Đọc truyện Thứ Kình – Chương 11
Lý Cửu Lộ không muốn làm phiền anh, liên tục từ chối.
Trì Kiến nhả khói, xách áo khoác lên đi ra ngoài.
Cửu Lộ sửa sang lại quần áo, trả tiền rồi đi về, khi ra ngoài, Trì Kiến đã ngồi ở trên mô-tô chờ cô.
Mô-tô nổ máy, đèn pha chiếu sáng con đường trong ngõ nhỏ.
Cô chậm rãi bước từng bậc thang xuống dưới, chuẩn bị đeo cặp sách: “Tôi thật sự không cần đâu, trời còn chưa tối hẳn mà.”
“Đưa cặp sách cho tôi.”
Cô ngập ngừng.
Trì Kiến vươn tay tay đến, hai ngón tay nhấc một cái: “Đừng động vào sau lưng.”
Anh nhận lấy, xách hai cái quai đeo treo vào trước xe máy, điều chỉnh vị trí: “Đi thôi.”
Lý Cửu Lộ trong lòng rung động, nhìn cặp sách trên tay lái, lại nhớ đến ngày còn học tiểu học, khi bố đón cô tan học cũng giống như vậy, cầm cặp sách tròng lên tay lái xe đạp, sau đó ôm cô ngồi lên yên trước.
Khi đó bố mặc áo hải quân với quần jean, đầu tóc luôn gội rửa mượt mà, tóc chẻ ngôi giữa, che khuất đuôi mày, phối hợp với một bộ sò. Đeo kính, là thời trang thịnh hành nhất thời bấy giờ.
Lưng ông rất rộng lớn, ở đằng sau ôm eo ông, không thể nhìn thấy phong cảnh phía trước.
Chuông xe vang leng keng, bố huýt sáo. Ông có thể thổi ra được một ca khúc hoàn chỉnh, nghe rất uyển chuyển êm tai.
Gió hè oi bức, sợi tóc dán vào khuôn mặt, làn váy quét bắp chân.
Huýt sáo cùng gió, là ký ức duy nhất của cô đối với mùa hè năm đó.
Không lâu sau mô-tô đi đến đường Bách Hoa.
Lý Cửu Lộ: “Anh có biết huýt sao không?”
“Cô nói to lên.” Trì Kiến không nghe thấy, quay đầu lại đón gió.
Bọn họ phóng như bay qua trường cấp ba Dục Anh phía trước, vừa vặn vào đúng thời gian tiết tự học buổi tối, học sinh tốp năm tốp ba từ cửa ùa ra.
Tiến vào một cái ngõ nhỏ, âm thanh ồn ào xung quanh mới bớt đi một chút.
“Vừa rồi cô nói cái gì thế?” Trì Kiến nghiêng đầu.
“Tôi hỏi anh có thế huýt sáo hay không.”
“Cái này thì có gì khó.” Trì Kiến mím môi, ngậm lấy ngón giữa và ngón trỏ, một tiếng huýt dài vang khắp ngõ nhỏ.
Lý Cửu Lộ không khỏi nhắm một mắt lại, xoa lỗ tai: “Không phải như thế.”
“Vậy phải như thế nào?”
Cửu Lộ không huýt sáo, nhẹ nhàng ngâm nga —— em gái nhỏ yêu dấu, xin em đừng nên đừng nên khóc, nhà của em ở đâu, tôi sẽ đưa em quay về, a, em không cần không cần đau khổ……
Trì Kiến lần đầu tiên nghe cô hát, âm thanh trong trẻo mềm mại truyền vào lỗ tai, anh cảm giác thân thể mình dường như mềm nhũn, cô nắm lấy góc áo anh, lực kéo áo xuống càng thêm mãnh liệt.
Con đường phía trước thẳng tắp, lần đầu tiên anh hy vọng, cứ dài mãi như vậy, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Cửu Lộ nói: “Bài hát này. Anh thử dùng huýt sáo mà thổi ra xem.”
Người phía trước không có động tĩnh.
Cửu Lộ: “Anh huýt được không?”
“…… Không được.”
