Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 66: Bồi thường (18+)


Đọc truyện Thú Nhân Chi Long Trạch – Chương 66: Bồi thường (18+)

Ban ngày bố Tiết đi làm, Tiết Đồng nói dối mẹ là muốn đi tìm bạn học, khóa cửa ra ngoài, dưới sân theo hướng bên phải đi chưa được một trăm mét liền thấy có một chiếc taxi ngừng ở đó, cô đi đến gần, cửa xe liền mở ra nhưng Tiết Đồng còn giả vờ hỏi một câu, nếu đứng từ xa nhìn đến thì quả thật là hành động đón xe rất bình thường, sau đó cô rất nhanh mà ngồi vào trong.

Trong xe Long Trạch một tay ôm chặt lấy cô, “Đợi thật lâu, em thật là chậm.”

“Mẹ em muốn sang nhà dì hàng xóm chơi mạt chược, em chờ mẹ xuất phát rồi mới đi cho nên xuống chậm.” Tiết Đồng giải thích.

“Đi đến chỗ anh trước.” Long Trạch nói tên khách sạn cho tài xế taxi để cho anh ta quay xe đến đó.

“Đi dạo phố trước đi.” Tiết Đồng kéo áo Long Trạch mà đề nghị.

“Đến khách sạn ăn trưa, buổi chiều lại đi dạo phố.” Lời nói của Long Trạch không mang vẻ phản đối.

Cả hai đi vào cổng chính của khách sạn, Long Trạch nắm tay Tiết Đồng đi thẳng đến phòng nghỉ, Tiết Đồng sao lại không hiểu là hắn muốn gì kia chứ, cô cúi thấp đầu mặc cho hắn kéo tay đi hướng về phía phòng nghỉ, trên mặt có chút phiếm hồng.

Vừa quẹt thẻ mở cửa bước vào hắn xoay tay đóng mạnh cửa, Long Trạch liền trực tiếp áp người cô lên cửa, môi lưỡi tham lam nhanh chóng xâm nhập vào miệng cô mà giằng co lửa nóng, Tiết Đồng cũng vô tri vô giác mà vươn tay ôm lấy cổ hắn, vươn lưỡi mà đáp trả hắn. Lồng ngực Long Trạch càng trở nên nóng bỏng, vừa hôn nồng nhiệt đồng thời một bàn tay cũng vừa đặt lên ngực cô, cách một lần vải mà vuốt ve, thế nhưng hắn rõ ràng cảm thấy vẫn chưa đủ, bế bổng cô lên đặt ở trên giường.

Quần áo trên người nhanh chóng bị trút bỏ, thân thể không một mảnh vải cùng nhau dây dưa, Long Trạch áp thân mình lên cô, trong cơ thể cô cảm giác khó chịu cứ không ngừng tuôn tràn, Tiết Đồng ở dưới thân hắn nhanh chóng rơi vào trầm luân mà phát ra những tiếng rên rỉ vong tình.

Chờ hết thảy sóng nhiệt yên tĩnh đi, Long Trạch kéo chăn lên đồng thời cũng mang Tiết Đồng ôm xiết trong lòng, một bàn tay vuốt ve trên tấm lưng mịn màng của cô, hắn ghé vào bên tai cô mờ ám nói, “Tiết Đồng, chúng ta rốt cuộc mới vài ngày chưa có gần gũi? Sao anh lại cảm thấy giống như đã qua một hai tháng.”

Tiết Đồng với vẻ mặt quyến rũ, sắc hồng trên mặt còn chưa tan, “Chỉ mới vài ngày, không phải là trong đầu anh chỉ nhớ đến chuyện đó.”

Long Trạch cười nhẹ, “Anh đúng là mỗi ngày đều muốn em.”

Tiết Đồng vùi mặt vào giữa gối đầu, cô lén lút trốn khỏi nhà để đến đây, thế nhưng nếu chuyện này bị bố mẹ cô phát hiện, khẳng định là cô bị đánh chết.

