Bạn đang đọc Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em !: Chương XV: Bệnh
Cảm giác lưng bị đập vào một vật gì đó khiến Yori đau đớn tột cùng. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, chẳng qua là vì cô không muốn nhìn dáng người ấy nữa, không muốn nhìn thấy nụ cười quỷ quyệt của người đó, nó đối với cô quá là tàn nhẫn.
*-*-*
– Yori, tỉnh lại đi, cô sao vậy??! – Tiếng Kiyoshi thì thầm khiến cô choàng người tỉnh dậy.
– Là mơ sao? – Yori vẫn còn bàng hoàng trước giấc mơ vừa nãy.
– Cô không sao chứ??!
– Không. Đây là đâu??!
– Là phòng tôi!
– Phòng anh?? – Yori ngạc nhiên.
—Tua lại lúc nãy—
Yori ngồi trên xích đu, khẽ đung đưa nhè nhẹ, vài cơn gió thoảng qua khiến cô dần chìm vào giấc mơ. Lúc đó, Kiyoshi cũng vừa về, thấy cô ngồi đó, anh nhanh chóng đi tới, bế cô về phòng. Nhưng có một vấn đề, cửa phòng cô lại bị khóa, không còn cách nào khác, anh đành bế cô sang phòng mình.
—Về hiện tại—
– Mà này, cô lại mơ nữa hả?? – Kiyoshi lo lắng hỏi.
Yori cúi đầu xuống không trả lời. Chỉ cần nghĩ đến giấc mơ ấy thôi cũng đủ làm cô không khỏi rùng mình.
– Tôi mệt, anh ra ngoài giùm!! – Yori vờ nằm xuống, kéo chăn che hết người.
– Vậy cô nghỉ ngơi đi!
Nói xong, Kiyoshi nhẹ bước ra ngoài. Yori nhìn theo bóng lưng anh mà tim cô bỗng đập nhanh lên, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô dần thiếp đi trong chốc lát.
*-*-*
Sáng hôm sau.
Yori vươn vai ngồi dậy sau giấc ngủ dài. Đêm qua cô đã không mơ thấy ác mộng nữa, nhưng thay vào đó, cô lại mơ đến Kiyoshi, lạ thật.
Như thường lệ, Yori đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi trở ra với bộ đồng phục trường. Trường Yori học mang tên Victory, đồng phục trường rất đẹp, phù hợp với lứa tuổi học sinh. Nữ thì mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là áo vest như trong công sở, mang màu xanh, đính kèm theo là chiếc caravat đỏ, chiếc váy cũng xanh nốt, ngắn trên đầu gối, giày tự chọn. Còn nam thì cũng giống nữ, áo sơ mi trắng, đeo caravat, bên ngoài là áo vest xanh, quần tây màu xanh luôn, giày tự chọn.
Đứng ngắm mình trước gương hồi lâu, Yori nhẹ đeo balo vào rồi đi xuống nhà. Vừa xuống đến phòng khách, bước chân cô vội khựng lại khi thấy Kiyoshi đang nằm ngủ trên sofa, người co rúm lại vì cơn lạnh.
– Saito, dậy đi, cảm bây giờ!! – Yori tiến lại gần, khẽ lay Kiyoshi nhưng chợt nhận ra, người anh nóng hổi, phải nói là rất nóng.
– …
– Này, dậy đi!!! – Yori la lên.
– Ah… Đau đầu quá!! – Kiyoshi khó nhọc ngồi dậy, tay xoa thái dương.
– Có sao không, người anh nóng quá! – Yori lo lắng hỏi.
– Không sao… chỉ hơi… mệt… – Gương mặt Kiyoshi mấy chốc ướt đẫm mồ hôi.
– Trúng gió rồi, lên phòng đi, tôi sẽ bảo Haruko xin phép!!
– Cảm ơn!
