Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 45: Anh Rể


Bạn đang đọc Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt – Chương 45: Anh Rể


Editor: An Braginski
Cho dù khoảng cách khá xa, Vô Tình cũng có thể cảm giác được không khí dao động do hai cự thú kịch liệt tranh đấu.

Nhìn phía dưới người vây xem càng ngày càng nhiều, hắn nghi hoặc hỏi: “Không có ai đến ngăn cản hay hỗ trợ ư?” Dù sao ở đây cũng là địa bàn của hồ tộc a, mọi người không có lý nào lại nhìn một thú nhân ngoại tộc cùng thú nhân trong tộc “thân thiết” như thế đi?
“Không cần, cái kia là thú nhân của báo tộc, cùng tộc ta không phải đối địch, tranh đấu như vậy, bọn họ sẽ không có ai hạ sát thủ.” Địch Duy đứng ở ngoài vòng chiến đấu trên không trung, giải thích cho đệ đệ.

Nói đến báo tộc, Tiểu Phỉ không phải là do đại ca tìm được ở báo tộc ư? Lẽ nào đây là người đó của Tiểu Phỉ…!Nghĩ tới đây Địch Duy có lẽ đã hiểu vì sao đại ca lại ra tay rồi.
“À.” Bởi vì sẽ không có ai gặp chuyện không may, cho nên tất cả mọi người đều xem náo nhiệt ư, thế mình có nên đứng yên cũng xem hai người họ càng “náo nhiệt” hơn nữa hay không? Vô Tình do dự một hồi, chỉ bằng cái thân thể bé tẹo này, còn chưa đủ nhét hai hàm răng bọn họ, ngăn cản chi cho tốn sức a, cho nên mình vẫn nên xem tình huống một chút rồi lại tính.
Nhìn hai cự thú đánh nhau hừng hực khí thế, phía dưới còn có một đám khán giả không ngừng trầm trồ tán thưởng, Vô Tình sâu sắc cảm nhận được những người này cuộc sống cơm no áo ấm sinh ra buồn chán biết bao.

Đương nhiên, hai cự thú này tại phương diện kỹ xảo chiến đấu chính là rất đáng học hỏi, thế nhưng đối với một nhân loại như Vô Tình mà nói, thực sự không có nhiều chỗ có thể tham khảo lắm.
“Tam ca, vì sao ngươi là tam vĩ, mà đại ca lại là cửu vĩ ni?” Trong lúc đợi hai người đó ngừng tay thì chuyện phiếm một tí, Vô Tình bắt đầu quan tâm: vì sao hồ tộc tại hình thú sẽ có số đuôi khác nhau ni, đây là bẩm sinh ư? Nếu như Utherus cũng mọc thêm mấy cái đuôi thì sẽ trông thế nào?
“Ha hả, cái này, là bởi vì tam ca ta tu luyện còn chưa tới, bây giờ còn không có biện pháp khống chế chín cái đuôi…” Địch Duy vừa cười vừa nói, “Nhưng chờ đến lúc ta lớn bằng tuổi đại ca, ta nhất định có thể hóa thành cửu vĩ!” Hồ tộc đối với việc kiểm soát hình thú cần tinh thần lực tương đối cao, số đuôi càng nhiều có nghĩa tinh thần lực càng mạnh, giá trị vũ lực cũng sẽ theo đó tăng lên nhưng ít thôi, cho đến khi hóa ra chín đuôi mới có thể bắt đầu đẩy mạnh tu luyện vũ lực.

Đại ca hiện tại mới ở tuổi này đã có thể hóa ra cửu vĩ, rất nhiều tộc nhân đều theo không kịp.
Tu luyện —— lần đầu tiên nghe nói thú nhân cũng phải tu luyện, khiến Vô Tình thấy bọn họ càng giống yêu quái, nhưng nghĩ đến mình hiện tại tựa hồ cũng là một phần tử trong số “yêu quái” đó, hắn cũng bình tĩnh lại.
Nghĩ xem, ngay cả hắn còn có thể tu luyện võ công nội lực và vân vân, các thú nhân tôn sùng vũ lực làm sao lại không có phương pháp tu luyện.

Cơ mà vì sao giống cái ở đây không thấy có công pháp tu luyện gì đó? Có thể ở đây chỉ có phương pháp thích hợp cho thú nhân tu luyện, không có thích hợp cho nhân loại? Vô Tình có chút suy nghĩ nhìn cửu vĩ hồ ly đang chiến đấu, có thể khiến tam ca nói ra như vậy, xem ra tu luyện thành cửu vĩ thật không dễ dàng…
Trên bầu trời hai cự thú trải qua mấy hiệp giao thủ, lại bắt đầu một vòng “thâm tình đối diện” mới —— bọn họ đều đang chờ đợi thời cơ xuất thủ tiếp theo.