Long Trạch thấy cô không nói lời nào thì đem cô cuốn lại gần, “Hôm nay em thế nào lại chưa nói muốn chơi đùa cùng cái đuôi của anh?”


“Tại anh còn chưa biến ra.”

“Anh liền biến ra cho em chơi đùa.”

Tiết Đồng vội vàng phụ giúp hắn, cũng không quên nhắc nhở hắn: “Em đói bụng, anh gọi mang thức ăn lên đi.”

Con ngươi nâu vàng có chút chuyển động, hắn cân nhắc một lúc lâu mới chịu lên tiếng “Khách sạn làm thức ăn thật bình thường, thức ăn ngon đều bán ở trên phố. Bây giờ em ở đây cùng anh hệt như kẻ trộm vậy chúng ta ăn một bữa đại tiệc đi, chi bằng gọi một món điểm tâm ngọt, em ăn lót dạ trước một chút sau đó đợi anh đưa em ra phố ăn thức ăn ngon.”

“Được, em cũng muốn làm tròn vai chủ nhà tốt.” Tiết Đồng nằm ở trên giường vô lực mà nói.

Long Trạch với đuôi lông mày mang đậm ý cười xuống giường gọi điện thoại, lại đến phòng tắm mà tắm rửa mang một thân mình không một mảnh vải bước ra từ từ tiến đến bên giường. Không lâu sau chuông cửa liền vang lên, đầu mày Long Trạch nhếch lên nhìn Tiết Đồng, “Bọc chăn kỹ vào, anh đi mở cửa.”

Long Trạch rất nhanh đã trở lại, xốc chăn trên người cô lên, Tiết Đồng còn tưởng hắn gọi vài món điểm tâm, nhìn sang bên cạnh rõ ràng có chút ngoài ý muốn, Long Trạch mang đến một chiếc bánh ngọt rất lớn, đường kính ước chừng bảy tám mươi centimet, lớp kem bơ bên ngoài thật dày có màu hồng phấn, xanh lá cây nhạt, mấy bông hoa màu xanh da trời trên chiếc bánh sắc sảo như một tác phẩm nghệ thuật, khiến người nhìn không nỡ ăn.

Tiết Đồng thốt lên: “Anh không phải nói là ăn trước một chút điểm tâm lót dạ thôi sao, làm thế nào lại gọi một cái bánh lớn như vậy chứ?”

“Không phải còn có anh cùng ăn sao?” Long Trạch kéo một chiếc bàn nhỏ để gần bên giường đặt chiếc bánh kem lên bàn, sau đó liền cởi áo khoác lên giường ngủ.

Tiết Đồng nhìn chiếc bánh ngọt thật tinh xảo, “Bánh thật đẹp, em không nghĩ sẽ ăn nó.”

Long Trạch ngồi ở trên giường, hắn không có chút tâm tình nào mà thưởng thức bánh kem, cầm lấy chiếc thìa nhỏ xúc một chút bánh kem bón cho Tiết Đồng.

Kem bơ vừa vào miệng liền tan ngay, ngọt mà không ngấy, Tiết Đồng ăn xong một miếng nhẹ nhàng khen: “Đây là bánh kem hiệu gì? Ăn rất ngon.”

“Hôm qua anh tùy tiện anh thử một chút bánh ngọt của khách sạn, cảm thấy hương vị rất ngon, em thích mùi vị kem bơ này không?” Long Trạch cầm thìa ngồi bên cạnh hỏi.

“Thích, sau này em sẽ mua bánh kem ở đây.” Vẻ mặt Tiết Đồng lộ nét thư thái, cô vốn thích ăn điểm tâm ngọt liền bảo với Long Trạch, “Bón cho em một thìa.”


Long Trạch vẫn cầm chiếc thìa nhỏ nhưng không có lấy chút động tĩnh nào, “Tiết Đồng, có nhớ hay không tối qua em đáp ứng anh điều kiện gì?”

“Gì cơ?” Tiết Đồng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Là anh nói em hôm nay bồi thường thật tốt cho anh.” Khóe miệng Long Trạch mang theo ý cười đầy quỷ kế.

