Đọc truyện Thú Nhân Chi Long Trạch – Chương 67: Mua sắm
Hôm nay, cuối cùng Tiết Đồng cũng không làm được một chủ nhà tận tình đưa Long Trạch đi ăn đặc sản của thành phố C, chờ cô đã quá buổi chiều, mẹ Tiết gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu bảo đã mua tôm sú chờ cô về cùng ăn bữa tối.
Tiết Đồng lúc nghe điện thoại toàn thân không một mảnh vải, trong lòng cô bất an tựa hồ như là kẻ trộm vẫn cố gắng nói vài câu thật tự nhiên đợi đến lúc mẹ Tiết gác điện thoại thì Tiết Đồng như trút được gánh nặng thở phào một hơi, nhìn sang Long Trạch ở bên cạnh, “Em như thế nào lại cảm thấy chúng ta như là đang yêu đương vụng trộm vậy?”
Cái đuôi của Long Trạch ở trên người cô khiêu khích, hắn nở nụ cười ngạo mạn: “Yêu đương vụng trộm? Vậy em cảm giác như thế nào?”
Tiết Đồng dùng chăn bọc kín thân thể, trong lòng dâng lên một cảm giác là lạ, “Nếu mẹ em mà biết chắc chắn sẽ dùng dao mà chém người”.
“Haha,” Long Trạch cười thành tiếng, “Yên tâm, anh sẽ không để cho bà chém em.”
“Ý của em là bà chắc chắn sẽ chém anh trước, đem cái đuôi dài của anh chém làm tám, mười khúc, em vô tội mà, em chính là bị xà yêu dụ dỗ thôi, cùng lắm ở trên đỉnh đầu dán một lá bùa trừ tà ma.” Tiết Đồng mỉm cười trêu ghẹo hắn.
“Có thể bị hắt máu chó mực không?” Long Trạch cười hỏi.
“Bị hắt máu chó mực chính là anh, để cho anh hiện nguyên hình.” Tiết Đồng một mặt nói, mặt khác lại dùng chân đạp lên cái đuôi của hắn, bàn chân cô đá lên cái đuôi dài bóng loáng mềm mại, mịn màng như là giẫm lên thịt mềm mềm, thật là thoải mái.
Động tác của cô đối với Long Trạch mà nói đích thực chỉ là gãi ngứa, trên mặt Long Trạch tràn đầy ý cười. Cái đuôi ở trong chăn bị cô đá văng ra ngoài lại chủ động quay lại quấn lấy cô, Tiết Đồng lại tiếp tục dùng chân đá còn cảm thấy đây là trò đùa thật vui vẻ.
Một đoạn đuôi vòng đến bên người Tiết Đồng, cọ lên làn da trơn nhẵn của cô, Tiết Đồng bắt được vội vàng lăn qua đè lên cái đuôi, vuốt ve cái đuôi mềm mại và thấp giọng nói: “Cái đuôi này thật là đáng đánh đòn!”
Long Trạch nhẹ nhàng trêu chọc cô, cái đuôi giống như đánh lén trườn lên bên người cô, Tiết Đồng vội vàng đưa chân đá loạn lên, cười thật sảng khoái, “Đi ra ngoài, không được quấn lấy em!”
Niềm vui trong lòng Long Trạch trỗi dậy, cái đuôi bị đá văng ra ngoài chỉ vài giây sau lại trườn lên. Chóp đuôi ở bên chân của cô mà nhiễu loạn, Tiết Đồng bị hắn đùa bỡn đến ngứa khắp người, liền co đầu gối lăn tròn trên giường, miệng không ngừng thét lên, “Buông… buông em ra…”
Trả đũa lại, Tiết Đồng vừa cấu vừa véo cái đuôi của Long Trạch, còn cúi đầu cắn hắn hai cái, Long Trạch vội vàng bế thốc cô lên, “Em tuổi Tuất sao, như thế nào lại cắn người?”
