Đọc truyện Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 38
Bạn đã từng nhìn thấy đàn thú nào như vậy chưa? Hổ, sư tử, sói, dê, trâu, lợn, động vật loại nào cũng có, rõ ràng lộn xộn, bình thường luôn đấu tranh không ngừng, thế nhưng lúc này lại như một quân đội đoàn kết. Loại quy tắc thiên nhiên kẻ mạnh ăn kẻ yếu hoàn toàn không tồn tại trong đám động vật này, tất cả đều như chung kẻ thù, nhìn chằm chằm vào tường vây cao cao phía trước. Bước chân của chúng nó rất chỉnh tề, đạp trên mặt đất tạo ra tiếng vang trầm trọng, trong từng tiếng từng tiếng vang như vậy, tất cả động vật chậm rãi tới gần lãnh địa của tộc Dực Hổ.
Cho dù đã ghi tạc về sự hung mãnh và tàn khốc của thú triều trong ghi chép nhưng lúc đàn thú này xuất hiện trước mắt Tư Văn, anh vẫn thấy sởn tóc gáy. Thú triều không tuân theo quy tắc tự nhiên như vậy rốt cuộc là hình thành như thế nào? Là dạng nguyên nhân nào khiến những loài động vật này vượt khỏi quy tắc, chuyên tâm nhất trí công kích thú nhân?
Trên tường vây càng lúc càng nhiều người đến, tất cả mọi người không nói gì nhìn những con vật kia dần dần tiếp cận, hiện ra một vệt đủ mọi màu sắc trên nền tuyết. Giống dự cảm của Tư Văn, hào không có tác dụng gì, tuyết đọng dày đã vùi lấp cọc gỗ to lớn và bén nhọn, cũng giảm xóc cho đám động vật này. Nhưng vì hào cũng rất sâu nên lúc đàn thú đi qua cũng chậm lại không ít, thậm chí còn có vài loại động vật nhỏ như thú gáy rơi vào không thể đi ra ngay, liền bị những con đi phía sau đạp vào trong hào.
Như vậy nên còn lại đều là những loài có hình thể khổng lồ, lực sát thương cao. Nhưng dù là thế, đàn động vật này ít nhất cũng có bốn năm trăm con. Nếu giống đực tộc Dực Hổ toàn bộ ra trận, mỗi người một con còn thiếu, huống chi có những loại mà một thú nhân không thể địch nổi. Nhưng trên thực tế, thú nhân tộc Dực Hổ không thể xuất động hết, trong bộ lạc còn mấy trăm giống cái và thú con, cần có người bảo vệ.
Sau khi đám động vật vượt qua hào, giống đực tộc Dực Hổ sửng sốt một lúc, tộc trưởng thì xanh mặt nhìn chằm chằm vào đám khách không mời này. Tư Văn sâu sắc cảm nhận được tộc trưởng giận dữ, anh lập tức mở miệng nói: “Tộc trưởng, trước không cần xuống.”
Tộc trưởng quay đầy nhìn sâu vào anh, Tư Văn không chút sợ hãi đón nhận, mồ hôi đầy mặt bị không khí lạnh lẽo đóng thành băng vụn, tạo thành một tầng sương trắng trên mặt anh.
“Bây giờ không thể đi xuống đó, chúng ta đứng trên tường vây, những loài này không biết bay, chúng nó cũng không thể nhảy lên đây. Hiện tại chúng ta nên chia thành hai bộ phận, một bộ phận ở lại đây, còn lại lập tức đi lấy đá.” Các loại phim truyền hình lịch sử xem ở kiếp trước, một khi đề cập đến chiến tranh sẽ có công thành, mà công thành thì không thể thiếu thang, nhưng thủ thành thì không thể thiếu đá. Thương vong khi công thành phần lớn là do lúc binh lính đang bò lên thang thì bị ném đá từ bốn phương tám hướng. Bây giờ hào mất hiệu lực, thực lực thú triều lại phi phàm, đây là biện pháp giảm bớt thương vong nhanh nhất mà anh có thể nghĩ tới.
Số lượng thú nhân không nhiều bằng số động vật, hơn nữa chiến đấu chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi, bên kia lại không ít động vật hung mãnh, thú nhân có thể phải đánh hai đợt cho nên cứng đối cứng khẳng định không được. Biện pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất anh có thể nghĩ tới chính là lợi dụng sức mạnh của thú nhân và sức nặng của đá, có thể ném thương bao nhiêu, đập chết bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tộc trưởng không chút nghĩ ngợi nói:“Cần bao nhiêu?”
Tộc trưởng tín nhiệm như thế khiến Tư Văn cảm giác việc phí tâm cố sức suy nghĩ ra đủ các thứ vẫn rất đáng giá, vậy nên cho dù chỉ vì sự tín nhiệm vô điều kiện này, anh cũng phải tận tâm tận lực, không tàng tư, hiến kế bình an vượt qua thú triều.
