Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 1
Những kẻ phàm nhân, hãy chú ý bước chân của các ngươi!
(phàm nhân: người trần, người không có phép thuật, không có địa vị tài cán)
Sương đêm gần như đang nhào nặn toàn bộ ánh sáng cùng bóng tối của nhân gian, khiến chúng giao thoa vào với nhau, làn sương mù ảm đạm làm cho ánh lửa run rẩy kịch liệt, mặt trăng chiếu những tia sáng bàng bạc hết sức uyển chuyển mềm mại như sợi tơ hồng.
Những kẻ phàm nhân, hãy thôi cái trò nhòm nhòm ngó ngó của các ngươi đi!
Đám đào kép mặc áo váy đỏ và Vu nữ mặc đồ trắng hờ hững nhảy múa trong màn sương đêm. Bọn họ lúc thì chia thành từng hàng, lúc thì đi qua đi lại xen kẽ vào nhau. Bóng đêm mịt mờ ảm đảm, ngọn đèn dầu chập chờn, khiến cho những bóng hình trên trần nhà kia phát ra vô cùng quỷ dị.
(đào kép: diễn viên hát tuồng, Vu nữ là những cô gái nhảy đồng, là người nữ chuyên làm nhiệm vụ cầu cúng, tế lễ thần linh)
Trăng mờ sao khuất.
Đinh linh… Đinh linh… Tiếng chuông trong tay những Vu nữ phản ánh sự vui mừng của thần Hỏa Quang, ngay cả những cơn gió trên trời cũng mơ hồ bị tiếng chuông đó lôi kéo. Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đào kép thắt những dải lụa ngũ sắc đánh lên chiếc trống Hạt, tiết tấu nặng nề mà trang nghiêm. Âm điệu cao vút của kèn Xô-na cùng tiếng khèn khất-lật thê lương bỗng chốc hợp làm một, bay vút lên, quấn quanh ở bất kỳ nơi đâu trong chốn cố đô ngàn năm.
Các ngươi có phát hiện thấy tiểu cô nương đeo mặt nạ ở phía trước kia chưa!
Khuôn mặt vô cảm đã dùng bột chì trang điểm thành ra tái nhợt của thiếu nữ đột nhiên lấn tới, ẩn thân vào trong đám người, nàng loạng choạng lui về phía sau một bước, tiếp đó lại giống như một con mèo con bị hoảng sợ càng thêm lùi vào chỗ ẩn khuất trong bóng tối, cẩn thận tránh né hàng hàng ngũ ngũ người đi diễu hành.
Thỉnh thoảng, thiếu nữ như muốn để ình được an tâm lại sờ sờ lên chiếc mặt nạ hồ ly màu vàng kim ở trên mặt, xác định nó sẽ bảo vệ nàng giống như trong những câu hát ca dao nào đó. Tối nay, mỗi thiếu nữ chưa thành thân phải đeo mặt nạ khi đi ra ngoài. Nàng tiếp tục dạo chơi trong sự mờ mịt. Nhóm Vu nữ đồng loạt tụng kinh, tiếng hát ngâm nga dường như phiêu theo gió, chợt xa chợt gần vô cùng quỷ mị.
Dạ Thần mê luyến công chúa, dù phạm phải Thiên quy cũng muốn mang theo nàng. . . . .
(dạ thần: vị thần đêm tối. Thiên quy: luật trời, quy tắc của trời)
Đào kép thì khiêu vũ, Vu nữ thì hát ca, cùng di chuyển trong lễ tế ở nơi cố đô ngàn năm này còn có những nam tử trẻ tuổi sắm vai thủ hạ của Dạ Thần, khoác trên người áo choàng lông vũ màu đen, trên mặt dùng nhũ vàng vẽ những hình tượng trưng cho Đồ Đằng* của quỷ thần, động tác của bọn họ y hệt bị quỷ linh nhập vào thân, luôn khiến nàng sợ hãi. Nhưng chân chính làm cho nàng hoảng sợ, lo lắng lại là toàn bộ mọi thứ đang tồn tại xung quanh buổi lễ tế này.
