Bạn đang đọc Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em !: Chương XIV: Đau
“Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ??”
Đầu Yori giờ đầy ắp những câu hỏi mà không có câu trả lời. Ngồi dựa vào thân cây, cô ôm lấy hai gối mà gục đầu xuống.
Một giọt…
Hai giọt…
Ba giọt…
Từng giọt nước trong vắt, long lanh khẽ rơi ra từ đôi mắt tím u buồn. Yori đang khóc. Phải, cô đang khóc. Cô cứ tưởng như, những thứ như nước mắt đã không bao giờ còn đọng lại trong thân tâm cô nữa rồi chứ.
“Sao mình lại khóc?? Mình không được phép để thứ này rơi ra, không…”
– Cô… đang khóc sao??!
Một giọng nói trầm khẽ vang lên bên tai Yori, khẽ ngước lên, gương mặt lạnh lùng thoáng chút lo lắng của Kiyoshi hiện lên trước mắt cô.
– Không có. – Nhanh nhẹn, Yori đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên mi.
– Còn chối nữa! Mắt cô đỏ lên rồi kìa!! – Kiyoshi nhẹ ngồi xuống cạnh Yori, ánh mắt anh nhìn cô không rời.
– Mặc tôi! – Yori nhìn đi nơi khác, tránh ánh mắt của Kiyoshi
– Nhìn tôi này! – Kiyoshi xoay người Yori lại, mặt đối mặt. – Nói tôi biết đi, sao khóc??
– Bỏ ra, mặc kệ tôi!! – Yori vùng vằn rời khỏi cánh tay vững chắc của Kiyoshi, bất giác, những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi gò má hồng hào.
– Đừng khóc, tôi…
– Anh im đi, để tôi yên!
Kiyoshi nhìn những giọt nước nóng hổi từ từ rơi mà lòng anh thắt lại. Một cảm giác kì lạ bỗng xâm chiếm cơ thể anh.
– Có phải là vì… – Kiyoshi ngập ngừng
– Vì gì??
– Vì… anh ta…
– Anh ta??! Ai cơ? – Yori nhíu mày lại.
– Người mà cô luôn mơ…
Yori trong phút chốc như một bức tượng đá.
– Sao… sao anh biết??!
– Tôi… chỉ vô tình nghe được… khi cô nói mơ…
– Sao cơ??!
– Nhưng… anh ta là ai vậy??
Yori bỗng im bặt, nước mắt cô cũng thôi rơi. Câu hỏi của Kiyoshi thật quá đột ngột. Cô… không phải không trả lời, nhưng có cái gì đó đã không cho phép cô mở miệng. Vô lý thật.
“Cho anh ta biết cũng được… nhưng… mình không thể mở miệng…”
– Không cần anh quan tâm!
Nói rồi, Yori đứng dậy bỏ đi, để lại sau lưng một không khí thoáng chút u sầu, buồn bã.
“Sao… cô ấy lại…”
*-*-*
Tại nhà Yori và Kiyoshi.
Chiếc xích đu ngoài vườn khẽ đung đưa theo nhịp đẩy của Yori. Cô cứ ngồi đó suốt từ lúc về nhà đến giờ, mắt cô nhìn chăm chăm xuống nền cỏ xanh mát. Cô cứ thắc mắc mãi về chuyện lúc sáng, tại sao hình ảnh người con trai ấy cứ hiện lên trong ý nghĩ cô, phải chăng đó là một điềm báo?
– Anh… đang ở đâu vậy chứ??! – Yori khẽ ngước mặt lên trời thở dài.
*-*-*
– Bé Con! Bé Con! – Tiếng một người con trai vang lên trong không gian tĩnh mịt.
– Anh… là anh sao?? – Yori lúc này vẫn ngồi trên xích đu, nghe được giọng nói liền đứng dậy, theo quán tính mà cứ tiến về phía trước.
– Bé Con à, là anh đây!
– Anh… có thật là anh không??!
– Bé Con à, anh đây!
Vẫn theo quán tính, Yori cứ bước mãi về phía trước. Chẳng mấy chốc, cô đã thấy hình ảnh của một người con trai đang đứng trước mặt cô, nhưng khuôn mặt lại bị che đi bởi chiếc mặt nạ trắng toát.
– Anh… có đúng anh không? – Dường như, trong khoảnh khắc ấy, cái vỏ bọc băng giá của Yori như vỡ vụn, thay vào đó là một cô gái yếu đuối với hai hàng lệ nóng hổi.
– Bé Con, em không nhận ra anh sao?
– Anh… – Định tiến thêm một bước nhưng Yori bỗng giật mình khi nhận ra, nơi cô đứng lúc này không phải là thảm cỏ xanh mượt nữa, mà là một vực thẳm sâu hút. – Đây… là đâu??!
– Là nơi… anh đã rơi xuống…
– Sao cơ?!
– Em… đi với anh nhé! – Người con trai ấy chầm chậm tiến lại gần Yori.
– Đi… với anh sao?! – Yori bất giác lùi lại phía sau nhưng chàng trai ấy đã nhanh tay nắm tay cô lại.
– Không sao đâu!! Rồi chúng ta sẽ rất vui vẻ…
– Thật… thật ư??
Chàng trai nhẹ kéo Yori đến đứng trước bờ vực thẳm, miệng nhoẻn một nụ cười ma quỷ. Cô nắm chặt tay lại, một cảm giác bất an bỗng ập đến.
– Em không… – Yori nói nhưng chưa kết câu cô bỗng im bặt, nhìn chằm chằm vào chàng trai.
– Em có vui không khi sống không có anh?
– Làm sao mà vui được…
– Nói dối! Vì ai mà tôi lại thành ra thế này??! Vì ai mà tôi phải hi sinh cái thân thể này? Hả?? – Chàng trai gằn mạnh giọng, nhẹ đẩy cô ra phía sau.
– Không phải… anh… yêu em…
– Chưa hề, chủ yếu là cái tài sản của ông già của cô kìa!! Hahaha… Giờ thì… TẠM BIỆT!! – Nói rồi, chàng trai đẩy mạnh Yori về phía sau.
Yori bỗng cảm thấy bản thân cô thật quá ngu ngốc. Nhìn chằm chằm cái con người đang đứng cười kia mà lòng cô quặn thắt. Vậy là cuộc đời cô kết thúc rồi sao? Cô còn chưa vui vẻ bên những người bạn mà cô mới làm quen kia mà!! Còn Kiyoshi nữa…
Yori nhắm chặt mắt lại, từ từ cảm nhận cái đau đớn tột cùng sắp tràn lan.
To be cont.
Hoàn chương XIV.