọn họ bắt lại, ăn tươi nuốt sống nàng.

Không biết chạy bao lâu, nàng rốt cuộc nhìn thấy hai cánh cửa chính mà nàng đã tha thiết ước mơ từ lâu, sơn son đồng đinh, thể hiện chủ nhà có địa vị cao quý.

Trước cửa treo hai đèn lồng cao cao, tại trong đêm tối vô tận như vậy càng thêm bắt mắt, phảng phất có thể chiếu sáng tiền đồ của người gần như trong tuyệt cảnh.

Trên hai đèn lồng kia, viết hai chữ thật to–Phùng phủ.

Ngọc Ngàn Liễu như được sống lại, dùng chút khí lực cuối cùng chạy lên bậc thang, cạch cạch cạch gõ cửa.

Gõ nửa ngày, trong cửa mới vang lên âm thanh ngáp dài: “Ai a?”
Ngọc Ngàn Liễu kêu lên: “Là ta! Ngọc gia Tam tiểu thư!”
“Cái gì Tam tiểu thư?” Chiếc cửa nhỏ trên cửa được mở ra, lộ ra con mắt nghiên cứu tìm tòi: “Hơn nửa đêm, ngươi chạy tới phủ chúng ta làm gì?”
Ngọc Ngàn Liễu vô ý thức nắm chặt vải rách trên người, lạnh đến mức nói năng run rẩy: “Đi…Đi thông báo với đại…đại công tử nhà các ngươi.

.

nói là…nói là ta đến đây.

Nàng biến thành bộ dạng này, tất cả đều bởi vì Phùng Tư Hoài! Hắn sẽ không mặc kệ nàng!
Người gác cổng hoài nghi đánh giá nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi chờ một chút!”
Phanh, cửa nhỏ đóng lại, phía sau truyền đến thanh âm cước bộ rời đi.

Ngọc Ngàn Liễu lạnh đến toàn thân run rẩy, đầu tóc cùng trên lông mi dần phủ một tầng tuyết dầy, nàng nhịn xuống từng trận rét lạnh truyền đến, càng không ngừng giậm chân, chờ đợi cánh cổng mở ra.

Qua một hồi, cửa nhỏ lại một lần nữa được mở ra.

Ngọc Ngàn Liễu tràn trề hi vọng tiến lên, chờ đại môn mở ra, nàng sẽ rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, tràn đầy thương tiếc cùng thương yêu…
Trả lời nàng là một thanh âm tràn đầy căm tức xa lạ: “Đi đi đi! Phong bà tử (bà điên) nơi nào đến, hơn nửa đêm chạy tới phủ chúng ta, làm hại lão tử bị gia đánh cho hai cái bạt tai!”
Ngọc Ngàn Liễu trợn mắt há hốc mồm, nàng điên cuồng bổ nhào về phía trước, một tay từ trên cửa nhỏ duỗi vào, muốn túm lấy cái gì đó, trong miệng thê lương hô: “Ngươi không nói với hắn ta là Ngọc gia Tam tiểu thư sao? Ngươi đi nói với hắn, ta muốn gặp hắn–”
Không đợi nàng nói xong, tay bên trong cửa liền hung hăng bị đánh một cái, Ngọc Ngàn Liễu bị đau liền rút tay về, lại như cũ không cam lòng lấy ngón tay cậy cửa nhỏ, không cho người gác cổng đóng kín nó.

Phiến cửa sổ này một khi đã bị đóng kín, nàng liền không còn đường sống!
“Ngươi đi van cầu Phùng công tử, cứu cứu ta…” Thanh âm suy yếu cùng cực, lộ ra nồng đậm tuyệt vọng, sức nặng toàn thân Ngọc Ngàn Liễu đều đặt trên ngón tay đang cậy cửa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn đầy cầu khẩn.

Cửa sổ lạnh như băng trước mặt nàng vô tình đóng lại, nương theo tiếng rống giận của người gác cổng: “Cút! Muốn chết thì chết xa một chút cho lão tử!”
Tiếng giòn răng rắc vang lên, ngón tay mảnh khảnh của Ngọc Ngàn Liễu liền bị bẻ gãy, sắc máu đỏ hồng, không có một tia nhiệt độ chậm rãi chảy ra.

