Bạn đang đọc Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt – Chương 44: Hiểu Lầm
Editor: An Braginski
Sáng sớm hôm sau, Vô Tình cảm giác được bên cạnh không có ai, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này mới đột nhiên nhớ ra, hiện tại mình đang ở nhà ca ca, cái người mỗi ngày sáng sớm đều chờ hắn rời giường, hiện không có ở đây.
Không biết Utherus hiện tại đang làm gì, Vô Tình đột nhiên nghĩ.
Cố gắng ném Utherus ra khỏi đầu, Vô Tình mở mắt.
Thế nhưng, vừa mở mắt, hắn lại có cảm giác kỳ lạ——
Khi hắn vưa mở mắt ra thì chỉ thấy cả một suối tóc bạc xõa tung đổ xuống trước mặt cùng với một khuôn mặt lạnh băng đang nhìn mình chằm chằm, hắn bị dọa nhảy dựng lên! Hắn vốn là một sát thủ có lòng cảnh giác và năng lực nhận biết rất mạnh, rõ ràng không hề cảm giác được xung quanh có người, thế mà vừa mở mắt, đã thấy một bóng người có thể hù chết cả quỷ như vậy, không phải rất kỳ lạ sao?
Ai tới nói cho hắn, đại ca là từ lúc nào đã ngồi đây trông mình? Lẽ nào tất cả thú nhân đều có thói quen ngồi chờ người ta rời giường? Thế nhưng, đại ca, ngươi nói ngươi cứ bình thường mà ngồi không được sao? Lại còn cần phải nín thở ngưng thần, ẩn dấu khí tức, cùng với không khí hòa hợp nhất thể, làm trò như vậy là để chứng minh năng lực thu liễm khí tức của thú nhân các người rất tốt sao? Hù chết người không đền mạng!
Còn có, khuôn mặt này của ngươi kỳ thực trông cũng không tệ, vì sao cả ngày giữ bộ dạng lạnh như băng, toàn bộ thế giới đều nợ tiền ngươi sao? Còn nhớ lần đầu tiên gặp trong rừng, cũng là như thế này.
Ngươi nói ngươi là một người tìm được đệ đệ, sao biểu tình cứ như tìm được kẻ thù? Làm hại ta ngày đó một hồi lo lắng suông.
Không được, đại ca khí chất này của ngươi quá lạnh, bệnh mặt liệt cần phải chữa trị!
“Tiểu Phỉ, tỉnh rồi? Ca ca tiến đến không có làm ngươi tỉnh giấc chứ?” Nhìn đệ đệ nhà mình mở mắt nhìn mình không nói lời nào, Địch Linh cẩn thận hỏi.
Y vừa làm xong bữa sáng, liền lặng lẽ tiến đến xem Tiểu Phỉ tỉnh hay chưa, không biết Tiểu Phỉ thích đồ ăn có khẩu vị gì, việc chăm sóc giống cái đệ đệ này y vẫn là lần đầu tiên làm, trong lòng Địch Linh có chút thấp thỏm.
“…” Nghe được đại ca nhà mình nói, Vô Tình trầm mặc: cảm phiền đại ca ngươi là sợ làm ồn đến ta nên mới giả thần giả quỷ.
Điều này làm cho một sát thủ sợ nhất là người khác không “ồn” được như hắn dùng cái gì để đỡ đây…
Lần đầu phát hiện mình thế mà lại có thói giận dỗi lúc mới ngủ dậy, Vô Tình chờ đại não hơi thanh tỉnh một chút mới ngồi dậy.
Lúc này chỉ thấy đại ca nhà mình không biết từ chỗ nào lấy ra mấy bộ y phục màu sắc khác nhau, vải vóc và kiểu dáng nhìn qua đều cũng không tệ lắm.
“Tiểu Phỉ thích bộ nào?” Y phục này là hai ngày nay mới chuẩn bị, bởi vì không biết đệ đệ nhà mình thích màu gì, Địch Linh quyết đoán mỗi một loại màu đều phải mua hai bộ.
