Thứ Đế

Chương 4


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 4


Thế là Hoàng đế Đại Thần để Phượng Toàn ở tại nhà cô của hắn, hơn nữa còn cho làm việc dưới trướng dượng của hắn là Đại Thần Hoàng triều Phiêu Kỵ đại tướng quân – Hoắc Thanh Vân. An bài như thế đối với Phượng Toàn mà nói coi như tương đối thân thiện, ở tại nhà của người thân so với ở trong cung là tuyệt đối tự tại, cũng có ý nghĩa bất đồng rất lớn. Mặc dù trong triều không ít người cho là để hoàng tử Cao Dương tòng quân (tham gia vào quân đội) không khác nào đem cơ mật quân sự chủ động tiết lộ ra cho ngoại nhân biết, chỉ là hình như lão hoàng đế đặc biệt có tính toán riêng của mình.
Vậy mà hôm nay, hắn, vị hoàng tử lâm vào khốn cảnh bị lưu đày ở bên ngoài này sẽ đi gặp lão bằng hữu ở cố hương, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Nhớ nhung là một chuyện, chân chính gặp lại là một chuyện khác, khiến hắn cảm thấy có một phen giằng co !
(* lão bằng hữu: ông bạn già/ bạn lâu năm)
Chỉ là, đám người giang hồ đi tạp diễn kia, lòng dạ và tầm mắt cũng như thủ đoạn so sánh với đám vương tôn hậu duệ quý tộc mưu toan chỉ vì danh lợi và quyền quý, lại là một loại cảnh giới bất đồng khác xa nhau. Khi những bằng hữu giang hồ không câu nệ tiểu tiết ôm hắn, vì có thể “Tha hương ngộ cố tri” mà cười to, hốc mắt Phượng Toàn cũng nóng lên, không khỏi đối với một khắc kia, trước thế tục phiền não như vậy mà cảm thấy mình thật xấu hổ và nhếch nhác.
(Tha hương ngộ cố tri: nơi đất khách gặp được bạn cũ, sẽ càng thêm mừng tủi nhớ lại quá khứ hơn)
Nhưng nội tâm của hắn thật ra vẫn rất ấm áp và vui sướng.
“Ta đang suy nghĩ tối nay có thể nhìn thấy ngươi hay không đấy !”
“Hảo tiểu tử ! Ngươi được lắm, đến Đại Thần chưa được mấy năm đã kết giao với tiểu cô nương rồi… ” – mọi người cười ha ha, vẻ mặt mập mờ chế nhạo, nhìn tới nhìn lui hai người, Lê Băng cảm thấy thật may mắn là nàng đeo mặt nạ.
“Không phải, nàng là… bằng hữu thôi !”
“Ta hiểu, ta hiểu, chỉ là bằng hữu chứ gì !” – Vị trưởng đoàn, trên mặt vẫn đang hóa trang thành vai hề, ra sức sử dụng nét mặt đặc biệt hí kịch hóa của hắn, vừa nháy mắt ra hiệu vừa nói, ở phía sau hai người, các nam đoàn viên chuyên diễn kịch lập tức cũng rất phối hợp chắp tay, nhảy lên diễn cảnh hai người nam nữ Đại Thần trong đêm nay thành một đôi khiêu vũ.
“Chỉ là bằng hữu… Thật sự chỉ là… Bằng hữu…” người diễn vai tiểu nữ nhân trong hí khúc dùng giọng trầm thấp, ngẫu hứng sáng tác dựa theo điệu hát dân gian bản xứ để hát lên.

“Này, đừng làm loạn !” – Mặc dù hắn rất hoài niệm bọn họ không có gì kiêng kỵ, nhưng thời điểm bây giờ không đúng ! Phượng Toàn cảm thấy hơi xấu hổ, thoáng nhìn qua Lê Băng, lại thấy nàng nhìn chằm chằm các đoàn viên ngẫu hứng diễn xuất, xem không chớp mắt.