( Tuất = tuổi chó )
“Chính là cắn anh đó!” Tiết Đồng kéo chăn lại, bọc chăn lên người đứng dậy đá mạnh vào cái đuôi dài đang chiếm hết diện tích giường “Thật đáng ghét… anh cậy có cái đuôi linh hoạt mà bắt nạt em!”
Long Trạch sợ cô đứng ở trên giường vừa đá vừa nhảy loạn sẽ bị ngã sấp xuống, hắn vội vàng dùng đuôi ôm lấy cả cô lẫn cái chăn giữ chặt lấy, “Đừng gây rối nữa, em ngã xuống giường làm sao bây giờ.”
“Hừ!” Tiết Đồng không chút cảm kích.
Long Trạch cảm thấy Tiết Đồng quấn chăn quanh người thật lạ, hắn dùng cả tay và đuôi đem chăn quây lấy cô, Tiết Đồng nhanh chóng bị chăn bông cuộn tròn quanh người, Long Trạch áp lên trên người cô, mặt mũi cười hớn hở, “Em có thấy là hiện tại em thật giống xác ướp?”
Cái đuôi của hắn còn quấn hai vòng trên mặt cô, chóp đuôi lật một góc chăn luồn theo khe hở mà dò xét vào bên trong, ở trên cơ thể trơn nhẵn của Tiết Đồng mà cọ xát, vì bị bó chặt trong chăn nên cô không còn đường trốn, Tiết Đồng trước ngửa mặt lên rồi lại cúi mặt xuống mà cười đến lúc không chịu nổi nữa mới vội vàng xin tha: “Ha ha… Trạch… Buông em ra… Em không đùa nữa…”
Long Trạch không chịu buông tha cho cô, cái đuôi vẫn ở trên thân thể cô từng chút từng chút mà phá bĩnh, tiếng cười tràn ngập khắp phòng, mãi đến khi Tiết Đồng cười chảy cả nước mắt thì hắn mới dừng lại, hắn chui vào trong chăn ôm chặt cô vào trong lòng.
Ngực Tiết Đồng phập phồng đến vài phút sau mới bình ổn lại hơi thở. “Không đùa nữa, rời giường thôi, em phải về nhà.”
“Ôm thêm một lúc nữa.” Long Trạch rất thích ôm cô ở trong lòng mình làm cho da thịt hai người cọ xát vào nhau.
Hai người cứ như vậy mà ở trong ổ chăn cãi cọ, đùa giỡn hết cả buổi chiều quả thật nhanh. Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần lặn xuống, lại cả tiếng chuông điện thoại vang lên thúc giục, Tiết Đồng nhanh chóng tung chăn đứng dậy vơ loạn quần áo ở trên giường nói với Long Trạch, “Đi thôi, em muốn về nhà.”
Long Trạch chậm chạp rời giường, thu hồi chiếc đuôi dài mặc quần áo trở lại.
Tiết Đồng hỏi: “Trạch, anh định thế nào?”
“Ở lại thêm vài ngày nữa, thấy em ổn rồi anh sẽ đi thành phố Y” Long Trạch vừa mặc quần áo vừa đáp lời cô. “Anh nhất định sẽ lấy lại xấp hình, sẽ không hành động lỗ mãng khi gặp Trình Thiên.”
Khóe miệng Long Trạch lộ một tia cười gian, “Tuy nhiên thỉnh thoảng có thể dọa hắn một chút.”
Như vậy cũng tốt, Tiết Đồng yên tâm, cô lấy trong túi ra một tấm chi phiếu đặt ở đầu giường, “Lần trước anh để vào túi của em.”
Long Trạch liếc mắt một cái, “Là cho em, anh đưa lại cho anh làm gì?”
“Đây là anh vất vả kiếm được”
“Anh kiếm tiền không vất vả.” Long Trạch thu hồi cái liếc mắt trước đó, “Trước tiên em cầm lấy mà dùng, ngày khác anh sẽ tìm một luật sư đem tài sản của anh chuyển sang tên em.”
“Không cần. Không cần.” Tấm chi phiếu rất nhiều tiền, tài sản của Long Trạch đối với Tiết Đồng mà nói là một con số kếch xù, lại đến rất bất ngờ khiến cô cảm thấy phỏng tay.
