Thứ Đế

Chương 7


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 7


“Hơn nữa, ta hướng tới văn hóa của Đại Thần đã lâu, mười hai tuổi đã bắt đầu học tập ngôn ngữ và lịch sử của các người. Ta cho là Đại Thần có điều kiện ưu tú đủ để xưng bá thiên hạ, nhưng tương lai lại thiếu hụt một vị nam nhân lãnh đạo trí dũng song toàn như Thánh thượng ngài. Đại Thần các người có một câu nói: ‘thiên hạ không có kẻ địch vĩnh viễn’, ta lại cho là: ‘thiên hạ không có bằng hữu vĩnh viễn’, một ngày nào đó Đại Thần sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp của các quốc gia lân cận, La Trại tộc là chủng tộc giành chính quyền ở trên lưng ngựa, từ trước đến giờ chỉ phục tùng lực lượng cường giả, huống chi còn có Phụ Lan quốc cũng cường bạo lại sùng bái vũ lực, cùng với Vụ Ẩn quốc âm hiểm xảo trá. Đại Thần uy nghi, cộng chủ thiên hạ, tuyệt đối không nghi ngờ những kẻ gian đó ư ? Tây Vũ quốc ta nguyện ý vĩnh viễn thần phục Đại Thần, nếu có thể cưới được công chúa xinh đẹp của Đại Thần làm vợ, kết giao mối lương duyên thế gian hiếm có, thiên hạ tất nhiên là ‘vĩnh bảo thái bình’!”
Hi hoàng một tay đè lên bộ râu rậm rạp, hoàn mỹ che giấu cái ngáp dài thiếu chút nữa ngoác ra, ánh mắt nghiêm túc giống như đang thâm trầm nghĩ kế hoạch gì đó, thật ra thì chỉ lặng lẽ nghĩ: sớm biết sẽ để Sương Hoa lập tức chạy tới, cứ tiếp chuyện với hắn như vậy không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, người ta lại một đường khóc trở về nước vậy thì nguy rồi. . . . . .
“Tây Vũ quốc ta. . . . . .”
A a, vẫn còn nói tiếp ư! Hi hoàng bắt đầu không ngồi yên. Đường đường là Hoàng đế, viện cớ đi tiểu để trốn hình như không được cho thỏa đáng lắm.
“Hoàng tử ! Ôi… Hoàng tử đần, đừng làm loạn… “, giọng nữ tử êm ái dễ nghe xa xa vang lên, “Gây chuyện nữa thì thiến ngươi đó !”
Vương tử Tây Vũ quốc cuối cùng cũng câm mồm. Kẻ nào? Thật to gan, vậy mà mắng hắn là hoàng tử đần!
“Rốngggggg…. ——” một con sói… Đó là một con sói đúng không? Cái con cực kỳ giống sói kia, lại có dáng vẻ lè lưỡi khờ khạo chính là một con chó, đột nhiên trợn to mắt, nhào tới Vương tử Tây Vũ quốc đang không kịp phản ứng, Vương tử Tây Vũ quốc dựa vào vào tên hầu nâng đỡ thì chân mới không mềm nhũn ra! Hắn nhớ tới đã gặp qua cái loại chó bền bỉ cứng cỏi đó ở cực bắc băng thiên tuyết địa!
Đại Cẩu lại nhào tới trên người Vương tử, tiếp theo, hưng phấn mà liếm hắn cứ như tìm được ‘nương tử’ vậy. Mặt của Vương tử Tây Vũ tái xanh, “Có ai không !”
“Hoàng Tử !” – Hương thơm theo làn gió cuốn tới, là một giai nhân toàn thân hoa phục tuyết trắng, mắt to mày rậm đoan chính thanh nhã, Vương tử Tây Vũ nhìn đến ngốc luôn rồi.
Mộ Dung Sương Hoa ưu nhã giơ tay lên che miệng, “Ôi, Hoàng Tử, sao ban ngày ngươi lại chạy tới gào thét động dục trước mặt người khác, thật là mất mặt, nên thiến ngươi từ lâu rồi, còn không cút trở về hang ổ của ngươi cho ta!”