“Bộ này.” Vô Tình chỉ chỉ bộ màu đỏ trong đống quần áo, trong lòng cảm thán: những bộ y phục này màu sắc kỳ thực đều cũng không tệ lắm, đại ca hắn thực sự không cần phải mua nhiều như vậy.
“Đại ca, y phục ta tự mặc.” Nhìn ca ca nhà mình có tư thế muốn giúp thay y phục, Vô Tình bất đắc dĩ nói.
Tuy rằng chưa tiếp xúc bao lâu, nhưng vị đại ca này luôn cẩn thận chăm sóc, Vô Tình cũng đều cảm nhận được.
Ví dụ như căn phòng này, rõ ràng có thể thấy được là đặc biệt bố trí cho mình, trên giường trải ga gối đều là vải dệt vô cùng tốt.
Thú nhân đều là người biết săn sóc như thế sao? Rõ ràng cả đám đều vóc người cao lớn, sao tâm tư đều tinh tế như vậy?
Đưa y phục tới trên tay đệ đệ, Địch Linh liền đi ra ngoài bưng đồ dùng để rửa mặt vào.
Chờ Vô Tình thu thập ổn thỏa, đi tới phòng khách, lại cảm thấy mình gặp quỷ ——
Hơn hai mươi món ăn khác nhau trên bàn này, thật sự là bữa sáng sao? Mà bữa sáng này thật sự là đại ca sáng sớm một mình làm hết sao? Phải dậy sớm thế nào mới có thể làm được nhiều đồ như vậy a? Chằng lẽ đại ca hắn buổi tối không cần ngủ sao?
Vô Tình ngồi vào bên cạnh bàn, khóe miệng giật giật, làm ơn đừng nói cho hắn những thứ này đều là chuẩn bị cho hắn.
Nhưng lý trí đã nói cho hắn, lượng thức ăn trong mỗi món, tuyệt đối không phải chuẩn bị cho thú nhân, cho nên…
“Ca ca…” Vô Tình có chút thẹn thùng không biết để tay vào đâu, trên bàn nhiều thứ lắm, không biết hạ thủ từ đâu.
“À, quên hỏi Tiểu Phỉ ngươi thích ăn bữa sáng kiểu gì, ta liền đem tất cả các món có thể nghĩ đến đều làm một phần.” Địch Linh tựa hồ cũng phát hiện mình làm hơi nhiều, “Tiểu Phỉ thích cái gì ăn cái đó, ăn không hết cũng không phải lo.”
“Đại ca, ngươi không ăn?” Phát hiện trên bàn cơm không có một phần bữa sáng nào cỡ thú nhân, Vô Tình hiếu kỳ hỏi? Lẽ nào sức ăn của thú nhân hồ tộc ít hơn thú nhân báo tộc, mấy thứ này thực sự không phải chuẩn bị cho một mình mình? Nhưng tối hôm qua phụ thân, ca ca bọn họ cũng ăn rất nhiều?
“A, ta lúc nãy đã ăn rồi, Tiểu Phỉ ngươi ăn nhanh cho nóng.” Có thể được đệ đệ quan tâm, Địch Linh cảm thấy mãn nguyện, giống cái đệ đệ thật khả ái, không giống với hai tên ăn cây táo, rào cây sung kia.
“…” Nghe được Địch Linh trả lời, Vô Tình càng tin chắc đại ca hắn buổi tối không cần ngủ…
Cho nên bữa sáng cứ như thế một người ăn, một người nhìn.
Thấy đệ đệ nhà mình ưu nhã ăn xong buông đũa, Địch Linh sâu sắc cảm thán giống cái đệ đệ ngay cả ăn đều dễ nhìn như vậy, trước đây hai tiểu tử kia chỉ cần không ở trên bàn cơm trực tiếp lấy tay bốc đã là không tệ rồi!
