Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 39


Đọc truyện Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 39

Đàn thú cũng không phải toàn bộ tấn công ở mặt này. Trên thực tế, rất nhiều thời điểm trực giác về chém giết của dã thú đều vượt qua nhân loại, vậy nên đàn thú phân thành hai bộ phận. Đại bộ phận đi tấn công cửa chính, bộ phận nhỏ hơn đi vòng ra sau bộ lạc. Khi các giống đực bị đại bộ phận đàn thú kiềm chế, trong bộ lạc ngoài một ít thú nhân còn lưu lại thì chỉ có giống cái, thú con và những người già cơ bản đã không còn năng lực chiến đấu.

Nếu dã thú lẻn vào bộ lạc, thương vong của giống cái và thú con sẽ là một con số đáng sợ, mà bộ lạc mất đi người bồi dưỡng và tương lai sẽ nguyên khí đại thương. Nhưng vì có tường vây nên bộ phận dã thú này cũng bị vây ở bên ngoài, những thú nhân lưu lại bộ lạc cũng không quá để ý chúng. Chức trách của bọn họ là thủ vệ sự an toàn của giống cái, thú con và người già, huống chi địch nhân chân chính của bọn họ là ở trên trời.

Tạo thành đàn thú ngoài chạy trên đất còn có bay trên trời. Những loài biết bay này cũng gồm các chủng loại và kích cỡ bất đồng, hợp thành một đội liên hợp quân. Liên hợp quân trên không này rất thông minh, không trực tiếp bay qua tộc Dực Hổ mà đi đường vòng, cho nên bọn chúng đến tộc Dực Hổ chậm hơn đàn thú một lúc.

Trong liên hợp quân trên không có một loại ác điểu tên là hải ưng, thân hình khổng lồ, một đôi chân sắt có thể so sánh với móng vuốt của thú nhân, thêm miệng ưng sắc bén và lông vũ, loại động vật này có thể coi là bá chủ không trung của thú thế. Khi đàn động vật hỗn loạn chủng loại này từ không trung lao xuống tập kích giống cái đang tụ tập thảo luận trong bộ lạc cùng thú con bên người họ, giống đực tộc Dực Hổ lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, biến thành hình thú, giương cánh nghênh đón.

Những người bị tập kích sau lúc bối rối ban đầu, rất nhanh đã trấn định trở lại, ôm lấy thú con bên người chạy vào trong ngôi nhà gần nhất. May mà thú thế an toàn, chưa từng có chuyện trộm cắp nên những giống cái này đều thuận lợi đẩy được cửa phòng. Nhưng cho dù thế thì vẫn có một ít giống cái bị thương nhẹ, việc này cũng là nhờ quần áo trên người họ.

Sau khi Vân mặc quần áo mới truyền ra, loại quần áo giữ ấm lại xinh đẹp này gợi ra sự chú ý của tất cả giống cái. Những người có quan hệ tốt với Vân như Sitter và Cát lập tức yêu cầu Vân dạy bọn họ cách làm, người quan hệ không tốt cũng dày da mặt muốn hỏi. Nhưng do có Tư Văn dặn dò, cậu giao toàn bộ chuyện này cho Đa Luân. Giống cái có tay nghề làm quần áo giỏi nhất tộc Dực Hổ này lập tức thành tiêu điểm (hot boy).


Các giống đực tuy không hiểu lắm nhưng đều nhìn ra được loại quần áo này rất tốt, cho nên lập tức chuẩn bị da thú tới tìm Đa Luân. Một mình Đa Luân căn bản là không đáp ứng được bằng đó đơn đặt hàng cho nên cậu liền kéo những người có quan hệ tốt với cậu, lại có thủ nghệ giỏi đến giúp đỡ. Còn thứ dùng để trao đổi, nếu đến hỗ trợ, họ có thể học được tay nghề làm loại quần áo này, đó chính là thứ trao đổi. Những giống cái này cực kỳ vui vẻ, ngày hôm sau liền đến giúp. Vân, Sitter và Cát cũng nằm trong số đó. Vân và Cát là do có tay nghề tốt, Sitter thì là nhờ phúc của Tư Văn.