Ngọc Ngàn Liễu lại tựa hồ không cảm giác được đau đớn, thân thể mảnh mai của nàng theo cửa chính chậm rãi khụy xuống, đôi mắt ngây ngốc tràn đầy tuyệt vọng nhìn bầu trời đêm mịt mờ…
Tâm, giống như bị rơi vào vực sâu, trống rỗng không tìm được lối thoát.

Ngay cả Phùng Tư Hoài cũng không quan tâm nàng, vậy nàng còn có thể đi chỗ nào đây?
Nàng chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau đến cơ hồ muốn cuộn thành một đoàn, vết thương trên người tựa hồ không cảm giác, chỉ có trong lòng đau đớn, một tầng lại một tầng, như thủy triều xâm nhập khắp người nàng.

Tuyết rơi càng lớn, bao trùm trên thân thể chỉ khoác một tấm vải mỏng manh, cánh tay trên đùi đều lộ ra da thịt tràn đầy vết máu, vết thương bầm tím, tại tuyết rơi bao trùm càng thêm dữ tợn, phảng phất muốn nói, nữ tử này đã từng bị làm nhục cùng vũ nhục qua như thế nào.

Trên đường cái không một người qua lại, đêm, an tĩnh như vậy, tuyết vẫn rơi lộn xộn như vậy…

Cùng lúc đó trong Phẩm Lan Uyển, Ngọc Linh Lung một thân sắc hồng thêu thược dược, trên đầu tóc chải tùy tiện, bàn tay nhỏ bé bưng bát súp ấm áp, thong thả ung dung uống một chén cháo tổ yến.


Hồi lâu, cửa phòng phát ra một tiếng mở cửa nhẹ nhàng, Linh Nhi từ bên ngoài vào phòng.

Huyên Thảo tiến lên giúp nàng phủi phủi tuyết trên người, lại bưng chén trà nóng cho nàng, Linh Nhi bất chấp uống trà, lập tức đi tới bên cạnh Ngọc Linh Lung, kề tai nói nhỏ vài câu.

Nghe xong, nụ cười của Ngọc Linh Lung lộ ra vài phần vui vẻ lạnh lùng.

Chuyện quả nhiên như nàng dự đoán, nàng sai sử Như Ý lâu chủ để cho Ngọc Ngàn Liễu thương tích đầy mình chạy đi, Ngọc Ngàn Liễu không dám về Ngọc phủ, chỉ có thể đi Phùng phủ xin giúp đỡ của Phùng Tư Hoài, Phùng Tư Hoài không chịu thu lưu Ngọc Ngàn Liễu, ngay cả cửa lớn cũng không cho nàng tiến vào, để nàng chết rét ở bên ngoài cửa Phùng phủ.

Ngọc Ngàn Liễu mặc dù là nàng đích thân bán vào Như Ý lâu, có thể do nàng hại chết, nhưng cuối cùng lại chết trong chính sự ngu xuẩn của nàng ta.

Dù không bị bán vào thanh lâu, Phùng Tư Hoài cũng không thể thu lưu nàng ta, một khi phát hiện Ngọc Ngàn Liễu không dựa theo dự định kế hoạch đem Ngọc Linh Lung dụ vào bẫy, Phùng Tư Hoài sẽ lập tức hiểu lầm âm mưu của hắn đã bị bại lộ.

Kế hoạch thất bại, Ngọc Ngàn Liễu kia thân là quân cờ, tự nhiên sẽ bị loại bỏ.

Dưới tình huống này, Phùng Tư Hoài làm sao có thể lưu thu Ngọc Ngàn Liễu, hắn hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với Ngọc Ngàn Liễu, để chứng minh sự trong sạch của mình.

Chỉ có thể thương Ngọc Ngàn Liễu bị ném vào thanh lâu nhận hết lăng nhục, cuối cùng lại phải chết bởi chính lòng tin tưởng vào lời hứa của nam nhân.

Lúc tắt thở, nàng nhất định là chết không nhắm mắt a?
Chỉ tiếc, nữ nhân như vậy, không thể nào khơi dậy nổi một tia đồng tình từ Ngọc Linh Lung.

Ăn xong cháo tổ yến, Ngọc Linh Lung buông chén xuống, rút khăn lau chùi khóe miệng.

Nhìn trời lộ ra mờ mờ tia sáng ban mai, Ngọc Linh Lung chậm rãi đứng lên: “Thời điểm không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi.


Cái chết của Ngọc Ngàn Liễu chỉ là bắt đầu, trò hay chân chính mới bắt đầu kéo màn che!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.