Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 17
Ngay từ mấy ngày trước hắn đã mua vé xem kịch xong xuôi rồi, nhưng vẫn đến phía sau sân khấu gặp qua các lão bằng hữu. Đây đã là lệ thường trong mấy năm nay ở Đại Thần, sau khi hắn và Hoắc Lỗi cùng nhau tiến vào quân đội, hàng năm, thời gian này hắn đều ở lại trong quân đội bị phụ thân của Hoắc Lỗi hung hăng thao luyện, bây giờ ngược lại hắn tự do hơn rất nhiều.
Lê Băng nhìn đám người ấy có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ. Ở thời điểm còn chưa hiểu được hận là gì, nàng vẫn trong mộng nhớ lại đêm hôm ấy, ở trên tháp cao ảo tưởng bọn họ lại biểu diễn, ảo tưởng có một ngày thật thần kỳ bọn họ xuất hiện ở trước mặt nàng, nói cho nàng biết Phượng Toàn vẫn nhớ nàng. Ở trong tưởng tượng của nàng, bọn họ quen thuộc với nàng như thế, nhưng thực tế dù sao cũng vô tình, trải qua mấy năm, từng người đều có chút ít biến chuyển, một mảnh cô đơn trong quá khứ vẫn còn sót lại trong lòng nàng.
Phượng Toàn phản đối Lê Băng nhắc tới chuyện Tiểu Tuyết, chỉ sợ nàng suy nghĩ lung tung. Vì vậy hắn đang ở phía sau sân khấu vừa công khai vừa nói bóng nói gió thật lâu, để tránh đám người kia đừng có vạch áo cho người xem lưng, làm hắn lộ tẩy.
Cũng chẳng biết bọn họ nghe hiểu, hay vì tại hậu đài đang có một Đại Mỹ Nữ ngây ngốc, tóm lại cho đến khi thời gian ôn chuyện kết thúc, buổi biểu diễn bắt đầu, thật sự là không có một người nào nhắc tới chuyện Tiểu Tuyết.
“Tên hoàng tử ngốc trứng thối ấy mới vừa nói những thứ kia là có ý gì?” – Chậm nửa nhịp người ca giọng nữ phục hồi lại tinh thần.
“Ý là cưới được đại lão bà, nhưng lại cho rằng mình cưới được tiểu lão bà chăng ?” – Trưởng đoàn đang hóa trang vai hề dứt lời, phía sau đầu bị thê tử hung hăng vỗ một chưởng.
“Như vậy mà cũng không nhận ra sao ?” – Ảo thuật gia mang mặt nạ, vẫn như dĩ vãng, còn chưa ra sân khấu đã có thể làm cho nữ sĩ trong toàn hội trường thét chói tai. Hắn xoa xoa cằm, nhìn đôi nam nữ phía xa xa ngồi nhập tọa ở chỗ khách quý, ríu rít líu lo. “Thật là tuyệt diệu!”
Bảy ngày bảy đêm này, Lê Băng vừa vui vẻ vừa lo sợ. Đến tột cùng là sợ lễ hội kết thúc quá nhanh, hay là sau khi kết thúc sẽ chứng thực tất cả vẫn như cũ chỉ là một giấc mộng chăng ? Nàng không biết. Chỉ biết rằng, sau mỗi đêm, nàng luôn ngây ngây ngô ngô, vừa cảm thấy hạnh phúc, nhưng lại cảm thấy mờ mịt không thành thật.
Không! Không! Hạnh phúc cần phải trả giá cao, cho dù là thần linh cũng không thể ngang nhiên mạnh mẽ đoạt lấy!
Công chúa không muốn khuất phục với thần lực bất diệt, nàng lấy thân thể phàm nhân, bày ra ba cuộc khảo nghiệm cho Dạ Thần —— Cái gì có thể xuyên qua sinh và tử ? Cái gì có thể đuổi đi bi thương ?
Cái gì có thể làm cho đất hoang nở hoa, khiến Bụi Gai nở ra Tường Vi ?
Cái gì có thể mang cho người ta phiền não, rồi lại làm cho người ta quên mất phiền não ? Cái gì có thể khiến người ta cười đến rơi lệ ?
Dẫn nó đến cho ta, ta liền trở thành Hậu của mi.