Sau đó, Yori khó khăn đỡ Kiyoshi lên phòng anh. Đến nơi, cô để anh nằm ngay ngắn lên giường rồi đi vào phòng tắm, song cô bê ra một chiếc thau nước nóng cùng một chiếc khăn.
– Lạnh lùng, tàn nhẫn như cô mà cũng biết chăm sóc người khác sao??! – Kiyoshi lên tiếng trêu đùa.
– Do tình huống bắt buộc!!! – Yori trả lời, mắt vẫn không dời chiếc khăn đang nằm trong tay.
– Ai bắt cô??
– Mẹ!! Lỡ mẹ bất chợt đến thấy anh như vậy mà tôi ngồi không thì mệt lắm!!! – Vừa nói, Yori vừa nhẹ nhàng đặt chiếc khăn nóng lên trán Kiyoshi – Giờ thì… nghỉ đi!! – Buông ra một câu lạnh lùng không tí cảm xúc, cô đứng dậy dọn dẹp rồi đi ra khỏi phòng.
“Ái da, băng sắp tan rồi!!”
Kiyoshi nhìn Yori đi ra khỏi cửa mà môi bất giác nhoẻn miệng cười.
*-*-*
Tại trường.
Haruko lúc này đang trên đường đi lên lớp thì điện thoại nhỏ đổ chuông. Nhấc máy nghe…
– Gì thế, Yori??
– Cậu xin phép cho tớ với Saito nghỉ hôm nay giúp, vậy thôi!!
– Ơ… yah… Yori…
Tút… Tút…
Haruko đơ mặt ra, nhỏ chưa kịp nói gì thì Yori đã tắt máy. Lạnh lùng thật.
– Haruko, làm gì mà đứng thất thần vậy??? – Takagi từ xa đi tới. Mới sáng sớm chưa gì đã tặng Haruko một nụ cười thật tươi làm nhỏ đỏ hết mặt.
– À chẳng qua là Yori nhờ tớ xin phép cho cậu ấy với Saito nghỉ hôm nay!!
– Nghỉ sao?? Hai người đó làm gì mà nghỉ?? – Takagi cau mày lại.
– Tớ không biết!!… Ah, hay ra về hai đứa mình xem sao đi!!!
– Được đó!! Thôi, tớ đi trước, tạm biệt! – Takagi giơ tay chào rồi sải chân bước đi, Haruko cũng cất bước đi lên phòng giáo viên.
*-*-*
Ở một nơi nào đó ngập chìm trong bóng tối, một người con trai đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ được thiết kế hết sức huyền bí, sang trọng, xung quanh là một đám người, trông tên nào cũng như tên nấy, to con, bắp tay cuồn cuộn.
– Sao rồi?? – Một giọng nói trầm phát lên trong cái không gian sặc mùi hiểm nguy này.
– Dạ thưa, chúng có vẻ mạnh hơn rồi ạ! – Một tên đứng đó cúi khom người xuống, ra vẻ cung kính.
– Được rồi, các người làm tốt lắm!! Đi nghỉ đi, còn lại để ta lo!! – Dạ!
Chẳng mấy chốc, cả bọn người đô con ấy rời đi. Tên con trai vẫn ngồi đó, mắt ánh lên tia nhìn lạnh đến thấu xương, hắn nhìn đăm chiêu vào bức ảnh đang cầm trong tay. Trong bức ảnh đó có ba người, có vẻ như là một gia đình, hai vợ chồng và một cô con gái. Khóe môi hắn ta chợt nhếch lên cao, mắt nhíu lại, tay đút vào túi và lấy ra một cái bật lửa.
– Haha… tạm biệt nhé!!! – Hắn cười thích thú khi bật lửa lên và đốt bức ảnh đó, chẳng bao lâu, bức ảnh đã cháy xém đi hình ảnh của hai vợ chồng trẻ, chỉ để lại cô con gái. – See you soon, my lady!!
Hoàn chương XV.