(*Đồ đằng 图腾 = tô tem)
Ngoại trừ chiếc mặt nạ trên mặt là vật ngoài thân, nàng không mang theo một thứ gì khác. Dĩ nhiên, nàng có lệnh bài xuất cung, cái này do nàng trộm được! Nàng lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên trộm đồ, đến bây giờ tay còn khẽ run run, chỉ có thể nắm chặt đôi tay đặt ở trước ngực, tựa như một loại động tác phòng vệ theo bản năng, cũng là bảo vệ chiếc lệnh bài nhỏ trong ngực.
Nàng nên đi như thế nào đây ? Nàng có thể đi đâu chứ ?
Cung điện vĩ đại của nàng, là tòa thành song sinh, một ở trên trời một dưới mặt đất, là cái bóng vĩnh hằng của Thiên cung, khi màn đêm phủ xuống, bao trùm thiên hạ, ngạo thị quần luân! Công chúa à, có thể bỏ chạy được sao ?
(Ngạo thị quần luân: khinh thường những luật lệ đạo lí của mọi người, ám chỉ rất kiêu ngạo)
Nếu như nàng không cẩn thận bị lạc đường thì sao đây ? Đời này của nàng chưa từng rời khỏi hoàng cung . . . . . .
Nàng quay đầu lại. Ở kia, tòa thành Viêm Đế được chư Vương các nước khen tụng là tòa thành tối cao của thiên hạ, không vì nàng đã đi đến nỗi hai chân ê ẩm mà trở nên xa xôi nhỏ bé một chút nào, vẫn có thể dễ dàng nhìn rõ con rồng to lớn uốn lượn nằm trên ngói lưu ly nơi chính điện của hoàng cung, tư thế trông sống động như thật. Theo tập tục dân gian, đêm tế lễ Dạ Thần này, các nhà sẽ áp dụng lệnh cấm lửa sau bữa ăn tối. Các đời Hoàng Đế đều tán thành bảo vệ những thứ văn hóa truyền thống vô hại này, nhằm làm cho dân chúng càng thêm ủng hộ Hoàng thất của bọn họ, vì vậy bên trong thành Viêm Đế, phần lớn những ngọn đèn dầu cũng bị dập tắt, giờ phút này nó giống như một mảnh ghép mô hình khổng lồ hùng vĩ dưới bầu trời đêm.
Nhưng trên đường phố, đèn lồng ngũ sắc được treo trên cao dọc các con phố, người đi chơi ở trên đường cũng có thể mang theo một chiếc hoa đăng. Trước kia, mỗi khi đến đêm tế thần, nàng vô cùng thích trèo lên trên tòa tháp cao nhất trong cung Trường Lạc. Thời tiết mới chuyển sang mùa tuyết rơi, đêm tế lễ Dạ Thần luôn có nhiều sương mù, khắp các nóc nhà lâm vào một mảng sương khói lượn lờ trong bóng tối, vậy mà khi lễ hội vừa bắt đầu, cả một vùng đất trời đột nhiên tựa như có từng con Tiểu Hỏa Long (rồng lửa nhỏ) thoát ra, đem các nóc nhà trên mỗi một ngõ phố cùng được thắp sáng, gió đêm thỉnh thoảng sẽ đưa những thứ âm nhạc quỷ quái lại náo nhiệt kia đến trên tháp làm bạn với nàng.
Thành Viêm Đế hùng vĩ tựa như một người khổng lồ. Mấy trăm năm trước, bộ Công của đế quốc đã tuyên cáo hùng hồn: trong một đêm, tại thành Song Tử, bọn họ sẽ xây dựng tòa cung điện vĩ đại thứ ba, giống như Thiên cung trong thần thoại, chỉ có như vậy mới xứng đáng với Đức Vương giả tối cao vô thượng của nhân gian, cũng là cộng chủ của chư Vương các nước!
Tòa cung điện đó chính là thành Viêm Đế. Đứng sừng sững ở trung tâm cố đô ngàn năm, tám dịch đạo lấy thành Viêm Đế làm khởi điểm, giống như tia sáng của vầng thái dương tỏa ra, kéo dài về tám phương hướng. Những con đường này không chỉ đi thông qua mọi nơi trong quốc cảnh, mà còn mang theo sự tôn sùng đối với Đức vương giả tối cao, vị cộng chủ của các chư Vương.
