Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 8
Bọn họ cho rằng nàng sinh trưởng ở trên đỉnh cao, gồm đủ cả băng tuyết sáng long lanh cùng bạch ngọc không tỳ vết, phàm phu tục tử vô duyên nhìn thấy danh hoa tuyệt thế, người cầu thân càng thêm đam mê.
Khí đêm có vài phần lạnh lẽo, nàng phủ thêm áo choàng đi xuống tháp, giơ cao đèn cung đình, tiếng chân không nhanh không chậm, buồn buồn vang vọng trở lại trong tháp.
Dưới tháp cao, một cung nữ đã chờ tại nơi đó tỏ vẻ lo lắng,”Điện hạ… “
Lê Băng chỉ nhìn nàng một cái, rồi đi về phía tẩm điện của mẫu phi, bước chân nhìn có vẻ thong dong, hai hàng lông mày xiết chặt lại để lộ ra sự vội vàng, nhưng nàng vẫn không dám lỗ mãng, khi tiến vào tẩm điện của mẫu phi, trước tiên vẫn đứng ở cửa ra vào điều chỉnh hơi thở chậm lại mới dám đẩy cửa bước vào, mỗi cái giở tay nhấc chân hoàn toàn đều theo yêu cầu của mẫu phi, không có nửa điểm thất lễ.
“Mẫu phi !” – nàng ngồi quỳ gối ở cạnh mép giường.
Mới mấy năm ngắn ngủn, tóc Lan phi gần như đã trắng phau, hai má lõm xuống, hốc mắt có một vòng tối đen thâm trầm.
Đau lòng sao ? Đối với Lê Băng mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ khi đối diện với mẫu thân mà nói, có lúc càng thêm sợ hãi, sợ hãi dáng vẻ hình hài như bị lăng trì này của mẫu thân, càng sợ hãi hơn là họ vốn đang sống nương tựa vào nhau nhưng cuối cùng lại phải xa rời nhau. Lê Băng sợ nhất là thỉnh thoảng Lan phi dường như mất trí mà tóm lấy nàng, không phân rõ thực tế hay ảo cảnh vuốt mặt của nàng, chẳng biết là đang nhớ tới cái gì nữa, sau đó Lê Băng mới hiểu được có lẽ mẫu thân cho rằng mình đang soi vào gương. . . . . .
Cho nên Lê Băng bắt đầu như dây cung bị kéo căng, nghiêm khắc yêu cầu không cho phép cung nữ đặt gương ở cung Trường Lạc, thang thang thủy thủy phải lấy thìa bón đút vào trong miệng mẫu thân, lúc rửa mặt phải vắt khô khăn mặt rồi mới giúp mẫu thân lau rửa.
Cũng có lúc, hình như mẫu phi tỉnh táo, tim đập mạnh và loạn nhịp, ngồi trên giường hoặc tựa ở bên cửa sổ, không biết nghĩ tới điều gì. Nhưng hôm nay, mẫu thân đã hồi lâu chưa từng xuống giường. Thật lâu trước kia, nàng đã không cho ngự y tới chẩn mạch nữa, bởi vì khôi giáp xinh đẹp của nàng đã sớm mục nát.
Khi lần cuối cùng Ngự y đến cung Trường Lạc, tiếp sau là hoàng hậu cũng tới. Thái Bình – Trường Lạc, cũng chỉ là hai bên trái – phải của một hoa viên, nhưng lại như trời và đất quanh năm không gặp gỡ cũng không nghe thấy hỏi thăm lẫn nhau. Nữ nhân kia vẫn dáng vẻ làm bộ làm tịch giống năm đó, Lan phi ngay cả khách sáo cũng không muốn nữa. Ai ngờ sau khi nàng đi, ‘Người nọ’ lại đến đây… Nhiều năm như vậy trôi qua, cuối cùng cũng chịu bước một bước vào cung Trường Lạc. Nhưng, khi nghe được Hoàng đế giá lâm, Lan phi cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn gương để ý trang điểm, kinh sợ trước dung nhan già nua bệnh hoạn giống yêu quái của nàng – nhất là so với hoàng hậu chân trước mới vừa rời khỏi, nhiều năm qua được sủng ái, tươi cười rạng rỡ, không thấy có vẻ lão thái chút nào!