Nàng chưa bao giờ thấy chuyện như vậy. Coi như trong cung có gánh hát và nhạc quan được xưng tụng là đứng đầu đế quốc, thì mẫu phi cũng không cho phép nàng lãng phí tâm lực vào những chuyện vô ích đó. Nàng thường thường ngồi một mình im lặng tĩnh mịch trong thư phòng, hướng về phía chiếc cô đèn, nín thở trầm ngâm, nghe loáng thoáng tiếng vọng từ cung Thái Bình phía xa xa, thậm chí là âm nhạc truyền tới từ ngự hoa viên… Mặc dù những thứ này rất nhỏ bé giống như là ảo giác của nàng, nhưng nàng chỉ có thể dựa vào những thứ đó để tưởng tượng, nhớ lại, cực kỳ lâu trước kia, khi nàng còn rất nhỏ, khi phụ hoàng và mẫu phi vẫn đang ân ái, khi trên mặt của mẫu phi vẫn nở nụ cười tươi vui, nàng ở bên phụ hoàng và mẫu phi trong buổi thọ yến, ở trong nhiều loại lễ hội, đã từng xem qua, những buổi trình diễn kia khiến nàng giống như có được giấc mộng đẹp, rực rỡ tươi sáng.
“Lúc này phải làm mẫu thôi !” – Nhi tử độc nhất của trưởng đoàn, thủ lĩnh ảo thuật gia của Thủy Nguyệt Hành Giả, vừa hiện thân liền khiến các thiếu nữ đợi hắn cả đêm ở bên ngoài không ngừng thét chói tai, lập tức khoe khoang, đem sở trường ra đùa giỡn, cố ý ở trước mặt Lê Băng nhẹ nhàng nháy một bên mắt, ngay sau đó trong tay xuất hiện một đóa hoa phù dung, hắn cười đến vô cùng phong lưu phóng khoáng mà đưa hoa cho Lê Băng.
Lê Băng cảm thấy thật thần kỳ, không thể tưởng tượng được ! Mặc dù thiếu niên này xem ra cũng chỉ xấp xỉ tuổi của nàng, nhưng từ nhỏ đã phải kiếm sống ở khắp trời nam đất bắc, phong cách thần thái lão luyện rõ ràng không tương xứng với nét mặt ngây thơ của hắn. Đối với thiếu niên đưa hoa ình, nàng có chút bẽn lẽn, thẹn thùng, nhưng vẫn vui vẻ nhận.
Thiếu niên chuyển sang nói với Phượng Toàn: “Sự hãnh diện của người diễn viễn là có được khán giả như cô nương vậy, đối với chúng ta mà nói đó là khích lệ và vinh hạnh lớn lao. Ngài nên học nhiều một chút !” – Lại còn giáo huấn cả hoàng tử nữa! Phượng Toàn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Được rồi, được rồi, sắp sửa bắt đầu diễn rồi !” – Phu nhân của trưởng đoàn, nữ “thuần thú sư” độc nhất vô nhị trong thiên hạ, bước vào lều trại để thúc giục đám nam nhi bắt đầu làm việc. Nhìn đại tỷ lạnh nhạt đi tới chỗ bọn họ, tuy không tươi cười thân thiện, nhưng lại nói: “Hôm nay, vé được bán hết sạch rồi, thật may là còn có vị trí tốt để lại cho các ngươi. Đến đây đi, đây là chỗ ngồi cuối cùng, A Toàn dẫn theo cô nương tới mới có đối xử đặc biệt đấy !”
(thuần thú sư: người huấn luyện thú)
Hai người đoàn viên vừa khiêu vũ lúc trước nháy mắt, một tung một hứng mà hát rằng: “Cái gì ? Chúng ta còn có chỗ ngồi trống ư ? Sao có thể ? Chúng ta là Thủy Nguyệt Hành Giả oanh động võ lâm, kinh động vạn giáo, lại có chỗ ngồi trống trong buổi biểu diễn !”
“Dĩ nhiên, muội muội, muội có điều chưa biết, đây chính là lời chúc phúc đã được nói trong truyền thuyết, nếu năm nay ngồi ở đó, sang năm đôi tình nhân sẽ được ăn trứng gà đỏ*!”
(*trứng gà đỏ: tục lễ là nhà nào có em bé mới sinh sẽ được tặng trứng gà nhuộm đỏ. Ý của câu trên là 2 người nếu ngồi ghế ngồi tình nhân thì sang năm sẽ sinh em bé)
Hai kẻ ngốc ! Trước khi rời đi, Phượng Toàn không nhịn được quay đầu lườm bọn họ một cái.
