Thứ Kình

Chương 10


Đọc truyện Thứ Kình – Chương 10

Cửu Lộ tháo cặp sách, đặt lên ghế, quy củ ngồi xuống bên cạnh.

Ban đầu khá yên tĩnh, cô nâng mắt, nhìn một loạt từ đầu đến cuối các thiết kế hình xăm ở phía đối diện.

Một lát sau, trong buồng vang lên tiếng máy kêu rè rè, thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ của người con gái, hình như đang rất đau.

Có khả năng vì muốn dời đi lực chú ý, tiếng nói chuyện thấp thoáng vọng ra, đại khái người con gái kia hỏi một ít vấn đề, giọng nam trả lời tùy tiện “À”, “Ừ”.

Lúc sau Cửu Lộ ngồi tê chân, đứng lên đi lại một chút, qua chừng mười phút, mới thấy mấy người đàn ông cười nói từ ngoài đi vào.

Đi trước là một người mập mạp, theo sát phía sau là một bạn nam tuổi cũng không lớn, người gầy, tóc hơi dài, trong tay xách theo mấy hộp cơm. Bước vào cuối cùng là một nam một nữ, trông không tồi, kể cả ăn mặc lẫn cử chỉ, đều trầm ổn hơn rất nhiều.

Cửu Lộ lập tức đứng lên, nhìn bọn họ.

Mấy người ánh mắt không hẹn mà cùng dừng ở trên người cô.

Bàn Tử hỏi: “Cô tìm ai?”

“……” Cửu Lộ sửng sốt: “Đây không phải tiệm xăm ạ?”

“Cô tới xăm?” Bàn Tử hơi khoa trương lớn tiếng hỏi, nhịn không được lại nhìn cô từ đầu đến chân một lần nữa.

Lý Cửu Lộ đi trực tiếp từ trường học, dưới áo khoác còn mặc áo đồng phục, tóc tết lỏng lẻo, bím tóc hơi xộc xệch, cổ rất dài, cũng rất nhỏ, khuôn mặt ngây thơ, trông còn rất trẻ con.

Vừa thấy chính là đứa bé ngoan, không giống người hay ra vào nơi này.

Cửu Lộ nhẹ nhàng gật đầu.

Vạn Bằng tàn nhẫn đập một phát vào gáy Bàn Tử, đặt cơm hộp lên bàn, gọi vọng vào bên trong: “Anh Kiến, cơm của anh đã mang về rồi đây, xong việc thì ra ăn nhé.”

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Lý Cửu Lộ cảm thấy kiểu xưng hô này có chút quen tai, nhưng tạm thời lại nghĩ không ra.

Vạn Bằng cầm mấy quyển sách đến, đón tiếp cô: “Mời ngồi.”

Cửu Lộ ngồi xuống bên cạnh bàn.

Cậu hỏi: “Cô muốn xăm vào đâu ạ?”

Cửu Lộ nói: “Tôi chưa nghĩ ra, anh có đề nghị nào không?”

“Con gái đa phần đều lựa chọn ở gang bàn tay, cổ tay, cánh tay, mắt cá chân, ngực hoặc là eo.” Cậu so với Bàn Tử chuyên nghiệp hơn rất nhiều, cũng nghiêm túc hơn.

Lý Cửu Lộ gật đầu, không ý kiến gì.

“Cô thích hoa văn như thế nào?” Vạn Bằng mở ra một quyển sách khác, đổi hướng, đẩy đến trước mặt Cửu Lộ: “Cụ thể, hay là trừu tượng?”

Cửu Lộ xua tay: “Không cần phiền phức như vậy, chẳng qua tôi chỉ muốn xăm một cái tên mà thôi.”

“Vậy đơn giản hơn nhiều, tôi đi lấy tờ giấy, cô viết tên muốn xăm xuống đây.”

Từng nét bút cẩn thận viết lên tên Mã Dã, sau đó đưa cho Vạn Bằng.

Chờ thêm vài phút, cuối cùng buồng trong cũng có động tĩnh, người con gái kia ăn mặc chỉnh tề bước ra, thời tiết rất lạnh, vậy mà cô ấy nóng đến mức trán đẫm mồ hôi.

Vạn Bằng nói: “Đi nào, vào đây với tôi.”