Nữ nhân này là người nào ? Thật to gan ! Mặt của Vương tử Tây Vũ lúc đỏ lúc trắng, “Ngươi…”
“Công chúa điện hạ kim an!” – toàn bộ một đám cung nô trong Ngự hoa viên quỳ xuống.
Thì ra mỹ nữ này là… Vương tử Tây Vũ ý thức được mỹ nhân tựa như tiên nữ hạ phàm trước mắt chính là đối tượng hắn sắp cầu hôn, vốn nghĩ phải bưng ra bộ dáng anh tuấn uy vũ nhất, bất đắc dĩ con Đại Cẩu kia vẫn bám lấy bắp đùi của hắn, đang kích động cọ cọ. “Các ngươi còn sững sờ làm cái gì hả ? Hay phải để ta đập chết súc sinh này !”, hắn quay ra giận dữ mắng mỏ mấy gã theo hầu ở hai bên.
“Dừng tay ! Hoàng tử là chó của ta nuôi, các ngươi sao nhẫn tâm giết một con vật nhỏ bé vô tội khả ái như vậy được ?” – Mộ Dung Sương Hoa bày ra vẻ mặt “Các ngươi thật là vô cùng tàn nhẫn ” cùng với bộ dáng khiếp sợ.
Khi Vương tử Tây Vũ cuối cùng cũng hiểu “Hoàng Tử” là con chó hoang kia thì vừa đúng lúc Đại Cẩu “gâu” một tiếng, Vương tử Tây Vũ cảm giác bắp chân của mình… vừa nóng, vừa ướt, lại dinh dính. . . . . .
Mặt của hắn sung huyết thành màu đỏ tím.
Mộ Dung Sương Hoa lắc đầu thở dài, “Hoàng Tử ơi Hoàng Tử, xem ngươi làm ra chuyện rất tốt gì đi, vốn cho là ngươi chỉ biết tùy chỗ đi tiểu, thì ra là còn có thể tùy chỗ động dục, súc sinh chính là súc sinh, còn trông cậy vào ngươi nghe hiểu tiếng người, ta thật là làm chuyện ngớ ngẩn rồi !” -Nàng di chuyển ánh mắt về phía cung nô ở hai bên, cung nô lập tức tiến lên khoác một bộ dây xích cho ‘Hoàng Tử’ đang đặc biệt ngoan ngoãn sau khi phát tiết xong.
“Ngươi tệ quá, phải đem ngươi đi thiến !” – Mộ Dung Sương Hoa phất tay, tỏ vẻ đau thấu vào tim, cố tình mặt nhìn về phía Vương tử Tây Vũ nói câu nói này, khiến người ta một hồi lúng túng xấu hổ.
Sau đó, đợi cung nô dắt ‘Hoàng Tử’ rời đi, Mộ Dung Sương Hoa mới ra vẻ vô tội và quan tâm đi về phía Vương tử Tây Vũ. “Vị này… Ngài không sao chớ ?”, tiếp đó, nàng làm như ngửi thấy được mùi khai, bịt mũi không thèm che đậy biểu cảm ghét bỏ, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm đạm đáng yêu mà nói: “Thật xin lỗi, làm dơ quần của Ngài !”
“Công chúa ngàn vạn đừng nói như thế, chỉ là một cái quần, thế nào mà đáng được công chúa quan tâm ?” – Hắn chưa triển hiện phong độ của nam nhi Tây Vũ quốc.”Tại hạ là An Đức Liệt Đức Lam Đạo Phu (Andrew Virtue Randolph), để tỏ lòng quyết tâm hữu hảo của ta đối với Đại Thần, ta lấy ình danh tự Đại Thần là Lam An Đức, tương lai có mang thêm họ của vợ cũng sẽ không quá mức đột ngột !” An Đức Liệt cười lộ hai hàm răng trắng lóa, hắn đúng là tiêu chuẩn mỹ nam tử của Tây Vũ quốc, cũng không tin không nắm được trái tim của công chúa!

