Thứ Đế

Chương 5


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 5


Ý của hắn là, cũng hi vọng ngày mai hẹn nàng cùng đi dạo lễ hội phải không ? Lê Băng khó có thể khắc chế nội tâm mong đợi, mặc dù nàng biết, bây giờ trở về cung Trường Lạc đã quá muộn, mẫu phi nhất định đã giận dữ từ lâu, tối mai nếu nàng lại muốn ra khỏi cung, căn bản là khó như lên trời.
“Được !” – Thế nhưng nàng vẫn quá kích động mà đáp ứng.
“Không bằng, ngày mai chúng ta hẹn ở Chu Tước môn. Nàng nhận ra được dáng vẻ của ta, mang mặt nạ cũng không sao, nàng cứ đến tìm ta !” – Lúc hắn nói chuyện còn cố ý cúi cong người xuống, mặt đối mặt với nàng cười cười, như muốn để cho nàng nhìn mình càng thêm rõ ràng.
Vậy mà, lời ước định như thể lời thề son sắt, lại làm cho trái tim Lê Băng dâng lên chua xót, nàng chỉ có thể thấy may mắn mình đang đeo mặt nạ, chỉ miễn cưỡng nhếch miệng lên để một nụ cười thoáng hiện ra.
Trừ phi có kỳ tích, nếu không, ngày mai, căn bản là nàng không thể xuất cung . . . . . .
Nàng nên nói thực với hắn, tránh để tối mai hắn phải khổ sở chờ đợi, nhưng trời mới biết nàng có bao nhiêu mong đợi kỳ tích sẽ xuất hiện!
Phượng Toàn cũng chú ý tới nàng còn cầm đóa hoa phù dung trên tay. Chẳng biết tại sao, điều này làm cho hắn rất để ý, hắn sờ sờ trong lồng ngực mình, từ trước đến giờ cũng không có thói quen mang những vật vô dụng, rườm rà lỉnh kỉnh trên người, liếc thấy một tiểu thương ở bên cạnh, liền nói: “Nàng chờ ta một chút !”
Chỉ thấy hắn chạy tới chỗ tiểu thương nhân bán đồ chơi cho nhi đồng đang thu dọn quán, vốn định muốn mua một bông hoa, sau lại nghĩ ý niệm này có chút tục khí cũng có phần khiến người ta ngượng ngùng, hắn khi ấy cảm thấy đóa hoa này thật chói mắt. Sau đó tiện tay chọn một cái chong chóng to như một bông hoa. . . . . .
“Đang định thu dọn quán rồi, tặng cho ngươi đó !” – Tiểu thương nhân cười, phất phất tay.
Phượng Toàn không nhịn được cười, hắn rất thích kết bằng hữu với người làm các ngành nghề trong dân gian, bởi những người này đều khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giác chất phác hữu thiện, thân thiết và dịu dàng, cũng bởi vì như vậy, hắn lại càng không thích chiếm lợi của bọn họ, hắn móc ra một thỏi bạc nguyên đưa cho tiểu thương nhân, “Phải về nhà rồi, không cần trả lại tiền thừa !”
“Tạ ơn đại gia !” – Thật là một đại lễ từ trên trời rớt xuống ! Tiểu thương nhân vui mừng, liên tiếp cúi người chào.
Phượng Toàn cầm chiếc chong chóng, quay trở lại bên cạnh Lê Băng, vốn định học theo chiêu trò của ảo thuật gia trên sân khấu chọc cho thiếu phụ, thiếu nữ không ngừng điên cuồng gào thét chói tai, nhưng cuối cùng lại cảm thấy hơi lúng túng, trực tiếp đem chong chóng đưa cho Lê Băng.”Cho nàng !”, Lê Băng rõ ràng có chút sửng sốt. Lúc này Phượng Toàn mới nghĩ đến, hắn cũng không biết vì sao muốn tặng đồ cho nàng, chỉ là một phút nóng đầu muốn đi mua, may mà Lê Băng đỏ mặt nhận.
Tối thiểu giờ phút này, nụ cười bên môi của nàng không phải là nụ cười miễn cưỡng để cho hắn nhìn, mà là nàng thật sự cảm thấy vui mừng.
“Cám ơn, ta rất thích !” – Nàng cẩn thận từng li từng tí giữ trên tay, ngay cả đã làm gãy bông hoa phù dung cũng không phát hiện ra, cuối cùng cũng khiến trong lòng Phượng Toàn thoải mái hơn một chút.