Lý Cửu Lộ vốn không khẩn trương, nhưng sau khi nghe cô gái kia kêu lên, trong lòng lại có chút nhát, không chịu được chà tay vài cái, đi theo Vạn Bằng vào trong.

Ở cửa gặp người, là thợ xăm trước đấy.

Cửu Lộ nhường đường, lại thấy anh đang nâng mành, vẫn không nhúc nhích mà dựa lên khung cửa.

“Lý Cửu Lộ?”

Cửu Lộ ngẩng đầu, Trì Kiến tháo khẩu trang xuống.

“Là anh!”

Trì Kiến chậm rãi thả tay xuống, trong mắt hiện lên ngạc nhiên: “Tới tìm tôi à? Sao cô lại biết tôi ở đây?”


Không chờ cô đáp, Vạn Bằng đã cướp lời: “Các người quen nhau à? Vậy thì dễ rồi, cô ấy muốn xăm một cái tên.”

Vạn Bằng đưa giấy đến.

Trì Kiến không nhận, mắt liếc qua tay cậu, khóe miệng tươi cười dần dập tắt, giương mắt nhìn cô.

Anh nhớ rõ, chủ nhiệm Giang đã từng nói, cấp hai học cùng lớp với cô, mỗi ngày đưa cô về nhà, bởi vì thân thiết, bạn nam bị chủ nhiệm lớp cấp ba gọi đi nói chuyện, dường như chính là cái tên này.

Nếu đoán không sai, thật lâu trước đây, người đứng ở cửa nhà hàng gần gũi với cô cũng là cậu ta.

Vạn Bằng: “Anh Kiến?”

Trì Kiến cử động, rút tờ giấy kia ra, hỏi cô: “Hình xăm này sẽ theo cô cả đời, cô có biết hay không?”

“Biết.” Cô nói.

“Ý nghĩa của việc này là gì cô có biết không?”

“Tôi……”

Không đợi cô nói xong, Trì Kiến xoay đầu, đi qua người cô.

Lý Cửu Lộ: “Này ——”

Khuôn mặt thối này biểu hiện ra quá rõ ràng, bằng hiểu biết trước đây, cô cảm thấy anh tuy rằng không tính là ôn hòa, ít nhất ở bên cạnh vẫn thấy thoải mái, nhưng lần này lần đầu tiên biết được, anh trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

Vạn Bằng chạy nhanh giải vây: “Phiền cô vào trong kia ngồi trước một lát, lập tức sẽ có người đến.” Cậu đuổi theo Trì Kiến: “Anh Kiến, em nghĩ dù có quen biết, cũng không thể quay đầu đi ngay như vậy.”

“Anh cần cậu dạy à?”

“Không dám, không dám ạ.” Vạn Bằng cười hì hì nói: “Ý em là, gạt cô gái nhỏ người ta sang một bên như thế không tốt lắm đâu.”

“Mấy người ăn xong rồi à?” Trì Kiến dừng lại, rút ra một điếu thuốc.

Vạn Bằng chưa hiểu rõ, còn ngốc ngếch đáp: “À, ăn xong rồi ạ.”

“Lão tử con mẹ nó còn chưa được ăn đâu.” Trì Kiến nhàn nhạt nói, cầm bật lửa đi ra khỏi cửa: “Không gạt ra thì làm gì?”

Vạn Bằng: “Anh Kiến, này……”

“Tìm Hồng Dụ đi.”

Hồng Dụ chủ yếu nhận việc lớn, am hiểu xăm chân xăm tay cho đàn ông, kiên nhẫn không nhiều lắm, đã chán mấy cái thiết kế tinh tế chữ nhỏ rồi.

Cho nên dần dà, nam đều tìm Hồng Dụ, còn lại vài việc nho nhỏ đều vứt cho Trì Kiến.

Mỗi khi đến hai mùa thu đông, làm ăn vô cùng phát đạt.

Trước đây vội đến ba bữa cũng chẳng quan tâm, nhiều khi còn không nhìn thấy mặt Trì Kiến, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, đều cảm thấy hôm nay anh có chút vấn đề.

Vạn Bằng nhìn bóng dáng của anh, gãi đầu, đành phải lên tầng gọi Hồng Dụ.