“Em là đang đáp ứng.” Tiết Đồng nhìn hắn cười đến nham hiểm mà trong lòng bắt đầu lo lắng.

“Em rõ ràng là cam chịu.” Long Trạch tỏ vẻ hợp tình hợp lý nói.

Tiết Đồng huých hắn một cái, thấp giọng than thở, “Đã bồi thường rồi!”

“Như vậy làm sao có thể tính.” Long Trạch ngồi trên giường, trong mắt tràn đầy mây mờ lưu luyến dịu dàng, cầm lấy chiếc thìa bạc nhỏ xúc một miếng bơ kem thật to nhưng không đưa đến miệng Tiết Đồng mà tay run nhẹ, kem bơ màu trắng liền rơi xuống trên ngực hắn, Long Trạch nhìn Tiết Đồng cười đến mê hoặc, “Nếu em thích thì ăn hết đi.”

Tiết Đồng nhìn miếng kem bơ trắng trên vòm ngực rắn chắc, “Đây là anh muốn em bồi thường?”

“Phải” trên mặt Long Trạch lộ ra nụ cười uy hiếp, “Em đã đồng ý rồi, hôm nay nếu không bồi thường sẽ không được ra khỏi phòng. Đến lúc đó người nhà em lại đi tìm em, anh cũng không quan tâm.”

“Long Trạch, anh càng ngày càng nham hiểm.” Tiết Đồng nghiến răng nghiến lợi.

“Quá khen.” Long Trạch vươn tay khoác lên lưng của cô, dùng một chút lực đem cô ấn xuống ngực của mình, “Đừng lãng phí thời gian, trên người dính kem thật là khó chịu.”

“Đó là anh tự chuốc lấy.” Tiết Đồng vẫn cố kéo dài thời gian.

Khóe môi Long Trạch cười nhạt, cái đuôi dài ở trên giường quay quanh, trực tiếp vòng một vòng lên trên người Tiết Đồng, “Còn không nhanh một chút, còn muốn anh bức em!”

Cái đuôi vòng ở trên người Tiết Đồng dùng một chút lực mang cả người cô tiến sát đến thân thể hắn, cô ngẩng đầu nhìn Long Trạch, hắn ngồi tựa ở đầu giường vẻ mặt vô cùng kiên định ‘Nhất định phải làm’, Tiết Đồng bất đắc dĩ cúi đầu hôn lên ngực của hắn.


Kem bơ tan chảy trên môi và răng, Tiết Đồng vươn đầu lưỡi từng chút từng chút một liếm hương vị kem bơ ngọt ngào trên ngực hắn, cơ ngực rắn chắc dưới làn môi cô trở nên căng cứng đến tột độ, cô dùng dầu lưỡi biểu đạt chính mình đối với mỗi một tấc da thịt của hắn yêu say đắm như thế nào, khẽ hôn lại nhẹ liếm, thậm chí là trả đũa mà khẽ cắn khiến cho Long Trạch kêu rên, âm thanh mơ hồ dừng lại nơi cổ hoàn toàn không thể tràn ra ngoài, thanh âm ấy như một mồi lửa vừa châm lên liền tan chảy khát khao trong lòng, làm cho đôi đồng tử trong suốt của cô nhuốm đầy sắc thái say đắm.

Kem bơ dính trên ngực từ từ bị ăn hết, “Đã đủ chưa?”

Long Trạch khẽ cười thành tiếng, “Bấy nhiêu làm sao đủ? Bồi thường chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Tiết Đồng vừa khát vọng lại vừa thẹn thùng dùng tay vỗ nhẹ cái đuôi của hắn, “Thả ra, em nghĩ nên đi ra ngoài ăn cơm.”

Cái đuôi Long Trạch vẫn như vậy quấn chặt lấy cô, dùng chóp đuôi quết lấy một miếng kem bơ to rồi đặt xuống bụng của mình, lại dùng âm thanh đầy mê hoặc ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ: “Em lần trước là cần anh giúp cho nên mới dùng tới cách này nhưng là anh thật sự thích, Tiết Đồng, làm lại một lần nữa.”

