Thứ Đế

Chương 2


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 2


So với đối diện với mấy tên lưu manh này, sự tức giận của mẫu thân càng làm cho Lê Băng e ngại hơn nhiều, cùng lúc khi thiếu niên bị đồng bạn của hắn ngăn lại, nàng lập tức đẩy gã đồng bạn của thiếu niên kia, chạy về phía đường cái.
“Thôi đi, cô nương đó có thể mệt mỏi rồi.” – Nói chuyện là một thanh niên lớn tuổi hơn.
“Lễ tế mới bắt đầu, mệt mỏi cái gì ?”, thiếu niên kia cười càng thêm ác liệt.”A, khẩu vị lớn như thế, khó trách sẽ mệt mỏi !”
Thiếu niên nhanh chóng vọt lên phía trước, kêu đồng bạn thay hắn chặn người, vốn có mấy người chờ ở đầu hẻm, hiển nhiên là đồng bọn của thiếu niên kia, lập tức vai kề vai chặn hướng Lê Băng đi đến đường cái, nàng chỉ đành phải chui vào ngõ hẻm chật hẹp hơn ở bên cạnh.
“Hoắc Lỗi, chớ quá mức !” – Người thanh niên túm chặt gã thiếu niên đang bị khơi gợi hứng thú đùa giỡn.
“Bớt can thiệp vào việc của ta đi, muốn giữ quy củ thì huynh trở về trong cung đi, đừng đến đây làm mất hứng của ta!” – Gã thiếu niên đẩy hắn ra.
Người thanh niên không nói gì, nhìn chằm chằm về phương hướng gã biểu đệ vừa rời đi, nhưng lại không muốn hắn gây ra họa, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Trước kia, Lê Băng đã từng cảm thấy gian phòng mẫu thân dùng để giam lỏng nàng vừa tối vừa đáng sợ, nhưng bây giờ nàng mới biết, nàng quá ngây thơ rồi, những con ngõ nhỏ này mới thật sự vừa tối vừa bẩn, thật sự làm cho người ta sợ hãi. Khi nàng phát hiện mình và con mèo lớn với con chuột cùng chen chúc trong một cái ngõ chật hẹp, trợn mắt nhìn cặp mắt ti hí kia thì quả thật thiếu chút nữa là thét ra tiếng chói tai, nàng càng không muốn biết cái gì đã bò qua chân của nàng. . . . . .
Thế nhưng, những người kia vẫn còn đuổi theo nàng.
Vốn là như vậy, khi nàng còn chưa biết mình làm sai cái gì, thì khi đó nàng cũng đã “Sai lầm rồi”. Có phải thật như mẫu phi nói không, nàng cứ ngu dốt mà tồn tại chính là một loại lỗi lầm không thể tha thứ ?
Con ngõ bốn phía thông suốt, 9 quành 18 ngoặt, phức tạp làm đầu óc nàng choáng váng, sợ rằng nàng không những không có cách nào né tránh được sự đuổi bắt của những người đó, rất có thể cứ vậy mà bị vây trong ngõ hẻm với những thứ này. Vạn bất đắc dĩ, đẩy ra chiếc cửa gỗ của ngôi nhà thấp lùn không biết được làm từ những thứ gì ở gần nhất bên cạnh mình, nàng nhỏ giọng liên tiếp nói xin lỗi, cúi thấp người trốn ở sau cửa. Nàng ngửi thấy được một mùi thật hôi thối, nhưng trong cái ngõ này, các loại mùi hôi thối hỗn tạp trộn vào nhau, nàng căn bản không thể phân rõ những thứ mùi này từ nơi nào phát ra, hay là mùi thuộc về vật gì.
Thiếu niên kia đến gần chỗ nàng trốn tránh, Lê Băng mặc dù muốn thở dốc không ngừng, nhưng chỉ có thể hết sức nín thở. Huống chi chỗ nàng hiện tại thật rất thối…..