Người đàn ông của cậu là huynh đệ tốt của Tư Văn, bản thân lại là bạn tốt của bạn đời Tư Văn nên dù thủ nghệ của cậu không tốt tẹo nào thì Đa Luân vẫn mời cậu tới. Mấy chục giống cái không ngủ không ngừng làm vài ngày mới miễn cưỡng làm đại đa số giống cái có quần áo mặc. Bọn họ còn học Vân, dùng dây buộc hai tầng vải quanh cổ, đây là Tư Văn nhìn thấy áo không phải áo cao cổ, lo Vân bị lạnh nên tự làm.

Ai cũng không ngờ, nhờ có tấm vải đó mà những giống cái này chỉ chảy một ít máu mà không phải bị cắt đứt cổ họng rồi mất mạng. Điểm công kích của các loài chim phần lớn đều là phần cổ yếu ớt của giống cái, dù sao chúng nó chủ yếu dùng miệng mổ và móng vuốt trảo. Nhưng là đầu có sọ, rất cứng, thân thể giống cái mùa này lại được da thú dày bao lại, một móng vuốt của chúng nó chỉ có thể cắt qua mấy tầng da thú, chỉ có cổ là không được bảo vệ mà lại còn cực kì yếu ớt.

Đáng tiếc, vì cái khăn Tư Văn làm cho Vân rất dài, những giống cái kia cũng không hiểu lắm nên cũng làm dài y như thế, kết quả chính là cơ hồ cổ của từng giống cái đều bị khăn quàng cổ vòng vài vòng, tuy không tiện lắm nhưng cực ấm áp. Lại không ngờ, nhờ có khăn quàng vải này mà những móng vuốt của liên hợp quân trên không chỉ có thể cắt qua da mà không cắt được động mạch. Đừng nói bọn họ không ngờ tới, ngay cả Tư Văn cũng không đoán được một lần tiện tay của anh sẽ có hiệu quả như vậy.

Thú nhân phản ứng tuy nhanh nhưng bọn họ không thường dùng cánh lúc đánh nhau với địch nhân, càng không thường giao thủ với những loài trên không. Đối tượng tập kích của những loại thú này thường là thú nhân có thú hình là các loài chim như chim ưng. Thế nhưng rốt cuộc thì thú nhân vẫn là thú nhân, dựa vào sức lực mạnh mẽ, ác điểu tuy rằng nhiều nhưng cũng không thể chiếm được ưu thế với tộc Dực Hổ.

Nhưng hết thảy những điều này, Tư Văn đang kích sát dã thú trên tường vây không biết, Og và Bacon không biết, tộc trưởng không biết, tất cả mọi người không biết.


Từ lúc tiếng gầm kia vang lên, cac thú nhân quay đầu thấy ác điểu đang bay vòng trên không, trong lòng mọi người đều vạn phần nôn nóng. Tộc trưởng thậm chí còn muốn điều động nhân thủ về, nhưng việc này không thể dược. Cho dù có đá làm những loài thú mạnh nhất bị giết gần hết, nhưng đàn thú vẫn còn rất khổng lồ, thú nhân ngay mặt đánh lại cũng không dễ dàng.

Huống chi, những con dã thú trong mắt Tư Văn đã thông minh sắp thành tinh lại bắt đầu đào móng tường. Tuy vào đông, mặt đất đông lạnh cứng rắn nhưng dù sao cũng mới đầu đông, không cứng được như cuối mùa, vậy nên cho dù chậm rãi nhưng tiến độ vẫn có, nếu cứ như thế, một khi nền móng bị đào ra, móng vuốt dã thú đập mạnh vài cái, tường vây có thể đứng vững hay không liền thành vấn đề.

Tộc trưởng rất rõ ràng, ông lúc này không điều người trong bộ lạc tới đây đã là rất tốt rồi, sao có thể điều người trở về được. Đạo lý này, không chỉ ông mà tất cả các thú nhân đều hiểu rõ, vì thế nên sự tức giận và lo lắng của những thú nhân này gia tăng gấp bội, mà biểu hiện của sự gia tăng này chính là xuống tay càng mạnh, càng chuẩn, càng nhanh.