“Liên quan đến cả họ của vợ cũng nghĩ tới, thật chu đáo !” – Nữ nhi cuối cùng cũng tới, Hi hoàng ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm tựa như không có việc gì, trêu đùa.
Mộ Dung Sương Hoa cười thật dịu dàng, thật ưu nhã, mà nhìn phụ hoàng một cái. Hi hoàng giống như bị sặc, lập tức thân thể ngồi xuống rất nhanh, cổ họng không hề ho he nửa tiếng.
“Vương tử An Đức Liệt !” – Mộ Dung Sương Hoa cười dịu dàng nhìn An Đức Liệt.
Thẳng thắn mà nói, bề ngoài của Trưởng công chúa cũng không phải là mỹ nữ theo nhận thức truyền thống của Đại Thần, nàng có một cặp mắt to, nhưng to đến cực kỳ thô lậu, sống mũi cao nhọn có thể là chỗ thanh tú nhất của khuôn mặt trái xoan, nhưng sợ rằng thua kém vẻ đẹp tinh xảo, mũi tựa mật treo* và khuôn mặt nhỏ gọn của Đại công chúa.
(*mũi như mật treo: cánh mũi tròn trịa bóng nhẵn ngay thẳng giống túi mật, theo cách xem tướng mặt thì đây là loại tướng phú quý tốt nhất, rất tốt cho nữ giới nhất là về tình duyên và con cái)
Nhưng nụ cười của nàng luôn làm cho người ta như tắm gió xuân, nàng ưu nhã làm cho lòng người vui mừng thần phục. Huống chi, nàng là sự kiêu ngạo của cả đế quốc Đại Thần, tài đức nhiều mặt, ngọc thụ lâm phong, kiêm đủ cả lòng nhân từ cùng sự cơ trí của một vị nữ hoàng tương lai. Nhìn nụ cười này của nàng, An Đức Liệt âm thầm vui vẻ, không tự chủ được mà nghĩ rằng: khẳng định trái tim của công chúa đã bị phong thái của hắn bắt làm tù binh!
“Ta nghe nói quý quốc đang chuẩn bị chinh phục biến lớn, khai phá tân lục địa?”
“Dùng thực lực hải quân của Tây Vũ quốc ta đi thăm dò tân lục địa là vấn đề sớm hay muộn thôi !”
Ngay cả đá ngầm cũng không phát hiện ra, còn nói đến tân đại lục cơ đấy. Mộ Dung Sương Hoa cười càng thêm ngọt ngào hơn nữa, “Ta ưa thích nhất là người gan dạ dám mạo hiểm, có tầm nhìn xa đó !” – Lời này vừa nói ra, lỗ mũi An Đức Liệt muốn hếch lên tận trời. Nhưng nàng lại tiếp tục nói: “Chẳng qua ta nghe nói Vụ Ẩn quốc đã bí mật biết được vị trí tân lục địa, bọn họ lập tức sẽ tập hợp số đông dũng sĩ ra biển, nếu Vụ Ẩn quốc thành công tìm được tân lục địa, như vậy cái gọi là hải quyền đệ nhất thiên hạ … Ha ha!”

“Không thể nào ! Đám giặc Oa lùn kia sao có thể… ” – An Đức Liệt tạm dừng lại. Vụ Ẩn quốc không chỉ có thực lực hải quân hùng cường, bản thân quốc gia này cũng rất thần bí, hắn đã sớm nghe nói hải quân Vụ Ẩn quốc gần đây thường xuyên có hành động, chẳng lẽ thật như công chúa nói, bọn họ muốn tranh cao thấp một hồi ở trên biển với Tây Vũ?