Lê Băng kề mặt lên cửa gỗ, bên trên cửa gỗ có mấy khe hở lớn nhỏ, cẩn thận hít thở không khí trong lành, hơn nữa còn len lén quan sát tình huống bên ngoài. Nàng nhìn thấy thiếu niên khoác áo choàng lông vũ màu đen cùng cẩm bào màu thâm, khi vạt áo thoảng qua trước cửa thì sợ đến mức trợn to mắt, thật may là vẫn kìm nén được.
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Thối chết!” Hiển nhiên, gã thiếu niên cũng lạc đường rồi, hơn nữa còn không ngừng oán trách.”Nha đầu thối, làm hại ta đây phiền toái, tối nay ngay cả việc vui cũng không được hưởng thụ, để cho ta tìm thấy thì ngươi nhất định phải chết!”
Đi nhanh đi ! Nàng nhắm mắt cầu nguyện, mặc dù từ nhỏ nàng đã biết, cầu nguyện căn bản là vô dụng.
“Hoắc Lỗi!” – Thanh niên lúc trước đã ngăn cản thiếu niên lại gọi hắn.
Lê Băng càng căng thẳng hơn. Tên gia hỏa được gọi là Hoắc Lỗi đó vốn đang định đi ra ngoài rồi!
“Huynh có thấy phiền hay không hả ? Bình thường ta nghe lời huynh, ngày như thế này huynh bớt giảng dạy một chút có được không ?”, tâm tình của Hoắc Lỗi đang bết bát, thấy biểu ca đến, cho là hắn lại muốn quản thúc gã giống như thường ngày.
Phượng Toàn vốn định muốn nói chuyện với hắn, nhưng liếc thấy khe nhỏ trên chiếc cửa gỗ bên cạnh Hoắc Lỗi lại lộ ra một đoạn ống tay áo tuyết trắng, ngay lập tức mặt không đổi sắc nói: “Ta biết rõ ngươi muốn đổi gió một chút, nhưng ngươi mù quáng như thể mèo vờn chuột cũng không phải là biện pháp hay, bên ngoài lễ hội đang náo nhiệt, sao ngươi không để thuộc hạ đi làm việc, trước tới quán trà uống một ly, ngồi nghỉ ngơi một chút đi.” – Hắn vỗ vỗ bả vai gã biểu đệ.
Lời này đúng là lời Hoắc Lỗi muốn nghe, lập tức mềm lòng, nghĩ thầm, biểu ca cũng không phải chỉ biết càu nhàu hắn, nói cho cùng cũng là huynh đệ, vẫn còn quan tâm hắn, thế là lên tiếng: “Được rồi, chúng ta trước đến tửu quán uống ly trà giảm nhiệt, nha đầu thối này phá hỏng hứng thú của ta rồi !”
“Ngươi đi trước đi, ta gọi những người khác trở lại, tránh để có người không biết nặng nhẹ cho rằng ngươi gây chuyện, đến lúc đó, về phía dượng, ngươi chịu nổi ư !”
“. . . . . .” Nhắc tới phụ thân của hắn là Hoắc Thanh Vân, Phiêu Kỵ đại tướng quân của đế quốc, dạ dày của Hoắc Lỗi liền xoắn đau, cả người lạnh toát.”Được, vậy ngươi đi đi, ta đi trước gọi thức ăn cho ngươi. Cứ như cũ, bao sương* trên lầu hai của tửu quán Tiên Các, lại gọi Linh Hoa và Lê Hoa đến giúp chúng ta giải buồn !” – Nữ nhân nhà lành phiền toái chết đi được, vẫn là nữ tử phong trần hiểu rõ sự đời thú vị hơn !