(lão thái: người già/ cách xưng hô tôn kính với người già)
Nàng ném vỡ chiếc gương, núp ở trong tẩm điện, không chịu ra cửa, thế là ‘Người nọ’ cũng không muốn hao tổn sự kiên nhẫn với nàng nữa, vung tay áo rời đi.
Nội tâm của nàng trống rỗng, máu huyết cũng bị rút cạn.
Nữ nhân kia thật là ác độc ! Nhìn nàng tàn tạ như thế này, mặc dù nhiều năm qua ‘nước giếng không phạm nước sông’, cái vị đứng đầu kia trái lại lập tức đi cầu xin Hoàng đế tới nhìn nàng một chút, đối với nàng như bố thí lòng từ bi cho kẻ địch. Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ung dung rộng lượng, còn Lan phi nàng là kẻ không biết điều!
Nàng từng cho là nàng sẽ không đau lòng nữa. Khi đó mới hiểu được… Không phải như vậy, nàng ngày ngóng đêm trông, mong chờ đến nỗi nước mắt khô cạn còn chưa đủ, nữ nhân kia còn phải “Tốt bụng” tới vạch trần vết sẹo của nàng, hắn còn nhẫn tâm coi nàng như kẻ thù.
Nàng ta rất hả hê sao ? Nếu như không phải là nàng ta, ‘Người nọ’ ngay cả trò hề bước vào nơi này liếc mắt nhìn nàng cũng không muốn ! Còn có cái dạng diễu võ dương oai gì so với cái này thâm sâu hơn không ?
Lan phi không tiếp tục gặp ngự y, Lê Băng không thể làm gì khác hơn là tự mình chuyên cần chạy đến Thái Y Viện hốt thuốc. 24 nha môn(* ) đều như nhau, những thứ nô tài kia có lẽ biết nàng còn có chút giá trị đối với Đại Thần, không dám không cho nàng sĩ diện, vì Hi hoàng nói rõ chờ người cầu hôn có quyền thế lớn mạnh đủ để sánh cùng Đại Thần xuất hiện, mới có thể gả nàng đi, có lẽ sợ nàng ghi hận, nên sự vụ sinh hoạt thường ngày đương nhiên không thể khắt khe.
Lê Băng liếc mắt nhìn chén thuốc ở trên bàn con bên cạnh giường, một hớp cũng chưa uống…, nàng mặt không biến sắc muốn đứng dậy giáo huấn cung nữ, nhưng mẫu thân lại như nhìn thấu ý định của nàng, tóm lấy tay của nàng.
Bàn tay khô cằn, sức lực lại lớn đến lạ kỳ, khiến Lê Băng mơ hồ có chút kinh hãi.
“Thắp đèn lên!” – Ngay cả giọng nói của mẫu thân cũng tỉnh táo khác thường, cung nữ không dám chậm trễ cùng thắp sáng tất cả đèn bên trong tẩm điện vốn mờ tối, mà Lan phi lại trầm mặc nhìn nữ nhi như thế.
“Mẫu phi… ” Lê Băng nghĩ ngợi nên khuyên mẫu thân uống thuốc như thế nào đây. Mới ngày hôm trước, mẫu phi còn hỏi nàng: có nô tài nào ăn gan hùm mật gấu, dám quấy rầy nàng trong lúc đợi nàng học ở trên tháp cao hay không ? Một lần nọ, Lê Băng muốn một cung nữ ngay khi Lan phi nương nương có bất kỳ dấu hiệu không khỏe nào thì phải đến tháp cao thông báo cho nàng, kết quả cung nữ kia bị Lan phi đánh gần chết ngay trước trước mặt Lê Băng, cuối cùng bị đưa đi Hoán Y Cục.