(giặc Oa, giặc lùn là bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI)
“Bởi vì thời gian trước, đặc sứ Vụ Ẩn quốc cũng tới cầu kiến phụ hoàng ta, hắn thề thốt son sắt nói: chỉ cần Đại Thần chịu xuất binh, một khi phát hiện tân lục địa, đến lúc đó nguyện ý cùng Đại Thần chung hưởng thuộc địa tân lục địa. Ôi… “, Mộ Dung Sương Hoa thở dài, “nhưng ta đã nói với phụ hoàng là nếu qua loa đáp ứng cho bọn hắn mượn binh lực, vậy thì đặt vị trí đại quốc đứng đầu về hải quyền của các ngươi hiện nay ở đâu rồi?”
“Công chúa nói đúng ! Tây Vũ quốc mới là bá chủ trên biển, đám giặc Oa lùn kia còn không tìm được tân lục địa, lại dám ba hoa bốc phét, thật là buồn cười!”
Mộ Dung Sương Hoa nghe lời này cười đến nỗi mắt híp lại, mà Hi hoàng đã sớm không khách khí, len lén cười rung cả hai vai. “Vì vậy nên ta đã nói cho bọn hắn biết, chỉ cần Vụ Ẩn hoặc Tây Vũ quốc… Ôi, thậm chí cả Phụ Lan quốc cũng muốn bắt đầu khởi động rồi, người nào phát hiện tân lục địa trước, Đại Thần ta chắc chắn sẽ giúp đỡ giúp một tay. Vương tử An Đức Liệt, ta tin ngươi hiểu Đại Thần thân là cộng chủ của Chư Vương các nước, nên lập trường không thể thiên về bất kỳ bên nào chứ?”
“Chuyện này… ” – Tại sao hắn cảm thấy dường như có điểm rất kỳ quái, nhưng nhất thời lại không có ngôn từ nào để phản bác được đây?
Còn nữa, Phụ Lan quốc cũng muốn gia nhập hàng ngũ tranh đoạt hải quyền sao? Điều này sợ rằng càng làm cho An Đức Liệt thêm lo lắng, bởi vì vị trí địa lý của Phụ Lan rất gần Tây Vũ, từ xưa tới nay vẫn là họa lớn trong lòng của Tây Vũ quốc, nếu bọn họ cũng gia nhập cuộc chiến tranh đoạt hải quyền… Chẳng phải là để cho Vụ Ẩn quốc ngồi ngư ông đắc lợi có thể đơn độc nắm giữ được biển Nam Hải ? Điều này sao có thể được ?
Thời gian sau đó của buổi trà yến, tâm tư của An Đức Liệt trở nên nặng nề, cũng không nhắc lại chuyện cầu hôn. Cho đến khi đoàn người An Đức Liệt rời khỏi thành Viêm Đế, Hi hoàng mới nói: “Có lẽ An Đức Liệt sẽ phát hiện mục đích Vụ Ẩn quốc gióng trống khua chiêng chỉnh đốn và sắp đặt thủy quân cũng không phải là tính toán làm chuyện ngu xuẩn giống Tây Vũ quốc !” -Thời gian trước Vụ Ẩn quốc phái đặc sứ tới là vì chuyện này, tới trước trấn an Đại Thần, vỗ ngực bảo đảm bọn họ tuyệt không phải không an phận mà ham muốn – có quỷ mới tin tưởng được. Nhưng tóm lại, bọn họ sẽ không thừa nhận có tính toán cạnh tranh hải quyền với Tây Vũ quốc.
“Hắn làm thế nào mà biết được đây ?” – Mộ Dung Sương Hoa thật giống như đang đè nén cố gắng không cười quá khoa trương, cằm đặt trên mu bàn tay, nhìn bàn cờ đang cùng phụ hoàng đánh cờ, tiện tay ăn luôn con cờ Tướng quân của phụ thân, lúc lão nhân gia phẫn nộ lại nói: “Nếu như người nghe được đối thủ một mất một lại còn coi người là cái đinh trong mắt nói: thật ra thì cũng không tính toán cạnh tranh với người, nhưng bọn hắn vẫn không ngừng có những động tác lớn, người sẽ tin chăng ?” – Dĩ nhiên là đánh chết cũng không tin.
