Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 53: Mông lão hổ


Đọc truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 53: Mông lão hổ

Địch Nãi dưới sự chăm sóc ân cần của Phất Lôi rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn vuốt vuốt cái bụng no căng ợ một tiếng. Phất Lôi thấy Địch Nãi thực sự không ăn nổi nữa mới từng ngụm từng ngụm ăn.

Bên kia đống lửa, Tạc Lạp từ sơn dương xé xuống một miếng thịt đưa qua cho Thác Bỉ, Thác Bỉ không thèm để ý, tự mình xé một miếng thịt nướng ăn. Mã Cát ở bên kia thấy vậy thì cười ha hả, đường tình của Tạp Lạc có vẻ nhấp nhô, Thác Bỉ thoạt nhìn hoàn toàn không cảm kích tẹo nào a.

Tạp Lạc giống như đã tập mãi thành thói quen, chẳng chút xấu hổ cười cười, thu tay lại tự mình ăn. Ánh mắt hắn nhìn về phía Thác Bỉ hệt như đang nhìn một đứa bé đang giận dỗi.

Thác Bỉ hiện giờ nhìn Tạp Lạc phi thường không vừa mắt. Thác Bỉ cảm thấy, nếu để một thú nhân cường tráng như hắn ngoan ngoãn nằm dưới, lại còn hưởng thụ đãi ngộ của giống cái thì quả thực làm người ta hộc máu mà!

Rõ ràng Tạp Lạc mới giống giống cái a! Nếu Tạp Lạc làm giống cái thì khẳng định không có ai dị nghị, dù sao cũng xinh đẹp như vậy. Nhưng làm người ta buồn bực cùng cực là người này trừ bỏ dáng người tinh tế thì mọi mặt đều thực cường hãn, tính cách cường hãn, ngay cả sức lực cũng cường hãn.

Lại nói tiếp, sự dũng mãnh gan dạ của Tạp Lạc, Thác Bỉ đã được kiến thức. Lần cứu hắn, Thác Bỉ nhìn thấy Tạp Lạc chiến đấu với dực long. Lần khác là lúc vết thương Thác Bỉ lành lại, chịu không nổi quấy nhiễu liền cùng đối phương đánh một trận.

Khi đó Thác Bỉ nghĩ lần đó cứu mình, chẳng qua là vì Tạp Lạc vừa gia nhập, hơn nữa sức mạnh hai người mạnh hơn dực long nên mới cứu được mình. Nếu đơn đả độc đấu, Tạp Lạc không hẳn là đối thủ của mình. Dù sao Tạp Lạc cũng là tộc báo, bộ dạng lại không cường tráng bằng hắn.

Nhưng làm Thác Bỉ chấn động là lần đó hắn thế nhưng đánh thua. Lúc Tạp Lạc đè hắn dưới thân, há mồm cắn cổ, Thác Bỉ vẫn còn không thể tin nổi.

Nhưng quả thực, Tạp Lạc đã đánh bại hắn.

Tạp Lạc thân thủ nhanh nhẹn, sức bật cũng lớn. Quan trọng nhất, độ mềm dẻo cơ thể rất cao, thường xuyên từ những góc độ không thể tưởng tượng phóng ra.

Cho dù độ cường tráng không bằng, nhưng sau khi đánh một trận, Thác Bỉ chỉ có thể nhận thua.

Thác Bỉ cảm thấy Tạp Lạc thật sự phiền phức như lũ ruồi bọ. Đi tới đâu, Tạp Lạc cũng đi theo. Thác Bỉ nghĩ rất nhiều cách vứt bỏ đối phương nhưng cuối cùng vẫn bị tìm được. Đuổi thì không chịu đi, trốn thì trốn không thoát.

Đối với Tạp Lạc, Thác Bỉ thực sự không có cách nào. Hắn chỉ có thể tận lực không thèm nhìn tới đối phương. Dù sao, Tạp Lạc muốn một giống đực như hắn cam tâm tình nguyện bị đè thì không có cửa đâu!

Ăn xong bữa tối, Phất Lôi liền đi chặt cây dựng lều. Mã Cát lôi kéo Hách Đạt đi theo, học theo Phất Lôi. Chẳng qua, lều của bọn họ dùng cành cây nhỏ lợp lên. Tuy không kín đáo bằng lều Địch Nãi nhưng cũng có thể xem là một không gian riêng tư.


Những người khác quan sát, thấy hiệu quả cũng không tệ, vì thế liền làm theo.