Phượng Toàn ở tại Thiên Kinh cũng không phải là không có bạn bè người thân, vì vậy ngày lễ ngày tết phải đến Hoắc gia thỉnh an cô và dượng. Lê Băng thân là công chúa, phu thê Hoắc Thanh Vân dĩ nhiên không dám bưng ra dáng vẻ trưởng bối với nàng, song, kiến thức đối với lễ tiết dân gian của Lê Băng cũng là nửa vời, cho nên mỗi lần đến Hoắc gia, liền ngoan ngoãn đi theo bên cạnh trượng phu làm một “tiểu ngu muội” có trách nhiệm mỉm cười, trượng phu đút nàng ăn cái gì nàng liền ăn cái ấy, trượng phu bái kiến cô và dượng, nàng cũng lạy theo, cực kỳ nghe lời, cũng chỉ có một điểm —— chuyện giao tiếp với nữ quyến, nàng thật sự không biết nên làm như thế nào.
Phượng Toàn nghĩ thầm, nàng từ nhỏ đã không có thói quen với những việc này, cũng chẳng có gì là không được, tam cô lục bà đáng sợ ngay cả nam nhân cũng biết vậy. Thế là phần lớn khi cơm nước, dâng quà tặng xong, tân nương liền trở về phủ. Đến lúc đi qua đi lại vài lần, có người nói xem ra công chúa ứng xử rất tốt, tuy có hơi cứng nhắc; có người nói Phượng Toàn nhất định phải cột chặt nương tử vào khố mới thấy an tâm; cũng có người nói công chúa không thích giao tiếp kết giao là xem thường người khác —— tam cô lục bà nha, nói ra lời hữu ích thì thiên hạ đã sớm thái bình rồi.
Nhưng, dầu gì Hoắc gia cũng chứa chấp Phượng Toàn mấy mùa nóng lạnh, có lúc không nhất thiết chỉ ăn cơm xong là có thể cáo lui, trưởng bối có đôi lời muốn giao phó, thế là không thể không để Lê Băng ngồi đợi tại phòng khách ở phía trước mà chờ hắn.
Cô của Phượng Toàn, Hoắc phu nhân chính là nhân vật trong đám quý phụ tại Thiên Kinh có lực hiệu triệu rất mạnh, không có việc gì cũng sẽ triệu tập các nữ quyến nhà Quý tộc đánh bài, xem cuộc vui, đi du hồ, chính là người tâm tư ngay thẳng, có chuyện gì cũng ‘thấy núi thì nói là núi’. Phượng Toàn ở tại Hoắc gia thì mấy cháu gái của Hoắc Thanh Vân đều rất có hảo cảm với hắn, ngày hôm ấy vừa đúng dịp mấy nữ nhân đó cũng ở đây —— mấy lần trước Phượng Toàn mang tân nương tử trở về Hoắc gia, họ không tham gia, cuối cùng bây giờ cũng gặp được rồi.
Hoắc phu nhân cũng không suy nghĩ nhiều về việc này, dù sao Phượng Toàn cũng đã thành hôn, còn là Thánh thượng ban hôn, các nàng có thể làm gì chứ ? Thế là nàng đem toàn bộ vãn bối cùng trông nom tại một chỗ, ngay cả Lê Băng cũng không bỏ sót, để cho bọn họ tụ tập chung một chỗ đánh bài, uống trà, đánh cờ.
Lê Băng vẫn không tham gia nói chuyện, cũng không đánh bài, nhưng vẫn có ý yên lặng lắng nghe, dù sao nàng chưa bao giờ cùng tiếp xúc qua những chuyện mới lạ như này, dù đối với dân chúng mà nói thì cũng là bình thường không có gì lạ, còn với nàng lại giống như bên ngoài ô cửa sổ nhỏ của tòa tháp cao đó triển hiện ra một Thế Giới Mới bao la mênh mông. Nàng định an vị chỉ uống trà vừa nghe vừa nhìn.
“Ta nghe nói khi Phượng ca ca đi Vĩnh Tế quốc bình loạn thì Đại công chúa chạy đến tiền tuyến, Phượng ca ca vì bảo vệ công chúa, cùng công chúa ngủ chung ở trong một doanh trướng, Thánh thượng mới không thể không gả đấy !”
Ai đó nói tới, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
“Ngươi đừng bịa chuyện bậy, công chúa là kim chi ngọc diệp, giữ mình trong sạch, sao có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy ?” – Đây rốt cuộc là sửa lại án xử sai, hay là “bỏ đá xuống giếng” ?