Hai thú nhân này đều là người nổi bật trong số những người trẻ tuổi trong tộc, vô luận là sức chiến đấu hay kinh nghiệm chiến đấu đều là sàn sàn như nhau.
Đương nhiên, bởi vì chủng tộc bất đồng, đặc điểm công kích của bọn họ cũng bất đồng: công kích của thú nhân hồ tộc thiên về mê hoặc, sẽ quấy rầy tinh thần của đối thủ; mà công kích của thú nhân báo tộc lấy tốc độ làm ưu thế, lấy phục kích trong đêm tối làm chủ đạo.

Nhưng mà, hiện tại rõ ràng là ban ngày, trên bầu trời trống trải, Utherus không có cách nào phát huy ưu thế của mình.

Nhưng cũng có lợi thế vì trước khi trưởng thành, báo tộc tu luyện lấy vũ lực làm trọng điểm, trong trận giao đấu trực diện này, y cũng không tính là bất lợi.
Chín cái đuôi cực lớn vẫy trong không trung, Địch Linh lạnh lùng nhìn đối thủ.

Đối phương là ai hắn có lẽ đã đoán được, nhưng đó cũng không thể trở thành lý do để hắn dừng tay, có thể càng bởi vì như vậy hắn hẳn là càng nên đánh tiếp.
Đột nhiên, chín cái đuôi của đại hồ ly đều lao về phía hắc báo, do tinh thần đã bị quấy rầy một ít, hắc báo né tránh không kịp, vừa lúc bị quật trúng.

Nhưng mà, cùng lúc đó, khe hở trong phòng ngự của Địch Linh cũng rất nhanh đã bị Utherus bắt được.

Rất nhanh vượt qua ngăn trở của mấy cái đuôi bông xù, con báo một ngụm cắn được vùng – kín – bị – lộ – ra của hồ ly ——
“Utherus ——” cảm thấy thật sự là không có gì hay ho đáng xem, Vô Tình hô to một tiếng, để cho thanh âm có thể truyền đến tai người nào đó còn đang đánh đến hưng phấn, hắn còn cố ý dùng tới nội lực.

Tranh đấu như vậy cho dù Utherus cuối cùng thắng hay thua, hắn đều sẽ không có chỗ tốt gì, cho nên loại chuyện cực kỳ không biết lấy lòng này cần ngừng lại ngay.
Không ngoài dự đoán, một tiếng này gọi ra, hai cự thú trên bầu trời lập tức đình chỉ động tác: con báo há cái miệng rộng còn chưa cắn xuống, hồ ly giơ mấy cái đuôi lớn chuẩn bị quất con báo.

Ngay cả các thú nhân phía dưới xem chiến cũng đều an tĩnh lại.
Kết quả là tất cả ánh mắt đều tập trung tới nơi phát ra thanh âm, dựa vào thị lực cực tốt, thú nhân tất nhiên đều phát hiện người ngồi trên lưng cáo bạc ba đuôi.

Sau đó, rất nhiều thú nhân trên mặt đất bắt đầu ảo não vì sao hiện tại mới phát hiện người nọ tồn tại, tuy rằng đối lập với thân thể thật lớn của hồ ly, người nọ nhỏ đến mức có thể quên đi; nhưng này tuyệt đối là một tồn tại một khi đã bị phát hiện liền không có cách nào bị quên đi: khuôn mặt tinh xảo, tóc đen nhu thuận, một thân hồng y, hắn đứng ở nơi đó, làm cho người ta muốn đem cả thế giới đều đưa đến trong tay hắn.
Người mỹ lệ như vậy có quan hệ gì đó với Địch Duy, “Utherus” mà hắn gọi là tên của báo tộc kia ư? Lẽ nào giống cái mỹ lệ như thế lại đến từ báo tộc ư? Không phải đều nói giống cái hồ tộc mới là đẹp nhất ư? Các thú nhân trên mặt đất mang theo vô vàn nghi hoặc, đều mở to con mắt chờ đợi…
Nhìn hai cự thú chỉ là ngừng đấu nhìn mình, hoàn toàn không có ý định buông bỏ thái độ phòng bị.


Vô Tình thở dài nói: “Tam ca, ngươi dẫn ta lại gần hai người bọn họ một chút.”
Biết trận này nhất định là không đánh được, Địch Duy chậm rãi bay về phía trung tâm chiến trường.

Lúc gần đến, Địch Duy mở miệng hướng cửu vĩ hồ ly kêu một tiếng: “Đại ca.”
Cửu vĩ hồ ly gật đầu một cái, liền chú ý đến người mà đệ đệ mang trên lưng.