Lan phi lẳng lặng nhìn Lê Băng thật lâu, ngày hôm qua dáng vẻ Lê Băng hung dữ tát tai cung nữ, vậy mà xuất hiện trong mộng của Lan phi, sau đó nàng thức tỉnh, xiêm y ướt hơn phân nửa. Nữ nhi càng lúc càng giống mẫu thân, đây tột cùng có phải một loại số mệnh bi thảm hay không? Không phải là nàng đem từng điểm từng điểm thiện lương và dịu dàng của nữ nhi tiêu trừ tận gốc rồi chứ ?
Sau đó, nàng rốt cuộc cũng dời tầm mắt, vẫn nắm tay Lê Băng, chỉ là sức lực giảm bớt, Lê Băng không dám tránh ra.
“Sau khi ta đi…”
“Mẫu phi!” giọng nói của Lê Băng run run rẩy rẩy, mặt trắng bệch như xác chết.
Lan phi lại nhìn nàng một cái, không nhịn được bật cười, “Không cần sợ, ngươi còn có điều kiện, chỉ có thể bị cầm tù thôi, nàng ta không dám đối đãi với ngươi như thế đâu !”
Lê Băng không dám nói, thì ra nàng vẫn còn có một tia yếu ớt và ỷ lại của tiểu cô nương. Nữ nhân này và nàng, giống như bụi gai dùng sự dữ tợn đáng ghê tởm thấm vào trong xương cốt, đem xương và máu gắn liền với nhau, cưỡng chế tất cả máu và nước mắt cùng uốn éo vặn xoắn làm một.
Sau đó nàng nói, nàng muốn ra đi…
Đôi mắt Lan phi bắt đầu mê man rã rời, cầm tay Lê Băng lại nắm chặt hơn, bàn tay gầy trơ xương túm lấy, các đốt ngón tay không chỉ trắng bệch, giống như nhẹ nhàng xé nứt ra, xương cốt và máu huyết sẽ lìa tan, máu chảy đầm đìa.
“Hãy hỏa táng ta, cũng đừng để ột ngoại nhân nào nhìn thấy thân xác thối tha này. Không được để cho nữ nhân kia nhìn thấy, lại càng không muốn hắn nhìn thấy, tuyệt đối không muốn… hãy ưng thuận ta!”
Lê Băng bị đau thiếu chút nữa hô lên một tiếng, nàng ép buộc mình tỉnh táo đáp lại: “Băng nhi tuân lệnh!”
Lan phi lấy được lời bảo đảm, cuối cùng cũng buông tay, lại không nhắm mắt, cặp mắt ngay cả chớp cũng không chớp nhìn tới nóc giường, thế là Lê Băng cũng không dám lơi lỏng dù chỉ trong thoáng chốc, chờ đợi ở bên cạnh.
“Huyền lang… Chàng đang ở đâu?”- Khi đó… khi nữ nhân kia chưa xuất hiện, hắn còn có thể cười với nàng, hắn nói sẽ không để nàng chịu uất ức, nàng còn nhớ rõ, vẫn nhớ. Hắn đã quên rồi phải không ?
Lê Băng hô hấp nghẽn lại trong một thoáng, cảm giác dạ dày trùng xuống, nàng vẫn quỳ gối bên cạnh giường của mẫu thân như cũ, lại dùng thần sắc băng lạnh võ trang thành vũ khí của bản thân.
Nàng cứ quỳ thẳng đơ ở đó, cặp mắt giống như nhìn kẻ thù vậy, chớp cũng không chớp một cái nhìn nữ nhân trên giường đang hồi quang phản chiếu lọt vào trong ảo giác của chính mình. Có lẽ, mắt của nàng xuyên thấu mẫu thân, nhìn thấy một người khác ở trong lòng nàng, trong mắt nàng, trong đầu nàng. . . . . .
Lê Băng cứ mãi trợn trừng mắt, những giọt nước và thù hận đồng thời cùng nhau tràn ra ngoài hốc mắt.
“Huyền lang… Thiếp… Thiếp rất đau, thật khó chịu… Chàng đừng đi…” – Nàng giống như tiểu cô nương khóc thút thít, thì ra thân thể mục nát còn có thể chảy ra những giọt lệ vô cùng trong suốt, lăn xuống giữa những sợi tóc mai sương trắng.