“Ừ.” Cô có chút thất vọng.
Mô-tô dừng trước cửa hang tạp hóa đối diện viện dưỡng lão.
Dưới đèn đường có một chú chó lười biếng đang nằm sấp, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi xuống rất nhanh.
Trì Kiến chống chân, giúp cô đi xuống.
Cửu Lộ: “Anh không vào thăm bà ngoại à?”
“Hôm nay không vào, tôi đói bụng rồi, nên về nhà ăn cơm.” Trì Kiến vuốt bụng.
Anh vừa nói như vậy, Lý Cửu Lộ bỗng dưng nhớ ra, bận việc cả tối, hình như anh cũng không kịp ăn cơm.
Trong lòng có chút áy náy, cô nghĩ: “Nếu không…… Tôi mời anh ăn cơm?”
Trì Kiến để hai tay vào giữa hai chân, nhướn mày: “Ăn cái gì?”
“Anh nói đi, cái gì cũng được.”
“Tôi muốn ăn hải sản.” Trì Kiến một chút cũng không khách khí: “Nhưng mà, chờ đến hôm nào trên lưng cô đóng vảy rồi mời cũng không muộn.”
“Được rồi, vậy tôi về trước.” Cô nhận lấy cặp sách, xách trên tay.
Trì Kiến rủ mắt, nghịch móc khóa cá voi trên ba lô của cô: “Cô bơi có tốt không?”
“Cũng tạm được.”
“Vậy hôm nào chúng ta đấu thử xem?”
“Tôi tập luyện từ nhỏ.” Cửu Lộ cười nhẹ: “Anh có vẻ không thắng được tôi đâu.”
Trì Kiến nhướng mày: “So mới biết được.” Anh chuẩn bị rời đi: “Nhớ kĩ ba giờ sau dùng nước ấm rửa sạch.”
“Ừ.”
Cô đi qua đường cái, không quay đầu lại.
Trì Kiến rút điếu thuốc từ trong hộp, trực tiếp cắn lên đầu thuốc lộ ra ngoài: “Lý Cửu Lộ.”
Cửu Lộ bước một chân vào cửa, quay đầu lại: “Ơi?”
“Vừa rồi cô ngâm ca khúc gì vậy?”
Cửu Lộ nói: “Cô gái nhỏ dưới ngọn đèn đường (1).”
Trì Kiến ngừng một lát, xụ mặt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cột đèn phía bên kia đường, ánh mắt híp híp cảnh cáo.
Cửu Lộ nói: “Tôi không nói đùa mà, thật sự là tên này.”
“Tôi biết rồi, cô về đi.” Anh không kiên nhẫn phất tay vài cái, cúi đầu châm thuốc.
Khi ngẩng đầu lên, phía trước đã không có người, cánh cổng lớn nặng nề ngăn cản tầm mắt của anh, trong viện cực kì yên tĩnh.
Trì Kiến ngồi trên mô-tô, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt đất những bóng sáng hình bầu dục, anh hút một ngụm thuốc, miệng khẽ ngâm nga nhưng không ra giai điệu gì.
Một đường phóng như bay, áo khoác đón đầy gió.
Trì Kiến nghĩ, từ nhỏ đến lớn, dường như không có gì ép buộc được anh.
Khi Lý Cửu Lộ mở cửa, trong phòng không có ai.
Đồ ăn đã nấu xong, bày trên bàn cơm trong bếp, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.
Cô mang cặp sách lên tầng, trên lưng thỉnh thoảng truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn, sau khi khóa trái cửa phòng, cô lấy bài thi ra, thuần thục sửa điểm.
Thầy giáo toán học viết nhận xét khá rập khuôn, sửa 3 thành 8 căn bản không có gì khó khăn. Sau khi sửa xong, cô giơ cao bài thi, không khác lắm, có thể tráo điểm.
Cửu Lộ theo ban chuyên Lý, trừ Ngữ văn và tiếng Anh, những môn khác đều dốt đặc cán mai.