Địch Linh thu dọn xong, nhìn thời gian, nói vài câu rồi chuẩn bị xuất phát đi báo tộc, đương nhiên y cũng không quên đi gọi lão tam đến hỗ trợ trông nom Tiểu Phỉ.
Kỳ thực, cho dù y không đi gọi, tiểu tử đó cũng tuyệt đối sẽ tự tới.
Ăn xong bữa sáng, tiễn Địch Linh xong, Vô Tình bắt đầu nhàn nhã đi tham quan ngôi nhà của đại ca mình.
Ngôi nhà ngăn nắp sạch sẽ, rất nhiều đồ vật đều có thể thấy được là mới thêm vào.
Nghĩ đến chuyện sáng sớm, Vô Tình lại thấy buồn cười, dựa theo cái kiểu không biết thì làm thử hết tất cả này của đại ca, sau này đại ca và bầu bạn tân hôn của y có khi nào vì đại ca “không biết ngươi thích loại nào”, nên tất cả các tư thế đều thượng một lần…
Đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng đập cửa ngoài viện, Vô Tình nhíu mày, tình cảnh hiện tại sao lại giống lúc hắn vừa tới nhà Utherus như vậy? Mà tin tức ở đây truyền đi cũng quá nhanh, thế nhưng hắn đêm qua mới đến ở nhà đại ca, trên đường đi căn bản là không ai nhìn thấy.
Được rồi, hắn thừa nhận chính mình suy nghĩ nhiều, có thể người gõ cửa là tới tìm đại ca nhà mình.
Vô Tình mở cửa viện, chỉ thấy một nam tử xa lạ xuất hiện, vóc dáng so với chính mình chỉ cao hơn một chút, rất rõ ràng hắn không phải thú nhân.
Quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều, Vô Tình thở phào nhẹ nhõm, có một số việc thật đúng là không dễ ứng phó.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi!” Không đợi Vô Tình mở miệng, đối phương đã bỏ lại một câu như thế rồi trối chết chạy đi.
“…” Nhìn phương hướng nam tử rời đi, Vô Tình nghi hoặc sờ mặt mình, mình trông rất dọa người?
“Tiểu Phỉ ——” Vô Tình đang chuẩn bị đóng cửa vào nhà, thì nghe có người gọi mình từ rất xa, nhìn theo tiếng, chỉ thấy Địch Duy đang phi vèo vèo tới.
Nhìn tư thế của Địch Duy, Vô Tình e sợ cho người nào đó phanh không kịp, sẽ đụng vào mình, vô thức đứng né sang bên cạnh.
Nhưng ai ngờ Địch Duy khi sắp vào tới cửa thì dừng một chút, hướng sang bên phải, vừa lúc bế hắn lên.
“Tiểu Phỉ, ca ca rất nhớ ngươi.” Địch Phỉ hài lòng ôm đệ đệ vào trong ngực, đại ca đáng ghê tởm tối hôm qua dĩ nhiên cứ như vậy trực tiếp đoạt người đi mất.
Còn có, thân thể Tiểu Phỉ thực sự rất nhẹ, rất mềm, ngày hôm qua mình chỉ dùng để trạng thái tự vệ nhào tới trên người Tiểu Phỉ, không có tỉ mỉ cảm giác.
Trách không được đại ca không để cho người khác ôm Tiểu Phỉ, chỗ tốt toàn bộ để y chiếm một mình!
“Ta hoàn toàn không nhớ ngươi.” Vô Tình đầu đầy hắc tuyến nhìn người nào đó so với mình cao hơn cả thước còn cọ cọ mình, âm thầm cảm thán: tam ca với đại ca vừa vặn xếp thành một cặp đối lập hoàn toàn, về phần nhị ca nhìn qua rất ôn hòa kia, thôi, không nên đi quấy rối thế giới hai người của hắn và Lạc Hi nữa…
“Ứ ừ, Tiểu Phỉ sao có thể vô tình như thế ni? Ca ca thật thương tâm…” tâm linh “yếu đuối” của Địch Duy lại bị đả kích rồi.