Kỳ thực trận đánh này sớm muộn sẽ xảy ra, một khi chưa xem xét kỹ đối phương, hắn tuyệt đối sẽ không giao Tiểu Phỉ cho thú nhân nào khác! Đương nhiên, Địch Linh không thừa nhận cũng không được, về mặt vũ lực tên báo tộc này cũng không tệ lắm, đánh lâu như vậy mà cả hai bọn họ ai cũng không chiếm được ưu thế.
“Ai động thủ trước?” Đứng ở giữa hai cự thú, Vô Tình đối mặt với hai cái đầu há mồm là có thể nuốt chửng mình, khí thế hiên ngang hỏi.

Bọn họ đánh nhau hắn cũng không thể nói gì, nhưng nguyên nhân nếu là vì hắn, vậy thì không nên cứ để bọn họ không minh bạch mà đánh nhau như thế.
Nghe vậy, hắc báo liền cúi đầu, biểu tình cam chịu.

A Tình hình như có chút mất hứng a, Utherus yên lặng chột dạ, đầu tuy rằng cúi xuống, con mắt còn không rời khỏi bóng hình mà mình quan tâm.

Vì vậy, báo săn vừa rồi còn uy mãnh không gì sánh được thoáng cái biến thành con mèo nhỏ đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.
Ba ngày trước Utherus đang thu hoạch nốt phần hoa màu còn sót lại sau hội thi, tuy rằng bình thường y cũng vẫn là sáng sớm xuất môn, đến buổi trưa mới về nhà làm cơm trưa, nhưng hôm nay y vẫn cứ cảm thấy có chút là lạ.

Về đến nhà phát hiện không có ai, nghĩ đến A Tình có thể là đi chợ còn chưa về, Utherus ngay lập tức chạy tới chợ, nhưng mà trên chợ cũng không phát hiện bóng dáng A Tình, Utherus mơ hồ cảm thấy sự tình không ổn.
Kéo mấy người tộc nhân đi ngang qua hỏi, đều nói không có gặp qua A Tình.

Đột nhiên Mễ Tạp Kiệt chạy tới nói rằng thấy A Tình đi về phía rừng rậm săn bắn, hơn nữa phía sau còn đi theo một thú nhân không rõ mặt, hắn còn tưởng rằng thú nhân kia là mình, liền cũng không lưu ý.
Nghe vậy, Ô Sắt Tư liền biết đại sự không ổn rồi.


Gần đây trong bộ lạc thú nhân ngoại tộc tới không ít, tuy rằng đều là thú nhân đến từ những bộ lạc hữu hảo, nhưng cũng không thể đảm bảo không có người tâm sinh tạp niệm đối với giống cái mỹ lệ.

Nếu như A Tình thực sự bị người bắt đi…
Utherus ép buộc chính mình phải bình tĩnh, nếu là thú nhân, chí ít A Tình không có nguy hiểm đến sinh mệnh, cũng sẽ không bị đối xử tồi tệ; săn bắn rừng rậm —— A Tình đừng có gặp phải mãnh thú ăn thịt nào đó mới tốt.

Vội chạy tới rừng rậm săn bắn, Utherus cũng không quên kiểm tra đầu mối có khả năng lưu lại trên đường.
Trong không khí có mùi đặc biệt của A Tình còn chưa tán đi, Utherus xác định hắn đích thật là đã đi qua chỗ này.

Theo mùi thảo dược nhàn nhạt, Utherus đi tới một mảnh đất tương đối trống trải trong rừng, ở chỗ này vị thuốc càng nặng hơn.

Utherus nhìn kỹ xung quanh, chỉ thấy trên một cành cây thấp có một mảnh vải hồng sắc; hơn nữa chất vải này có đặc thù ở chỗ nó được tẩm một loại thuốc chuyên dùng cho việc truy tìm, thuốc này là khi A Tình nghe nói thú nhân có thể nhờ vào khứu giác linh mẫn để tìm kiếm người hoặc vật thì phối chế ra.
Nắm lấy mảnh vải đối với mình không thể quen thuộc hơn, Utherus đã có thể khẳng định, A Tình đã xảy ra chuyện! Bởi vì A Tình bình thường sẽ không dùng loại thuốc này, hơn nữa mùi của A Tình từ nơi này bắt đầu biến mất.

Nhưng càng không xong chính là, người mang đi A Tình không tiếp tục đi đường bộ, hắn trực tiếp biến thành hình thú từ không trung rời đi.

Điều này làm cho việc tìm kiếm của Utherus trở nên càng thêm khó khăn, dù sao mùi trong không khí tiêu tán rất nhanh.
Sau khi xác định phạm vi, Utherus bắt đầu tìm kiếm đến như phát điên.