“Nhanh đi tìm người nhà của nàng đi, khuya lắm rồi, đừng làm cho bọn họ lo lắng !” – Phượng Toàn dặn dò, không muốn nhiều chuyện đề nghị phải ở cạnh nàng chờ người nhà. Dù sao, nếu như cả đêm nàng đều ở bên cạnh hắn, cũng rất khó giải thích với người nhà đi ? Nhưng hắn vẫn canh giữ ở góc đường, mặc dù không trông thấy nàng, lại không kìm nén được, bước chân đi thong thả tại một chỗ, tưởng tượng tới tình cảnh cuối cùng nàng cũng đợi được người nhà của mình, sau đó tự cười hắn nhàm chán, chợt lại không nhịn được nhìn xung quanh Chu Tước môn, đã sớm không thấy bóng dáng của nàng.
Người nhà của nàng đón nàng đi được chưa ?
Lúc này, Phượng Toàn mới cam nguyện cất bước rời đi, đi tới tửu quán Tiên Các ở khu Bắc thành tìm biểu đệ.
Nếu như, thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở một khắc kia để cho nàng cảm thấy hạnh phúc thì thật tốt.
Lê Băng thường thường sẽ có ý nghĩ như thế, vậy là cúi đầu có vẻ không vui, mờ mịt nhìn bước chân của mình tiến tới, cũng giống như từng điểm hạnh phúc kia biến mất theo từng giọt thời gian, mà nàng.. . Mà nàng… Vĩnh viễn bất lực, giống như đang chờ đợi tiếp nhận vận mệnh lăng trì kẻ yếu đuối…

Giống như ở trên thọ yến của phụ hoàng một năm kia; giống như vào giờ phút này.
Không, không giống nhau ! Nàng cũng không nhớ phụ hoàng có khuôn mặt từ ái — Hắn có, thế nhưng nó không thuộc về nàng. Ở cung Thái Bình, ở trước mặt nàng, phụ hoàng luôn có hai khuôn mặt khác hẳn. Nhiều lần khó có thể tưởng tượng, nàng không phải là nữ nhi của hắn sao ? Mà bây giờ, nàng biết nàng có cả đêm mộng đẹp chân thật và dịu dàng. Thật sự rất giống với nằm mộng. . . . . .
Nàng đi qua bên cạnh một tiểu cô nương. Tiểu cô nương quần áo vá víu, mê mẩn nhìn tường cao ở phía trước thành Viêm Đế, ở trong đó có một giấc mộng đẹp mà mọi phàm nhân đều yêu thích và ngưỡng mộ. Bọn họ chỉ vào mỗi một tòa tháp, giống như đích thân mình đã trải qua kỳ cảnh mà nói với đồng bạn: đây là tháp Minh Châu, công chúa ở trong Tháp, ngủ trên giường lót nhung thiên nga và tơ lụa, khoác xiêm y nghê thường đến từ Thiên cung, đeo bảo thạch nhập từ ngoại quốc, ly thủy tinh của nàng vĩnh viễn đựng toàn mỹ tửu, món ăn của nàng để trong chậu Lưu Ly (chậu ngọc) quý và lạ ngàn vàng khó cầu được, bữa ăn chưa từng thiếu thốn; nàng ban ngày ngâm thơ, làm thơ, buổi tối hát ca khiêu vũ, chưa bao giờ biết tới phiền não trong nhân gian. . . . . .
( nghê thường: sắc màu rực rỡ như cầu vồng. Nghê thường còn là tên 1 khúc nhạc cổ nổi tiếng)
Thiếu nữ quần áo vá víu nghe được, hai gò má ửng hồng, hai mắt sáng ngời, trong lòng lặng lẽ vẽ ra mộng đẹp. Mà Lê Băng lại một thân cẩm bào y như lúc chưa rời khỏi cung, cúi đầu, bóng dáng trầm mặc, đi qua nàng kia.
Phụ mẫu của thiếu nữ ở một đầu phố khác gọi nàng, giả vờ hơi hơi giận, hơi hơi nóng nảy, nhưng lại tràn đầy yêu thương. Thiếu nữ từ trong mộng trở lại thực tế, thở dài, nhắc cao làn váy, chạy về bên cạnh phụ mẫu.
“Ta cũng muốn dùng ly thủy tinh uống cháo gà !” – Nàng vẫn đang ở trong mộng.
Mẫu thân tức giận dùng ngón tay dí dí vào thái dương nàng: “Còn ăn ? Còn ăn ? Ly thủy tinh cái gì ? Tối nay chỉ cho ăn một chiếc bánh nướng, nhiều hơn nữa thì không có đâu ! Ăn đến mập thì ta không biết đi chỗ nào tìm nhà chồng cho ngươi đâu !” – Mặc dù nói như thế, lại vẫn đem bánh nướng nóng hổi mới vừa mua được nhét vào trong tay tiểu nữ nhi tham ăn.