(* Bao sương: lô ghế được quây kín tạo thành không gian cách biệt trong các rạp hát và quán ăn)
Đối với biểu đệ phóng túng nơi bướm hoa, Phượng Toàn vẫn luôn kín đáo phê bình, chỉ là hiện tại khó có thể nói được điều gì, tùy tiện ưng thuận một tiếng, một mặt che chắn ở giữa biểu đệ với cái khe hở trên cửa gỗ nhỏ, tránh cho Hoắc Lỗi phát hiện ra đoạn ống tay áo kia. Mà Hoắc Lỗi, sau khi truy đuổi ở trong ngõ hẻm vừa thấy khát nước lại vừa thấp thỏm không yên, chỉ muốn ngay lập tức cách xa cái chỗ quái quỷ vừa thối vừa bẩn vừa chật hẹp này, liền vẫy tay từ biệt biểu ca, rồi sải bước rời đi.
Phượng Toàn đứng tại chỗ hồi lâu mới cất bước rời đi, nhưng lại quan sát nhận định trước sau trái phải của ngõ hẻm thật cẩn thận, sau đó quay lộn trở lại đứng trước cửa gỗ nhỏ.

Vốn đã thở phào nhẹ nhõm, tính toán muốn đẩy cửa gỗ nhỏ ra, Lê Băng lại nhác thấy bóng dáng cao lớn quay lộn trở lại… A, nàng không biết đối phương cao lớn bao nhiêu, nhưng khẳng định cao hơn so với kẻ gọi là Hoắc Lỗi kia… Nàng sợ hãi rụt tay về, bắt đầu hoài nghi mình đến tột cùng có thể chạy ra khỏi cái nơi quỷ quái này hay không đây?
Phượng Toàn chần chờ một lúc, nhưng nghĩ đến việc cứ giằng co ở chỗ này cũng không phải là biện pháp tốt, liền ho một tiếng, “Cô nương, đi ra đi, không sao đâu, ta không có ác ý gì.”
Trái tim của Lê Băng thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Sao hắn phát hiện ra được nhỉ?
Vậy mà, lúc này, từ khi trốn vào cái “túp lều” này tới tận bây giờ, nàng mới mơ hồ nghe thấy tiếng sột soạt, cảm thấy có gì đó không đúng, tiếng ồn ào càng rõ rệt hơn, nàng nghe được… cái loại mà… Gâu gâu ! Lê Băng cảm thấy có thứ gì đang lôi kéo làn váy của nàng, nàng cứng đờ quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối một đôi mắt sáng lóe lên nhìn chằm chằm vào nàng !
Gào thét ầm ỹ…..
“Aaaa…” – Nàng hoảng sợ đẩy cửa ra, liền lăn một vòng té nhào trên đất muốn chạy trốn cái ổ chó kia, nhưng chú chó bị xâm phạm lĩnh vực, lại bị đánh thức lập tức sủa lên.
Phượng Toàn sớm đã cảm thấy chỗ núp của cô nương này không tốt lắm, lại không nghĩ rằng đó là một ổ chó ! Trong lúc đó hắn nghe đến tiếng người ở ngoài xa, biết hộ viện và hộ vệ của biểu đệ chắc hẳn đã phát hiện ra tiếng ầm ỹ ở nơi này, hò hét lẫn nhau cùng chạy tới, mà Lê Băng còn đang ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm vào con chó đang liều chết muốn thoát khỏi cái xích, để nhào về phía nàng. . . . . .
Trời ạ! Con chó này cũng quá lớn đi, cái miệng nó há ra cũng có thể cắn đứt cổ nàng, mà mới vừa rồi nàng còn chạy vào chỗ nó ngủ, lại còn dựa sát vào nó như vậy! Lê Băng vốn không sợ chó, nhưng giờ phút này nàng kinh hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn rồi!
Phần lớn mọi người đều tham gia vào lễ hội, ở phía trước, những người hiếu kỳ càng gia tăng, Phượng Toàn quyết định thật nhanh đỡ Lê Băng đứng dậy.”Đi!”
“Ở bên kia!” – Có người hô ở phía sau.