(‘bỏ đá xuống giếng’ làm cho nước đục ngầu lên, nổi sóng, hàm ý gây chuyện thị phi, làm rối chuyện)
“Tỷ tỷ của mẫu thân ta là quản sự tại cung Thái Bình, những chuyện này đã sớm không phải bí mật trong cung rồi. Hoàng hậu nương nương khoan dung rộng lượng, không so đo với công chúa thứ xuất, mà ta thật sự cảm thấy quá bất công rồi, Phượng ca ca vốn nên cưới chính là nữ hoàng tương lai của Đại Thần chúng ta, kết quả lại vì bảo vệ cô công chúa không biết trời cao đất rộng mà uất ức cầu toàn. Phượng ca ca ưu tú như vậy, vốn có thể trở thành Thân vương phụ chính, tương lai còn có thể trở về Cao Dương làm những chuyện hắn muốn, nhưng bây giờ tất cả đều tan thành bọt nước rồi ! Cưới công chúa thứ xuất cái gì cũng không có, hắn còn có cơ hội trở về Cao Dương sao ?”
Ở phòng khách là một khung cảnh yên lặng, có người nhìn trộm, mắt thấy Lê Băng mặt không biểu cảm gì, cùng với vị biểu tiểu thư kia thật có tinh thần trượng nghĩa. Hoắc phu nhân ho khan hai tiếng, đang muốn lên tiếng hoà giải, một vị biểu tiểu thư khác lại lên tiếng.
“Thật là bất bình thay Trưởng công chúa, người phẩm hạnh đoan chính thật sự không đấu lại tiểu nhân vô liêm sỉ !”
“Trước kia không phải ngươi mắng Trưởng công chúa ỷ thế hiếp người giành Phượng ca ca với ngươi sao ?” – Sao vào lúc này lại thay người ta ôm lấy bất bình ? Cái bất bình này thật đúng là rẻ mạt.
“Phượng ca ca mới thực sự là đáng thương nha ! Hoàng thất thì thế nào ? Hoàng thất thì có thể không giảng đạo lý sao ?” – Nàng mới là đang thật tâm chân thành bất bình vì Phượng Toàn, trên đời này liệu có ai sẽ săn sóc đến tình cảm của Phượng Toàn hơn so với nàng? – “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, công chúa đến dân gian cũng chỉ là nàng dâu nhà người ta, ta hi vọng tẩu tử (chị dâu) đến lúc đó cũng đừng làm khó Phượng ca ca, ta chỉ thay hắn nói ra lời thật lòng!”
“Ngươi khi nào thì nghe hiểu được tiếng người vậy, lại còn có thể thay người ta nói lời thật lòng ?” Hoắc phu nhân vẻ mặt ngạc nhiên, mỗ biểu tiểu thư giận đến mức đạp chân.
“Ta và Đại công chúa ý hợp tâm đầu, là ta muốn nàng đến tiền tuyến, đi theo ta !”
Hoắc Lỗi vừa nghe thấy không khí phòng khách không ổn lắm, lập tức đi kéo biểu ca tới, liền rất nhanh giảng thuật sơ lược lại một lần lời chính nghĩa của mỗ biểu muội, vì vậy Phượng Toàn vừa vào phòng khách liền đứng ở trước người Lê Băng, giống như Lão Ưng che chở cho chim non.
“Ta nghĩ Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ sẽ không thích có người đem cung Thái Bình đặc biệt nói thành chỗ đạo nhân thị phi, nếu có người cáo mượn oai hùm giả mạo lập trường của cung Thái Bình nói lung tung, để cho chủ tử thành Viêm Đế biết được, ta rất tò mò loại cung nô bịa đặt sinh sự ấy còn có thể ở lại cung Thái Bình được bao lâu ?”
Hắn kéo Lê Băng, nói lời từ biệt với Hoắc phu nhân, trước khi rời đi lại nói: “Ngay cả khi ta trở thành Thân Vương phụ chính, Đại Thần cũng không nhất định thả ta trở về Cao Dương, trong lịch sử cho tới bây giờ cũng chưa có Thân vương và nữ hoàng chia tách làm hai nơi!” – Hắn biết rõ, theo điều kiện của Hi hoàng nói ra, nhiều nhất chính là vẽ cái bánh nướng lớn hơn so với thực tế. “Có thể trở về hay không xác định là ý trời, nhưng tối thiểu ta có thể lấy được nữ nhân ta muốn thành thân, ta rất sung sướng, không cần phải cảm thấy uất ức thay ta. Không bằng ngươi nên cảm thấy uất ức thay mấy người trước kia ngươi tự ình là đúng, đã làm tổn thương họ, xem ra vẫn còn tương đối thực tế một chút đấy !”