Thiếu nữ gào khóc, mà ở cách đó vài thước, Lê Băng lấy ra lệnh bài cho phép ra vào thành Viêm Đế, chậm rãi đi vào bên trong cửa cung dày ba thước, ở phía sau nàng, cánh cửa cao hơn một trượng nặng nề khép lại tất cả những huyên náo, tầm thường bên ngoài tường cao, những thứ thuộc về nhân gian được ánh lửa rực rỡ chiếu rọi càng lúc càng mảnh, cuối cùng cái gì cũng không còn nữa, biến mất trong đêm tối.
Cũng đem cả đêm mộng đẹp của nàng kết thúc.
Lần này, với lúc bốn tuổi đó bất đồng, nàng sớm đã chuẩn bị tâm tư. Len lén trở lại tẩm điện của mình, đặt hoa phù dung ở trên bàn, cẩn thận giấu đi mặt nạ và chong chóng, sau đó soi gương sửa sang thật kỹ dung nhan, trầm tĩnh mà đi về tẩm cung vẫn sáng rỡ ánh đèn dầu của mẫu phi.
Các cung nữ sớm quỳ thành một đoàn, có một người trẻ tuổi run rẩy không ngớt, người lớn tuổi hơn xem ra đã là mấy chục tuổi, tiều tụy, liên tiếp lau lệ. Lan phi, đã thất sủng nhiều năm, dung mạo vẫn đẹp đẽ như xưa, lãnh ngạo giống đóa tường vi, lại như không có chuyện gì xảy ra, dùng chiếc bát sứ và chày sứ, thong thả ung dung cọ xát, giã nát vỏ cây thơm, cỏ thơm phơi khô làm thành bột hương liệu.
Lan phi họ Khuyết, con cháu sĩ tộc tại Thiên Kinh của hoàng triều Đại Thần, mặc kệ là ở Đại Thần, hay thậm chí là lấy tiêu chuẩn của chư Vương các nước mà xem xét, không nghi ngờ chút nào Lan phi là một mỹ nhân tuyệt thế, dù đã sớm thất sủng, vậy mà hoa thơm vẫn đang độ rực rỡ như năm xưa, toàn thân mặc áo bào màu tím vân hoa màu chàm, nàng ngồi nghiêng ở trên giường La Hán, xinh đẹp như dĩ vãng không gì sánh được.
Nàng từ trước đến giờ luôn chán ghét màu đỏ tươi, nó giống như đang nhắc nhở nàng vĩnh viễn không thể ngồi lên hậu vị. Trong trí nhớ Lê Băng, mẫu thân luôn mặc cẩm bào màu tím đậm hoặc màu đen, vậy mà chúng không có cách nào khiến diễm dung của nàng có mấy phần ảm đạm, ngược lại càng làm nổi bật lên màu da trắng như sương tuyết của nàng, cả ánh mắt của nàng cũng thế.
Mùa tuyết rơi mới đến, vào đêm khuya trong gió buốt, lúc hô hấp phả ra làn sương trắng. Dọc theo mép vạt trước bào phục trên người Lan phi là một đường viền bằng lông Chồn tía, cổ áo để trần lộ ra chiếc cổ trắng như bạch ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết, trên cổ rủ xuống một sợi dây đá kim cương màu đen và kim cương màu tím, khúc xạ ánh sáng từ chậu than sưởi lòe lòe rực rỡ, chiêu cáo nhiều năm trước kia nàng được cưng chiều biết bao nhiêu khiến người ta phải đỏ mắt. Đường viền cổ áo bằng lông chồn tía bắt chéo ở trước ngực, bộ ngực sữa đầy đặn tựa như nắm tuyết vẫn mê người giống của thiếu nữ, eo thon mảnh khảnh buộc thật chặt thắt lưng Tử Đoạn màu tím có vân hoa anh đào đen, đai lưng màu vàng kim thắt nút hoa văn kiểu cách phức tạp, giống như một đóa hoa lụa vàng nở ở trên thắt lưng.
( Đoạn là vải sa tanh)
Coi như ở trong cung Trường Lạc, mỗi ngày, Lan phi vẫn tỉ mỉ chuẩn bị trang điểm dung nhan của mình như cũ, giống như lúc nào Hoàng đế cũng có thể sẽ giá lâm, mặc dù thiên tử đương triều đã nhiều năm chưa từng bước chân vào cung Trường Lạc.