Trong lòng Tư Văn gấp muốn chết, nhưng cũng hiểu chỉ có thể đuổi hoặc giết chết đàn thú này mới có thể trở về cho nên càng gắng sức bay tới bay lui trên đầu đàn thú, không ngừng công kích. Những con dã thú bị ném choáng váng hay những con đang đào chân tường là đối tượng công kích trọng điểm của anh.

Các thú nhân nhanh chóng chia làm ba bộ phận. Một bộ phận vẫn ném đá, một bộ phận trực tiếp lao vào đàn thú chém giết, còn lại, ngoài việc lấy tính mạng của những con dã thú bị đá ném trúng thì không ngừng chỗ này giúp một chân, chỗ kia đỡ một tay, gây rối dã thú đang chiến đấu.


Thoạt nhìn tựa như thú nhân đang chiếm ưu thế, nhưng Tư Văn rất nhanh đã phát hiện, những con dã thú trong thú triều không bình thường. Thú moo vốn không có lực sát thương với thú nhân bỗng nhiên mạnh lên, có sức chiến đấu y như khi bọn chúng gặp nguy hiểm tính mạng mà phát cuồng. Không chỉ thú moo mà tất cả các loài khác đều như thế, cho nên thú nhân vốn có thể chiếm thượng phong cũng không thể như nguyện.

Các thú nhân lo lắng cho bạn đời và con cái ở trong bộ lạc, đàn thú lại không biết vì cái gì mà phát cuồng tập thể, vậy nên trận chiến này tiến hành cực kì thảm thiết. Rất nhanh, những thú nhân ném đá cũng gia nhập vào đội ngũ chém giết trực diện. Không có người ném đá, một bộ phận chuyển đá cũng bắt đầu gia nhập trận chiến.

Trong mùa đông rét lạnh này, thời điểm trận tuyết lớn đầu tiên rơi xuống, trên đất đai rộng lớn của thú thế, các chủng tộc và bộ lạc bất đồng đều diễn ra một màn đồng dạng như nhau.

Màu trắng thuần của mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, các loại dã thú bất đồng chủng loại cắn xé cùng một chỗ, những tiếng gầm liên tiếp vang lên, trong tiếng gầm ngẫu nhiên hỗn loạn tiếng thét của giống cái, vang vọng ở mỗi một bộ lạc thú nhân trên đại lục thú thế. Trận thú triều ngàn năm không gặp này, rốt cuộc giữa lúc tuyết rơi khắp nơi, xé toạc khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Tư Văn đã không nhớ rõ đây là con dã thú thứ mấy mà anh giao thủ, lúc trước bay mất nhiều thể lực, nên vừa chiến đấu trực diện với dã thú một lúc anh đã cảm thấy mỏi mệt. Vậy nhưng anh không thể ngã xuống, một khi ngã xuống, nghênh đón anh chính là mõng vuốt sắc bén của dã thú, mà sau lưng anh có người anh yêu đang chờ anh trở về. Nếu bị dã thú tấn công, anh nghĩ cũng không dám nghĩ. Vậy nên dù anh có mệt mỏi thế nào, miệng vết thương có chảy máu ra sao thì anh cũng không thể lùi bước.

Anh bỗng nhớ tới những cuộc chiến tranh chống ngoại xâm lớn nhỏ của Trung Hoa, những người Hoa Hạ giao phong với kẻ xâm lược rốt cuộc là ôm tâm trạng như thế nào mà chiến đấu. Kiếp trước trong các loại điện ảnh cách mạng, nhìn những người anh dũng chống lại kẻ xâm lược, thậm chí đến chết cũng không quên kéo địch chết theo, Tư Văn cảm thấy anh hẳn là có thể lý giải loại cảm tình này.