Tiếng chó sủa điên cuồng, tiếng bước chân lộn xộn, cùng với tiếng hò hét của các nam nhân, phụ họa thêm khiến cho thứ âm nhạc náo nhiệt của lễ hội trở nên nhốn nha nhốn nháo. Nơi xa xa, thành Viêm Đế đang bắn pháo hoa, Lê Băng đột nhiên giật nảy người, sợ lại càng thêm sợ. Phượng Toàn quay đầu lại nhìn pháo hoa cùng phương hướng đám thủ hạ của Hoắc Lỗi, biết là hắn không còn lựa chọn nào khác… Nói đạo lý với biểu đệ kiêu căng ư ? Một thân một mình ở Đại Thần, từ trước đến giờ nguyên tắc hành động của hắn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng hắn lại vô pháp che giấu lương tâm để bỏ mặc chuyện trước mắt, vậy thì lựa chọn phương thức vu hồi để giải quyết thôi!
(Vu hồi: vòng vo, quanh co, thuật vu hồi là 1 trong những chiến thuật tác chiến quân sự chia quân để đánh vào bên sườn, sau lưng đối phương khi không thể đánh chính diện)
Hắn cầm tay của Lê Băng: “Đi theo ta !”

Lê Băng hiển nhiên không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhấc cao làn váy, bị hắn lôi kéo mà chạy ở trong con ngõ.
Chạy xẹt qua vô số những cái bóng đen của đội ngũ tế lễ đang tỏa sáng lấp lánh, hoặc giả có thể nói là bọn họ bay vút qua. Ở mỗi một đầu con ngõ thông ra đường lớn đều có một vùng ánh sáng xán lạn, rực rỡ, rọi sáng vào bên trong, chỉ ra những bóng người không ngừng ngọ nguậy, Phượng Toàn cố gắng tìm kiếm lối ra không có người động thủ, để cho hai bọn hắn thuận lợi quay lại đường cái, chỉ cần lẫn vào trong đội ngũ tế lễ là sẽ an toàn.
Lê Băng bắt đầu cảm thấy mặt nạ thật vướng víu, nhưng nghĩ đến ngộ nhỡ thân phận bị lộ ra ngoài… Không ! Tuyệt đối không được ! Thế là thỉnh thoảng nàng lại đưa tay lên vịn giữ mặt nạ, mặc dù động tác kia khiến nàng thật nhếch nhác.
Có phải toàn bộ người trong Thiên Kinh đều nhận ra nàng hay không ? Mười ba tuổi, Lê Băng không có cách nào để nghĩ nhiều như vậy. Ở trong thành Viêm Đế, ai cũng nhận ra nàng, vì vậy đi ra ngoài thành Viêm Đế, nàng nghĩ chắc cũng như nhau đúng không?
Hiện thân đi ! Hiện thân đi ! Tân nương của ta ! Nàng có thể nào không nhìn đến những con dân cực khổ kia ? Họ chỉ vì nàng, thức trắng đêm chưa ngủ….
Cuối cùng bọn họ cũng trở lại lễ tế đang hồi náo nhiệt ở trên đường cái. Nơi đây là khu Nam thành của Thiên Kinh, nơi thuộc về những kẻ quyền quý hay lui tới, trị an so ra rất tốt. Phượng Toàn đứng trước ngõ hẻm mà hai người vừa đi ra, buông tay nàng ra.”Nếu nàng không muốn gặp phải chuyện như vừa rồi, hãy đi theo nhóm người Vu nữ đi, xâm nhập vào trong đội ngũ diễu hành sẽ không có chuyện gì nữa.”
Đúng vậy, sao nàng không nghĩ ra nhỉ ? Nếu ở trong đám đông, những người đó cũng không dám dây dưa. Mặc dù Lê Băng không biết những quy tắc tế lễ của dân gian, nhưng đã bừng tỉnh hiểu ra, đây là cách xử lý thông thường.