Lê Băng trầm tĩnh đi vào trong điện, cung nữ ở hai bên không dám ngẩng đầu lên.
———- BỔ SUNG THÊM ———-

Chương 5 (5.1):
Ý của hắn là, cũng hi vọng ngày mai hẹn nàng cùng đi dạo lễ hội phải không ? Lê Băng khó có thể khắc chế nội tâm mong đợi, mặc dù nàng biết, bây giờ trở về cung Trường Lạc đã quá muộn, mẫu phi nhất định đã giận dữ từ lâu, tối mai nếu nàng lại muốn ra khỏi cung, căn bản là khó như lên trời.
“Được !” – Thế nhưng nàng vẫn quá kích động mà đáp ứng.
“Không bằng, ngày mai chúng ta hẹn ở Chu Tước môn. Nàng nhận ra được dáng vẻ của ta, mang mặt nạ cũng không sao, nàng cứ đến tìm ta !” – Lúc hắn nói chuyện còn cố ý cúi cong người xuống, mặt đối mặt với nàng cười cười, như muốn để cho nàng nhìn mình càng thêm rõ ràng.
Vậy mà, lời ước định như thể lời thề son sắt, lại làm cho trái tim Lê Băng dâng lên chua xót, nàng chỉ có thể thấy may mắn mình đang đeo mặt nạ, chỉ miễn cưỡng nhếch miệng lên để một nụ cười thoáng hiện ra.
Trừ phi có kỳ tích, nếu không, ngày mai, căn bản là nàng không thể xuất cung . . . . . .
Nàng nên nói thực với hắn, tránh để tối mai hắn phải khổ sở chờ đợi, nhưng trời mới biết nàng có bao nhiêu mong đợi kỳ tích sẽ xuất hiện!
Phượng Toàn cũng chú ý tới nàng còn cầm đóa hoa phù dung trên tay. Chẳng biết tại sao, điều này làm cho hắn rất để ý, hắn sờ sờ trong lồng ngực mình, từ trước đến giờ cũng không có thói quen mang những vật vô dụng, rườm rà lỉnh kỉnh trên người, liếc thấy một tiểu thương ở bên cạnh, liền nói: “Nàng chờ ta một chút !”
Chỉ thấy hắn chạy tới chỗ tiểu thương nhân bán đồ chơi cho nhi đồng đang thu dọn quán, vốn định muốn mua một bông hoa, sau lại nghĩ ý niệm này có chút tục khí cũng có phần khiến người ta ngượng ngùng, hắn khi ấy cảm thấy đóa hoa này thật chói mắt. Sau đó tiện tay chọn một cái chong chóng to như một bông hoa. . . . . .
“Đang định thu dọn quán rồi, tặng cho ngươi đó !” – Tiểu thương nhân cười, phất phất tay.
Phượng Toàn không nhịn được cười, hắn rất thích kết bằng hữu với người làm các ngành nghề trong dân gian, bởi những người này đều khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giác chất phác hữu thiện, thân thiết và dịu dàng, cũng bởi vì như vậy, hắn lại càng không thích chiếm lợi của bọn họ, hắn móc ra một thỏi bạc nguyên đưa cho tiểu thương nhân, “Phải về nhà rồi, không cần trả lại tiền thừa !”
“Tạ ơn đại gia !” – Thật là một đại lễ từ trên trời rớt xuống ! Tiểu thương nhân vui mừng, liên tiếp cúi người chào.
Phượng Toàn cầm chiếc chong chóng, quay trở lại bên cạnh Lê Băng, vốn định học theo chiêu trò của ảo thuật gia trên sân khấu chọc cho thiếu phụ, thiếu nữ không ngừng điên cuồng gào thét chói tai, nhưng cuối cùng lại cảm thấy hơi lúng túng, trực tiếp đem chong chóng đưa cho Lê Băng.”Cho nàng !”, Lê Băng rõ ràng có chút sửng sốt. Lúc này Phượng Toàn mới nghĩ đến, hắn cũng không biết vì sao muốn tặng đồ cho nàng, chỉ là một phút nóng đầu muốn đi mua, may mà Lê Băng đỏ mặt nhận.
Tối thiểu giờ phút này, nụ cười bên môi của nàng không phải là nụ cười miễn cưỡng để cho hắn nhìn, mà là nàng thật sự cảm thấy vui mừng.