“Càng nhiều càng tốt, nhất định phải nhanh.” Ngữ khí của anh rất trịnh trọng. Ngữ khí của Tư Văn khiến mọi người cảm giác khuân đá là một việc rất quan trọng. Trong lòng mọi người, Tư Văn là thần thú, có thể giao tiếp với thú thần, nhất định có thông minh và trí tuệ mà người khác không có, vậy nên lời anh nói cơ hồ không ai hoài nghi.
Bart một đầu tóc bạc lập tức đứng dậy, cao giọng hô: “Tôi đi, tốc độ của tôi nhanh nhất ở đây.” Chung quanh liên tiếp vang lên những tiếng tương tự.
Tư Văn gật đầu: “Bart, cậu phụ trách, mặc kệ là loại đá nào, chỉ cần không dễ vỡ thì đều có thể mang về. Mấy người các anh” Anh tùy tiện chỉ mấy giống đực: “Về bộ lạc lấy xương cốt đến, nhất định phải sắc bén.”
Đầu bạc nhẹ nhàng gật, chỉ trong chớp mắt, một con sói màu bạc cực lớn liền xuất hiện trước mắt mọi người, nó cúi đầu tru lên một tiếng, dẫn đầu chạy về phía bộ lạc.
Tuyết đọng dày cũng gây sự bất tiện cho đàn thú khổng lồ, tốc độ của chúng nó cũng không quá nhanh, vậy nên khi đàn thú sắp tới chân tường, Bart và mấy thú nhân khác đã trở lại, trên lưng là rất nhiều đá. Tư Văn hiểu ra, tốc độ như vậy thì mấy người này nhất định là bay.
Bart đặt đá xuống dưới rồi lại tiếp tục đi lấy tiếp. Tư Văn nhanh chóng cắt mấy tảng đá lớn thành khối khoảng bằng bốn viên gạch, lấy tay ước lượng, sức nặng vừa đủ. Og và Bacon liếc nhau, cũng yên lặng cắt đá nắm trong tay, khóe miệng mân chặt của Tư Văn khẽ cong.
Hai tay cầm đá đứng ở cạnh tường, Tư Văn nhìn về con hổ răng dài đã gần tới chân tường. Anh có thể nhìn rõ ánh tuyết phản xạ trên răng nanh sắc nhọn của con hổ, lạnh lẽo sáng chói. Thân hình khổng lồ của hổ răng dài thành nhược điểm với Tư Văn, tay phải dùng lực ném đá ra, nện vào chi trước to lớn của con hổ.
Con hổ răng dài đang bước đi gào thét một tiếng, ngã xuống, sức nặng của hòn đá thêm sức mạnh của thú nhân lập tức làm gãy chi trước của nó, đau đớn thấu tim lập tức truyền khắp toàn thân, còn chưa đợi nó ngã xuống, một khối đá lớn khác đã đập mạnh vào đầu nó. Máu đỏ tươi lập tức tràn ra, lúc Tư Văn ném là cố gắng ném chéo nên góc sắc nhọn của đá vừa vặn đập vào đầu con hổ. Hổ răng dài gào một tiếng, ngã xuống.
Hòn đá đập cho nó choáng váng, nghiêng ngả lảo đảo muốn đứng lên lại như thế nào cũng không đứng được. Trong lòng Tư Văn thở phào nhẹ nhõm, thực ra anh cũng không quá chắc có thể đánh trúng, may mà loài này hình thể quá lớn, mục tiêu rõ rệt.
Trong nháy mắt con hổ răng dài ngã xuống, Og và Bacon liền hiểu dụng ý của Tư Văn, đá trong tay không do dự ném về hai con hổ răng dài khác. Bốn tảng đá đều trúng đích, tiếng hổ gầm phẫn nộ truyền vào tai mọi người.
Các thú nhân như tỉnh mộng, lũ lượt cầm lấy đá để ném, nhưng những con dã thú này đã biết sự lợi hại của đá, thấy đá ném về phía mình liền linh hoạt né tránh. Lòng Tư Văn chùng xuống, lập tức nói: “Vài người kết thành một nhóm, cùng công kích một con, nhưng không cần chỉ ném vào một bộ vị, tận lực công kích mấy con to, không linh hoạt.”
Các thú nhân lập tức tốp năm tốp ba thành nhóm, lúc tập trung Tư Văn đã phát hiện các thú nhân thường đứng gần những người quen biết, cho nên những thú nhân đứng gần nhau thường là quen thân với đối phương. Những thú nhân này vốn thường kì hợp tác với nhau, đã có sự ăn ý cho nên dù mấy con dã thú có linh hoạt tránh được khối đá này thì cũng không tránh được bốn năm khối khác ném về những bộ vị bất đồng của mình, mà một khi đã có một tảng đá ném trúng nó, tiếp theo sẽ có những tảng đá khác bay tới.
