Đọc truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
Bởi vì bị thương nên Địch Nãi được sắp xếp gần vách núi, dưới thân trải da thú thật dày. Tiểu Nhị ngoan ngoãn bò lên đùi Địch Nãi, liếm liếm cái tay không bị thương của cậu, ánh mắt to tròn long lanh hơi nước. Địch Nãi xoa xoa đầu nó, khen ngợi: “Thực ngoan.”
Mã Cát vừa kiếm củi nhóm lửa vừa trông Địch Nãi, không cho cậu lộn xộn.
Kỳ thực Địch Nãi cảm thấy mình không có gì trở ngại, dù sao trước kia cũng từng chịu thương tích nặng hơn. Chút vết thương da thịt thế này cậu không để trong lòng. Dù sao Mã Cát lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua giống cái nào chịu thương tích nghiêm trọng như vậy. Huống chi, trước lúc đi Phất Lôi đã cố ý căn dặn.
Lúc bọn họ dựng giá nướng thịt chuẩn bị ăn tối thì Phất Lôi trở lại, còn dẫn về hai người. Một trong số đó còn là người Địch Nãi nhận thức, chính là Thác Bỉ mà khi trước từng trêu cậu hai lần, thú nhân có thú vân trắng đen đan xen. Chính là, từ sau khi vòng cổ nanh sói Thác Bỉ đưa tới bị Mã Cát tịch thu thì không còn xuất hiện nữa.
Khi ấy Địch Nãi còn nghĩ Thác Bỉ quả nhiên giống như Mã Cát nói, gặp một người liền thích một người. Không ngờ hôm nay lại gặp lại ở đây.
Người kia cũng là thú nhân, chính là Địch Nãi không biết. Đương nhiên, không biết thú nhân này không riêng gì Địch Nãi, cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều không biết.
Bởi vì, kia rõ ràng là một con dực báo đen tuyền.
Dực báo sau khi đáp xuống đất thì nhanh chóng biến về hình người. Địch Nãi có chút kinh ngạc. Nói thật, từ sau khi tới nơi này thì đây chính là lần đầu tiên thấy một thú nhân xinh đẹp như vậy.
Ở trong này, phi thú nhân xinh đẹp thực bình thường. Thú nhân thì đa phần là cường tráng anh tuấn chứ không thể nói là xinh đẹp. Chính là, thú nhân này lại làm Địch Nãi cảm thấy hắn hoàn toàn xứng với chữ xinh đẹp.
Trên đầu là mái tóc ngắn đen mượt, tuấn mi tu mục, dáng người hơi gầy hơn các thú nhân khác nhưng lại rắn chắc dẻo dai, tràn ngập dã tính, lúc giơ tay nhấc chân thì lại mang theo chút tao nhã của quý tộc.
Nói tóm lại, nếu ở thế giới cũ của Địch Nãi thì này chính là một quý công tử nhà giàu có.
Thác Bỉ hóa thành hình người, liếc mắt liền thấy Địch Nãi bị thương thì vội vàng chạy tới hỏi han: “Địch Nãi, ngươi thế nào?” Xem ra, Phất Lôi đã kể cho bọn họ nghe chuyện Địch Nãi bị thương vì dực long công kích.
Địch Nãi phất tay: “Không có chuyện gì, chút thương nhẹ thôi.
Trong mắt Thác Bỉ vẫn tràn đầy lo lắng. Thân thể phi thú nhân trước giờ vẫn luôn không tráng kiện như thú nhân, bị chút thương nhỏ cũng có thể biến thành bệnh nặng. Hi vọng Địch Nãi đủ kiên cường, có thể vượt qua.
Bên kia Phất Lôi đang bận rộn giã thảo dược, liếc mắt thấy Thác Bỉ xum xoe Địch Nãi thì không khỏi nhíu mày.
Còn không chờ Phất Lôi đuổi người, thú nhân dực báo tóc đen đã đi tới, bàn tay chiếm hữu khoác lên người Thác Bỉ, hướng Địch Nãi mỉm cười: “Xin chào! Ta là thú nhân dực báo tộc, Tạp Lạc.”