Đêm huyền ảo, sắp sửa bắt đầu.

“Kính Hoa Thủy Nguyệt”, kia là thiên đường ảo mộng hư vô, hay là cái bóng của vạn vật nơi hồng trần? Là lời ngông cuồng vọng niệm của thi nhân, hay là một hạt mầm gửi thân vào chốn nhân gian muôn hình vạn trạng ?
( “kính hoa thủy nguyệt”: hoa trong gương, trăng trong nước, miêu tả cảnh huyền ảo.)
Chúng ta là những hành giả ảo mộng, qua lại giữa những cái chân thật và cái hư ảo, có thể sống quẩn quanh trên những dải sông khúc khuỷu, thoáng chốc lại bị lầm lạc trong những bọt sóng cuồn cuộn lăn trên cát sỏi, hoặc là trong rừng rậm mênh mông bát ngát, có thể ở trong những năm tháng phù du tựa như một cái chớp mắt, quay đầu lại ngủ một đêm thôi cũng đã là “bãi bể nương dâu”, gảy một khúc cổ điệu, hát vang bài ca về người anh hùng chí khí hào hùng năm xưa.
( “Bãi bể nương dâu” gốc hán là “thương hải tang điền” 沧海桑田: chỉ sự thay đổi của tự nhiên. Nghĩa bóng chỉ sự ngậm ngùi tiếc nuối trước những thay đổi lớn lao của cuộc đời. Câu này gần nghĩa với “vật đổi sao dời”, nhưng “vật đổi sao dời” mang nghĩa tích cực hơn.)
Hay như các người hỏi ta về những huyền thoại từ trăm ngàn năm trước kia là thật hay giả? Không bằng tại đêm nay, hãy để ta vì các người diễn kịch kể lại từ đầu . . . . . .
Hóa ra, trưởng đoàn để vị trí của bọn họ ở ngay gần đài sân khấu rộng bằng phẳng. Phía trước cổng vòm của lều trại chính có một mảng đất nhỏ thông thường không được mở ra làm lối để người ta đi lên bởi vì sợ quản lý không tốt sẽ xảy ra nguy hiểm, ngoại trừ sử dụng làm đường đi lúc đoàn viên tham gia dựng lều, hơn nữa căn bản cũng không cho phép khán giả đi lên đó. Nhưng ngược lại, đôi khi người hầu chuyên tiếp đãi khách nhân có thể dễ dàng đi lên nhìn miễn phí các màn biểu diễn.
Lúc này, người chuyên tiếp đãi khách trong đoàn đi lên tặng mấy đồ ăn vặt và điểm tâm, Lê Băng tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm trên sân khấu nên không để ý tới, Phượng Toàn phát hiện ra mới nói không muốn làm phiền bọn họ, người hầu béo mập nhân tiện nói: “Bà chủ nói ăn xong mới cho phép đi !” – Hắn chớp chớp mắt, động tác và thân hình tuyệt không tương xứng với nhau, nhanh như một làn khói đã không trông thấy nữa.
Phượng Toàn thấy hơi buồn cười, đưa một xâu quả hồ lô cho Lê Băng.
Ở trong cung, chưa từng được ăn cái này ! Nàng rõ ràng cực kỳ vui vẻ, “Cám ơn.”
Phượng Toàn nhìn nàng một lúc, đột nhiên cảm thấy có phần để ý, nhưng lại cố ý giả bộ vô tình nói: “Chỗ này không có người, nàng… Ta sẽ không nói ra ngoài, nàng muốn tháo bỏ mặt nạ cũng không sao !”
Lê Băng cũng biết nàng vẫn đeo mặt nạ không khỏi có vẻ quá xa cách, hơn nữa hắn đối xử tốt với nàng như vậy… Cố ý nhìn chằm chằm lên sân khấu, thật lâu không nhận được câu trả lời, Phượng Toàn không nhịn được nhìn nàng một cái, thì lại thấy nàng yên lặng nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống. “Thật xin lỗi… “
Lại nói xin lỗi ! Nha đầu này rõ là. . . . . .