Nhớ đến lần đó, khuôn mặt Tiết Đồng đỏ tựa như mặt trời chiếu rọi những tia ráng chiều thầm than nhẹ, “Không đâu.”

“Nhưng anh muốn.” Long Trạch cúi đầu thốt ra thanh âm vô cùng mờ ám, “Nếu không anh bón cho em một miếng trước.”

Hắn dùng chiếc thìa nhỏ xúc một miếng bánh ngọt đưa vào miệng mình, sau đó kéo người Tiết Đồng đến và hôn lên môi cô, đầu lưỡi cuốn kem bơ mềm mượt, ngọt ngào tiến vào miệng cô, từng chút, từng chút một đưa sang, lại từ trong miệng cô thong thả lấy trở về, rồi lại một lần nữa đưa ngược qua…

Kem bơ ở trong miệng của hai người đưa qua đưa lại, càng đưa càng ít nhưng ngọn lửa trong cơ thể của Tiết Đồng càng thiêu lại càng rực cháy.

Long Trạch vừa buông tha cho đôi môi lại đem vành tai của cô mà ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quấy phá còn ghé vào bên tai mê hoặc cô: “Hôn anh.”

Trong lòng Tiết Đồng đã nóng bỏng cộng thêm lời nói của hắn ở bên tai cô từng chút, từng chút hôn vòng đến gáy, dừng lại ở xương quai xanh vừa mút vừa cắn, cô ghé vào đặt xuống những nụ hôn vụn vặt giống như mồi lửa dầy đặc lên khuôn ngực hắn. Thân người cô chậm rãi dời xuống hôn lên bụng hắn, dầu lưỡi linh hoạt di chuyển, áp sát mặt xuống phần kem bơ, từng chút từng chút liếm đi, e sợ kem bơ ngọt ngấy này dính ở trên da lâu sẽ gây khó chịu.

Cô ở trên phần da ấy lặp đi lặp lại hết mút vào lại dùng lưỡi liếm, trên đầu, Long Trạch phát ra hơi thở dốc, cái đuôi dài bóng loáng ở trên người cô không ngừng cọ xát, hắn linh hoạt dùng chóp đuôi lại lấy thêm một ít kem bơ quết xung quanh vật đàn ông đang đứng thẳng, lấy tay nâng nhẹ đầu cô, dụ dỗ cùng mê hoặc cô: “Còn có… từ từ ăn…”

Tiết Đồng theo lớp vảy đuôi đi xuống, dùng đầu lưỡi vuốt ve thân thể hắn, ngọt ngào mà tinh tế hôn xung quanh vật nam tính to lớn, ngón tay cũng ở trên đuôi mà xoa nắn, mâm mê, nụ hôn của cô như mưa nhẹ vỗ về, còn thật sự chú tâm như món ngon đang nằm dưới lưỡi. Nhẹ nhàng, mềm mại mà liếm, mà hôn, trên lớp vảy toát ra hương vị nhàn nhạt, đó là hương vị cô yêu thích, lớp kem bơ trên thân eo dần dần biến mất, nơi đầu lưỡi đi qua thấm ướt một vệt.

Tiết Đồng dùng dầu lưỡi từ từ liếm hết kem bơ xung quanh vật nam tính, giống như nghệ thuật gia đang vẽ tranh rất tận tình tại vị trí ấy họa đều đều, sau đó cô dùng dầu lưỡi chậm rãi khẽ liếm mang kem bơ màu trắng ngọt ngào ăn vào trong miệng, còn vươn lại nước bọt ở trên ấy. Ánh mắt Tiết Đồng phủ một tầng sương mù, trên môi lại mang theo ý cười tựa hồ như đang nhấm nháp món ngon hiếm có trên nhân gian.