“Được rồi, buông ta ra.” Đối với hành vi vờ thương cảm của người nào đó, Vô Tình làm như không thấy.
Nghe được đệ đệ nhà mình nói, Địch Duy có chút không nỡ nhưng cũng buông ra.
Vừa rồi đại ca nói cần phải đi ra ngoài, gọi hắn tới chăm sóc Tiểu Phỉ một chút, cho nên hắn ngay lập tức chạy tới.
Vốn đang do dự làm sao để len lén tới gặp, không ngờ sáng sớm hôm nay đại ca lại chủ động tìm mình, thực sự là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống!
“Ngươi biết người vừa mới chạy về phía kia không?” Vô Tình chỉ vào hướng đi của người vừa gõ cửa, hỏi.
Vốn định chờ đại ca trở về hỏi lại, mà hiện tại ở đây có sẵn một người, vậy giờ hỏi luôn đi.
Địch Duy nhíu mày suy nghĩ một chút, đáp: “Người nọ ta không để ý, nhưng lúc này mà đến tìm đại ca hẳn là chỉ có Tử Ly thôi.” Tử Ly là một giống cái trưởng thành tương đối nhát gan, khi còn bé thường thường cứ luôn lặng lẽ đi theo phía sau đại ca, nhìn đại ca; sau khi trưởng thành thỉnh thoảng cũng sẽ tới gõ cửa nhà đại ca, sau đó nhận thấy có người đi ra thì liền rất nhanh chạy đi.
Có một số việc đại ca không biết, nhưng hắn làm đệ đệ đều nhìn thấy tất cả, nếu nói Tử Ly không có ý với đại ca, đánh chết hắn cũng không tin.
” Tử Ly đó thích đại ca ư?” Vô Tình nhíu mày hỏi, có lẽ biết được một ít phong tục tập quán, một giống cái chủ động tìm một thú nhân trên cơ bản chính là đã cực kỳ thích đối phương.
Chính mình vừa rồi còn đang ý dâm (suy nghĩ chuyện bậy bạ) y và bầu bạn của y, vốn tưởng rằng bát tự còn chưa lật, không ngờ liền xuất hiện một nhân vật Tử Ly, xem ra cha còn chưa hiểu hết tình huống bên này của đại ca.
“Há? Cái này, Tiểu Phỉ ngươi làm sao mà biết được?” Đối với chuyện đệ đệ nhà mình đột nhiên nhắc tới, Địch Duy rất kinh ngạc.
Mình cũng phải quan sát hồi lâu mới cho ra kết luận, hơn nữa người biết việc này trong bộ lạc sợ rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tiểu Phỉ ngày hôm nay mới thấy người ta một lần đã nhìn ra, thật không hổ là đệ đệ của hắn.
Không có trả lời câu hỏi của Địch Duy, Vô Tình có chút suy nghĩ nhìn về nơi xa xăm, xem ra đã có người hiểu lầm rồi…
“Chúng ta đi ra ngoài một chút.” Nghĩ rằng ngồi ở nhà cũng không có việc gì làm, Vô Tình đề nghị.
Hắn đột nhiên bắt đầu nhớ những hoa hoa cỏ cỏ trồng trong vườn nhà Utherus, bình thường hắn không có việc gì sẽ đi trêu ghẹo mấy thứ đó một chút, cũng không biết hiện tại có người chăm sóc chúng nó hay không.
“Được.” Đối với ý nguyện của đệ đệ nhà mình, Địch Duy tất nhiên là không có ý kiến, “Tiểu Phỉ muốn đi nơi nào?”
“Ra chợ đi.” Vô Tình suy nghĩ một chút rồi nói, nhớ ngày đầu tiên đến bộ lạc của Utherus thì cũng là đi chợ, nghĩ đến có thể sẽ ở lại chỗ này một thời gian, Vô Tình tìm cách tự mua cho mình mấy thứ.