“Cám ơn, ta rất thích !” – Nàng cẩn thận từng li từng tí giữ trên tay, ngay cả đã làm gãy bông hoa phù dung cũng không phát hiện ra, cuối cùng cũng khiến trong lòng Phượng Toàn thoải mái hơn một chút.
“Nhanh đi tìm người nhà của nàng đi, khuya lắm rồi, đừng làm cho bọn họ lo lắng !” – Phượng Toàn dặn dò, không muốn nhiều chuyện đề nghị phải ở cạnh nàng chờ người nhà. Dù sao, nếu như cả đêm nàng đều ở bên cạnh hắn, cũng rất khó giải thích với người nhà đi ? Nhưng hắn vẫn canh giữ ở góc đường, mặc dù không trông thấy nàng, lại không kìm nén được, bước chân đi thong thả tại một chỗ, tưởng tượng tới tình cảnh cuối cùng nàng cũng đợi được người nhà của mình, sau đó tự cười hắn nhàm chán, chợt lại không nhịn được nhìn xung quanh Chu Tước môn, đã sớm không thấy bóng dáng của nàng.
Người nhà của nàng đón nàng đi được chưa ?
Lúc này, Phượng Toàn mới cam nguyện cất bước rời đi, đi tới tửu quán Tiên Các ở khu Bắc thành tìm biểu đệ.
Nếu như, thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở một khắc kia để cho nàng cảm thấy hạnh phúc thì thật tốt.

Lê Băng thường thường sẽ có ý nghĩ như thế, vậy là cúi đầu có vẻ không vui, mờ mịt nhìn bước chân của mình tiến tới, cũng giống như từng điểm hạnh phúc kia biến mất theo từng giọt thời gian, mà nàng.. . Mà nàng… Vĩnh viễn bất lực, giống như đang chờ đợi tiếp nhận vận mệnh lăng trì kẻ yếu đuối…
Giống như ở trên thọ yến của phụ hoàng một năm kia; giống như vào giờ phút này.
Không, không giống nhau ! Nàng cũng không nhớ phụ hoàng có khuôn mặt từ ái — Hắn có, thế nhưng nó không thuộc về nàng. Ở cung Thái Bình, ở trước mặt nàng, phụ hoàng luôn có hai khuôn mặt khác hẳn. Nhiều lần khó có thể tưởng tượng, nàng không phải là nữ nhi của hắn sao ? Mà bây giờ, nàng biết nàng có cả đêm mộng đẹp chân thật và dịu dàng. Thật sự rất giống với nằm mộng. . . . . .
Nàng đi qua bên cạnh một tiểu cô nương. Tiểu cô nương quần áo vá víu, mê mẩn nhìn tường cao ở phía trước thành Viêm Đế, ở trong đó có một giấc mộng đẹp mà mọi phàm nhân đều yêu thích và ngưỡng mộ. Bọn họ chỉ vào mỗi một tòa tháp, giống như đích thân mình đã trải qua kỳ cảnh mà nói với đồng bạn: đây là tháp Minh Châu, công chúa ở trong Tháp, ngủ trên giường lót nhung thiên nga và tơ lụa, khoác xiêm y nghê thường đến từ Thiên cung, đeo bảo thạch nhập từ ngoại quốc, ly thủy tinh của nàng vĩnh viễn đựng toàn mỹ tửu, món ăn của nàng để trong chậu Lưu Ly (chậu ngọc) quý và lạ ngàn vàng khó cầu được, bữa ăn chưa từng thiếu thốn; nàng ban ngày ngâm thơ, làm thơ, buổi tối hát ca khiêu vũ, chưa bao giờ biết tới phiền não trong nhân gian. . . . . .
( nghê thường: sắc màu rực rỡ như cầu vồng. Nghê thường còn là tên 1 khúc nhạc cổ nổi tiếng)
Thiếu nữ quần áo vá víu nghe được, hai gò má ửng hồng, hai mắt sáng ngời, trong lòng lặng lẽ vẽ ra mộng đẹp. Mà Lê Băng lại một thân cẩm bào y như lúc chưa rời khỏi cung, cúi đầu, bóng dáng trầm mặc, đi qua nàng kia.
Phụ mẫu của thiếu nữ ở một đầu phố khác gọi nàng, giả vờ hơi hơi giận, hơi hơi nóng nảy, nhưng lại tràn đầy yêu thương. Thiếu nữ từ trong mộng trở lại thực tế, thở dài, nhắc cao làn váy, chạy về bên cạnh phụ mẫu.
“Ta cũng muốn dùng ly thủy tinh uống cháo gà !” – Nàng vẫn đang ở trong mộng.