“Lại nói, một khi biết được Vương tử Tây Vũ quốc đến cầu hôn, Vụ Ẩn quốc chắc chắn sẽ không án binh bất động, Tây Vũ quốc có biện pháp gì mà muốn cùng Đại Thần kết thân đây ? Từ Tây Vũ đến Đại Thần phải xuyên qua sa mạc và hiểm địa, sau đó mượn đường đi qua lãnh địa của La Trại tộc, không nói tới La Trại tộc từ trước đến giờ luôn nhìn tâm tình mới cho đi, muốn đi qua cũng phải giao ra một khoản phí thông hành cực lớn, Tây Vũ đã sớm trăm điều không cam nguyện, nhưng bọn hắn muốn làm ăn với Đại Thần, chỉ có thể tiếp tục dính vào nguy hiểm. Tiếp theo chính là xuyên qua biển Tây Bắc Hải lướt qua lãnh hải của Phụ Lan quốc, hoặc là lượn đường xa hơn xuyên qua Vụ Ẩn quốc và các nước ở Nam Hải. Không phải là Tây Vũ quốc muốn quang minh chính đại thông hành qua những hải vực này mới đến tìm kiếm hợp tác sao ? Lấy hành động việc làm của bọn họ ở phương Tây mà xem xét, mục đích bọn họ mượn đường qua những hải vực này không thể nào quá đơn thuần, bằng vào điểm này thì sẽ không thể đồng ý với hắn. Một khi đồng ý Tây Vũ quốc, Người muốn đối mặt với quan hệ ngoại giao cùng Phụ Lan quốc và Vụ Ẩn như thế nào? Huống chi lại còn muốn con dân Đại Thần ta đi mở mang bờ cõi thay bọn họ. Phụ hoàng ơi, hôm nay không phải Người thật nghĩ rằng An Đức Liệt là con rể mà ngài tuyển chọn chứ?”
“Thực lực hải quân của bọn họ cường mạnh là sự thật, hơn nữa còn vô cùng có khả năng một lần nữa thành lập đại đế quốc đứng đầu ở phương Tây!”, nếu Vụ Ẩn quốc có động tác, quả thật Đại Thần cần phải có năng lực đối kháng lại hải quân của bọn họ.
“Việc này ai cũng biết cả rồi, con chỉ biết Đại Thần không cần thêu gấm trên hoa (đã đẹp còn trang trí cho nổi hơn) có thêm một loại quan hệ thông gia xa xôi như bọn họ. Còn với Vụ Ẩn, con nghĩ cũng là điều quan trọng cần phải lo lắng, Vụ Ẩn chỉ cách Cao Dương một đạo eo biển, huống chi con không cho là Vụ Ẩn sẽ có hành động tuỳ tiện đối với Cao Dương hoặc Đại Thần như vậy, chuyện này đối với họ vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt, vừa không có quá nhiều hiệu quả và lợi ích thiết thực, trên thực tế con nghiêng về hướng bọn họ và Tây Vũ đều làm cùng một loại việc tương đồng !” – Hơn nữa, bọn họ hiển nhiên không hy vọng phải chia một chén súp cho Đại Thần, nhưng tối thiểu là có chút khí khái.

“Cho dù muốn xuất giá cũng không tới phiên con !” – Hi hoàng cười trấn an.
Mộ Dung Sương Hoa nhíu mày, “Làm cho người ta chán ghét, thông gia cái gì chứ, thật phiền phức, nhất là đã mở miệng chiếm tiện nghi lại còn mặt không đỏ thở không gấp, về điểm này con nghĩ người nên rõ ràng !” – Nàng cười càng thêm ngọt ngào, ngọt đến nỗi Hi hoàng tê dại da đầu. Hi hoàng liền vuốt tay, “Được rồi, để con tự tính toán !”
Khi màn đêm phủ xuống, hàng trăm ngọn nến nhỏ cũng không xua đuổi được bóng đêm hắc ám xơi tái toàn bộ phồn hoa, cung Trường Lạc vốn rất quạnh quẽ cho dù là giữa ban ngày đi nữa, giờ phút này càng thêm quỷ khí âm trầm.