“Tiết Đồng” Long Trạch dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô một cái ‘Đừng từ chối anh.’
Tiết Đồng vội vàng cầm lấy tấm chi phiếu, “Em trước tiên giữ hết.”
Trên mặt Long Trạch là vẻ ấm áp dào dạt, hắn đi tới nhéo má Tiết Đồng một cái, “Anh đã nói rồi, mọi thứ anh đều cho em.”
Tiết Đồng bán tín bán nghi hỏi: “Về phương diện này, em có thể sử dụng số tiền này sao?”
Màu mắt Long Trạch trầm xuống, “Chúng ta chẳng lẽ còn không thân đến bước này sao?”
“Đến, đến.”Tiết Đồng nhìn sắc mặt hắn có vẻ không tốt, cúi đầu như gà con mổ thóc, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng là anh còn chưa nói cho em biết mật khẩu?”
“Lần trước khi anh rút tiền, em cũng đứng cạnh anh còn nhìn thấy rất rõ ràng. Chẳng lẽ còn không nhớ kỹ?” ánh mắt Long Trạch trĩu xuống.
Tiết Đồng lắc đầu, lén xem mật khẩu của người khác cón có ý định nhớ kỹ, đây là hành vi không tốt.
Long Trạch nhíu mày nhìn cô suy nghĩ kỹ một phen như vẻ cân nhắc rau dưa hay hoa quả, rốt cuộc đem chỉ số IQ của cô ra cười nhạo, “Thật là ngốc nghếch quá thể.”
Tiết Đồng không nói gì.
Long Trạch lại đem mật khẩu nói cho cô một lần nữa, thay Tiết Đồng vuốt ve quần áo trên người, “Tự mình đi mấy cửa hàng mua sắm quần áo, thời tiết ngày càng lạnh, tự đi dạo phố một mình.”
“Dạ biết.”
Long Trạch vỗ nhẹ vào lưng của cô, “Đi thôi, anh đưa em đến cửa chính.”
Tiết Đồng đứng trước gương trong phòng cẩn thận kiểm tra quần áo của mình, xác định không có gì không ổn mới cùng Long Trạch đi ra khách sạn.
Cũng như lúc sáng, Tiết Đồng ngồi xe trở về, dừng trước khu cửa nhà cô không xa tiết Đồng liền xuống xe, thật giống như đang làm gián điệp vậy. Cô không phải không nghĩ mang Long Trạch giới thiệu cho cha mẹ, chỉ là cô vừa mới trở về liền mang một người đàn ông về nhà giới thiệu chẳng khác nào mang một quả bom về nhà, huống chi bản thân Long Trạch cũng không nghỉ đến việc đó.
Thời gian trôi qua, hết thảy mọi việc đều đã nước chảy thành sông.
Long Trạch ở trong xe nhìn theo hình dáng Tiết Đồng đến lúc khuất ở khu nội bộ mới kêu lái xe chạy trở về, vào giờ cao điểm mấy nút giao thông ngã tư đều kẹt cứng xe cộ, hắn cũng không nóng nảy, ngồi ở trong xe mà nhàn nhã nhìn ra bên ngoài, đèn quảng cáo của những cửa hiệu ở hai bên ngã tư đường đều sáng choang, trên phố một đôi tình nhân dắt tay nhau hoặc ôm nhau mặt mũi đều tươi cười mà đi về phía trước, cũng sẽ có người lộ ra khuôn mặt buồn khổ, nhưng bọn họ khóc hay cười đới với hắn mà nói đề không có quan hệ gì. Nhưng nơi này có người hắn yêu thương, đường phố cũng có vẻ đáng yêu hơn.
Ở sảnh trước của khách sạn Long Trạch nhìn thấy người quen, đó là Đại Đường, Đại Đường đang ngồi ở bên trái của chiếc ghế sofa rời, rõ ràng là đang chờ ai đó, trên tay còn cầm một ít văn kiện, hắn cũng thấy Long Trạch. Từ xa xa mà tươi cười gật đâu xem như chào hỏi, Long Trạch hơi hơi cúi đầu, sau đó liền hướng đến chỗ thang máy.