Mẫu thân tức giận dùng ngón tay dí dí vào thái dương nàng: “Còn ăn ? Còn ăn ? Ly thủy tinh cái gì ? Tối nay chỉ cho ăn một chiếc bánh nướng, nhiều hơn nữa thì không có đâu ! Ăn đến mập thì ta không biết đi chỗ nào tìm nhà chồng cho ngươi đâu !” – Mặc dù nói như thế, lại vẫn đem bánh nướng nóng hổi mới vừa mua được nhét vào trong tay tiểu nữ nhi tham ăn.
Thiếu nữ gào khóc, mà ở cách đó vài thước, Lê Băng lấy ra lệnh bài cho phép ra vào thành Viêm Đế, chậm rãi đi vào bên trong cửa cung dày ba thước, ở phía sau nàng, cánh cửa cao hơn một trượng nặng nề khép lại tất cả những huyên náo, tầm thường bên ngoài tường cao, những thứ thuộc về nhân gian được ánh lửa rực rỡ chiếu rọi càng lúc càng mảnh, cuối cùng cái gì cũng không còn nữa, biến mất trong đêm tối.
Cũng đem cả đêm mộng đẹp của nàng kết thúc.
Lần này, với lúc bốn tuổi đó bất đồng, nàng sớm đã chuẩn bị tâm tư. Len lén trở lại tẩm điện của mình, đặt hoa phù dung ở trên bàn, cẩn thận giấu đi mặt nạ và chong chóng, sau đó soi gương sửa sang thật kỹ dung nhan, trầm tĩnh mà đi về tẩm cung vẫn sáng rỡ ánh đèn dầu của mẫu phi.
Các cung nữ sớm quỳ thành một đoàn, có một người trẻ tuổi run rẩy không ngớt, người lớn tuổi hơn xem ra đã là mấy chục tuổi, tiều tụy, liên tiếp lau lệ. Lan phi, đã thất sủng nhiều năm, dung mạo vẫn đẹp đẽ như xưa, lãnh ngạo giống đóa tường vi, lại như không có chuyện gì xảy ra, dùng chiếc bát sứ và chày sứ, thong thả ung dung cọ xát, giã nát vỏ cây thơm, cỏ thơm phơi khô làm thành bột hương liệu.
Lan phi họ Khuyết, con cháu sĩ tộc tại Thiên Kinh của hoàng triều Đại Thần, mặc kệ là ở Đại Thần, hay thậm chí là lấy tiêu chuẩn của chư Vương các nước mà xem xét, không nghi ngờ chút nào Lan phi là một mỹ nhân tuyệt thế, dù đã sớm thất sủng, vậy mà hoa thơm vẫn đang độ rực rỡ như năm xưa, toàn thân mặc áo bào màu tím vân hoa màu chàm, nàng ngồi nghiêng ở trên giường La Hán, xinh đẹp như dĩ vãng không gì sánh được.
Nàng từ trước đến giờ luôn chán ghét màu đỏ tươi, nó giống như đang nhắc nhở nàng vĩnh viễn không thể ngồi lên hậu vị. Trong trí nhớ Lê Băng, mẫu thân luôn mặc cẩm bào màu tím đậm hoặc màu đen, vậy mà chúng không có cách nào khiến diễm dung của nàng có mấy phần ảm đạm, ngược lại càng làm nổi bật lên màu da trắng như sương tuyết của nàng, cả ánh mắt của nàng cũng thế.
Mùa tuyết rơi mới đến, vào đêm khuya trong gió buốt, lúc hô hấp phả ra làn sương trắng. Dọc theo mép vạt trước bào phục trên người Lan phi là một đường viền bằng lông Chồn tía, cổ áo để trần lộ ra chiếc cổ trắng như bạch ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết, trên cổ rủ xuống một sợi dây đá kim cương màu đen và kim cương màu tím, khúc xạ ánh sáng từ chậu than sưởi lòe lòe rực rỡ, chiêu cáo nhiều năm trước kia nàng được cưng chiều biết bao nhiêu khiến người ta phải đỏ mắt. Đường viền cổ áo bằng lông chồn tía bắt chéo ở trước ngực, bộ ngực sữa đầy đặn tựa như nắm tuyết vẫn mê người giống của thiếu nữ, eo thon mảnh khảnh buộc thật chặt thắt lưng Tử Đoạn màu tím có vân hoa anh đào đen, đai lưng màu vàng kim thắt nút hoa văn kiểu cách phức tạp, giống như một đóa hoa lụa vàng nở ở trên thắt lưng.