Nàng không khỏi có chút xấu hổ, bởi vì lúc đầu bị Vu nữ trong lễ tế hù dọa, nàng mới không nghĩ là có thể trốn vào trong đám đông, nàng vẫn có phần hoảng sợ chưa kịp chấn định, lại có chút nhút nhát nói cám ơn, “Cám ơn… Cám ơn ngươi !”
Phượng Toàn nhìn ngó xung quanh, không thấy người của phủ tướng quân. Bọn họ đã an toàn rồi sao ? Như vậy hắn cũng nên đi thôi… Hắn nhìn thoáng qua tiểu nha đầu đang cúi gằm, lo lắng thắt ống tay áo.
Trời ạ, mới vừa rồi hắn cũng không phát hiện ra, nàng căn bản vẫn còn là cô bé sao?
Nhưng thật ra, điều đầu tiên hắn chú ý tới là nàng mang chiếc mặt nạ rất đặc biệt, phía dưới mặt nạ lộ ra ngoài cái miệng nhỏ nhắn mềm mại cùng cái cằm hết sức thanh tú, cái cổ thiếu nữ mảnh khảnh trắng nõn như dẫn dụ người ta phạm tội.
Chẳng biết tại sao nàng đứng ở trong đám người hình như có phần không thích hợp, nhìn thật ngơ ngác, thật bất lực, cứ như vậy khiến người ta đau lòng. Khi hắn còn chưa kịp nêu ý kiến trước tiên, Hoắc Lỗi lưu manh kia đã đi tiếp cận nàng….
Nàng không phải là bị lạc mất nhà người chứ ?
“Một mình nàng tới tham gia lễ tế sao ?” – Tiểu cô nương từng này tuổi, người nhà không có khả năng để mặc cho nàng một mình lang thang khắp nơi trong lễ tế chứ ? Vậy mà thấy nàng gật đầu, hắn thầm nghĩ có khả năng tiểu nha đầu này nói láo hay không đây.
Nhưng, nói thật, chuyện này liên quan gì tới hắn ? Hắn không thể trơ mắt nhìn biểu đệ làm ác, nhưng nhúng tay trông nom người xa lạ làm việc không đâu, đối với bản thân hắn hiện tại mà nói, thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt.

“Vậy… Nhà nàng ở đâu ?” – Cuối cùng, lý trí là một chuyện, hắn vẫn như cũ giống với lúc ở cố hương… A, chẳng lẽ hắn nghĩ mình vẫn là hoàng tử sao ? Vẫn ở trong lãnh thổ của phụ thân mình sao, bởi vì tràn đầy ý thức trách nhiệm cùng tinh thần nghĩa khí, luôn xen vào việc của người khác, luôn có suy nghĩ buồn cười phải làm gì đó cho dân chúng, quay đầu lại lúc nào cũng là trách nhiệm cùng chính nghĩa, luôn tự cho là đúng, kết quả khiến huynh trưởng nhận định hắn có dã tâm bừng bừng, đã bày tỏ trước mặt phụ thân rằng thật ra thì hắn thích hợp thừa kế vương vị hơn, cuối cùng phụ thân vì không để cho huynh đệ bọn họ có hiềm khích, muốn hắn rời khỏi Cao Dương quốc, rời khỏi cố hương.
Thân thể Lê Băng cứng đờ, nàng biết là tuyệt không thể nói thật, nhưng cũng không biết nên nói dối như thế nào.
Phượng Toàn thấy bộ dạng khổ sở của nàng, không nhịn được nở nụ cười tự giễu, quả nhiên hắn lại tự cho là đúng. Vốn định sờ sờ mũi tránh qua một bên, nhưng kì lạ chính là, bà mẹ nhà nó, không bỏ qua được . . . . . .
Chẳng lẽ, hắn thật sự là trời sinh thích chõ mũi vào chuyện của người khác ư ? Nhưng, bất kỳ một người bình thường có lòng trắc ẩn nào, trông thấy tiểu cô nương đơn độc, lẻ loi, đáng thương như thế, nếu phải khoanh tay đứng nhìn, đều sẽ có cảm giác quá xấu hổ đi ! Hắn, đối với đạo đức của bản thân mình, cuối cùng đành cam chịu số phận, hỏi: “Nàng biết về nhà như thế nào chứ ?”