Long Trạch trở lại phòng nghỉ gọi bữa tối rồi ngắm ánh sáng ngọc phát ra từ những ngọn đèn qua cửa sổ sát đất của tầng cao nhất, một lát sau bữa tối được mang đến, nước súp thịt kho tàu thật hồng, nước canh gà hầm trắng ngà thật giàu dinhh dưỡng, thịt thật tươi xào với rau xanh làm nền, từng món thức ăn không nhiều lắm bày trên một cái bàn cũng không nhỏ, bên cạnh còn bày một vài bông hoa đang đua nở nhìn thật vui mắt.
Thức ăn của khách sạn nhiều là như thế này, trông được nhưng ăn không được, phục vụ mang thức ăn đến, Long Trạch lại chẳng muốn ăn, một mình dùng bữa tối lạnh lùng như một con cá dài nằm trên dĩa, gốm sứ Thanh Hoa, chạm khắc hoa văn màu tím tinh xảo cũng không thể che dấu được sự thật hắn cô đơn một mình.
Long Trạch liền nhớ lại những ngày cùng Tiết Đồng ăn cơm, ngọn đèn ấp áp hòa thuận, vui vẻ, xào vài món ăn, trên bàn bày đầy thức ăn, đủ để làm no bụng hắn, cũng đủ để làm căng tràn tim của hắn.
Hắn đứng lên, lại đứng gần cửa sổ sát đất nhìn về phía nhà của Tiết Đồng, nơi tòa nhà đó, đại đa số các cửa sổ đều sáng đèn, không phải là thứ anh sáng ngọc ngà nhưng lại làm cho người ta an tâm. Đây chính là hạnh phúc bình thường, mỗi buổi tối cùng người nhà ăn cơm hoặc ngẫu nhiên cùng một hai người bạn ra ngoài vui chơi một chút.
Bên ngoài trời có mưa lâm râm, hạt mưa vừa mỏng vừa nhẹ, trong không khí mang theo chút hơi nhè nhẹ, lành lạnh.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhưng không cảm thấy lạnh. Nơi này đang vào thu, Long Trạch nghĩ ở đây chuẩn bị một hai chiếc áo ngủ thật dày, chờ khi Tiết Đồng đến chơi, mặc cũng thấy thoải mái.
Tuy rằng khách sạn cũng có một bộ áo ngủ cho nữ nhưng chỉ thuần một màu trắng, cùng với màu sắc trang trí trong phòng quả là lạnh lùng không chút thú vị. Còn phải chuẩn bị một chiếc ô che, lại mua thêm khoai tay chiên và vài thanh chocolate để ở trên bàn, như vậy mới giống tổ ấm của hai người yêu nhau.
Hắn thở dài, khách sạn chính là khách sạn, vĩnh viễn không có được vẻ chu tất như ở nhà.
Long Trạch ăn qua loa bữa cơm tối. Hắn ra cửa, bên cạnh khách sạn không hề thiếu các cửa hàng, phía trước hắn cũng nhìn thấy một cửa hàng áo ngủ độc quyền, hắn tự mình lựa chọn vài món.
Cửa hàng áo ngủ độc quyền kỳ thật là một cửa hàng nội y độc quyền, bên trong có vài người khách đều là nữ, chỉ có Long Trạch là đàn ông liền có vẻ khá đột ngột, dù sao thì hắn thường cũng không để ý nhiều việc như vậy.
Cửa hàng độc quyền cũng thường xuyên có đàn ông đến mua, nhưng mẫu người khí chất giống như Long Trạch đầy vẻ nam tính như vậy cũng rất hiếm thấy, tuy rằng hoa đã có chủ nhưng cô bán hàng cũng không ngại ngần mà thưởng thức mĩ nam. Người bán hàng rất nhanh mà tiến đến, dùng thanh âm ngọt ngào mềm mại thăm hỏi. “Ngài là mua cho bạn gái hay là cho vợ ạ?”