“Đừng rời bỏ thiếp… chớ không nhìn tới thiếp… “, nàng co quắp thành một đoàn, cái người gai góc lạnh lẽo, vô luận như thế nào luôn ưu nhã lạnh lùng – Lan phi đã không còn tồn tại.
Lê Băng bỗng chốc quét ánh mắt đẹp về phía cung nữ ở bên cạnh để đợi lệnh, tỏ vẻ cảnh cáo, lẫm liệt như ưng như sói, lão ma ma lập tức hiểu ý, vội vàng dẫn mọi người thối lui ra phía ngoài tẩm điện.
Tất cả mọi người thối lui ra khỏi tẩm điện, hóa ra cả một phòng đầy ánh sáng chói lòa lại giống một cơn ảo giác, u ảnh ở từng xó xỉnh rục rịch ngóc đầu dậy. Lê Băng đã cực kỳ lâu không có cảm thụ sâu sắc như vậy, cung Trường Lạc lại lớn đến đáng sợ như thế này!
Nàng ngồi lên trên giường, cầm bàn tay run rẩy của mẫu thân, muốn nắm chắc hơn một chút. Mẫu phi vẫn như cũ không nhìn thấy nàng, nhưng nàng không buông tay, chỉ là vẻ mặt càng lạnh hơn, ánh mắt càng hận hơn.
Lê Băng cầm chặt tay của mẫu thân, cứ như vậy cố chấp và dịu dàng sợ hãi mất đi mẫu thân, mà Lan phi cũng giống như người chết đuối, nắm chặt bè gỗ ở một khắc cuối cùng.
“Huyền… “, Lan phi nắm chắc tay của nữ nhi, dường như không còn một hơi thở, cảm nhận được nhiệt độ và sự mềm mại ở trong tay, đột nhiên lại phục hồi tinh thần, nhận ra người trước giường, dù cho nước mắt vòng quanh mờ mịt, nàng vẫn rất rõ ràng.
Nàng sắp sửa tàn tạ rữa nát trong cái cung điện lạnh lẽo này, quá khứ dù là lòng đau như cắt cũng thế, nước mắt rơi như mưa cũng vậy, hắn sẽ không tới, sẽ không áy náy, không thương tiếc, vĩnh viễn không! Mười mấy năm qua nàng mỏi mắt trông mong ngóng đợi người kia ngoái đầu nhìn lại, đến cuối cùng, cái gì cũng không có!
Nàng đột nhiên thở gấp một hơi, vặn vẹo đôi môi khô nứt, nở nụ cười có chút tự giễu.
Người chết như đèn tắt.
Nàng buông tay ra, Lê Băng muốn tóm chặt, nàng lại im lặng rũ xuống trước ngực mình.
Tiểu cô nương kia vẫn khóc, chung quy vẫn chỉ như tiểu nữ hài, nàng hết sức ẩn nhẫn, không muốn làm mẫu thân thất vọng, nhưng nước mắt như những hạt trân châu đứt dây, cứ từng hạt từng hạt một không cách nào ức chế nổi mà lăn xuống, một tiếng nức nở nghẹn ngào đè nén tới cực điểm ở sâu trong cổ họng, run rẩy.
“Băng nhi !”
Lê Băng gắt gao kề sát mẫu thân.
“Chết cũng không cần yêu một nam nhân … Sẽ không đem ngươi để ở trong lòng… Tuyệt đối không !”
Lê Băng vẫn ngồi yên đến tận trời sáng, cung nô không dám tới gọi nàng.
Cho đến khi những tia nắng sớm xuyên thấu qua song cửa sổ, nàng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, vẻ mặt thẫn thờ, thân thể cứng đờ chậm rãi đứng dậy, cung nữ vội vàng đi vào bên trong muốn dìu, nhưng nàng không để ý, cứ như một Du Hồn (hồn ma lang thang) lẳng lặng đi ra ngoài.
“Điện hạ?”
Các cung nữ thấy nàng ra khỏi cung Trường Lạc, đi về hướng cung Thái Bình, lập tức cũng trở nên luống cuống. Lê Băng đi chậm rãi, trong hoa viên, nô tài vẩy nước quét nhà mặc dù một đám quỳ xuống đất thỉnh an, nhưng lại ngửi ra được hơi thở không bình thường.
