Bạn đang đọc Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 7: Nguy hiểm
Vũ Thiên cầm trên tay cây kem ốc quếmát lạnh, vừa đi vừa ăn. Chuyển đến thành phố này được hơn 1 tuần nhưngcô chưa quen biết với đường phố ở đây nên Vũ Thiên không dùng xe nhà đưa đón mà đi xe bus.
Bây giờ đang là buổi chiều, giờ cao điểm nên trên đường phố xe qua lại rất nhiều.
Đang đi, Vũ Thiên dừng lại. Phía trước là học sinh trường Thanh Long, hình như chúng đang bắt nạt học sinh trường Orient.
Huân Trì đã từng nói với cô, trướckia Thanh Long thua Orient thảm hại nên ôm nỗi hận rất lớn, nhưng đếnkhi trường ta không có thủ lĩnh thì bọn nhãi nhép như trường Thanh Longlúc nào cũng tìm cớ gây rối, chặn đánh, bắt nạt học sinh Orient. Cho nên họ cần có sức mạnh quyền lực để bảo vệ được những học sinh trường mình. Với lại họ là những kẻ bị chặn đánh nhiều nhất…
Sao cô đã đánh bại Thanh Long mà chúng vẫn bắt nạt Orient??
“Thằng công tử bột, mày thì chịu được mấy quả đấm của tao cơ chứ? Đẹp trai thì hay ho lắm sao?” Vũ Thiên nghe được giọng của Bùi Đức, nghe rõ mùi GATO.
“Bọn mày đang làm cái quái gì thế?” Vũ Thiên thấy mình vẫn đang trong hình dáng đại tỷ liền lên tiếng.
Vũ Thiên?
Thiên Vũ – thằng công tử bột đang bị bắt nạt, nghe thấy giọng Vũ Thiên liền ló đầu ra.
Nhưng không phải Vũ Thiên.
Tâm trạng Vũ Thiên đang bình thường bỗng trở nên bất thường khi thấy cái mặt của hắn.
Sao lại là hắn cơ chứ???? Biết thế cô để hắn bị đánh đến hủy dung đi cho rồi.
“Mày…” Bùi Đức suýt ngẩn ngơ khinhìn thấy cô nhưng nhớ đến lần bại trận, hắn lại cảm thấy nhục nhã đángsợ. Cô ta đá còn mạnh hơn cả mấy thằng con trai! Lại còn liền một lúcđánh lại mấy chục người. Mà hiện tại ở đây hắn có chưa tới 10 người.
“Thằng ẻo lả, coi như mày gặp may. Chúng ta đi.”
Thật nhục nhã.
Khi đi ngang qua Vũ Thiên, có một tên lỡ quệt tay vào chiếc kem ăn dở của cô, rơi bịch xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Chạy.
Này này… tôi đáng sợ lắm à? – Vũ Thiên nghĩ.
“Cảm ơn, để tôi đền cây kem cho cậu.” Mặc dù hắn không cần cô giúp, nhưng nhìn thái độ của lũ kia với cô, hắn thật sự thấy tò mò.
“Không cần.” Vũ Thiên quay người rời đi.
Không cần?
Câu nói này, giọng nói này… y hệt Vũ Thiên.
“Này, khoan đã.”
Thiên Vũ chạy tới nắm tay cô và kéo cô quay mặt về phía mình.
Hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc. Im lặng.
Khi thấy ánh mắt bực bội của cô, hắn ngẩn người nhận ra vừa rồi hắn quên không thở.
Đôi mắt hoa đào đen láy, sâu thẳmkhiến tâm trí người nhìn vào như phủ một tầng sương mù. Nếu so sánh, cólẽ nó không mang nét đẹp thánh thiện của tiên nữ mà mang nét đẹp của yêu ma hay hồ ly gì đó.
Hắn thật sự muốn vác cô đến trước mặt Lan Hoa mà nói rằng: nhìn cho kĩ đi, cô suốt ngày kiêu căng vì đượctung hô là xinh đẹp nhất, vậy thì đây là cái gì?
“Vũ Thiên? Phải cậu không?” Hắn nói ra nghi hoặc trong đầu.
Vũ Thiên: “… Không phải.”