Trì Kiến đi ra không mặc áo khoác, gió thổi một phát, nháy mắt bị đông lạnh.

Cửa sau của “Văn nhân thiên hạ” ở trong một cái ngõ nhỏ, cuối cùng là ngõ cụt, phía ngoài cách mấy nhà là KTV, bên đó làm ăn phát đạt, cửa sau thường xuyên mở ra, lúc này bên cạnh có dăm ba người trẻ tuổi, bên hút thuốc bên lớn tiếng kêu gào. Ngõ nhỏ này quá ầm ĩ, đủ mọi hạng người, gần như loại người nào cũng có.

Trì Kiến tập mãi thành thói quen, tìm nơi khuất gió lại yên tĩnh, dựa vào tường, khum tay châm thuốc lá.

KTV hiệu quả cách âm không tốt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc rõ ràng truyền đến.

Trì Kiến dựa đầu vào vách tường, chậm rãi hút một lát, đây là điếu thuốc đầu tiên từ chiều đến giờ của anh, hiện tại thả lỏng mới cảm thấy cả người đau nhức. Anh nhắm mắt bẻ cổ, lại mím môi hút hai ngụm, mới cắn lấy điếu thuốc.

Trì Kiến giơ tờ giấy trong tay lên, nhờ ánh đèn trong phòng híp mắt nhìn, chữ viết tinh tế, hết sức thanh tú.

Trong đầu ký ức trước đây lại hiện ra, khi mới gặp, hình dáng cô ở trong nước bơi lội uyển chuyển, mãi cũng không vứt đi được.

Tầm mắt Trì Kiến trở nên mơ màng.

Ngày đó trong nhà bơi, Lý Cửu Lộ đột nhiên xâm nhập vào thế giới khác của anh.


Khoảnh khắc cô khua nước đi, chùm tia sáng bị đánh vỡ, biến thành một đường vỡ vụn, giống như đuôi cá, bơi theo phía sau cô.

Nhả hơi, mỗi quả bong bóng khí đều lấp lánh ánh sáng.

Cô bơi lội như không xương, toàn thân tỏa ra vẻ đẹp mềm mại mà không yếu ớt.

Trì Kiến nhìn cô chậm rãi tới gần, giống như con cá nhỏ từ trong biển sâu bơi đến nơi có ánh sáng, dịu ngoan, thần bí, xa xôi không thể với tới.

Trong nháy mắt, âm thanh xung quanh đều trở nên yên tĩnh, anh chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình nảy lên từng hồi, vô cùng mạnh mẽ.

Cách đó không xa, mấy người trẻ tuổi kia phát ra tiếng động không nhỏ, ánh mắt Trì Kiến cuối cùng cũng thu về.

Tầm mắt anh chuyển hướng nhìn tờ giấy trong tay, động tác hút thuốc chậm lại, qua một lát, không khỏi đứng thẳng, bỗng dưng cong môi cười một cái.

Trì Kiến dập tắt điếu thuốc, vo tròn tờ giấy, đi vào nhà.

Hồng Dụ đã chuẩn bị xong dụng cụ, cầm quyển sách thảo luận với Lý Cửu Lộ chọn kiểu chữ nào.

Trì Kiến rút quyển sách ra, đóng sập một cái: “Để tôi làm đi.”

Hồng Dụ đứng dậy, mắng một câu: “Tiểu tử chú lại mẹ nó phát điên cái gì thế.”

Trì Kiến làm như không nghe thấy.

Có khách hàng ở đây, Hồng Dụ cũng không dám nói quá nhiều, cất dụng cụ của mình đi, xoay người đi ra ngoài.

Yên tĩnh vài giây, Lý Cửu Lộ tìm đề tài: “Tôi cũng không biết, anh lại làm việc ở chỗ này.”

Trì Kiến lấy ra một tờ giấy in, dùng bút vẽ họa tiết.

Lý Cửu Lộ xoa mũi: “Đúng rồi, quen biết lâu như vậy, vẫn luôn quên không hỏi tên của anh là gì? Nghe người khác đều gọi anh là anh Kiến, thế họ của anh là gì?”

Trì Kiến hừ nhẹ một tiếng: “Ít lôi kéo làm quen đi.” Anh liếc cô một cái, cười nói: “Cần đau vẫn sẽ đau.”