Đội ngũ diễu hành trong lễ tế như dòng nước chảy không ngừng. Bây giờ nàng đang ở trên một con đường như thế nào đây ? Lê Băng hoàn toàn không biết, nàng chỉ cảm thấy có phần mờ mịt mà đi khắp nơi, thỉnh thoảng lo lắng, lại quay đầu nhìn về phía thành Viêm Đế. Nhưng nàng nghĩ, dù sao vô luận như thế nào đi nữa, nàng vẫn có thể tìm được đường về thành Viêm Đế, thế là nàng cứ để mặc cho bản thân mình đi lang thang du đãng như cũ.
Quốc vương hạ lệnh cho phép tất cả các thiếu nữ được đeo mặt nạ đi lại trên đường cái, khiêu vũ trắng đêm. Dạ Thần ơi Dạ Thần à, Ngài hãy đi tìm tân nương của mình đi…..
Tiếng hát của đám Vu nữ phát ra bằng một loại ngôn ngữ cổ xưa, cùng cộng hưởng làm cho người ta rợn tóc gáy, nhưng hình như mọi người cũng luyện mãi thành quen, có lẽ chỉ có nàng cảm thấy lo lắng thì phải ? Những thiếu niên và thanh niên trong đội ngũ của đám Vu nữ và Đào kép đóng vai thủ hạ của Dạ Thần có lúc sẽ cố ý trêu chọc các cô gái đeo mặt nạ, cô gái có thể lựa chọn mời chàng trai cùng múa, cũng có thể cự tuyệt lời trêu đùa của nam nhân, tiếng cười đùa ồn ào ầm ỹ. Ngày lễ này, nghe nói nhiều người tiếp cận nhau đã trở thành giai ngẫu (vợ chồng), vì vậy cho tới tận bây giờ vẫn rất được dân gian yêu thích, mà vào ngày này, Hoàng thất và Quý tộc ở bên trong thành Viêm Đế cũng cử hành hoạt động tương tự, nhưng so ra câu nệ hơn nhiều, nàng đã thừa dịp này để chạy ra ngoài cung.
Trên thực tế, tối nay, nguyên là mẫu phi không cho phép nàng rời khỏi cung Trường Lạc, ngay cả lễ tế trong thành Viêm Đế nàng cũng không được tham gia, nhưng nàng đã làm ra một chuyện sẽ chọc ẫu phi giận tím mặt, cho nên mới lén chạy ra ngoài, đây mới thực sự là nguyên nhân khiến nàng hoảng loạn.
Tuy nhiên, thừa dịp lộn xộn, lén lút xuất cung hình như không chỉ có một mình nàng.
Một đám thiếu niên khoác áo choàng lông vũ màu đen đang vây quanh tán tỉnh thiếu nữ. Nhưng, đám thiếu niên này khoác áo choàng lông vũ màu đen, cẩm bào đai ngọc, vòng ngọc bội trắng trong trơn nhẵn, tuyệt không phải là dân thường. Những công tử thiếu gia quý tộc kia khiến Lão Nhân nhớ lại thuở xưa Lão chán ghét lễ tế trong hoàng cung, chỉ cần có cơ hội liền chạy ra ngoài cung để vui chơi, còn có thể quang minh chính đại đùa giỡn dân nữ nữa!
(Lão nhân/ Lão: người già, cách tự xưng của những người đã già)
Khi đám thiếu niên cao lớn, xấu xa độc ác mà giàu có, hứng thú vây quanh lại, thì Lê Băng chỉ cảm thấy sợ hãi. Mười mấy năm qua, nàng đều sống ở bên trong thành Viêm Đế tường cao hào sâu, không phải là không từng khát vọng thế giới ở bên ngoài bức tường cao đó, nhưng tối nay, khi nàng rốt cuộc cũng dâng trào lên dũng khí bước ra ngoài hoàng cung, nguyên nhân thúc giục chỉ là do nàng muốn trốn tránh cơn tức giận của mẫu thân mà thôi. Nàng hoàn toàn không có ý định hưởng thụ sự tự do mà lần đầu tiên trộm được từ lúc chào đời tới nay.