Chỉ có Thác Bỉ thờ ơ. Hắn là dã thú, trước nay luôn tự do tự tại, cũng không có giống cái cần bảo hộ, còn cần làm mấy thứ kia làm chi! Còn không thoải mái bằng màn trời chiếu đất.

Hắn thấy những người khác đều bận rộn, liền hóa thành hình thú, bắt đầu tuần tra xung quanh.

Tạp Lạc vẫn như cũ một tấc cũng không rời bám sát theo sau, Thác Bỉ đi đâu hắn liền đi đó. Thác Bỉ hóa thành hình thú, hắn cũng hóa theo.

Thác Bỉ cảm thấy cái đuôi to đùng ở phía sau thực chán ghét, liền uy hiếp nhe răng gầm nhẹ.

Tạp Lạc chẳng chút để ý, còn vươn người tới liếm liếm răng nanh Thác Bỉ, thậm chí còn không biết xấu hổ đút đầu lưỡi vào trong, muốn lôi kéo đầu lưỡi Thác Bỉ.

Cảm xúc mềm mịn nóng bỏng làm Thác Bỉ không kịp phòng thủ rùng mình một phen.

Người này, ỷ là ân nhân cứu mạng liền một tấc lại muốn tiến một thước. Cho dù là dã thú cũng không thể vô sỉ như vậy a a a a!

Thác Bỉ vốn muốn một ngụm cắn đứt đầu lưỡi đối phương, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ tới người ta là ân nhân cứu mạng, liền liều mạng đè ép xúc động.

Hắn phẫn nộ hất đầu, vứt bỏ Tạp Lạc. Nếu không phải hình thú không thể phun nước miếng, hắn nhất định phải phi phi phi mấy ngụm.

Thác Bỉ phẫn nộ trừng mắt, Tạp Lạc thực vô tội nhìn lại, đôi mắt to tròn chớp chớp, tựa như đang nháy mắt.

Thác Bỉ không có cách nào với Tạp Lạc vô lại, chỉ đành xoay người, xoay mông về phía đối phương.

Không ngờ còn chưa tới một giây đồng hồ, Thác Bỉ liền cảm thấy có thứ gì đó chạm lên mông mình. Thân mình Thác Bỉ giật bắn lên, bật người phóng ra xa, xoay người lại gầm lớn một tiếng.


Tạp Lạc ù ù cạc cạc giơ vuốt đứng ở nơi đó, tựa hồ có chút khiếp sợ với phản ứng kịch liệt của Thác Bỉ.

Thác Bỉ toàn thân lông tơ dựng đứng, cảnh giác nhìn chằm chằm Tạp Lạc, rất có xu thế nếu Tạp Lạc dám tới gần sẽ liều mạng. Chẳng lẽ Tạp Lạc không biết, mông lão hổ không thể sờ loạn sao?

Rõ ràng, Tạp Lạc không biết. Tạp Lạc thấy Thác Bỉ xù lông lên hệt như một bé sư tử con, thực sự là chơi rất vui. Bất quá, rõ ràng, lúc này không thích hợp trêu chọc Thác Bỉ.

Tạp Lạc không thú vị buông vuốt xuống, bắt đầu tự liếm lông.

Địch Nãi ở bên kia đang định vào lều, thấy một màn này thì suýt chút nữa ôm bụng cười to. Bất quá, mông lão hổ thực sự không thể sờ à? Địch Nãi thực muốn thử nghiệm một chút, dù sao, bên cạnh có sẵn một con a.

Phất Lôi sớm đã biến về hình thú nằm trong lều chờ Địch Nãi.

Địch Nãi vừa mới ngồi xuống, cái đuôi to của Phất Lôi đã vươn tới. Mấy ngày nay Địch Nãi đều ôm cái đuôi y mà ngủ. Cho nên, Phất Lôi thực tự giác đưa tới cửa.

Bất quá, hiện giờ Địch Nãi cảm thấy hứng thú không phải cái đuôi mà là cái mông. Cậu nhìn chằm chằm nơi đó nửa ngày, không cảm thấy mông lão hổ có gì khác biệt.

Lúc Địch Nãi sờ lên mông Phất Lôi thì y suýt chút nữa muốn nhảy dựng lên, bất quá thấy đối phương là Địch Nãi thì cố nén không nhúc nhích. Chính là, Địch Nãi rõ ràng cảm giác được phần cơ bắp ở mông y đang run lên.