Không phải sao? Cũng đúng thôi, làm gì có ai xinh đẹp lại cố tình khiến mình xấu đi cơ chứ.
“Xin lỗi, nhận lầm người. Cậu cũng học trường Orient? Cậu tên gì? Học lớp nào?”
“Trịnh Ngọc Linh, 12A” Chém gió, để cậu ta đỡ hỏi tiếp.
“Tôi có việc, đi trước.”
Nhìn bóng lưng của cô ta, Thiên Vũ có cảm giác quen quen. Thật sự cái cảm giác bị con gái phớt lờ này gần đây xảy ra thật thường xuyên. Rất giống mà!
Sau khi đi được một đoạn, Vũ Thiên mới thở phào.
oOo
“Lưu Vũ Thiên, chúng ta nói chuyện một lúc đươc chứ.”
Vũ Thiên nghe giọng nói chanh chua phía sau lưng liền thở dài. Cuối cùng thì màn đánh ghen cũng đã đến.
“Được.”
Quay lưng lại, cô thấy Lan Hoa và 2 nữ sinh khác.
Theo lý mà nói, cô có thể giải thíchvới Lan Hoa để tránh phiền phức. Nhưng thà đắc tội với một Lan Hoa cònhơn đắc tội với mấy trăm nữ sinh trong trường. Hắn đã hứa chỉ cần côđóng giả trước mặt Lan Hoa là được, còn trước mặt người khác hắn sẽ làmnhư lần đó chỉ là trêu đùa cô.
“Mày nói đi, anh Vũ chỉ giả vờ theo đuổi mày thôi phải không?”
Hỏi thẳng như vậy sao?
“Cậu ấy thích tôi hay không làm sao tôi biết được. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, Vũ rất ghét cô.”
Chỉ một câu nói của Vũ Thiên đã đâm tan nát lòng tự trọng của Lan Hoa.
“Mày đừng có nghĩ anh Vũ sẽ thíchmày! Xấu xí như mày ai mà thèm cơ chứ! Anh Vũ chỉ chơi đùa với màythôi.” Thẹn đỏ mặt, Lan Hoa gào lên.
“Ừ, nhưng anh Vũ của cô thà đùa vớikẻ xấu xí như tôi còn hơn là chọn cô. Nếu cô thích cậu ta đến vậy, tôicó thể ném cậu ta cho cô dùng.”
“Mày câm mồm cho tao!” Ý cô ta là Lan Hoa này không bằng một con nhỏ xấu xí, phải dùng thứ mà cô ta đã vứt đi sao?
Lan Hoa vung tay định tát Vũ Thiên cảnh cáo, nhưng Vũ Thiên đã nghiêng người ra sau tránh được.
“Còn dám tránh? Đánh nó cho tao.” Ra lệnh cho 2 người phía sau.
Đùa? Không tránh chẳng lẽ đứng yên cho cô đánh.
“Mấy người đang làm cái trò gì vậy.”
Vũ Thiên nhếch mép, cuối cùng thì nhân vật anh hùng cũng xuất hiện.
“Anh Vũ…”
“Tôi bằng tuổi cô đấy, đừng có gọi anh nữa.” Nói xong nhìn Vũ Thiên “Không sao chứ?”
“Chưa sao.”
Chưa?
Hắn cười cười, cầm tay Vũ Thiên rời đi, chẳng buồn nhìn đến Lan Hoa.
Hắn biết cô hay đến lớp sớm nhưng hôm nay sắp vào học lại không thấy cô đâu nên đi tìm. Quả đúng như dự đoán, kẻ ngu ngốc như Lan Hoa đã hành động ngay.
“Cậu làm thế cô ta sẽ từ bỏ sao?” Vũ Thiên hỏi hắn.
“Nếu có lòng tự trọng, cô ta sẽ từ bỏ.”
“Tôi nghĩ, thứ xa xỉ đó cô ta không có đâu.”
“Hì, vậy thì cậu vẫn cứ làm bạn gái tôi dài dài đi.” Thiên Vũ kéo bàn tay mềm mại của cô đặt lên ngực của mình.
“Bỏ tay ra được rồi đấy, cậu vào lớp trước đi, tôi sẽ vào sau.”
Biết hắn cố tình trêu nên Vũ Thiên cũng không để ý, giật tay ra.