Đỉnh tháp cao được dùng làm thư phòng, cửa sổ ở hướng Đông được mở ra. Mặc dù có ngọn đèn dầu chập chờn trong thư phòng, nhưng toàn thân Mộ Dung Lê Băng lại là một màu đen, bào phục đen để cổ để trần có hoa văn lông chim trĩ đen kịt, vòng eo mảnh khảnh cơ hồ có thể để cho nam nhân nắm trọn buộc thắt lưng màu xám lông chuột cùng đai lưng thao màu trắng, tóc dài y hệt thác nước đen tuyền nhưng chỉ buộc thành bím tóc rộng thùng thình đơn giản ở sau đầu, chỉ có ánh trăng chiếu rọi vào da thịt như tuyết trắng của nàng, bóng dáng nhìn từ xa xinh đẹp lại thâm trầm vô cùng.
Tối nay, vầng trăng to tròn vành vạnh, từng đám mây trôi bồng bềnh bên cạnh cũng nhuộm hoặc đậm hoặc nhạt một màu xám bạc hoặc màu tím cam, những vì sao như mấy chấm nhỏ thưa thớt không đếm ra được có mấy ngôi.
Từ sau sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, mặc kệ là đế quốc Đại Thần hay chư Vương các nước, vương công quý tộc cầu hôn nàng nhiều như “cá diếc sang sông” (nhiều người chạy theo xu hướng). Đối với bọn họ mà nói, hôn nhân chính là lấy được Trưởng công chúa kế thừa đế vị, hoặc là Đại công chúa nhất định sẽ trở thành con cờ hòa thân đều không quan trọng… A, cẩn thận mà nói, những kẻ cầu hôn nàng phần lớn thân phận hiển hách, tài sản hùng hậu, nắm quyền lớn, chỉ thiếu một cái bình hoa mang về nhà để khoe khoang; ngược lại, ngưỡng mộ trước quang cảnh cầu hôn của Sương Hoa, có đủ cả những Quý tộc phẩm hàm đứng đầu, có cả học trò thanh liêm; cũng có Chư Vương các nước, hay những người nhất định không kế thừa được vương vị, lại có cả bọn công tử phá gia chi tử chuyên quần là áo lụa… Dĩ nhiên điều kiện tốt cũng có, chỉ là trình độ tốt xấu lẫn lộn làm người ta được mở rộng tầm mắt.
Tối nay ánh trăng trong suốt mà lành lạnh, ở tại cung Trường Lạc, Lê Băng ít khi thoa son phấn, không có tâm tư cũng không thấy cần thiết, đôi mắt nàng tuy không mộng tưởng đến người nào mà đã vừa lạnh lại vừa nồng nàn rồi, nếu quả thật đã biết tưởng niệm rồi thì… cũng chưa có người nào có được cái phúc phận này, nhưng tóm lại khẳng định sẽ khiến những nam nhân kia cũng không thể quá trầm tĩnh nổi.
Màu da của nàng trắng như tượng, có lẽ công lao phải thuộc về cung Trường Lạc thật ra tuyệt không hề Trường Lạc chút nào. May mà thân thể của nàng không coi là kém, môi đỏ mê người không cần thoa son vẫn sánh với cánh hoa đào.
(Trường Lạc: lạc nghĩa là vui vẻ, trường lạc là vui mừng lớn, kéo dài mãi)
Dáng vẻ tiểu cô nương ngượng ngùng và suy nhược năm đó cơ hồ đã biến mất không còn vết tích trên người nàng, nàng của ngày hôm nay ngược lại càng lúc càng giống mẫu thân – nhưng Lan phi lúc tuổi còn trẻ cũng không có dáng vẻ như này, nàng ấy cũng đã từng ngây thơ tươi cười đáng yêu. Lê Băng của ngày hôm nay lãnh nhược băng sương giống Lan phi, nhưng những vương tử hay thế tử kia nếu gặp được nàng, sẽ không có ai cho rằng vẻ lạnh nhạt của nàng là một loại lãng phí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.