Dù sao, nàng vẫn phải trở về, nếu như nàng ở bên ngoài gây họa, sợ rằng mẫu thân sẽ càng thêm tức giận. Mặt nàng trắng bệch, nghiêm mặt lui về sau, lại không biết mình đang thối lui vào trong ngõ tối. Đám thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng thú vị, tiểu cô nương này quả là lớn mật, hứng thú của bọn họ lập tức được khơi gợi, sải bước tiến tới gần.
Lê Băng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Đáng lẽ nàng nên có hành động thích hợp hơn. Nhưng, những biểu hiện của nàng luôn luôn không có cách nào để cho người ta hài lòng, hoặc nên nói, những biểu hiện khéo léo khiến mẫu thân hài lòng, khiến phụ hoàng quan ái nàng nhiều hơn một chút, vĩnh viễn đều không có ! Cho nên, nàng có thói quen ẩn núp, thói quen núp ở trong xó góc, sợ hãi trước ánh mắt của mọi người. Nhất định là bọn họ đang suy nghĩ vì sao nàng lại ngu xuẩn như thế, mới có thể luôn chọc mẫu thân giận tím mặt, khiến phụ hoàng thất vọng không muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái.
Nàng cứ vụng về như thế, ngu xuẩn như thế, không khéo léo như thế!
——————
Chú thích:
Trống Hạt: 1 loại trống cổ của Trung Quốc.
Kèn Xô-na (souna) hay kèn tỏa – nột là 1 loại kèn dùng trong hí kịch thân rất bé miệng loe to, âm điệu thì the thé.
Kèn khất – lật hay tất- lật một loại kèn từ Tây Vực truyền sang Trung Quốc vào thời Hán.
Cộng chủ: là chủ thượng chung của các vua phiên bang, ví dụ như Thiên tử nhà Chu chính là cộng chủ của các chư vương)
Dịch đạo: đường to cho ngựa chạy nhanh để truyền thư tín, giống như đường cao tốc quốc lộ.
Quốc cảnh: biên giới, phạm vi lãnh thổ của một nước
“Tại sao lại là ngươi ?!”
Nàng luôn luôn nhớ tới một năm kia, trong thọ yến của phụ hoàng, nàng trở nên ngốc nghếch, mẫu thân hung tợn lôi nàng trở lại cung Trường Lạc, đánh nàng giống như là hận nàng không thể biến mất vậy.
Bốn tuổi, nàng căn bản không hiểu có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết nàng không cẩn thận làm đổ vỡ món quà hiến tặng cho phụ hoàng, trong buổi thọ yến, các đại thần châu đầu ghé tai, hoàng hậu chậm rãi cười nói: Đại công chúa sao có thể lỗ mãng như thế ? Thật là một đứa trẻ ngốc!
Sắc mặt phụ hoàng càng khó coi hơn. Đó là ký ức mà nàng khắc sâu nhất liên quan đến dáng vẻ của phụ hoàng.
Phụ hoàng dĩ nhiên thất vọng, nữ nhi ngu dốt này lại là Đại công chúa của đế quốc, một trong những hoàng trữ có thể thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước. Đây là chuyện làm cho người ta khó có thể chấp nhận biết bao nhiêu !
(*hoàng trữ/ hoàng trừ 皇储: người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua)
Lúc ấy nàng còn không biết, sau khi thọ yến kết thúc, trở lại cung Trường Lạc, lại có cái dạng đãi ngộ gì đang chờ nàng.
Mẫu phi chưa bao giờ được coi là nhân từ, nếu như nói nàng không có bất kỳ hồi ức nào đối với nãi nương (bà vú) của mình, có lẽ nàng sẽ cho rằng mẫu phi là người nhân từ chăng ? Dù sao, mẫu phi thỉnh thoảng sẽ có biểu cảm ôn hoà với nàng, nhưng cũng chẳng tính là nhiều nhặn gì so với cái việc dễ dàng tức giận. Mẫu phi luôn thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng băng giá, dường như người luôn tức giận, tuy vậy, thỉnh thoảng, mẫu phi sẽ giống như nãi nương cũng nhẹ giọng mềm lời với nàng, tỷ như năm đó, lúc chuẩn bị tham gia thọ yến của phụ hoàng thì mẫu phi thật dịu dàng, thật dịu dàng trang điểm cho nàng, rồi ôn nhu ôm nàng. Mẫu phi xinh đẹp thủ thỉ thù thì với nàng, tràn đầy yêu thương trong lúc nói chuyện, nàng từng thầm nghĩ, nàng vĩnh viễn sẽ là bảo bối ngoan của mẫu phi.