“……”

Lúc này tâm tình lại tốt rồi hả? Thay đổi hình như cũng hơi nhanh quá thì phải.

Cửu Lộ không khỏi nghĩ.

Anh đặt tờ giấy đã qua chỉnh sửa sang bên cạnh, đeo găng tay plastic màu đen, ra quầy tiêu độc lấy khăn che mặt, kim tiêm dùng một lần, tay búng nhẹ vào đầu sắc nhọn.

“Cởi quần áo ra đi.”

Lý Cửu Lộ cắn môi dưới.

Trì Kiến chuẩn bị xong kim tiêm, vặn mở nắp mực xăm, vừa quay đầu lại, thấy cô còn đứng ngây ngốc.

“Sao thế, muốn xăm chữ lên quần áo hả?” Anh lắc lắc ngón tay: “Thêu hoa tôi cũng không làm.”

“…… Thật ra tôi còn chưa nghĩ ra nên xăm ở đâu.”

Trì Kiến nhìn cô: “Cổ tay, cánh tay, mắt cá chân linh tinh gì đó đều thấy được, mẹ cô liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra, ngực, mông, hay eo này nọ kia nhìn thì không thấy, nhưng lại không thích hợp với cô, cũng rất đau.” Anh nói đến đây, bàn tay đặt lên hai vai cô, cố ý xoay hai vòng: “Nên xăm ở sau vai, trên xương con bướm đi.”

Anh suy xét rất chu đáo, Cửu Lộ gật nhẹ đầu.

Trì Kiến không buông tay, đè đầu vai cô, sức lực nặng trĩu.

Anh khom người, tầm mắt ngang bằng với cô: “Cô nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn xăm?”

Cửu Lộ thoáng xê dịch chân: “Có cái gì để do dự đâu.”

“Cô bây giờ còn có cơ hội hối hận đấy.”

Lý Cửu Lộ suy nghĩ, nhàn nhạt nói: “Xăm đi.”

Trì Kiến nhìn cô trong chốc lát, ngoảnh sang nơi khác gật đầu, buông tay ra.


Cửu Lộ quay người đi cởi áo.

Sáng nay cô cố ý đeo thêm một cái đai đeo ngực, cởi áo lông ra, không khí lạnh ùa đến, không khỏi run lên. Cô theo bản năng quay đầu nhìn Trì Kiến, anh dường như cũng không chú ý đến cô, cửa phòng không biết khi nào đã được đóng lại.

Anh hướng dẫn Lý Cửu Lộ nằm ra ghế mềm, ghé lưng lên ghế, chính mình bê một cái khác, ngồi phía sau cô.

Ấn con dấu xong, máy xăm có dòng điện chạy qua, chấm lên màu đã chuẩn bị, phát ra tiếng điện rè rè.

Cửu Lộ nhịn không được quay đầu lại: “Sẽ rất đau phải không?”

Trì Kiến giương mắt. Bím tóc ngay ngắn, cổ có lông tơ nho nhỏ dán vào da, ánh đèn hắt xuống, lỗ tai gần như trong suốt, hương thơm trên người sạch sẽ lại tươi mát. Trì Kiến nhất thời không nói chuyện, gạt bím tóc đến trước bả vai cô, những sợi tóc nghịch ngợm phe phẩy, lại dán sát vào cổ.

Trì Kiến không đeo khẩu trang, anh không tự chủ chống tay lên hai bên lưng ghế cô ngồi, cúi người, thổi khí vào cổ cô.

Cửu Lộ theo bản năng co rụt lại, cơn gió mát lạnh phất qua, ngứa như điện giật, trên người lập tức hiện lên một tầng gai nhỏ.

Trì Kiến sửng sốt, lập tức đứng thẳng dậy.

Giờ phút này, không khí trong phòng trở nên xấu hổ, trước đây đối mặt với khách hàng nữ, chỗ mẫn cảm hơn đều đã nhìn thấy, lại bởi vì cô gái nhỏ này co người, cả trái tim anh đều nhộn nhạo. Loại cảm giác này, trước kia chưa từng bao giờ có.

Cửu Lộ khẩn trương: “Vướng lắm à, để tôi buộc lại một chút.”

“Không cần đâu.” Anh đè cô lại, chậm rãi nói: “Vừa rồi cô hỏi tôi có đau hay không à?”