“Ta không thể gây ra phiền toái cho người trong nhà, nếu không… Nếu không, bọn họ sẽ phải hứng chịu tổn thương rất lớn !” – Mẫu phi thống khổ như vậy cũng là vì nàng. Nếu chuyện Đại công chúa lén lút xuất cung bị phát hiện, sẽ bị Hoàng thất gièm pha, phụ hoàng sẽ càng thêm thất vọng về nàng, bá quan văn võ đồng thời cùng lên tiếng khiển trách, mẫu phi sẽ càng thêm khổ sở.
Xem ra, nàng cũng không phải có ý xa lánh hắn. Mấy cái xiềng xích của đám quý tộc già ở Đại Thần so với ở Cao Dương nặng nề hơn, điểm này hắn sớm đã được lĩnh hội, thật ra thì dượng của hắn thân là võ tướng, nhưng Hoắc gia ở phương diện này coi như là đặc biệt phóng khoáng, chỉ là những thứ hắn tai nghe mắt thấy trong hai năm qua cũng khiến hắn hiểu được: Đại Thần mặc dù khá cường thịnh hơn Cao Dương, nhưng gắng nặng của mấy thứ lễ nghi phiền phức đều to lớn như nhau. Cho nên, trong tâm hắn rất cảm kích trước sự đối xử của Hoàng đế Đại Thần dành cho hắn.
“Không cần miễn cưỡng. Nhưng ta còn chưa biết danh tính của nàng, nếu như không tiện bày tỏ với người khác, hãy nói cho ta biết nhũ danh của nàng…”
“…” – Khắp thiên hạ đều biết đến danh tính của Đại công chúa đế quốc, nàng sao có thể thẳng thắn nói ra được đây ? Lê Băng suy nghĩ một chút mới nói: “Tiểu Tuyết!”, nàng nói dối, rất hy vọng một ngày nào đó có thể được nói ra thân phận chân thật với hắn, cũng sẽ nói câu xin lỗi với hắn. Lê Băng vừa khổ sở vừa áy náy mà nghĩ.
“Tiểu Tuyết,” Phượng Toàn cười, “Ta cảm thấy nàng rất thích hợp với cái tên này !”
Nụ cười ấy thật ấm áp, dường như Lê Băng không cách nào chuyển dời ánh mắt ra khỏi người hắn, nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn là mặt nạ đã che đi vẻ bất đắc dĩ trên khuôn mặt nàng.
Nàng cũng hi vọng nàng chỉ là một “Tiểu Tuyết” đơn thuần mà bình thường thôi.
“Ta tên là Phượng Toàn. Có nghĩa là: Phượng hoàng lượn vòng !”
Lê Băng sửng sốt. Quốc chủ của Cao Dương mang họ Phượng. Như vậy hắn là… Có lẽ nào ? Nhưng họ Phượng ở Cao Dương dù sao cũng được coi là một danh gia vọng tộc.
Mặc dù thân là người thứ hai được lựa chọn thừa kế đế vị, nhưng hiển nhiên trong cung không có ai tin rằng nàng thật sẽ thừa kế đế vị, cuộc sống của Lê Băng mãi mãi chỉ là phấn đấu tận lực học tập sự giáo dục liên quan đến Đế Vương… Dù tất cả mọi người tin tưởng chưa cần dùng tới nàng, bởi vì sự ưu tú của người sắp sửa thừa kế đế vị so với nàng nhiều không đếm nổi, cho nên sự tồn tại của nàng chỉ là một sự “phòng ngừa ngộ nhỡ”. Tệ hơn nữa, tất cả mọi người đều biết rõ, ai mới là chủ nhân chân chính của đế quốc trong tương lai, nàng – “thí sinh dự bị” của đế vị bất luận có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ để cho người ngoài cuộc lườm nguýt, khiến Tiêu Phòng* ghen ghét kiêng kỵ. Hoàng Hậu vẫn e ngại trước thân phận của nàng đối với quy chế trong Hoàng thất Đại Thần mà nói còn là sự tồn tại cần thiết, tất phải ẩn nhẫn coi nàng như một gánh nặng, như là cái gai đâm sau lưng.