Nếu không sử dụng phương pháp này, chắc chắn sau khi tan học, cô còn phải đi học các lớp bổ túc, cho nên phương pháp gì cô cũng dùng, có thể tạm thời lừa gạt được thì cứ tạm thời thế đã.
Cuối cùng hôm nay Giang Mạn không vào phòng của cô, chỉ trong lúc Cửu Lộ ăn cơm dặn dò hai câu, sau đó lại trở về văn phòng.
Buổi tối Cửu Lộ tắm rửa nhớ tới lời dặn của Trì Kiến, khi tắm đến sau lưng, chỉnh vòi nước ấm lên mấy độ.
Lau hơi nước trên gương, Cửu Lộ vươn thẳng vai, quay đầu nhìn, cá voi xanh yên tĩnh bị cánh hoa hồng nhạt quấn quanh, thế nhưng lại mang một loại gợi cảm khó tả. Cửu Lộ nhẹ nhàng nghiêng đầu, có chút thích, ngón tay phủ lên, chạm vào nơi hơi lồi lõm, nó sắp cùng với làn da cô hòa hợp thành một thể, trở thành một bộ phận của cơ thể.
Cửu Lộ di chuyển tầm mắt, nhìn chính mình trong gương, bên cạnh tự dưng chiếu ra một người —— anh luôn cong khóe môi, vẻ mặt cười xấu xa.
Cô không biết tên anh, thậm chí quan hệ của hai người cũng không có cách nào định nghĩa được, Cửu Lộ lắc đầu, nhanh chóng lau sạch hơi nước ngưng tụ trên gương một lần nữa, bây giờ nhớ đến anh thật sự không đúng nơi đúng lúc.
Hiện tại đã xăm xong rồi, chuyện thứ nhất không phải là nói cho Mã Tiểu Dã sao.
Cô lau bọt nước trên người, chân đất đi ra ngoài.
Giây phút điện thoại được kết nối, đầu bên kia lại là mẹ của Mã Tiểu Dã, nói cậu đến nhà bạn học nhóm, đến bây giờ còn chưa về.
Cửu Lộ không gọi lại lần thứ hai, vừa rồi xúc động đã bị dập tắt, không còn ý muốn nói cho cậu nghe, tính toán lại tìm cơ hội khác.
Đêm nay, trằn trọc khó ngủ.
Cô không có cách nào bỏ qua cảm giác đau đớn trên lưng, lăn qua lộn lại, cuối cùng tâm phiền ý loạn, ở trên giường ngồi đến nửa đêm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng đạm bạc như cũ, xung quanh rất tối, cũng rất yên tĩnh, cô bỗng nhiên nhớ tới ngày có thiếu niên đứng dưới cửa sổ gọi cô.
Cửu Lộ chuyển tầm mắt, mệt mỏi thở dài, tâm của cô một nửa bình tĩnh một nửa rạo rực, bị suy nghĩ hỗn loạn tra tấn, bị đau đớn thiêu bỏng……
Như đâm thấu xương, biến hóa thành cá voi.
Khi đó, không ai nói cho cô biết có đáng giá hay không.
Trên lớp, tất cả mọi người đều đang bàn tán một việc, nói Mạc Khả Diễm mấy ngày nay không đi học, bởi vì công việc của bố cô ở trấn Tiểu Tuyền đã kết thúc, trở về thành phố Tề Vân, cô cũng chuyển đi rồi.
Ban đầu Cửu Lộ cũng không quá để bụng, sau khi chuông vào học vang lên, vị trí bên cạnh Mã Tiểu Dã vẫn còn trống, chủ nhiệm lớp đi vào, chính thức tuyên bố Mạc Khả Diễm chuyển trường, trở về thành phố.
Bạn học thì thầm nói nhỏ.
Thầy giáo gõ xuống bảng đen hai cái, bắt đầu vào bài học.
Cửu Lộ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần một lúc. Mạc Khả Diễm đi rồi, cô ngoại trừ có chút giật mình, còn có cảm giác tiếc nuối, trừ lần đó ra, tâm tình cũng không có gì dao động.