Nụ cười chói sáng rực rỡ quả thực là mê cười. Địch Nãi có chút sửng sốt, thú nhân này không đơn giản. Bất quá, cậu vẫn lễ phép hướng Tạp Lạc gật đầu: “Xin chào. Ta là Địch Nãi.”
Tạp Lạc nói: “Ngươi cùng Thác Bỉ là bằng hữu à?”
Địch Nãi cười cười: “Xem là vậy đi. Chúng ta kì thực cũng không quá thân.”
Tạp Lạc nhướng mi: “Nga, hèn chi không nghe Thác Bỉ nhắc tới.”
Tạp Lạc còn định hỏi thêm vài vấn đề thì Thác Bỉ đã tức giận giãy ra khỏi tay hắn, đứng dậy. Thác Bỉ hướng Địch Nãi gật đầu: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta giúp bọn họ nướng thịt.”
Tạp Lạc không hề xấu hổ, cười một cái, cũng đứng dậy đi theo.
Địch Nãi nhìn tình cảnh ở chung của hai người nọ, cảm thấy có chút nghi hoặc. Hẳn là cậu không nhìn lầm, trong mắt thú nhân Tạp Lạc kia rõ ràng có ý chiếm dục Thác Bỉ. Chính là, Thác Bỉ là thú nhân, hơn nữa còn là một thú nhân cường tráng.
Chẳng lẽ, Tạp Lạc thích thú nhân? Kia ở thế giới này chẳng phải là đồng tính sao?
Được rồi, Địch Nãi cảm thấy mình quả thực không có tư cách nói điều này. Bởi vì cậu thích Phất Lôi, ở thế giới cũ tuyệt đối bị xem là đồng tính.
Bất quá, Thác Bỉ từ khi nào quen biết thú nhân dực báo tộc này? Hai bộ tộc cách nhau xa như vậy, bình thường rất khó chạm mặt.
Địch Nãi vuốt cằm, hiếm khi có dịp nổi lên tâm tư bát quái. Quả nhiên ngày tháng quá nhàn nhã, chút gió thổi cỏ lay cũng làm người ta chú ý.
Địch Nãi đang nghĩ ngợi xem có ai bát quái hay không thì Mã Cát đúng lúc đi tới. Hắn ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Vừa nãy các ngươi nói gì vậy? Thú nhân dực báo tộc kia trước giờ chưa từng thấy a!”
Địch Nãi nghe xong thì khóe miệng không khỏi run rẩy. Quả nhiên là bát quái ở đâu cũng có! Cậu lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ chào hỏi thôi. Dực báo kia tên là Tạp Lạc.”
Mã Cát vỗ vỗ chân Địch Nãi, nhỏ giọng hỏi: “Này, ngươi có cảm thấy con báo kia có vẻ rất thích Thác Bỉ không?”
Địch Nãi quay qua nhìn Mã Cát: “Ngươi cũng thấy vậy à?”
Mã Cát gật gật đầu: “Ân. Biểu hiện quá rõ ràng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.”
Địch Nãi thấy bộ dáng Mã Cát dường như rất quen thuộc với chuyện này, liền nghi hoặc hỏi: “Ngươi không thấy thú nhân với thú nhân là không bình thường sao?”
Mã Cát khoát tay: “Có gì không bình thường a. Số lượng phi thú nhân trong bộ lạc quá ít, có vài thú nhân không tìm được phi thú nhân làm bạn lữ nên liền ở cùng một chỗ với thú nhân khác. Này trong bộ lạc là chuyện rất bình thường.”
Địch Nãi giật mình. Bất quá, thú nhân cùng thú nhân ở cùng nhau không phải sẽ không có hậu đại sao?
Cậu liền thỉnh giáo Mã Cát, nào ngờ đối phương lại nói ra một chuyện làm cậu khiếp sợ tới cực điểm: “Nếu hai thú nhân kết thành bầu bạn, một trong hai người có thể tới đại vu xin nước thánh, sau khi uống vào sẽ được cải tạo thành giống cái, có thể sinh đứa nhỏ.”
Địch Nãi nghe xong thì trợn mắt há hốc: “Vậy cũng được??!”