Chính vì cô chậm rãi, tỉ mỉ như vậy đối với Long Trạch quả thực lại là một hình thức tra tấn, trong miệng hắn hắt ra tiếng thở dài vui sướng, cái đuôi ở trên người cô bắt đầu trườn khiến nơi làn da tiếp xúc với làn da phát sinh ra một dòng nhiệt lưu, cái đuôi linh hoạt tách chân của cô ra, ở nơi ẩm ướt sâu kín của cô mà quyến luyến.

Dòng nhiệt từ nơi bụng dưới trỗi dậy thiêu đốt Tiết Đồng từ trong ra ngoài, cả làn da cô phiếm hồng lại càng trở nên dụ dỗ mê hoặc hơn. Cô hé môi ngậm lấy vật nam tính nóng rẫy của hắn, nhồi hết vào miệng mình, mùi vị kem bơ còn vươn lại lan tỏa trong miệng, khoang miệng ấm áp cùng vật nam tính ấy tiếp xúc vô cùng thân mật, cô chỉ cảm thấy thật là đầy đủ mỹ vị mà thôi.


Bất chợt cảm thấy có dị vật theo giữa hai chân trườn vào, chóp đuôi của Long Trạch tiến vào bên trong cơ thể cô, “Ưm…” Bởi vì miệng bị lấp đầy bởi vật nam tính nên Tiết Đồng chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên như vậy, vừa định ngẩng đầu, hắn không ngại ngần mà giữ chặt lấy gáy của cô, trên đầu cô là tiếng thở dốc ám muội cùng khó chịu, “Còn chưa ăn xong, tiếp tục…”

Thân thể bị quấn chặt lấy, Tiết Đồng không thể cử động, trong cơ thể cô dị vật vẫn tiếp tục từng chút trườn vào, lại thêm một chút mà xâm nhập vào sâu, chóp đuôi giống như ngón tay nhẹ nhàng ma xát làm mềm mại cả vách tường bên trong, tê dại từ nơi ấy khuếch tán dần khắp toàn thân, sóng nhiệt từng đợt từng đợt khấy động mãnh liệt.

Cô muốn kêu lên nhưng là khoang miệng không có lấy một chút khe hở, “Ưm… ưm…” thanh âm đó chỉ có thể dừng lại ở nơi cổ, nước bọt bên khóe miệng chảy ra theo vật đàn ông cứng rắn rơi xuống trên chiếc đuôi màu trắng.

Long Trạch giống như tra tấn cô, chóp đuôi không ngừng theo lối giữa xâm nhập vào, hắn với tay ra bên cạnh lấy thêm một miếng kem bơ tiếp tục đặt lên vật nam tính của mình, tay còn lại đồng thời ấn gáy cô xuống, “Đừng để ý việc khác, ăn kem bơ của em thật tốt đi.”

Tiết Đồng quỳ sát ở bên người Long Trạch, chiếc đuôi dài vòng quanh thân thể của cô đem hai chân cô tách ra, chóp đuôi bên trong cơ thể cô không ngừng ra ra vào vào, cô bất giác phát ra thanh âm rên rỉ, ngâm nga, thân thể khó nhịn mà vặn vẹo.

Long Trạch vẫn không buông tha cho cô, vươn tay ấn đầu cô áp xuống, buộc cô tiếp tục hôn liếm vật đàn ông của hắn, nơi đó còn có kem bơ trắng chưa ăn hết, Long Trạch như trách phạt cô, phát lên mông Tiết Đồng một cái, “Tiết Đồng, phải ăn hết…”

Trên mông lập tức truyền đến cảm giác đau rát, Tiết Đồng chỉ cảm thấy càng thêm mê hoặc, thống khổ cùng sung sướng hòa quyện lẫn nhau, rên rỉ cùng ngâm ra bật thành tiếng, cô nhìn kem bơ xung quanh vật đàn ông lại vươn đầu lưỡi tiếp tục liếm, sâu trong cơ thể truyền đến những trận sóng nhiệt làm cho cô không thể tập trung, nơi ấy càng ngày càng khó chịu; Long Trạch lại buộc cô ăn hết kem bơ trên người hắn, cô thống khổ gào lên, thân mình căng thẳng mà ăn nốt kem bơ kia.