Tuy rằng đây là biện pháp ngu ngốc, nhưng tại tình huống như vậy, không thể nghi ngờ là biện pháp hữu hiệu nhất, sẽ không sót bất kỳ nơi nào.

Cuối cùng, Utherus rốt cục tại sáng sớm ngày thứ tư tìm được tới hồ tộc.
Vừa tới bên ngoài bộ lạc hồ tộc, Utherus liền gặp một thú nhân hồ tộc đang ra ngoài.

Người này, tất nhiên là Utherus không quen, nhưng mùi trên người hắn, Utherus biết —— đó là mùi thuốc đông y đặc biệt trên người A Tình…
“A Tình, ta sai rồi…” Thấy A Tình nhìn mình không nói lời nào, Utherus mím mím môi.


Lúc y gặp phải người nọ thì, bởi vì nhất thời xúc động liền đánh tới.

Đối phương cũng không nói gì thêm, liền trực tiếp ứng chiến, sau đó liền thành như bây giờ…
Nhìn hắc báo cho dù không rõ ràng lắm “ta sai rồi” ở đâu, vẫn thành thật nhận sai, Vô Tình cảm thấy dường như mình đang bắt nạt người khác.

Kỳ thực hai người này đánh nhau là chuyện một chút cũng không lạ, một người là đầu gỗ, một người là băng sơn, cho dù cùng nói một loại ngôn ngữ, cũng đừng hy vọng bọn họ có thể sử dụng ngôn ngữ trao đổi! Về phần vì sao Utherus lại động thủ, sợ là bởi vì y bằng cách nào đó phát hiện ra đại ca là người mang mình đi, cho nên thôi, kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt (tức giận), không động thủ mới là lạ!
Nghĩ đến tình huống hai người gặp nhau, Vô Tình bật cười, cố ý xấu tính kéo râu hắc báo, dễ dàng nhảy lên trên người Utherus, nhìn thoáng qua những thú nhân trên mặt đất chờ xem kịch vui, Vô Tình nhíu mày, ở đây tựa hồ không phải chỗ nói chuyện, quay đầu nói: “Ca ca, chúng ta về trước đi.”
Hành động của đệ đệ chính là sự khẳng định không thể nghi ngờ về thú nhân báo tộc này, Địch Linh cũng không tiếp tục ham chiến, xoay người bay về hướng nhà mình.
Địch Duy thấy đại ca chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, cũng chuẩn bị theo đi về, thuận tiện liếc mắt nhìn các tộc nhân trên mặt đất không thấy rõ chuyện bên trên.

Ha hả, chuyện tiếp theo hắn chính là có thể xem tận mắt đấy, cho nên hắn sẽ không ở chỗ này phụng bồi nữa.
Một tiếng “Ca ca” của A Tình vừa ra khỏi miệng, trong lòng Utherus ngũ vị tạp trần, tuy rằng không biết rốt cuộc là hương vị như thế nào, nhưng y biết những ngày sau của mình, nhất định là không sống tốt được.

Trong bộ lạc cho tới bây giờ đều chỉ có huynh đệ của giống cái đi ra đánh người, còn chưa bao giờ nghe nói có ai chủ động đi động thủ với huynh đệ của giống cái nhà mình.

Nghĩ đến đối tượng vừa rồi mình động thủ chính là “cậu cả” trong nhà, nội tâm Utherus nước mắt chảy ròng —— y sai rồi, xúc động quả nhiên là ma quỷ a ~
“Utherus, mau đuổi kịp.” Thấy Utherus đứng ngơ ra, không hề động đậy, Vô Tình mở miệng nhắc nhở.

Người này bị cái gì đả kích ư, làm sao tâm tình dao động rõ ràng như thế, đứng ở trên đầu con báo, Vô Tình nghi hoặc, hắn hình như không làm cái chuyện xấu gì đả kích người phải không?
Nghe vậy, Utherus từ trong bi phẫn tỉnh lại: A Tình không phải đã nói hắn từ lúc ba tuổi đã đi lạc mất ư? Sao đột nhiên lại có ca ca? Nhưng cho dù A Tình thực sự có người nhà, nhưng đã rất lâu không cùng người nhà tiếp xúc.

Mình chăm sóc A Tình cũng được một thời gian rồi, A Tình hẳn là thiên hướng về phía mình.

Hơn nữa hiện tại A Tình không phải đang ở bên cạnh ư? Utherus âm thầm trấn an bản thân, theo đuôi hai hồ ly bay vào trong bộ lạc hồ tộc…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Utherus chúc ngươi may mắn, ha hả O(∩_∩)O~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.