Khi đó, nàng đã thật sự cho rằng nàng rất hạnh phúc.
Nhưng hôm ấy, thọ yến còn chưa kết thúc, mẫu phi liều mạng túm lấy nàng, sau khi trở lại cung Trường Lạc, cặp mắt xinh đẹp kia hiện lên đầy những tia máu vằn vện, miệng đỏ tươi phun ra ngọn lửa bừng bừng, lúc ở trong thọ yến thì đưa tay sờ đầu nàng trấn an, móng tay hết sức cấu vào cánh tay của nàng.
Tại sao lại là ngươi? Vì sao ngươi ngu xuẩn như vậy? Sao ngươi không chết đi!
Nàng bị mẫu phi kéo giật tóc, cái trán của nàng bị đập vào tường mấy lượt, nàng rất đau, thấy sợ hãi, cũng không dám khóc, sợ mẫu phi càng tức giận hơn.
Nàng quá ngu ngốc mới có thể chọc mẫu phi nổi giận.
Mọi người sẽ nói, thật không ngờ bình thường Đại công chúa của đế quốc ngu muội như vậy. Khó trách phụ hoàng không thích nàng.
Vậy làm thế nào mới thỏa đáng được đây, làm cho người ta thương yêu, hình như nàng luôn luôn không học được, do đó lúc đang đối mặt với các tình huống xảy ra đột ngột, thường thường không biết nên làm sao cho đúng.
“Cô nương, ngươi muốn chọn ai trong đám người chúng ta hả ? Không phải là tham lam muốn toàn bộ chứ ?” – Đám thiếu niên chạy vào trong ngõ cụt để đuổi theo nàng, một trong số đó thấy nàng chậm chạp không mở miệng, liền nói giỡn.
Tiểu cô nương này chẳng những không tránh né sự đùa giỡn của đám người bọn họ, còn chạy vào cái ngõ không có người, không phải dẫn dụ thì là cái gì ?
Lê Băng hoàn toàn không biết mình đã làm gì khiến người ta hiểu lầm. Quy tắc tế lễ Dạ Thần trong cung không giống với dân gian. Nhóm con cháu quý tộc sắm vai thủ hạ của Dạ Thần chỉ có thể mời vị hôn thê của mình khiêu vũ; hoặc là được phép của phụ mẫu đối phương, ở trong hoa viên, hai người thành một đôi khiêu vũ, tiến tiến lùi lùi theo quy củ của vũ điệu cung đình, sau đó vẫn ở trước mắt bao người, phải cách một cái bàn dài, nam nữ hai bên đối đáp. uống trà, đánh cờ, đàm luận các vấn đề. Khó trách những công tử quần là áo lụa kia thấy nhàm chán! Thật sự là loại hoạt động chỉ thích hợp với mấy lão già tụ chung một chỗ rồi ngồi ngáp.
“Ta…Ta không có, ta không có ý đó.”
“Vậy là có ý tứ gì?” – thật ra thì bọn họ cũng không phải có ác ý, nhưng đôi khi, có đặc quyền quả thật dễ dàng khiến con người ta có thể không sợ trời không sợ đất, dù bất luận như thế nào bọn họ đều có quyền thế của phụ thân làm chỗ dựa, cho rằng những thứ thường dân này cũng không thể làm gì được bọn họ.
“Ta… ” – Lê Băng căn bản không hiểu rõ tình huống hiện tại, nàng chỉ biết thân phận của nàng tuyệt không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà hành động của những người này đối với nàng giờ phút này sẽ làm cho Hoàng thất hổ thẹn. “Thật xin lỗi, ta muốn về nhà!”
Đáp án mất hứng như thế, bọn họ nghe được cũng không hài lòng.
“Làm cái gì vậy?” Một tên thiếu niên trong số đó đưa tay muốn tóm lấy nàng.