Cái dạng nô tài ‘chó cậy thế chủ’ từ xưa cho tới bây giờ đều không thiếu, Lê Băng đứng ở cửa cung Thái Bình, thủ vệ giữ cửa đáng lẽ nên vào bên trong thông báo, nhưng các nàng nghĩ đến thân phận của người trong cung Thái Bình, lúc này lá gan lập tức to lên, kiêu căng cũng dâng cao hơn.
“Đại công chúa giá lâm sớm như thế, sợ rằng chúng nô tài không tiện thông báo !”
Ở phía sau, cung nô cung Trường Lạc cảm thấy có hơi tức giận. Còn nói bất tiện thông báo, dù sao Lê Băng cũng là chủ tử, rõ ràng chỉ là nô tài mà dám nói chuyện như vậy với công chúa ư ? Nhưng trước mắt, họ đang rất căng thẳng và hoang mang lo sợ. Chủ tử hoăng thệ(*) cũng không phải là chuyện nhỏ, Lan phi khi còn sống lại ngàn giao phó vạn giao phó, đừng để dung nhan khi chết của nàng lộ ra ngoài, vì vậy hành vi rối loạn của Đại công chúa giờ phút này làm cho trái tim của các nàng nhảy lên tận trên cổ họng.
(*) hoăng thệ: chết. từ trần, thời xưa các quan to đại thần, chư hầu, tần phi chết được gọi là hoăng thệ
Phi tần trong cung hoăng thệ, muốn lập tức hỏa táng cũng không thể, cho nên hiện tại tất cả bọn họ đều dựa vào Lê Băng làm chủ, cần làm cái gì thì làm cái ấy.
“Nô tài cung Thái Bình ăn phải cái gì hả ? Có thể cưỡi lên trên đầu chủ tử rồi hả ?” Lý ma ma là nha hoàn cận thân từ trước khi Lan phi chưa xuất giá, đã ở trong cung lâu năm già đời, không sợ phiền phức đứng ra chất vấn trước tiên. Lý mama là người thấu hiểu rõ ràng nhất sự thay đổi của Lan phi, tiểu thư của bà đã từng dịu dàng thiện lương, bà không dám oán Hoàng đế đẩy tiểu thư của bà vào địa ngục, nhưng với cái “Kẻ thù” kia thì không đồng dạng, người khác sợ cung Thái Bình, bà, Lý mama không sợ!
Hai cung nô giữ cửa nhìn nhau một cái, cũng biết đuối lý, không thể làm gì khác hơn là hậm hực nói: “Điện hạ, không phải chúng nô tài không thông báo, mà là tối hôm qua Thánh thượng qua đêm ở cung Thái Bình,” nô tài chính là nô tài, nói đến chỗ này, cơ hồ khó nén được sự vênh váo hả hê, lỗ mũi muốn hếch lên tận trời, “Xin ngài thông cảm, nếu chọc cho Thánh thượng không vui, chúng ta cũng gặp nạn !” – Suy nghĩ một chút, các nàng là nô tài cung Trường Lạc trước giờ chưa biết nơm nớp lo sợ khi hầu hạ Thánh thượng. Hèn chi !
Lý mama tức giận đến nỗi toàn thân run lên.
Lê Băng không để ý tới những thứ nô tài kia, nhưng cũng không đi lên trước một bước, nàng chỉ bình tĩnh nhìn đại môn rộng mở của cung Thái Bình, trong hoa viên, hoa cỏ um tùm mùi thơm sực nức, ẩn sau tầng tầng lớp lớp dây Ngân Đằng, tiếng nhạc vấn vít, tiếng cười nói tung bay ở một góc nhà ấm Lưu Ly trồng hoa.
Giận dỗi nhiều năm như vậy, có nghĩ tới kết quả sẽ là dạng này hay không ? Khi đó, Người trút xuống hơi thở cuối cùng, trong lòng ông ta vẫn không có Người. Thân thể Người co rút trái tim đau đớn đến không cách nào hô hấp nổi, ông ta đang an nhiên ngủ trong ngực nữ nhân mà Người hận nhất kia, nhiều năm trước kia nếu như Người biết có hôm nay, còn có thể ngu ngốc như vậy không?