Coi như ở trong cung Trường Lạc, mỗi ngày, Lan phi vẫn tỉ mỉ chuẩn bị trang điểm dung nhan của mình như cũ, giống như lúc nào Hoàng đế cũng có thể sẽ giá lâm, mặc dù thiên tử đương triều đã nhiều năm chưa từng bước chân vào cung Trường Lạc.
Lê Băng trầm tĩnh đi vào trong điện, cung nữ ở hai bên không dám ngẩng đầu lên.
Cùng chịu đựng sự lạnh nhạt quanh năm, so sánh với phong cách băng giá lãnh ngạo (lạnh lùng kiêu ngạo) của Lan phi, Lê Băng trừ bỏ được mẫu thân cho nàng dung mạo bên ngoài đẹp đẽ, nhưng lại có dáng vẻ thiếu nữ ngượng ngùng và suy nhược, thanh tú xuất trần, khó trách chỉ đứng ở trên đường thôi đã khiến mấy tên háo sắc mất trí.
Lê Băng quỳ xuống ở dưới bậc thang, Lan phi vẫn bất động, vẻ mặt bình tĩnh giống một pho tượng, động tác thành thạo tuyệt đẹp, mẫu mực như tất cả các nữ nhân quý tộc, chậm rãi giã mài mảnh hương trong bát. Ánh lửa chiếu vào một bên mặt của nàng, phác họa ra lông mi dài mê người cùng với sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng dường như không thoa son vẫn thật dễ nhìn.
Giã mạnh vào trong bát, tất cả mảnh hương bị mài thành bột màu đỏ như máu. Ở trên giường đặt chiếc bàn màu đen bằng gỗ Hắc Đàn, trên đó có cái khay gốm đựng than đá đang cháy và một cái “triện hương” hình vuông được đúc từ bạc làm thành khuôn, trên triện có chạm khắc khe rỗng hình hai chữ Phúc – Thọ liên kết thành một nét, ở đó rơi rớt ít bột phấn, mạt hương đã được trải lên đó từ trước bị nén vuông vắn không gợn vết, không nhìn ra được một chút nào tỳ vết nào.
Đem bột hương trong bát nhẹ nhàng rắc lên triện hương, dùng một bộ thìa bạc nhỏ dài cổ xưa và cây chổi san đều bột hương, còn cẩn thận không để cho bột rơi ra ngoài triện hương, mỗi một động tác đều phải cẩn thận và kiên nhẫn, mà sức lực của nàng không nhanh không chậm, động tác và góc độ ngón tay cũng hoàn mỹ giống như một bức họa.

Cung nữ trẻ tuổi phải quỳ ở khá xa, vẫn đang hoảng sợ, cố gắng muốn ngừng khóc sụt sùi, cả tòa Trường Lạc cung hoàn toàn tĩnh mịch, mỗi hơi hít vào mỗi cái thở ra thời gian như bị kéo dài đến vĩnh hằng.
Sau đó nàng nhấc cái triện hương hình vuông lên trên khay than đá, bắt đầu rắc mạt hương theo cái khe rỗng khắc hai chữ “Phúc thọ” hoàn mỹ trên cái triện hương, cầm lấy cái gắp lửa, bắt đầu đốt theo nét chữ triện.
Triện hương ngoại trừ dùng để tính giờ, cũng chỉ giới quý tộc mới nhàn hạ, thoải mái phát triển nó trở thành một loại nghệ thuật, Lan phi xuất thân sĩ tộc dĩ nhiên là tinh thông điều này. Lúc mạt hương màu đỏ tươi bị đốt, mùi thơm khi ẩn khi hiện mà mê ly, làn khói màu xanh bay lên lượn lờ theo hình xoắn ốc, bóng dáng Lan phi thướt tha, như thể ở trên mặt đất chỗ chân nàng đang dẫm lên là một tấm thảm bằng hoa, chầm chậm đi xuống bậc thang.
Tự hiểu rằng, mỗi một lần mẫu phi tức giận đều không giống nhau, giờ phút này ánh mắt Lê Băng yên tĩnh không gợn sóng, chỉ là đáy mắt có một tia chấp nhận, yếu ớt, cùng với… Van xin.
“Mẫu. . . . . .”
Bốp. . . . . .
Đột nhiên, Lan phi vẻ mặt biến sắc trở nên ác độc, bất thình lình giáng xuống nữ nhi một cái tát, động tác mãnh liệt, sức lực rất lớn, khiến Lê Băng ngã dập trên đất. Thậm chí Lê Băng không còn kịp mở miệng nói một câu, gương mặt Lan phi đã trở nên lạnh lùng, nhưng cặp mắt lại như phun ra hỏa nhiệt, nhào tới phía trước tóm lấy bả vai gầy yếu của nữ nhi.