Địch Nãi quay đầu nhìn Phất Lôi, phát hiện y đang trợn tròn mắt, thực khó hiểu nhìn mình chằm chằm.

Địch Nãi cười cười, vỗ vỗ mông Phất Lôi, nằm xuống. Xem ra, mông lão hổ cũng không phải không sờ được. Huống chi nó cũng có gì tốt mà sờ chứ, còn không bằng sờ bụng, mềm mại êm ái. Hoặc sờ phần lông ở cổ cũng được, sờ một chút, Phất Lôi sẽ thoải mái kêu gừ gừ.

Địch Nãi đùa giỡn Phất Lôi một phen, cảm thấy mỹ mãn nằm lên bụng y ngủ.


Phất Lôi nhìn nhìn vết thương Địch Nãi, lại nhìn gương mặt trầm tĩnh say ngủ của cậu, trong lòng yêu thương vô cùng, muốn liếm một chút nhưng lại sợ làm cậu tỉnh giấc. Cứ như vậy một hồi, Phất Lôi cũng thiếp ngủ.

Lúc tất cả mọi người đều ngủ cả, Thác Bỉ tuần tra một vòng xong thì cũng định ngủ. Hắn tìm ra một thảm cỏ tương đối mềm mại dưới một gốc đại thụ, nằm xuống.

Đáng giận chính là vừa mới nằm xuống không bao lâu thì Tạp Lặc lại dính tới. Thác Bỉ cáu giận nghĩ, nơi có thể ngủ còn nhiều mà, người này làm chi cứ muốn chen chúc với mình?

Có đôi khi Thác Bỉ thực hoài nghi mắt Tạp Lạc có vấn đề, không thích phi thú nhân yếu ớt, cố tình lại chạy đi tìm thú nhân cường tráng. Chẳng lẽ vì bộ dáng Tạp Lạc quá tinh tế xinh đẹp nên muốn tìm thú nhân cường tráng để cân bằng?

Nhưng nếu là vậy thì sao không tìm người khác mà nhất định phải là mình? Mình chẳng có chút hứng thú nào đối với thú nhân. Thác Bỉ muốn tìm một giống cái xinh đẹp, sinh ra một ổ bảo bảo a!

Thác Bỉ biết hù dọa Tạp Lạc là vô dụng, vì thế đứng lên định tìm nơi khác ngủ. Nhưng Tạp Lạc cũng lập tức đuổi theo. Thác Bỉ quả thực là phẫn nộ: đám báo không phải đều ngủ trên cây sao? Con báo này rốt cuộc từ đâu chui ra a! Sao hoàn toàn không giống đám báo bình thường tẹo nào!

Vòng một vòng lớn, Thác Bỉ phát hiện Tạp Lạc vẫn không nhanh không chậm theo sát phía sau. Quên đi, lười trốn. Thác Bỉ cũng chán trò đuổi bắt. Ai, muốn theo thì cứ theo đi, dù sao cũng không thiếu cọng lông nào.

Chẳng lẽ người này có thể ăn mình à? Thác Bỉ nghĩ vậy, liền chọn một chỗ nằm phịch xuống.

Tạp Lạc thấy mình rốt cuộc cũng chiếm được thắng lợi, cái đuôi phe phẩy biểu thị bản thân thực hưng phấn. Hắn đi tới nằm xuống bên cạnh Thác Bỉ, cúi đầu ân cần giúp đối phương liếm lông.

Thác Bỉ ngây ra một lúc, cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng không cự tuyệt. Trước giờ chỉ có mỗi phụ thân cùng mẫu phụ liếm lông cho hắn, sau khi trưởng thành thì chỉ có mình mình. Lại nói tiếp, có thú nhân liếm lông cho mình thực thoải mái.

Thác Bỉ say mê nheo mắt lại, thả lỏng cảnh giác.

Tạp Lạc thầm cười trộm trong lòng. Hắn liếm liếm, đầu lưỡi càng lúc càng có xu thế đi xuống. Điểm nhỏ lồi trên bụng Thác Bỉ bị liếm đến, hắn lập tức giật bình, thanh tỉnh. Người này rốt cuộc đang liếm cái gì!

Thác Bỉ lập tức nhấc chân lên đạp đầu Tạp Lạc, xoay người sang chỗ khác, cuộn đuôi ngủ. Hắn oán giận nghĩ, biết trước là không thể lơ là người này mà.