Thấy Lê Băng vẫn gật đầu, hắn nghĩ thầm, tốt lắm, chuyện này không liên quan đến hắn nữa, hắn thật có thể chuồn rồi!
“Nàng…không bị thương chứ ?” – Đáng ghét ! Cái miệng của hắn lại phản bội hắn rồi ! Tuy nhiên, biết về nhà như thế nào không có nghĩa là có thể vứt bỏ một tiểu nha đầu đáng thương, sau khi trải qua một phen giày vò vừa rồi kia một mình đi lang thang ở bên ngoài để về nhà. Hắn chỉ theo thói quen muốn chu toàn một chút, không liên quan gì tới chuyện thích chõ mũi vào việc của người khác !
Lê Băng nghe hắn hỏi, bắt đầu cẩn thận kiểm tra tay chân và thân thể của mình. Thấy nàng có bộ dáng “một khẩu lệnh, một động tác”, Phượng Toàn không nhịn được mỉm cười.
Lê Băng vén tay áo, sớm cảm thấy cùi chỏ có chút đau đau, lúc này mới phát hiện thì ra nơi đó đã sớm rách da chảy máu, tám phần là bị thương sau khi bị con chó hù dọa liền té lăn một vòng trên mặt đất.
“Có chảy máu một chút xíu !”
Một chút xíu ? Phượng Toàn thật không biết nha đầu này sợ đến choáng váng hay là trời sanh đã ngốc ? Miệng vết thương này không tính là gì, nhưng nghi ngờ ở trên người nữ hài tử này chỉ sợ có lưu sẹo, huống chi máu cũng chảy xuôi xuống dọc theo cùi chỏ rồi.
“Đi theo ta !” – Phượng Toàn nghĩ thầm, dù sao cũng nên băng bó kỹ giúp nàng rồi hãy để nàng về nhà. Hắn dẫn nàng đi một vòng kiếm nơi quy tập các cửa hàng buôn bán ở khu Nam thành, rồi đi tới chỗ giếng nước công cộng tại quảng trường.
Tuy không phải lần đầu tiên hắn tới Thiên Kinh – Đại Thần, nhưng mỗi một lần luôn phải bội phục quy tắc xây dựng hoàn thiện tại đô thành Thiên Kinh này. Bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc đều có hệ thống phân phối thuỷ lợi đầy đủ vả tinh khiết, sạch sẽ, mà chỗ tập trung các cửa hàng buôn bán cùng với nhà thuốc công cộng đều được thiết lập tại nơi có thể lấy nước một cách nhanh chóng và thuận tiện. Bởi vì mùa tuyết rơi kéo dài ba tháng, từ lâu Đại Thần đã phát triển hệ thống chứa nước và thuỷ lợi rất xuất sắc, cũng làm cho hắn khi còn là nhi đồng phải mở rộng tầm mắt, sau khi trở lại Cao Dương lập tức nói với phụ thân nên học Đại Thần dựng lên hệ thống thuỷ lợi hoàn thiện, vì vậy được phụ thân tán thưởng và chấp thuận. Lúc đó hắn mới mười ba tuổi, sao hiểu được rằng đã gieo xuống mầm móng nghi kỵ ở trong lòng huynh trưởng cơ chứ ?
Hắn mang nàng đi tới tiệm thuốc, bảo đại phu rửa sạch vết thương cho nàng, băng bó hết các vết thương, xử lý chỗ máu bầm trên đầu gối, thuận tiện cũng lau sơ qua quần áo dơ bẩn.
“Cám ơn ngươi !” – Coi như sinh trưởng ở trong cung, Lê Băng cũng biết hắn không cần thiết phải làm những chuyện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.