“Ngươi muốn ta chết tại đây sao ?”, cái cổ cùng khuôn mặt vốn trắng nõn không tỳ vết của nàng trồi lên từng vệt gân xanh, dung nhan vẫn xinh đẹp như cũ, mà giờ phút này giống như nữ yêu của địa ngục. Nàng thẳng tay tóm lấy tóc Lê Băng, “Vậy chúng ta cùng chết đi ! Ngươi cho rằng ta chết rồi, trong thâm cung này còn có nơi cho ngươi dung thân nữa sao?”, nàng cười lên dữ tợn, “Sai lầm rồi! Nữ nhân kia chỉ biết diệt trừ ngươi rồi sau đó ăn mừng thôi !”
“Mẫu phi… Ta không dám nữa…” – Lê Băng cố gắng kháng cự mẫu thân đè cái đầu của nàng lên trên sàn nhà lạnh lẽo, lại khiến Lan phi càng giận hơn.
“Không dám ? Ngươi còn có cái gì mà không dám hả ?”, tròng mắt nàng vằn vện tia máu quét về phía ma ma bên cạnh, “Còn lo lắng làm gì? Các ngươi cũng muốn chết sao ?”
Tối nay, mẹ con các nàng nói dối là nhiễm phong hàn, không thể tham dự lễ tế Dạ Thần của hoàng cung.
Không ngờ “Người nọ” ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, chỉ phái lão ngự y ở thái y viện đến, lão ngự y chẩn mạch cho nàng, nói nàng sầu lo thành bệnh. Muốn chẩn đoán bệnh cho công chúa, cung nữ nghiêm mặt trắng bệch lặng lẽ báo lại, không thấy Lê Băng! Nàng trộm lệnh bài xuất cung, hiển nhiên là lén lút đi ra ngoài thành Viêm Đế!
Nàng đuổi ngự y đi, nói rằng Đại công chúa bị nàng phạt cấm bế, sau đó đi tới tẩm cung của Lê Băng, phát hiện ra nàng lại dám đem sách của phụ hoàng ban cho nàng ném vào chậu than thiêu hủy, trong chậu than nhanh chóng chỉ còn lại tàn giấy, nhìn giá sách bên cạnh có hộp sách gỗ Đàn hương nhưng bên trong không thấy sách vở đâu, nàng lập tức hiểu rõ trong chậu than cháy sạch chỉ còn dư lại tro bụi chính là cái gì!
Lan phi hung ác treo ngược Lê Băng ở trung đình của cung Trường Lạc.
Mùi thơm thăm thẳm mù mịt trong triện hương càng lúc càng đậm hơn, tro bụi còn sót lại cũng giống như tro của người chết, khi nó hoàn toàn cháy hết thì Lan phi cuối cùng mới hết giận, sai cung nữ đưa Lê Băng trở về tẩm cung, đồng thời sai người đi Thái Y Viện thông báo.
Lê Băng cơ hồ mất đi ý thức, nàng giống như đang ở trong Liệt Diễm của Luyện Ngục (lửa địa ngục), lại nằm mơ… Mơ thấy trên bầu trời xa xôi, xuất hiện từng nhánh chong chóng, nhưng nàng ngay cả đưa tay ra để cầm lấy cũng không có hơi sức.
Loáng thoáng, nàng còn nghe mẫu thân ngồi ở bên giường khóc sụt sùi.
“Hắn thật là ác độc… Thật sự rất hung ác… Đã như vậy còn không chịu tới thăm ngươi…”
Lê Băng hoảng hoảng hốt hốt, nhớ tới sách vở bị nàng vứt xuống thiêu hủy trong chậu than.
Nàng không nói ẫu phi biết, đó là do “Một vị điện hạ khác” không cần, phụ hoàng mới cho nàng. Mẫu phi vẫn vui mừng tin tưởng cuối cùng phụ hoàng cũng nhìn thấy cố gắng của nàng, thưởng sách vở cho nàng, lại bị nàng không biết điều đem đốt, nhưng mẫu phi căn bản không biết phụ hoàng thưởng loại sách gì cho nàng.
“Nữ giới”. Phụ hoàng giả vờ như không biết, hoặc là căn bản chưa từng để ý tới cố gắng của nàng là vì cái gì ? Sao hắn có thể không công bằng như vậy ? Đời này của nàng chỉ có duy nhất một lần tùy hứng, ngay cả chính nàng cũng phải giật mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.