Tạp Lạc nhìn bóng dáng Thác Bỉ, thực tổn thương, bất quá rất nhanh lại tiếp tục cố gắng, gối đầu lên lưng Thác Bỉ. Bất quá lần này Thác Bỉ học ngoan, nằm bất động như núi, Tạp Lạc không có cách nào, chỉ đành im lặng ngủ.

Sáng hôm sau, Địch Nãi bị một trận tê dại từ trước ngực làm bừng tỉnh. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cái đầu to của Phất Lôi đang lắc lư dao động trước mặt. Cậu cảm giác trước ngực có chút lạnh, quần áo bị kéo ra, đầu lưỡi thô ráp của Phất Lôi đang chuyển động trên lồng ngực trần trụi của cậu.


Quần Địch Nãi sớm đã nổi lên một cái lều nhỏ. Nam nhân đều thế, buổi sáng rất dễ xúc động. Phất Lôi đại khái muốn giúp cậu thư giãn một chút.

Cơ mà, Phất Lôi làm chi không biến về hình người? Địch Nãi cảm thấy như vậy có chút kỳ quái.

Bất quá, mấy ngày nay Địch Nãi cũng quen ở chung với hình thái thú của Phất Lôi, ngẫu nhiên có hành động thân thiết cũng cảm thấy bình thường. Huống chi, lúc này, dục vọng là hết thảy.

Đầu lưỡi thô ráp của Phất Lôi liếm lên người Địch Nãi, ngưa ngứa, làm cậu có chút muốn ngừng mà không được. Địch Nãi cũng mặc cho Phất Lôi càn quấy, thậm chí còn mở khóa quần, lôi ra vật cứng hưng phấn dưới thân ra vuốt ve.

Ánh mắt Phất Lôi trở nên u ám, nâng chi trước đẩy đẩy tay địch nãi, đầu lưỡi chuyển xuống quấn lấy vật cứng kia. Địch Nãi hô nhỏ một tiếng, sợ run cả người. Này quả thực không phải kích thích bình thường, Địch Nãi suýt chút nữa đã tiết ra. Nếu vậy thì mất mặt quá a.

Bất quá, kích thích thì kích thích, Địch Nãi nhìn cái cái miệng rộng của Phất Lôi, thật sự có chút sợ hãi hai chiếc răng nanh nhọn hoắc của đối phương không cẩn thận chạ trúng gốc rễ của mình.

Cũng may, nhìn ra được, Phất Lôi rất cẩn thận, đầu lưỡi không nhanh không chậm liếm mút vật cứng, ngẫu nhiên còn bớt chút thời giờ chiếu cố chiếu túi da bên dưới.

Địch Nãi nghĩ thầm, người này quả nhiên thực hăng hái, so với khoang miệng của người lại có chút tư vị bất đồng. Dưới sự an ủi mạnh mẽ của Phất Lôi, Địch Nãi thở dốc một hơi, rất nhanh đạt tới đỉnh điểm. Chất lỏng phun ra bị Phất Lôi liếm sạch sẽ, không để dư thừa một giọt nào.

Phát tiết xong, Địch Nãi nằm đó mặc Phất Lôi giúp mình vệ sinh. Cậu cảm thấy cả người kiệt sức, thực sự là rất thoải mái. Bất quá, nghĩ lại, Phất Lôi giúp mình như vậy, chẳng lẽ y có thể nhẫn được?

Nghĩ tới đây, Địch Nãi quay đầu lại nhìn Phất Lôi ở bên cạnh. Quả nhiên, thứ kia đã trướng lớn, so với hình thái người còn thô dài hơn rất nhiều.

Địch Nãi cả kinh, vội vàng hô: “Này, Phất Lôi, vấn đề của ngươi ta không giúp giải quyết đâu. Ta đang là người bị thương, không có khí lực hầu hạ ngươi.” Địch Nãi nói xong thì luống cuống tay chân kéo khóa quần, ngay cả áo cũng không kịp kéo khóa đã bỏ chạy ra khỏi lều.

Phất Lôi nhìn bộ dáng luống cuống của Địch Nãi, lắc lắc đầu, ánh mắt to nổi lên ý cười. Kỳ thực, y cũng không muốn Địch Nãi giúp mình. Cậu đang bị thương, y thực luyến tiếc để Địch Nãi cố sức.

Phất Lôi ở trong lều ngây người một hồi lâu mới ra ngoài.

….

Hoàn Chương 53.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.