Mới vừa đi trên đường không bao lâu, chợt nghe thấy một trận ồn ào náo loạn.
Địch Duy kéo qua một thú nhân đang vội vã đi qua hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Hình như là Địch Linh tại phạm vi ngoài bộ lạc đánh nhau với một thú nhân dị tộc, đừng lôi kéo ta, ta còn muốn chạy qua xem náo nhiệt!” Thú nhân bị kéo rõ ràng có chút không nhịn được, thú nhân đối với võ đấu luôn luôn đều rất cảm thấy rất hứng thú, vây xem tranh đấu và vân vân là thuốc kích thích trong cuộc sống buồn chán của bọn hắn.
Huống chi lần này nhân vật chính của cuộc tranh đấu là người nổi bật nhất trong số những hồ tộc trẻ tuổi—— Địch Linh, nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn!.
Truyện mới cập nhật
“Đại ca?” Nghe vậy Vô Tình nhíu nhíu mày, đại ca không phải đi báo tộc rồi ư? Sao lại đang đánh nhau ở đây, lẽ nào…
Thú nhân vừa được Địch Duy buông ra, đang chuẩn bị đi, lại đột nhiên nghe được một thanh âm rất dễ nghe, tuy rằng chỉ có hai âm tiết ngắn ngủi, cũng đủ để cho lòng hắn trật bước.
Khải Địch vô thức nhìn về hướng âm thanh phát ra —— thực sự là mù mắt chó của, hắn vừa rồi sao lại không chú ý tới phía sau Địch Duy có một giống cái mỹ lệ như thế?
“Tam ca, chúng ta cũng đi xem đi.” Ý thức được có lẽ đã có hiểu lầm nào đó, Vô Tình nói với Địch Duy.
“Được.” Địch Duy vừa dứt lời, liền nhảy lên hóa thành một con tam vĩ hồ ly lớn màu bạc.
Trong đó một cái đuôi thật to cuốn đệ đệ lên, vững vàng đặt hắn trên lưng mình.
“Tiểu Phỉ cần phải ngồi vững đó.” Nói xong đại hồ ly ngay lập tức chạy trên không trung, ba cái đuôi lớn theo nhịp chạy của hắn vung vẩy trong không khí.
Không phải lần đầu tiên được đối xử như vậy, Vô Tình rất bình tĩnh.
Sao không thấy các thú nhân khác cũng biến thân? Quả nhiên là ca ca nhà mình có chút làm quá sao? Vô Tình không nói gì nhìn mây trắng xa vời…
Đương nhiên còn có một người cũng đang yên lặng nhìn mây trắng xa vời, có điều hắn đang đứng trên mặt đất.
Ngươi nói chỉ đi tới rìa của bộ lạc thôi, ngươi có cần phải bay không? Giống cái mỹ lệ, mình còn chưa kịp nói một câu nào.
Chờ một chút, giống cái kia vừa hình như gọi Địch Duy là ca ca đi, Địch Duy lúc nào có một giống cái đệ đệ? Chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, Khải Địch lắc lắc đầu: mặc kệ hắn là ai, hắn hình như cũng là muốn đi xem tranh đấu.
Nghĩ thế, Khải Địch dùng tốc độ nhanh hơn chạy ra ngoài bộ lạc.
Thưởng thức giống cái mỹ lệ gì gì đó là chuyện so với xem tranh đấu càng làm cho người ta hưng phấn hơn…
Rất nhanh Vô Tình đã có thế thấy hai cự thú tranh đấu trên bầu trời: một con cửu vĩ hồ ly bạch sắc và một con báo nanh kiếm hắc sắc.
Tuy rằng là khuôn mặt con báo, nhưng Vô Tình cũng nhận ra được con báo đen này chính là Utherus; mà con hồ ly trắng này hẳn là đại ca rồi.
Quả nhiên, Vô Tình nhu nhu thái dương đang phát đau, hai người này sao lại đánh nhau?.