Bạn đang đọc Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng – Chương 6: Đồng ý
“Vũ Thiên, giảng bài tập này giúp tớ với.”
“Vũ Thiên, cho tớ mượn bút.”
“Vũ Thiên, trên mặt cậu có vết mực kìa.”
“Vũ Thiên, …..”
“Vũ Thiên, …..”
Diệp Tinh méo mặt nhìn Vũ Thiên. Cái tên kia cứ chen vào như thế thì sao cô có cơ hội nói với đại tỷ chứ?? Tuy rằng Diệp Tinh cũng thấy hắn rấtđẹp trai, nhưng mà cô bắt đầu có ác cảm với hắn. Thái độ của đại tỷkhông bình thường, chắc chắn ở đây có vấn đề.
Cho đến tiết cuối, khi Vũ Thiên muốn đến phòng thay đồ, cậu ta cũngthong thả đi theo phía sau. Nhìn qua cửa sổ, Vũ Thiên đã thấy một đámđông. Diệp Tinh và Huân Trì định đợi Vũ Thiên, nhưng thấy Thiên Vũ cũngđi theo, họ đành làm cái ánh mắt “đợi nhau ngoài cổng trường” rồi rờiđi.Trên hành lang chỉ còn lại cô và hắn, thỉnh thoảng có vài học sinh về muộn đi ngang qua.
“Cậu không về mà còn chuẩn bị đi đâu vậy?”
“…. Tôi đồng ý đóng giả bạn gái cậu, giờ thì tránh xa tôi ra.” Ngắn gọn dễ hiểu.
Thiên Vũ mỉm cười đắc ý. Đúng là trường kì kháng chiến ắt thành công.
“Uhm… đưa điện thoại của cậu đây.” Hắn xòe tay.
“Không.” Cô nhìn ra cửa sổ thấy cổng trường đang vô cùng đông vui, liềnbỏ mặc hắn đứng đó chạy như bay xuống tầng 1, không quên ngoái đầu lại:”Đừng có bám theo tôi!”
Thấy Thiên Vũ không đuổi theo, cô thầm mong hắn không nhìn thấy cô chạy vào phòng thay đồ.
“Lại chạy mất rồi.” Thiên Vũ thong thả rời đi. Xem ra cô ta cũng có bí mật không muốn cho người khác biết.
Mà hắn quan tâm cái vấn đề này làm gì cơ chứ? Ừm, nghĩ lại, hắn thấy VũThiên cũng đâu phải xấu xí, chỉ là cái cặp kính trông rất… lỗi thờithôi. Mũi cao thẳng, da trắng, cánh môi hồng tự nhiên như màu hoa đào,khá hấp dẫn….Hấp dẫn ấy hả? Hắn đang nghĩ cái gì thế…
oOo
Ngoài cổng trường.
“Tao rất tò mò về vị thủ lĩnh trong truyền thuyết của bọn mày đấy.”
“Tò mò thì ngồi đó mà đợi. Tiện thể gọi sẵn xe cứu thương đi.” Mộc Thanh nhìn tên cầm đầu trường Đông Hạ, vẻ mặt khinh thường.
Hiện tại cổng trường thật sự đông vui, ngoài những người sắp chuẩn bịđánh nhau ra thì xung quanh còn rất nhiều đội hóng hớt không sợ đạn lạc.
Xem ra, dù trâu bò có đánh nhau thì ruồi muỗi cũng không muốn bỏ lỡ.Đứng trong đám đông, Lâm Hạo vỗ vỗ vai của Thiếu Phong nói: “Xem ra cái côMộc Thanh kia cũng rất khó gặm đấy anh bạn.”
“Ý gì chứ?” Thiếu Phong đẩy bàn tay của Lâm Hạo ra.
“Này, tôi cũng không ngờ có 2 hotboy ngời ngời đứng đây mà họ chỉ chămchăm xem đánh nhau, có cái gì hay cơ chứ?” Lâm Hạo đổi đề tài xoànhxoạch.
Thiếu Phong: “….” Cậu ta rất có tố chất của một bà tám.
“Này bạn, ình hỏi.” Lâm Hạo kéo tay một bạn nữ lại.
“Ôi, anh Hạo….” Cô gái mải nhìn vào giữa đám đông mà không để ý thần tượng của mình đứng ngay cạnh.
“Học sinh trường mình thích xem đánh nhau đến vậy à?”
“A… không… mọi người đều đang đợi đại tỷ tới…”
“Đại tỷ?”
“Cô ấy mới xuất hiện 2 hôm trước thôi, nghe nói đại tỷ một mình hạ được50 người, khiến trường Thanh Long thua thê thảm…. Mà nghe nói cô ấyrất xinh đẹp…” Tin tức cô ta nghe cũng là do người khác kể lại, sốliệu đã bị nói qua lên.
“Xinh đẹp thế nào? Có như em không?” Ánh mắt quyến rũ của Lâm Hạo bắn tung tóe.
Đỏ mặt “…..”
Mạc Thiếu Phong nhìn Lâm Hạo khinh bỉ.
Đám đông bỗng nhiên chen lấn xô đẩy dữ dội nhưng vẫn giữ khoảng cách với những người bên trong.
“Đại tỷ!!” Lâm Hạo nghe mọi người hô như vậy.
Mạc Thiếu Phong nheo mắt nhìn. Cô gái thả tóc, dong dỏng cao, không nhìn thấy mặt.
Hai bên nói được mấy câu thì tên cầm đầu trường kia nổi điên xông lên,sau đó tất cả cùng xông lên. Sau đó tên cầm đầu ngã trước, sau đó ThiếuPhong thấy những kẻ còn đứng vững đều đang mặc đồng phục trường Orient.
Học sinh trường Orient reo hò ầm ĩ như vừa có cầu thủ ghi bàn. Nhưngkhông được bao lâu, mấy ông bảo vệ trường đứng ra giải tán tất cả.Thậtđúng là, chờ người ta đánh xong mới dám ló mặt, làm bảo vệ như thế thìthà không làm còn hơn.
“Wow, siêu cấp mỹ nhân!” Lâm Hạo thốt lên khi nhìn thấy khuôn mặt VũThiên vì cô mới ngoảnh đầu lại, nói với mấy người phía sau cái gì đó rồi tất cả cùng rời đi.