Long Trạch nghĩ nghĩ một lúc: “Xem như bạn gái”.
Người bán hàng hiểu rõ liền nhiệt tình đề cử bộ nội y gợi cảm trong cửa hàng, “Ngài đến bên này xem một chút. Cửa hàng chúng tôi có mẫu gợi cảm cuồng dã đây, ngọt ngào đáng yêu đây, thành thục, dụ hoặc đây… Ngài xem, ngài thích loại nào?”
Long Trạch liếc mắt một cái đến bên dãy trưng bày các loại sắc thái nội y đẹp đẽ. Màu mắt như bị kiềm hãm, lại lập tức quay đầu, “Không cần.”
Người bán hàng bám riết không tha, cầm lấy một bộ máu đỏ có đường viền hoa văn quanh ngực, “Xem bộ này một chút, bạn gái ngài mặc rất đẹp? Màu đỏ lửa nóng, thiết kế này có thể đem toàn bộ cơ thể hoàn mỹ của cô ấy mà trưng bày ra hết!”
Long Trạch không nói gì, nhìn chắm chằm vào hoa văn trước ngực, tròng mắt đảo hết hai vòng, “Tôi mua áo ngủ.”
“Vâng.” Người bán hàng như ngộ ra, theo hắn giới thiệu một bộ màu tím mặc trên người của người mẫu không có nội y, “Bộ này như thế nào ạ, màu tím mê tình tuyệt đối nóng bỏng gợi cảm.”
“Nếu không thì bộ này,” Người bán hàng lại chỉ đến bên cạnh là một bộ màu đen thấp ngực ren đai đeo váy, “Màu đen là vĩnh hằng gợi cảm.”
Long Trạch suy nghĩ một chút, lắc đầu nói, “Màu sắc không tốt.”
Người bán hàng rất nhanh đổi ý, lại cầm ngay một bộ váy ngủ màu hồng phấn bằng chất liệu chiffon mỏng manh, “Người có làn da trắng mịn mặc bộ này quả thích hợp, hở nhưng không lộ lưng, là cực hạn dụ hoặc. Nhìn mặt trên thêu hoa. Thanh lịch duyên dáng; chất mềm như lụa, xúc cảm đặc biệt tốt.”
Lại giơ giơ lên phần tay có thêu hoa, “Ngày cảm thấy thế nào?”
Long Trạch chỉ cảm thấy nơi nào đó trong thân thể nóng lên, “Bán thế nào?”
“Không đắt, tám trăm tám mơi tám.”
“Quả thật không đắt.”
Người bán hàng hai mắt lóe sáng. “Tôi liền mang túi đến gói cho Ngài, có dùng giấy gói không ạ?”
Cô bán hàng vừa mang bộ áo ngủ xuống, chuẩn bị đóng gói, chỉ nghe Long Trạch nói: “Vải quá ít.”
“Ít vải mới gợi cảm.”
Long Trạch không để ý cô bán hàng, đi thong thả vài bước, “Tôi muốn mua váy ngủ thu đông.”
Người bán hàng buông quần áo trong tay xuống, hướng đến hắn mà giới thiệu váy ngủ dày, đều là giới thiệu những mẫu đẹp nhất. Long Trạch sờ sờ chất liệu một chút, chọn một bộ có hoa sắc mình thích nhất, thanh toán tiền rất là sảng khoái.
Không trầm mê sắc đẹp, chỉ sợ bạn gái bị lạnh, người bán hàng có chút cảm động, người đàn ông như vậy càng ngày càng ít.
Còn chưa cảm động xong, lại nghe Long Trạch nói: “Đem hai bộ kia cũng gói lại cho tôi.”
Hắn chỉ kia là bộ màu hồng phấn hở lưng đai đeo váy cùng bộ ren màu đỏ có hoa văn quanh ngực.
Đàn ông đều là thích phụ nữ ăn diện, mĩ nam cũng không thể ngoại lệ đâu.