Mã Cát gật gật đầu, bổ sung: “Chính là thú nhân cải tạo có chút tổn hại, từ nay về sau không thể biến thân, chỉ có thể giống như các giống cái khác, duy trì hình người cả đời.”
Địch Nãi vô ngữ. Xem ra người bi thúc uống nước thánh bị cải tạo thành giống cái không phải chỉ có mình cậu, cậu có phải nên cảm thấy vui sướng không?
Lúc cậu đang chìm trong khiếp sợ với chuyện thú nhân có thể biến thành giống cái thì Phất Lôi đi tới, đánh gãy phút trầm tư của cậu, ý bảo vết thương nên bôi thuốc. Mã Cát giúp Địch Nãi cởi bỏ băng gạc để tiện cho Phất Lôi bôi thuốc.
Phất Lôi bôi thảo dược đã giã nát lên vết thương trên tay Địch Nãi, sau đó một lần nữa băng lại. Lúc bôi thuốc, nhìn miệng vết thương mà vẻ mặt thương tiếc, giống như thống hận vì sao vết thương kia không phải ở trên người mình.
Địch Nãi nhìn, cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút cảm động.
Lúc này, thịt nướng bên kia cũng đã nướng tốt lắm. Hách Đạt gọi bọn họ qua dùng bữa tối. Phất Lôi kéo Địch Nãi tới bên đống lửa rồi ngồi xuống bên cạnh. Y nhận lấy cái chân sơn dương Hách Đạt đưa qua, xé xuống một miếng nhỏ, đưa tới bên miệng Địch Nãi.
Địch Nãi nâng tay trái, định nhận lấy tự mình ăn. Bất quá Phất Lôi lại dời tay đi, cố chấp muốn tự tay đút cậu ăn.
Địch Nãi giải thích: “Tay trái ta không sao, có thể tự ăn.”
Đây là lần đầu tiên Phất Lôi kiên định cự tuyệt yêu cầu của Địch Nãi như vậy: “Ta uy ngươi ăn.”
Địch Nãi không có cách nào, chỉ đành từng ngụm từng ngụm ăn thịt Phất Lôi đưa qua. Phất Lôi chiếu cố cậu thực cẩn thận, mỗi lần đều chọn phần thịt non mềm nhất đút cho cậu.
Mã Cát ở bên cạnh cười hắc hắc: “Này, hai người ngọt ngào như vậy rồi a, khi nào cử hành nghi thức đây?”
Nghe thấy vậy, Phất Lôi lập tức đảo mắt nhìn về phía Địch Nãi, ánh mắt to tràn đầy chờ mong. Tuy Phất Lôi chưa từng mở miệng nói chuyện cử hành nghi thức với Địch Nãi, nhưng trong lòng y đã nghĩ tới vô số lần. Y thực mong chờ Địch Nãi đáp ứng.
Bên kia đống lửa, Thác Bỉ nghe thấy những lời này thì cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Địch Nãi nghe Mã Cát hỏi vậy cũng có chút xấu hổ.
Cậu cùng Phất Lôi ở chung cũng chỉ mới đây, chưa từng nghĩ tới chuyện cử hành nghi thức bầu bạn. Dù sao, một khi trở thành bầu bạn thì chính là chuyện cả đời. Quan trọng nhất là trở thành bầu bạn thì phải sinh dục hậu đại, có nghĩa vụ kéo dài chủng tộc. Cậu vẫn chưa nghĩ tới chuyện sinh đứa nhỏ đâu! Tưởng tượng tới hình ảnh mình mang thai ưỡn cái bụng to đùng thì đã rùng mình.
Bất quá, cậu cũng không muốn nói quá đoạn tuyệt, vì thế che dấu ho khan một tiếng: “Này, còn sớm còn sớm. Ta cùng Phất Lôi nhận thức còn chưa tới một tháng nữa là!”
Phất Lôi nghe vậy thì vẻ mặt thực thất vọng. Bất quá chỉ thoáng chốc lại phấn chấn. Dù sao Địch Nãi cũng không nói là không cử hành, chỉ nói còn sớm mà thôi. Kia có phải Địch Nãi đồng ý cử hành nghi thức, chỉ là thời gian vẫn chưa định mà thôi?