Mà Mã Tiểu Dã cũng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ là không bận rộn giống như trước kia, trạng thái ở chung của hai người dường như trở lại trước kia, ngẫu nhiên đưa đón cô đi học và tan học, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, hoặc thời gian rảnh rỗi sẽ đi tranh chỗ ở thư viện.
Hai người không nhắc tới Mạc Khả Diễm, giống như người này chưa từng bao giờ xuất hiện, ở trong trí nhớ bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong lúc này, hình xăm trên người cô cũng trải qua một quá trình lột xác, từ sưng đỏ, phát ngứa đến kết vảy, sau đó lột một tầng da, nửa tháng sau, sắc màu của cá voi xanh cũng trở nên sáng bóng mỡ màng, so với lúc vừa mới xăm đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Cửu Lộ dần dần mê đắm nó, thu hoạch ngoài ý muốn này dường như đã vượt cả mong ước ban đầu khi xăm hình, mà cô vẫn chưa từng nói cho Mã Tiểu Dã biết.
Trước khi thi một tuần, Cửu Lộ gặp được Trì Kiến.
Trì Kiến hôm nay khá rảnh, mới sẩm tối đã trở về viện dưỡng lão, vào đông đêm dài, trời đã tối đen.
Anh đi theo hướng Vạn Bằng chỉ dẫn, từ con hẻm nhỏ quẹo vào một lối rẽ, gần đấy có nhà bán băng đĩa, nằm trong một con ngõ nhỏ không tên.
Nơi này không dễ tìm cho lắm, Trì Kiến khóa kỹ mô-tô, rẽ bừa vào một trong mấy cái ngõ nhỏ.
Kết quả cửa hàng bán băng đĩa còn chưa tìm được, trước đó đã gặp phải người quen.
Thật ra cũng không tính là quen biết, chưa từng nói chuyện, chỉ gặp qua một lần trước cửa nhà hàng Hắc Long, ấn tượng rất sâu sắc. Nếu nhớ không lầm, người kia chắc là Mã Tiểu Dã, cậu ta đang ôm ấp với một cô gái tóc ngắn, hôn nhau quấn quýt đến khó dời.
Sắc trời không tính là tối, Trì Kiến gần như liếc mắt một cái là nhận ra.
Đó là một cái ngõ cụt, bên cạnh là vật liệu xây dựng gỗ, xi-măng, còn có mấy khúc cây khô. Hai người không chút kiêng kỵ gì, tay cậu trượt xuống, thuận theo vạt áo của cô gái đi vào bên trong……
Hôn môi giống như hút thuốc phiện, có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần sau, mà nếu hút đến nghiện, một lần hay vô số lần cũng không có gì khác biệt. Đêm đó lời nói thẳng thắn còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, không lâu sau, cảm giác của Mã Tiểu Dã đối với Mạc Khả Diễm giống như chốt vòi nước được mở, không cách nào khống chế, đơn giản là không quan tâm thì sẽ mặc kệ.
Hai người quá động tình, nên không phát hiện có người tới gần.
Trì Kiến xoay người đi.
Rẽ hai lần, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng kia ở một vị trí không thu hút.
Lần đầu tiên anh đến nơi như thế này, ngẩng đầu nhìn, chậm rãi cởi găng tay da.
Trên biển hiệu ghi rõ công ty phim ảnh và âm nhạc, hai tấm cửa lớn màu xanh ngược chiều nhau, trên cửa kính dán hai hàng chữ nhỏ: Tạp chí, tiểu thuyết, poster idol; đĩa nhạc, băng nhạc, phim điện ảnh mới nhất.
Anh đẩy cửa đi vào, chuông gió trên cửa vang lên thanh thúy.
Trong cửa hàng rất nhỏ, đồ bán vừa nhiều vừa lộn xộn, ông chủ từ trong đống đĩa nhạc ngẩng đầu: “Anh muốn mua cái gì?”
Trì Kiến phủi phủi bàn tay, ngắm nhìn xung quanh: “Tôi tìm băng nhạc.” Anh nhìn ông chủ: “Tên là…… Em bé nhỏ dưới ánh đèn?”
Ông chủ: “……”
“Cô gái nhỏ dưới ánh đèn?”