Mãnh thú bị thương nên động tác tất nhiên sẽ chậm lại, mà mấy khối đá kia cuối cùng sẽ có mấy khối đập mạnh lên đầu chúng nó. Những người còn lại mang đá tới thấy thế liền lập tức dùng cánh để bay. Lượng đá cung ứng tăng lên, cục diện không đủ đá để dùng được cải thiện. Đáng tiếc kỹ thuật của thú nhân không cao, thường ném lệch, nếu không thương vong của đàn thú nhất định sẽ càng lớn. Dù như thế nhưng mấy loài động vật hung mãnh cỡ hổ răng dài cũng bị thương bảy tám phần, mất đi hơn nửa năng lực chiến đấu.
Máu tươi dần nhuộm đỏ một mảng trắng xóa của tường vây, dã thú rú giận dữ và gào thét không ngừng, dã thú loại lớn càng thêm nóng nảy, nhưng tường vây rất cao, chúng nó không thể nhảy lên, mà độ ấm giảm nhanh trong mấy ngày ngắn ngủ khiến tường trơn lạnh vô cùng, thêm việc Tư Văn bảo người dội nước vào mấy hôm lạnh nên từ mặt đất lên cao một đoạn bên ngoài tường vây đều đóng một tầng băng dày, dã thú không thể bò lên được.
Tư Văn cùng Bacon và cả Og hợp tác một thời gian liền dừng động tác trên tay, cầm một khúc xương dài và bén nhọn ở bên cạnh, biến thành hình thú, mở ra đôi cánh lớn vẫn luôn khép trên lưng. Dù bay rất mệt nhưng Tư Văn biết sau này nhất định sẽ dùng đến nên khi biết mình có cánh, Tư Văn đã trộm tập bay, vậy nên anh bay rất thuần thục.
Thân ảnh Dực Hổ vừa xuất hiện phía trên đàn thú liền lập tức gợi ra những tiếng rống giận dữ, thậm chí có mấy con còn không ngừng nhảy dựng lên, định lôi Dực Hổ xuống dưới. Tất cả mọi người vừa ném đá vừa phân tâm nhìn động tác của thần thú. Tư Văn cầm chặt xương thú trong tay, khống chế độ cao của bản thân, tìm khe hở, lao xuống, xương thú trong tay chọc thủng bụng một con hổ răng dài vì bị thương ở đầu mà choáng váng lắc lắc nãy giờ.
Đau đớn kịch liệt khiến con hổ răng dài này thê lương gào lên, máu tươi trong bụng phun ra, rốt cuộc không chịu nổi mà ầm ầm ngã xuống, vô lực giãy dụa. Tư Văn một kích đắc thủ lập tức lại bay lên, xương thú trong tay tí tách nhỏ máu, cẩn thận tránh đá, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Tộc trưởng nói với Og và Bacon: “Hai người các ngươi cũng xuống đi, cẩn thận một chút.” Sau đó quay đầu quát với tộc nhân đang bận rộn: “Những người khác ở lại trên này, ném đá cho chuẩn, đừng lãng phí!”
Có Og và Bacon hỗ trợ, công tác chém giết tiến hành rất thuận lợi, dã thú bị ném thương mà sức chiến đấu không còn hoặc suy giảm, dưới công kích của xương thú, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Tư Văn thở ra một hơi, trong lòng khẽ thở phào, ngay tại lúc cuộc chiến có dấu hiệu khởi sắc, trong bộ lạc bỗng truyền ra tiếng thú rống của dã thú, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, có dã thú chạy vào bộ lạc.
**
Zổ: ngao ~ mấy hôm nay bận quá ~ trồi lên phát cho đỡ nhớ các cưng ~
Lâu ko edit chém dữ quá OTZ
Tôi không biết tác giả có quên không mà để cho tộc trưởng bảo Bacon xuống giúp Tư Văn, vì ảnh là rắn mà, đâu có cánh hay tay gì đâu, cầm xương kiểu gì nhỉ?
Dạo này đọc khá nhiều tr, ưng nhất là “Hôn hậu nhật thường” của Nhập Loạn. Ảnh đế thụ x cao phú soái công, mới lạ ở chỗ bắt đầu chuyện là lúc 2a đã lấy nhau được 4 năm, con trai đã 3 tuổi, quá trình yêu đương chỉ ngắn gọn trong mấy lần nhớ lại, khá hay, con trai moe moe moe
Xuyên việt chi tu tiên cuối cùng cũng hoàn, tôi đang có gắng cày =v=