Hai người ra khỏi Hoắc phủ, Lê Băng cúi thấp đầu không nói câu nào, Phượng Toàn lôi kéo nàng đi tới chỗ rẽ dưới tàng cây mận, lại không nhịn được vuốt ve cái gáy mảnh khảnh bởi vì nàng chải lên tóc mây mà để lộ ra, như thể trấn an động vật nhỏ vậy. “Không cần để ở trong lòng, sau này sẽ không gặp mặt các nàng ấy nữa !”
Lê Băng lắc đầu một cái. “Không phải nguyên nhân này !” – Một đám nữ nhân không có tính chất uy hiếp, bởi vì hàng ngày nhàn rỗi cho nên chỉ có thể xem Đông gia dài, Tây gia ngắn*, so sánh với quá khứ đối mặt với cung Thái Bình bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể áp bức được họ không còn đất đặt chân, cuộc sống bất ổn, lại vẫn còn muốn giả bộ nhân từ khoan dung, căn bản không tính là cái gì – “Thật xin lỗi, chàng còn phải nói láo bảo vệ cho thiếp !” – Đây không phải là làm hại Phượng Toàn tự thừa nhận cái tội Chủ soái mang nữ nhân vào trong quân doanh sao, vậy những cái tội danh “có lẽ có” mà đồng liêu đội lên trên người của hắn đều là thật sao ? Hắn rõ ràng là người hết sức có trách nhiệm, rất thích bảo vệ tướng lãnh bộ hạ. . . . . .
(*Đông gia dài, Tây gia ngắn: nhà phía đông dài, nhà phía tây ngắn, ám chỉ thích soi mói vào chuyện của người khác)
Lời của nàng khiến Phượng Toàn đau khổ trong lòng mà cười. “Ta không quan tâm. Ta hiện tại làm được công việc muốn làm nhất từ xưa tới nay, cưới chính là nữ nhân yêu thích nhất, trên đời này người nào may mắn được như ta chứ ?”
Cho nên. . . . . . nhịp tim Lê Băng cơ hồ lỡ một nhịp đập.
“Yêu thích” và “yêu”, khoảng cách rất gần chứ ? Nàng biết tình yêu của bọn họ còn chưa thành thục, dĩ vãng mỗi một ngày trôi qua, hắn là thương nàng, thương hại nàng, cuối cùng có một ngày như vậy sẽ biến thành yêu chứ ?
Hắn sẽ yêu nàng chứ, mà nàng thủy chung luôn yêu thương hắn. Nếu như đây là trời cao bồi thường cho nàng, nếu như Phượng Toàn chính là hạnh phúc và khát vọng đời này nàng chưa từng bao giờ có được, như vậy . . . . . . Có lẽ nàng có thể để xuống tất cả oán hận, có lẽ nàng sẽ không còn muốn thù hận, chuyện đó đã sớm trở thành chuyện dĩ vãng, chỉ cần nhớ hắn, nhìn hắn, cùng hắn săn sóc lẫn nhau, cứ như thế sóng vai, tay nắm tay bước cùng bước, vậy thì thật tốt đẹp?
Chợ đêm bắt đầu, Phượng Toàn định dắt tay nàng đi dạo ở chợ, còn mua một xâu kẹo đường cầu, bánh nhân đậu bên ngoài bọc hạt dưa, còn có củ từ và mã thầy tẩm nước đường, từng viên một được làm tinh xảo lại đẹp mắt. Hắn đưa cho Lê Băng, nàng ăn một viên, rồi sau đó giơ lên xâu kẹo đường cầu đút cho trượng phu cũng ăn một viên, hai người đem xâu kẹo đường cầu này chia ra mà ăn.
Cuộc sống gia đình của đôi phu thê bình thường tạm ổn, bởi vì rất đơn giản, cho nên cũng rất dễ dàng thỏa mãn.
Sau đó, Phượng Toàn còn buông lời, sau này hắn muốn đến Hoắc gia bái phỏng, nếu đám nữ nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn kia cũng ở đây, vậy thì thứ cho hắn chọn ngày lành khác để tới cửa.
Khi tình thân bị bỏ lỡ, có thể sẽ tìm thấy được tình yêu, có lẽ đó là một sự bồi thường. Nếu như có thể vì vậy mà buông xuống những cơn ác mộng và oán hận kia thì tốt biêt bao.
Nàng quả thật đã suýt chút nữa muốn buông xuôi, Phượng Toàn làm cho nàng tin tưởng, khi hai người yêu nhau ở bên nhau, bình thản thấy thỏa mãn thì trên thế thế gian này không có gì quan trọng hơn điều ấy. Những thứ oán hận kia, những thứ không cam lòng kia, hình như dưới sự che chở cùng thương yêu của trượng phu đã được vỗ yên rồi.