Ông chủ cố gắng tìm trong đầu tên bài hát: “Là Cô gái nhỏ dưới ngọn đèn đường!”
“Đúng rồi, chính là cái này.”
Ông chủ bất đắc dĩ cười cười, chỉ một ngón tay: “Đi vòng qua bên này, ở hàng thứ hai trên giá sau lưng, dựa vào mặt tường kia.”
Cửa hàng tổng cộng có hai giá để đồ, giá thứ nhất đặt trước cửa, bày biện các loại tạp chí và poster.
Anh vòng ra phía sau, khi đi ngang qua khoảng trống giữa hai giá để đồ bỗng dưng dừng chân, sau đó lùi lại vài bước.
“Lý Cửu Lộ?”
Cửu Lộ đứng ở bên kia giá, trên tay lật xem một quyển sách nhỏ to bằng bàn tay, trên bìa vẽ một cô bé xinh đẹp, tiêu đề là bá đạo……
Không chờ anh nhìn rõ, Cửu Lộ lấy mu bàn tay che đi.
Trì Kiến nghiêng đầu, cười nhạt, dựa vào bên cạnh: “Mẹ cô bảo cô đến trường học tiết tự học.”
Lý Cửu Lộ hỏi: “Anh có nói linh tinh gì không đấy?”
“Chỉ nói vài lời thôi.” Trì Kiến không ngẩng đầu đáp, nhét tay vào túi quần, rút ra một quyển sách nhỏ trên giá sách: “Thật là khéo, ở chỗ này cũng có thể gặp được cô.”
Cửu Lộ quay đầu lại, đặt đồ trên tay trở về giá sách, xoay người, đối diện với hàng băng nhạc.
Anh cũng đi theo: “Cô hay tới chỗ này à?”
Cửu Lộ nói: “Tùy tiện đi dạo thôi.”
“Hình xăm trên người đã tốt chưa?”
“Chắc là tốt rồi.” Cô ngừng một chút: “Tôi định lát nữa đi bơi, có bị làm sao không?”
Trì Kiến cẩn thận đếm đếm từng cái, gật đầu, không nói chuyện.
Cửu Lộ: “Nhưng hình như màu sắc đã phai nhạt rồi.”
“Hiện tượng bình thường thôi. Dù mực xăm có tốt thế nào, cũng không ngăn cản được tế bào da trao đổi chất.” Anh giải thích một cách khách quan.
“Sau này có nhạt đến mức không nhìn thấy không?”
“Không đến mức đấy.” Anh không chút để ý đáp, hơi nhíu mày, mở quyển sách nhỏ trên tay, thấp giọng đọc: “Ánh mắt anh nóng rực như dã thú, ngón tay hung hăng nắm khuôn mặt nhỏ của cô: Người phụ nữ này, cô đang đùa với lửa đấy. Nói xong liền hôn cô, liếm thẳng một đường……”
Trên tay anh không còn gì, Lý Cửu Lộ đột nhiên giật lấy quyển sách nhỏ kia đi.
“Này cô làm gì vậy, tôi còn chưa đọc xong mà.”
“Nhàm chán.” Má cô phiếm hồng.
Trì Kiến khóe miệng đuôi mày đều lộ ra sung sướng: “Con gái các cô đều thích đàn ông mạnh bạo như thế à?”
Lý Cửu Lộ lườm anh một cái, đi đến giá phía sau, coi anh như không khí.
Trì Kiến xoay người đi về phía ngược lại, từ một đường khác đi đến.
Trong cửa hàng bán băng đĩa đang bật 《 Một đời không thay đổi 》(2) của Lý Khắc Cần ——
Những tổn thương cứ liên tục đến rồi đi không dứt
Một mảnh lạnh lẽo và ấm áp chẳng thể phân biệt
Lỡ nhìn vào ánh mắt em
Sao anh có thể không mềm lòng được
……
Giai điệu hoài niệm, cùng âm hưởng giao hòa của âm thanh, du dương phát ra như dòng nước chảy trong căn phòng nhỏ.