(*Tiêu Phòng: tức điện của Hoàng Hậu, ở cung Vị Ương 未央, đời Hán. Tường quét bùn đất trộn hạt tiêu cho ấm, thơm và cũng để tượng trưng ước mong được nhiều con (tiêu có nhiều hạt). Về sau, phiếm chỉ các hậu phi)
Nàng phải cố gắng vì mẫu phi; nhưng xem ra sự cố gắng của nàng ở trong mắt ngoại nhân lại đại biểu cho nàng có dã tâm bừng bừng hy vọng một ngày kia được “phù chính”, quả thật đây cũng là kỳ vọng của mẫu phi, càng khiến cho cuộc sống trong cung của nàng như đi trên một lớp băng mỏng, phải cẩn thận từng ngày. Trong cung, vì tiền đồ của mình cũng tốt, vì không đắc tội với Hoàng Hậu cũng tốt, từ trên xuống dưới cùng chung một ý chí: cô lập Lê Băng về mặt chính trị. Huống chi, thái độ của cái vị ngồi trên Long ỷ kia đối với việc này vẫn là ngầm cho phép.
(Phù chính: từ thiếp được đưa lên làm vợ chính. Ám chỉ người phụ được tôn lên làm chính. Long ỷ ghế tựa đầu rồng, ghế ngồi của hoàng đế)
Cung Trường Lạc và mẫu phi chính là toàn bộ thế giới của Lê Băng. Chuyện quốc chủ Cao Dương phái thứ tử đến Đại Thần, có thể nói là Lê Băng không biết chút gì. Hoàng Hậu ngầm cho phép Lê Băng học trong “sách chết”… Nói không chừng càng vui hơn khi thấy vị Đại công chúa tầm thường đã làm nổi bật lên hài tử thiên tư trác tuyệt của nàng, nhưng, nàng căn bản không thể dễ dàng tha thứ để cho Lê Băng đem chút “cố gắng” này kéo dài đến mức có thể thành lập uy vọng về quân sự và thế lực chính trị trên thực tế.

(sách chết: ám chỉ kiến thức giáo điều cố định không phù hợp thực tế, người học sách chết chỉ biết làm một cách máy móc, vận dụng không linh hoạt / Thiên tư trác tuyệt: bản chất trời cho cực kỳ thông minh)
Lan phi bị cấm chỉ không được phép có bất kỳ sự quấy nhiễu nào đến việc học tập của Đại công chúa – hoặc nói, bề ngoài chỉ được Hoàng đế tán thành xử lý mấy chuyện vụn vặt, tạp vụ xuất hiện trong cung Trường Lạc. Hiển nhiên về mặt chính trị, liên quan đến việc nhất quốc chi quân (vua 1 nước) nên có sự hiểu biết như thế nào đối với quốc sự, tư tưởng của Lan phi vừa thủ cựu lại vừa mù mờ, ở điểm này, cứ xem trước kia phía nhà mẹ nàng là tộc Khuyết thị đã từng phí hết tâm tư yêu cầu Quốc Quân thực hành chính sách đóng cửa biên giới là có thể hiểu rõ ràng; mà Lê Băng lại chỉ vì lấy lòng mẫu phi nên dù việc này có đúng hay sai cũng không để ý lắm, đến nỗi rơi vào sự lạnh nhạt của lão hoàng đế.
“Nàng hãy gọi ta là A Toàn giống bọn họ !”
Phượng Toàn. Hắn tên là Phượng Toàn. Lê Băng cảm thấy kỳ quái, buồn cười, mình còn chưa ăn quả hồ lô, sao trái tim đã cảm thấy ngọt ngào thế này ?
“A Toàn…” gương mặt Lê Băng như bị bỏng, mặc dù Phượng Toàn nói vậy, nhưng nàng lại xấu hổ cực kỳ, muốn gọi tên hắn mà cảm thấy đầu lưỡi có chút tê dại, gương mặt cũng nóng rát, cuối cùng nàng mới cúi đầu, ngập ngừng, nhưng nội tâm không nhịn được vui sướng hô một tiếng: “Toàn ca ca !”
Phượng Toàn cố ý nhìn nhìn lên cái sân khấu rộng lớn, thật sự không muốn thừa nhận, hắn mới vừa thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng… Làm cho người ta quá xấu hổ! Nhưng hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao những lão háo sắc kia thích nghe mấy cô nương gọi bọn họ là ca ca, đúng là làm tê liệt trái tim đang đập thình thịch mà !