Tuy anh thoạt nhìn lãnh tâm lãnh tình, nhưng trên thực tế lại là người coi trọng tình cảm nhất, trong khung cũng là một người đàn ông có tâm huyết. Vậy nên loại trường hợp này thường khiến anh nhiệt huyết sôi trào, cũng hiểu được cảm tình và hành động của những người này. Anh biết rõ, nhưng đến tận bây giờ anh mới hiểu được, tưởng tượng và thể nghiệm chân chính khác nhau bao nhiêu.


Trên người Tư Văn đã có bảy tám vết thương lớn nhỏ, ngay cả hai thú nhân số một số hai trong bộ lạc là Bacon và Tư Văn cũng đã bị thương, huống chi những người khác. Tất cả các thú nhân đều bị thương, chỉ là nặng nhẹ khác nhau, lông tóc mỗi người đều nhiễm màu đỏ đậm, có của mình, cũng có của dã thú.

Hào mất tác dụng, số lượng dã thú khổng lồ, sức mạnh lại tăng cao, trận chiến với lần thú triều đầu tiên tộc Dực Hổ đánh đến gian nan. Song bên đánh từ giữa trưa đến tối, mà khi màn đêm triệt để buông xuống, dã thú đã bị giết một nửa bỗng nhiên toàn bộ đình chỉ chiến đấu, bắt đầu lùi lại.

Tuy các thú nhân không biết vì sao nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, vậy nên họ lập tức chuẩn bị tinh thần bắt đầu phản kích, đuổi theo dã thú một đoạn đường, giết không ít dã thú.

Nếu dã thú không chủ động lui lại, tộc Dực Hổ tuy vẫn sẽ thắng nhưng lại thắng tương đối thảm thiết, vậy nên lần đầu tiên thú triều quy mô lớn, tộc Dực Hổ thắng thảm. Mà trận tuyết lớn này, vẫn rơi trong khi bọn họ cắn xé, đến tận khi cắn xé chấm dứt cũng không ngừng lại.

**

Zổ: đoạn làm quần áo làm tôi nhớ đến cp cha ở truyện “Thú nhân chi song túc song phi”. Cp này là dưỡng thành, anh thụ là giống cái mồ côi, sau khi tộc sáp nhập vào tộc lớn thì được vứt cho anh công vừa mới lên làm tộc trưởng. Anh công nuôi anh thụ như cha con, đến lúc anh thụ lớn mới hỏi sao cha nhà người ta mỗi ngày nói với con không đến mười câu, cũng không hay hôn mà nhà mình thì nói cả trăm câu, thường hôn hít, xong ảnh hỏi “anh thích em đúng hông ~”. Thế là thành đôi. Anh thụ rất là nhắng nhít, đến lúc họp các bộ lạc ảnh cãi nhau hoàng tráng luôn, làm bạn thụ 2 là con dâu ảnh hỏi sao lúc ở bộ lạc cha hiền lành thế, ảnh bảo “Ở bộ lạc toàn người quen phải giữ hình tượng bạn đời tộc trưởng, còn ở đây toàn người bộ lạc khác thì giữ làm chi” OTZ cp này rất là thích đánh dã chiến ~ có lần anh thụ làm sai chuyện, anh công hằm hừ lườm, ảnh liền dùng chân cọ cọ câu dẫn anh công ~. Nhưng tôi nhớ tới cp này là vì anh thụ làm quần áo dở tệ (anh công nuôi từ nhỏ mà, gà trống nuôi con thì ai dạy) mà lúc cưới là giống đực phải mặc quần áo giống cái làm, anh thụ làm áo y như cái giẻ rách. Nhà bình thường thì không sao, nhưng anh công là tộc trưởng, lúc tổ chức nghi thức cho đôi khác thì anh cũng phải mặc cái áo rách đó ~ nói chung anh thụ cú lắm, lúc ảnh biết con dâu ảnh cũng ngu như ảnh thì ảnh khoái chí lắm, ai ngờ con dâu làm một cái áo choàng(anh này cũng ngu làm quần áo) nhưng trên áo choàng thêu hình thú hùng dũng của anh con trai anh thụ ~ làm ảnh tức quá chừng ~ anh con dâu này chính là người sinh con mà không chịu rặn vì sợ rặn ra sh!t mà tôi kể lần trước đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.