Nghĩ thông suốt điểm này, Phất Lôi lại hưng trí bừng bừng tiếp tục đút thịt.
Bên kia Thác Bỉ nghe vậy thì ánh mắt cũng ảm đạm. Kỳ thật, hắn rất có hảo cảm với Địch Nãi. Khi ấy cũng thực sự muốn theo đuổi, không ngờ sau đó lại bị Tạp Lạc quấn lấy, không thể thoát thân. Nghĩ đến Tạp Lạc thì hắn liền tức giận, giơ cái cẳng sơn dương lên gặm răng rắc.
Mã Cát nghe Địch Nãi nói xong thì gật gù, cũng không nghi vấn nữa. Hắn chuyển mục tiêu, quay qua hỏi Thác Bỉ: “Thác Bỉ, kể nghe xem, ngươi làm sao quen biết Tạp Lạc a? Người bên dực báo tộc chúng ta cũng không thường gặp a!”
Thác Bỉ còn chưa trả lời, Tạp Lạc ở bên cạnh đã hưng trí bừng bừng giành nói trước: “Ngươi muốn biết thì hỏi ta thì hơn, Thác Bỉ không biết nói chuyện đâu. Lại nói tiếp, ta chính là ân nhân cứu mạng của Thác Bỉ a!”
“Nga? Phải không?” Mã Cát cảm thấy hứng thú, vô lức xáp qua, vểnh tai nghe Tạp Lạc kể chuyện xưa.
Thác Bỉ nghe vậy thì oán hận trừng mắt liếc đối phương một cái, sau đó đứng lên qua một bên ngồi, không thèm để ý tới người nhàm chán nào đó.
Tạp Lạc thì vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, rủ rỉ kể lại chuyện gặp gỡ của mình với Thác Bỉ.
Hóa ra, trước đó Thác Bỉ cũng đụng phải dực long. Khi ấy hắn đang một mình ra ngoài đi săn thì gặp phải quái thú thượng cổ trong truyền thuyết—– phi long thú. Tuy hắn cường hãn nhưng vẫn không địch lại nhiều phi long thú, huống chi khi ấy lại là ba con.
Ngay lúc Thác Bỉ bị thương, tình thế nguy cấp thì Tạp Lạc xuất hiện. Tạp Lạc tới làm tình thế nghịch chuyển. Cuối cùng, ba con phi long thú kia thấy không chiếm được tiện nghi liền bay đi.
Tính ra, Tạp Lạc quả thực chính là ân nhân cứu mạng của Thác Bỉ.
Mã Cát nghe xong thì cười tủm tỉm hỏi: “Tạp Lạc, ngươi cứu Thác Bỉ rồi định để người ta lấy thân báo đáp à?”
Thác Bỉ nghe thấy vậy thì thực tức giận: “Ai nói cứu người xong thì nhất định phải lấy thân báo đáp chứ?”
Địch Nãi cũng thực hắc tuyến. Phất Lôi không phải cũng là ân nhân cứu mạng cậu à, thế mình cũng xem là lấy thân báo đáp à?
Tạp Lạc vuốt cằm cười thực đắc ý: “Nếu Thác Bỉ chủ động báo đáp như vậy thì tốt quá rồi.”
Thác Bỉ liền hung hăng trừng mắt: “Ân cứu mạng của ngươi sau này ta sẽ báo đáp, ngươi đừng cứ lôi chuyện ra khoe miết.”
Thác Bỉ oán hận nghĩ, cái người Tạp Lạc này da mặt thực sự quá dày.
Kỳ thực, Tạp Lạc ở trong sơn động của hắn cũng chả sao, điều làm Thác Bỉ buồn bực là người này cứ có cơ hội liền thích động tay động chân với hắn. Thác Bỉ đương nhiên hiểu Tạp Lạc thích mình.
Nhưng làm Thác Bỉ hộc máu chính là cái người này cư nhiên muốn áp đảo mình.
Điều này làm Thác Bỉ thực khó xử. Hắn thực sự muốn gào to: ông đây có điểm nào giống giống cái hả, ngươi cư nhiên xem ông là giống cái mà đè!!!!!!!!!!!!!!
….
Hoàn Chương 52.