Đợi cho kem bơ trên người được liếm sạch sẽ, Long Trạch lại dùng ngón tay quết một chút kem nhưng lần này không có đặt lên thân người mà để trên ngón tay của hắn cho cô ngậm lấy. Khoang miệng ấm áp của Tiết Đồng ngậm lấy ngón tay, cái đuôi của Long Trạch vẫn tại lối vào của cô mà khuấy động, càn quấy, Tiết Đồng không cưỡng lại được, càng không thể không nhả vật trong miệng ra.

Long Trạch cảm thấy bất mãn, lại dính một ít kem bơ lên đầu vật nam tính, bức cô hé miệng ngậm lấy, Tiết Đồng bị cái đuôi của hắn quấn lấy toàn thân không thể cử động vẫn duy trì trạng thái quỳ sát bên người hắn, trong miệng ngậm chặt vật đàn ông, nơi giữa hai chân nhận lấy sự tra tấn tùy ý của cái đuôi, muốn kêu lên cũng không kêu thành tiếng.

Cứ như vậy tra tấn làm cho toàn thân cô run sợ, nước bọt không ngừng chảy ra, mật hoa dưới thân tràn ra càng mang lại cảm giác hư không, cô khó chịu đến mức chảy nước mắt, cái chóp đuôi như thế nào lại thay thế vật đàn ông của hắn? Cô nghĩ cầu xin hắn tha cho cô, muốn để vật to lớn trong miệng lấp đầy thân thể phía dưới nhưng là cô không có lấy một cơ hội, chỉ có thể phát ra tiếng “Ưm… ưm…”.

Tiết Đồng chưa bao giờ thử nếm qua cách thức đùa bỡn quái lạ như vậy, toàn thân ửng hồng lên hệt như tôm luộc, tình triều mang đến khoái cảm dâng trào, thân thể không chút động đậy chỉ có thể ở cái đuôi của hắn mà co rút run run, khát vọng trong cơ thể thiêu đốt toàn bộ ý thức, cô muốn, muốn chấm dứt mọi khó chịu này lại nhưng cũng muốn tiếp tục, ngón tay cô vô thức bấu víu lấy đuôi của hắn.

Long Trạch xem ra cũng không khác gì cô, bản thân cũng không thể nhẫn nại được nữa, cắn răng nói: “Anh thả em ra, em ngay lập tức ngồi lên, nếu ma xát chậm chạp, em phải tiếp tục dùng miệng ngậm lấy nó…”

Long Trạch nói được làm được, đầu Tiết Đồng nhẹ một chút thì vật nam tính càng đi vào sâu trong miệng, Long Trạch sợ tổn thương cô, cái đuôi thong thả buông đầu cô ra, ra lệnh: “Ngồi lên đi!”

Tiết Đồng tràn ngập khát vọng, tách hai chân ghé vào bên người hắn, khoảng giữa hai chân cô đã ẩm ướt không ít, dùng tay đỡ lấy vật đàn ông của Long Trạch, đặt ngay lối vào cơ thể mình, không chút do dự để cho vật to lớn kia nhập vào cơ thể, mọi khó chịu đã được thay bằng cảm giác sung sướng tột độ, cả hai giao hòa cùng một chỗ.

“ Rất tốt…” Long Trạch thở dài thỏa mãn, cái đuôi quấn chặt lấy hai cơ thể từng vòng, từng vòng, thật muốn mang cô hòa nhập vào máu thịt của hắn. Cô là tột cùng suối nguồn hạnh phúc cùng vui vẻ của hắn, cho dù trăm sông nghìn núi, muôn vàn khó khăn, dù hắn có chết cũng phải bảo vệ lấy hạnh phúc này của hắn.

Tiếng trống ra trận đã ngừng vang, trong đầu Tiết Đồng cuối cùng cũng lóe lên một ý niệm: bánh ngọt kem bơ ăn như vậy quả thật không ngon…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.