Vậy mà điều khiến Lê Băng trằn trọc khó ngủ, lại đến từ sự giễu cợt như hình với bóng của cung Thái Bình.
Cung Thái Bình chỉ là Đông cung trong thành Viêm Đế, lại giống như nắm giữ toàn bộ thành Viêm Đế, nắm giữ sống chết cùng hỉ nộ ái ố của tất cả mọi người trong tòa thành to lớn đen tối. Không có bất kỳ bí mật nào có thể tránh khỏi sự giám thị của cung Thái Bình, không có một người nào đủ uy quyền để đảo lại chuyện đó. Nàng luôn cảm thấy được sự bất công, nàng đã xuất giá rồi, vậy mà cung Thái Bình vẫn không chịu buông tha nàng!
Không lâu sau, thành Viêm Đế truyền ra tin tức khiến Lê Băng bật cười. Khi đó Phượng Toàn không có ở nhà, nàng nghe tin tức do Lý ma ma nhận được từ trong cung thì cười đến toàn thân cũng run rẩy, không nhịn được hai tay chống ở trên cạnh bàn. Trên bàn trà làm bằng gỗ Hắc Đàn được mài bóng đến mức có thể nhìn rõ được dáng người, bóng ảnh khuôn mặt nàng vặn vẹo giễu cợt tươi cười.
Hoàng hậu bị bệnh. Bệnh gì cũng không ai biết, ngược lại gần đây trong cung người người đều biết có một tiểu cung nữ dám lớn mật đến bên Hi hoàng tự tiến cử hầu ngủ đêm, kết quả mang thai long chủng rồi.
Đế hậu nặng tình, nặng tình biết bao nhiêu, nặng tình tới độ lăng trì một nữ nhân khác đến chết? Nàng không biết. Nhưng nàng thật tò mò, những thứ nặng tình kia có thể địch nổi đối thủ so với hoàng hậu trẻ hơn mấy chục tuổi sao ?
Hoàng hậu tưởng rằng nàng chính là đối thủ oán hận nhất đời này, ai biết người trẻ tuổi mới tới lại nhanh hơn kẻ trước, uy hiếp khiến người ta ứng phó không kịp! Bà ta chắc là hận đến nỗi thành bệnh chứ gì ? Có bao nhiêu con mắt nữ nhân nhìn chằm chằm vào vị trí bên cạnh Cửu ngũ chí tôn đây? Bà ta đề phòng một nữ nhân khác thay thế vị trí của mình, vậy mà mất đi một Lan phi, bà ta còn có thể đề phòng được những nữ nhân khác trẻ tuổi hơn, dung mạo xinh đẹp hơn sao? Ha ha ha ha ha ha ha. . . . . .
Lê Băng cười đến rơi lệ. Vừa sảng khoái, lại cảm thấy bi ai.
Thực ra thì hoàng hậu cũng rất đáng thương. Đời này ước gì trượng phu trong mắt chỉ có mình, nhận định mình là duy nhất của hắn, thật vất vả, cái đinh đáng hận trong mắt không nên xuất hiện ở trong tình yêu của bà đã mất đi, nào ai biết lập tức lại nảy ra một cái khác đâm trong thịt.
Mấy ngày sau, Lê Băng hồi cung làm giỗ cho Lan phi. Thật ra thì làm ở ngoài cung cũng được, nhưng nàng cố ý tìm lý do trở về, còn mặc vào chiếc áo bào cổ trần màu tím hoa văn đen óng lộng lẫy mà mẫu phi thích nhất, eo thon buộc thắt lưng hoa vân anh đào màu đen. Sau khi cưới mặc dù nàng trở nên ngọt ngào êm dịu đi một chút, nhưng so với quá khứ còn đẹp rạng ngời hơn người, mà nàng càng muốn mặc giống mẫu phi, ngay cả đồ trang sức cũng là khuyên tai, dây chuyền Kim Cương Đen mà mẫu phi khi còn sống đã dùng —— trước kia ở trên người mẫu phi, mặc dù đẹp đẽ nhưng cảm thấy có vẻ trầm lặng, hôm nay nàng như gió xuân hả hê, ở trên người nàng lại có vẻ quý khí mà hoa lệ.
Mặc dù không phải là do hoàng hậu sinh ra, nhưng theo lễ tiết, Lê Băng vẫn phải đến cung Thái Bình thỉnh an hoàng hậu. Cung nô lấy lý do hoàng hậu đang dưỡng bệnh, cự tuyệt không cho đi, Lê Băng của lúc này cũng không dễ dàng bị đuổi như vậy.