“Ừ. Đau không?”

“Tùy từng người mà khác nhau.”

Tạm dừng vài giây, trong phòng không khí khôi phục bình thường.

“À.” Lý Cửu Lộ gật đầu: “Vừa rồi tôi nghe thấy người mới ra ngoài kêu đau.”

“Cô ấy xăm vào nhũ hoa. Gần đến bụng và bụng trên, không đau mới là lạ.” Anh nghiêm trang nói: “Một phần cũng quyết định bởi tay nghề của người xăm.”

Một chữ nào đó làm cô hết sức thẹn thùng, Cửu Lộ quay đầu lại, hạ giọng: “Vậy tay nghề của anh thế nào?”

“Chẳng ra sao cả.”

“……”

Lời này không có cách nào đáp lại được, cô ghé vào cánh tay, không hé răng.

Quá trình xăm cực kỳ thuận lợi, lần châm xuống đầu tiên đa số do chưa biết nên giật mình, bên ngoài khá đau, lúc sau đau đớn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được. Cô cảm nhận được rõ ràng quá trình kim châm lên người mình.

Thời gian rất lâu, trong phòng chỉ có mỗi tiếng dòng điện kêu.

Trì Kiến: “Cô ngủ rồi à?”

Cửu Lộ hơi nâng cằm lên: “Không. Sắp xong rồi hả?”

“Nhanh thôi.”

“Một cái tên thôi mà yêu cầu phải lâu như vậy à?”

“Nhìn cô là biết chưa từng trải việc đời rồi, trình tự xăm khá phức tạp đấy.” Trì Kiến nghiêm trang bịa chuyện: “…… Tôi xăm thêm chút hoạ tiết.”

“À.” Cô tạm dừng vài giây, tò mò hỏi: “Trên người của anh có hình xăm không?”

“Tên của người khác?”

“Đại loại thế.” Cô nghiêng đầu: “Như nhau mà.”

“Không có.”

Điều này khá ngoài ý muốn, mọi người chủ yếu vì có niềm đam mê nhiệt tình với nghệ thuật xăm mới làm việc này, mỗi ngày làm đi làm lại, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có một hai cái hình xăm.

Cửu Lộ: “Bởi vì không thích phải không?”

“Thích.” Anh vuốt ve làn da trên lưng cô, đầu ngón tay dừng lại trên cái tên kia một chút: “Trên người tôi chỉ dành chỗ cho một người, cho nên rất cẩn trọng.”

Lý Cửu Lộ cử động bả vai cứng đờ, không nén được tò mò: “Người kia còn chưa xuất hiện à?”

Trì Kiến nói cho có lệ: “Cũng không phải. Gần như là thế.”

Lý Cửu Lộ nghe ra anh trả lời tuỳ ý, cô ngậm miệng lại, không nói gì.

“Cô thì sao?” Trì Kiến lạnh giọng mở miệng: “Trước khi xăm không suy nghĩ cẩn thận à?”

Ánh mắt cô thẳng tắp, nhìn vào khoảng không phía trước: “Một cái hình xăm thôi mà, tôi cảm thấy không có gì phải…… A, đau quá!”

Cửu Lộ run lên, Trì Kiến gần như nghiến răng nghiến lợi.


“Là tên mối tình đầu bé nhỏ của cô phải không?”

Cô cắn môi dưới, không hé răng, xem như cam chịu.

“Rất thích cậu ta?”

“Hmm…… Aiz……”

Cửu Lộ hít một ngụm khí, cắn ngón tay: “Tại sao tự dưng lại đau như vậy?”

“Tôi đã nói kỹ thuật không tốt mà.”

Anh không nương tay một chút nào, dường như muốn cô đau đớn đến tận xương, làm cô vĩnh viễn nhớ kỹ giây phút này.

Cũng muốn cô hiểu rằng loại thái độ coi thường, không thèm để ý đối với người khác cùng chính bản thân mình như vậy, sẽ phải trả giá rất lớn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trì Kiến cũng buông bút ra, nâng mắt, thấy cô đang chôn đầu vào cánh tay.

Ngón tay anh chọc chọc cô: “Xong rồi.”

Trì Kiến lấy khăn che mặt lau phần mực thừa trên làn da cô, cầm một cái gương đến.