Nàng đột nhiên nhớ tới, rất nhiều rất nhiều năm trước, khi nhà ấm Lưu Ly trồng hoa mới vừa được quây kín, có một đêm mưa tuyết gian nan, bão tuyết kéo đến sớm. Sáng sớm, tuyết đọng cơ hồ che kín bậc thềm tam cấp phía trước bậu cửa, mẫu phi còn vì vậy mà nhiễm phong hàn, nàng khổ sở ở trong hoa viên, cầm xẻng Tiểu Hoa đào ra trong lớp tuyết thật dầy, lập mộ phần cho những động vật nhỏ bị chết rét vì không kịp di về Nam, tránh cho chúng bị tan nát trộn lẫn vào tuyết bởi những xẻng xúc tuyết và gót giày của cung nô, giống như kết cục của những cành cây khô gẫy vì đông cứng.
Khi đó, trong lòng nàng đơn thuần chỉ là hâm mộ, nếu như nàng cũng có một tòa nhà ấm trồng hoa, những động vật nhỏ kia cùng với những bông hoa chuông mà nàng thích nhất không cần sợ sẽ không chịu nổi mùa tuyết rơi rồi.
Tới chơi đùa ở cung Thái Bình đi, chỗ có nhà hoa đó, nếu không kịp di về Nam cũng sẽ không bị đông cứng. Mỗi dịp cuối Hạ đầu Thu, nàng luôn hướng về phía những chú chim bay đến bên trong vườn mà nói như vậy.
Tại sao giờ khắc này, nàng đột nhiên nhớ lại sắc nét những thân thể nhỏ bé đông cứng chết lạnh kia, cùng với bàn tay khô gầy vô lực của mẫu phi, những thứ đó không hề có xúc cảm của sinh mạng. Nàng nắm chặt, ôm chặt, cũng không thể truyền được một chút ấm áp của mình sang cho bọn họ.
Lúc nhỏ, nàng khát vọng có được một con sủng vật làm bạn, nhưng mẫu phi không cho phép, nàng an ủi mình, chúng nó tự do tự tại cũng rất tốt, dù sao ở bên người nàng, mùa đông tới, chúng nó sẽ gặp họa.
Nàng khát vọng những thời khắc mẫu phi dịu dàng với nàng, mặc dù rất ít, lại đủ để cho nàng tự an ủi mình, chung quy vẫn là mẫu phi yêu nàng.
Vậy mà bọn họ đều đi rồi, cho tới bây giờ thứ mà đôi tay nàng nắm chính là khát vọng chưa từng đạt được.
Chú thích:
(*) 24 nha môn là cơ cấu hoạn quan phụng dưỡng gia tộc Hoàng đế đời Minh, thật ra theo thể chế, ngoài chủ quản thái giám cũng không cứng nhắc quy định tất đều phải dùng hoạn quan, sau thì phái thêm hoạn quan nắm giữ chức vụ đó. Bao gồm:
12 giám quan là ty lễ giám, nội quan giám, ngự dụng giám, ty thiết giám, ngự mã giám, thần quan giám, Thượng thiện giám, Thượng bảo giám, ấn thụ giám, trực điện giám, thượng y giám, đô tri giám, trong đó ty lễ giám có chức quyền lớn nhất. Vương Chấn, Thượng Minh , Phùng Bảo, Lưu cẩn , Ngụy Trung Hiền v.v. (các hoạn quan nổi tiếng chuyên lấn quyền vua đời Minh) đều đứng đầu ty lễ giám.
12 giám hàng dưới xếp thành 4 ty, 8 cục. 4 ty là ty tích trữ củi, ty lưu giữ ghi chép báu vật, ty chuông trống (chắc là nhạc khí), ty tổng hợp. 8 cục là cục binh khí, cục khăn mũ, cục kim công(thêu thủ công), nội dệt nhuộm cục, rượu dấm miến (bột mì) cục, ty uyển cục (chăm lo vườn hoa), hoán y cục (giặt giũ), cục chế tạc bạc.