Bóng đèn trên đầu tù mù. Vách tường ố vàng, mặt đất chưa trát xi-măng, bàn gỗ ở góc tường chất đống tạp chí đã quá ngày phát hành, tất cả đều khiến cửa hàng nhỏ lộ ra vẻ trang trí đơn sơ mà cổ xưa.
Dù vậy, nó khá dịu dàng, ấm áp.
Ngón tay đông cứng khôi phục lại xúc cảm, dường như trong nháy mắt Trì Kiến đã thích nơi đây.
Anh nhìn cô, mà cô chỉ chăm chú vào băng nhạc đang cầm trên tay.
Cô vẫn ăn mặc như thường lệ, đeo cặp sách nặng trịch, đứng trước dãy băng nhạc xếp ngay ngắn, quanh người vương một chút hương vị hoài niệm.
Trì Kiến đút tay vào túi quần: “Lý Cửu Lộ.”
“Ơi?”
Trì Kiến hỏi: “Tự cô tới à?”
“Chẳng lẽ trong phòng này còn có người khác hả?” Cửu Lộ nhỏ giọng nói.
“Ý tôi là cô với bạn trai nhỏ của mình chia tay rồi à?”
Ánh mắt Cửu Lộ từ băng nhạc trên tay chuyển lại đây, nghiêng đầu lườm anh.
“Đoán không nhầm là thế.” Trì Kiến khẳng định nói, bỗng nhiên có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Tôi với anh có thù oán gì à? Sao lại luôn nguyền rủa tôi như vậy?” Cô buồn bực hỏi.
“Thật sự không phải.” Trì Kiến tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cô: “Đi đến chỗ này một lát, tặng cô một điều bất ngờ.”
Cửu Lộ không kịp từ chối, còn cầm băng nhạc, bị anh kéo ra khỏi cửa hàng bán đĩa nhạc.
Vài giây sau ông chủ phản ứng lại, từ trong phòng đi dép lê đuổi theo: “Tiền, tiền, còn chưa trả tiền mà……”
Trì Kiến tốc độ quá nhanh, tiếng của ông chủ dần dần đi xa.
Bên ngoài trời giá rét, chạy vội nên mang theo trận gió lạnh, Cửu Lộ không chịu được rung mình một cái.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Nhanh thôi.”
Khung cảnh xung quanh thay đổi trong vài phút, trời hoàn toàn tối đen, ngõ nhỏ tỏa ra hương thơm của các loại đồ ăn.
Hơi thở thở ra toàn khói trắng che phủ tầm mắt như sương mù, hòa quyện cùng với gió lạnh, trong nháy mắt ngỡ như ảo giác, vậy nhưng Lý Cửu Lộ lại hưởng thụ cảm giác chạy nhanh và tiếng tim đập thình thịch này. Không hỏi nơi hai người đến là chỗ nào.
Chàng trai trước mặt, mang đến cho cô rất nhiều thể nghiệm mới mẻ.
Cửu Lộ đáy lòng toát ra một cảm xúc rất khó tả, đối với cô mà nói, gần như xa lạ.
Cuối cùng, hai người dừng lại ở đầu hẻm nào đó, đi thêm về phía trước một chút là ngõ cụt, dựa vào ánh đèn của hộ gia đình gần đấy, mơ hồ thấy cây khô, vật liệu gỗ và xi-măng, trừ những cái đó ra, nửa bóng người cũng không có.
Hồi phục vài giây, Cửu Lộ thở phì phò, nhìn phía trước, lại nghiêng đầu nhìn anh.
Trì Kiến chớp mắt, ngừng nửa phút, âm thầm chửi nhỏ: “Động tác này của nó cũng quá con mẹ nó nhanh chóng rồi.”
Hết chương 11
———-
(1): Bài “Cô gái nhỏ dưới ngọn đèn đường” này do chú Dương Khôn hát. Nhạc khá bắt tai, vui vui mà tớ chẳng hiểu sao lời lại buồn vô cùng T.T Bài này tớ nghe từ lâu lắm lắm luôn, lúc edit đến đoạn Cửu Lộ ngâm nga mà cứ ngờ ngợ >~