“Nhìn xem một chút, có được không?”

Cửu Lộ lau mồ hôi, thong thả nhìn tấm gương phía sau, quên cả đau đớn.

Ban đầu cô cho rằng chỉ xăm một cái tên, ai ngờ anh tự ý xăm thêm vào lưng cô một con cá voi. Cá voi đầu hướng xuống, đuôi giương cao, tấm đuôi rộng lớn đập vào sóng biển, đập tan bọt nước, sinh động y như thật. Đặc biệt ở chỗ, quấn quanh thân cá voi là dải hoa anh đào, cánh hoa mềm mại vây chặt xung quanh, trông giống như đang hôn nhẹ lên cá voi, dưới giàn dây leo thấp thoáng ẩn giấu một cái tên.

Loại sinh vật cường tráng này cùng với cánh hoa trắng mịn quấn lấy nhau, cho dù có nguy hiểm khổng lồ, vẫn mang vài phần tình ý dịu dàng.

Toàn bộ hình xăm chiếm hết phần vai trái của cô, mỗi đường cong đều được xử lý sạch sẽ lưu loát, dùng màu đen và màu trắng pha loãng. Màu sắc đánh tan sương mù, có thêm một chút hồng, cảm giác trình tự rõ ràng, rất sống động.

Cá voi lớn bơi lội trên bờ vai trần thon gầy trẻ tuổi của cô, mang một nét gợi cảm kì lạ.

“Cá voi xanh?”

“Ừ”

Cửu Lộ nhìn anh: “Tại sao lại là nó?”

“Cảm thấy khá giống cô.”

Bất kể Lý Cửu Lộ nhìn như thế nào cũng không nhận ra cô và nó có điểm gì giống nhau, không biết tác phong nào của cô, lại mang đến cho anh ấn tượng thô lỗ như vậy, nhưng không thể phủ nhận, nó rất xinh đẹp.

Cửu Lộ: “Nhưng tôi chưa nói muốn xăm cái này.”

“Cô không thích à?”

“…… Cũng không phải.” Cô nhấp môi, lại nghiêng người xem hoa văn kia: “Chỉ là tôi cảm thấy, trước đó anh nên trưng cầu ý kiến của tôi một chút.”

Trì Kiến giơ gương nhìn cô, nhún nhún vai: “Tôi xin lỗi, đối mặt với cơ thể của cô, tự dưng linh cảm đến.”

Tim Cửu Lộ đập nhanh mấy nhịp, khoé miệng anh tươi cười tinh nghịch, xin lỗi mà không thấy có thành ý gì cả, lời nói ra cũng mập mờ không rõ.

“Được rồi, không đòi nhiều tiền của cô đâu mà.”

“Anh……”

Anh muốn cất gương đi.

Cửu Lộ: “Chờ một chút.” Cô hơi bẻ vai: “Hơn nữa tên này có điểm là lạ, giống như……”

“Nhìn nhiều thành thói quen sẽ không thấy lạ nữa.” Anh đúng lúc cắt ngang.

Không cho cô có cơ hội xem xét kĩ càng, Trì Kiến cất gương, thoa lên hình xăm một lớp vaseline, cũng gói kỹ lưỡng màng bọc thực phẩm: “Ba giờ sau tháo xuống, nhớ rõ súc rửa bằng nước ấm. Mấy ngày nay, phải luôn mặc quần áo rộng rãi, cấm ăn hải sản, cấm dùng sữa tắm, cấm dùng móng tay cào linh tinh.”

Cửu Lộ thật cẩn thận mặc áo lông vào: “Ừ.”

Trì Kiến dựa vào ngăn tủ bên cạnh, giương mắt, nhìn động tác của cô.

Anh tháo găng tay plastic màu đen xuống, tiện tay ném vào thùng rác, lại tiện tay châm điếu thuốc.

Cửu Lộ kéo khoá áo khoác đồng phục lên, buồn phiền nói: “Tôi phải đi rồi.”

Anh nhẹ giọng cười: “Cô lại trốn học à?”

Cửu Lộ sửa lại: “Tiết tự học buổi tối là tự nguyện.”

“À.” Trì Kiến nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đi thôi, tôi đưa cô đi.”

Hết chương 10


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.