Gương mặt thanh niên tuấn tú của Phượng Toàn ửng hồng thành một mảng lớn, Lê Băng vẫn cúi đầu che giấu trái tim đập như một chú nai con nhảy loạn, không thể làm gì khác hơn là yên lặng ăn quả hồ lô.
Thường thường, Thủy Nguyệt Hành Giả chỉ diễn một vở kịch trong buổi biểu diễn của mình. Kịch bản phần nhiều sưu tập từ tất cả truyền thuyết và điển cố trong khắp thiên hạ, sau đó trưởng đoàn sẽ biến các loại chuyện xưa kia trở thành kịch bản diễn xuất thuộc về bọn họ, có đủ cả ảo thuật gia, lại có nữ “thuần thú sư” dạy dã thú, các diễn viên kỹ năng võ công cao cường, vũ công mỹ lệ, hoặc các ca nhân phong cách đặc biệt, v.v.., diễn các loại nhân vật trong kịch, sân khấu luôn luôn biến hóa, làm ảo thuật giống như thần tiên khiến người ta ngạc nhiên. Bọn họ trước khi bắt đầu diễn, bình thường sẽ không công khai muốn diễn vở tuồng nào, mặc dù như thế, người xem vẫn chạy theo như vịt, bởi vì dù đã xem qua tên vở kịch, nhưng mỗi lần biểu diễn, phương thức cũng sẽ không đồng nhất một kiểu, thậm chí kịch tình cũng không giống nhau hoàn toàn, dù sao truyền truyền, thuyết thuyết, trải qua ngàn năm ngàn người truyền miệng, cũng chỉ có thể hướng về phía những hình dáng được miêu tả như sương mù, bao nhiêu người chấp bút đem những suy nghĩ, đăm chiêu sở niệm và kỳ vọng trong lòng mình, ký thác dưới ngòi bút nhân gian? Tất cả những thứ đó, không phải tựa như “hoa trong gương, trăng trong nước” sao; cảnh tượng huyền ảo, làm cho người ta không biết là ảo mộng hư vô, hay là cái bóng của hồng trần nữa. . . . . .
Sau khi chào tạm biệt, đêm đã khuya, người diễu hành trên đường bắt đầu thưa thớt dần. Cũng có rất nhiều người đi về nhà, Tuy là lễ tế DạThần, dĩ nhiên không thể nào cuồng hoan trắng đêm như trong chuyện cổ thực sự được.
Phượng Toàn hộ tống Lê Băng đến Chu Tước môn. Lê Băng hiển nhiên vì vẫn còn say mê không dứt với buổi biểu diễn vừa rồi, tinh thần liên tiếp hoảng hốt, cho đến khi nàng giật mình nghĩ tới mình chạy đi đã lâu như vậy, cũng phải hồi cung rồi, trong lòng lại thấy lưu luyến không rời với Phượng Toàn.
“Ngày mai, nàng sẽ tới đây nữa không ?” – Phượng Toàn quyết định, không bằng ngày mai cũng nhân dịp gặp chuyện tách khỏi biểu đệ để hành động. Sự hăng hái của hắn đối với thanh lâu thật sự không lớn lắm, mà lễ tế Dạ Thần giống như lời tự thuật trong truyền thuyết sẽ kéo dài bảy ngày bảy đêm, Thủy Nguyệt Hành Giả cũng sẽ mở cửa đến ngày cuối cùng, hắn đương nhiên muốn họp gặp nhiều hơn nữa với bằng hữu cố hương. Tất cả tình trường làm cho hắn có một loại cảm giác phù phiếm mà ngán ngẩm, tình cảm giả dối lại trùm lên một lớp son phấn vừa dầy vừa nặng, hắn không muốn trầm luân trong đó, phụ lại tấm lòng những người đang trông chờ hắn trở về quê hương. . . . . .
Thật còn có người chờ hắn trở về sao ? Hắn không biết. Nhưng, hắn hi vọng mình thanh tỉnh, không thể lãng phí mỗi một ngày ở Đại Thần. Người thanh tỉnh mới có thể thực hành tín niệm của mình, không phải vậy sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.