Thứ Đế

Chương 16


Bạn đang đọc Thứ Đế: Chương 16


Sau đó, tân Thượng thư nhậm chức, Trưởng công chúa cười mị mị hỏi một câu: “Xin hỏi Thượng thư đại nhân, là Lễ bộ hầu hạ Hoàng thất, hay là Hoàng thất nghe lệnh của Lễ bộ?”
Thượng thư tuổi còn trẻ đã sớm nghe nói Thượng thư tiền nhậm bị nữ hoàng tương lai “Coi trọng” như thế nào, đến mức thần trí hỏng mất, lập tức hai đầu gối quỳ xuống, phục nói: “Lễ bộ tất nhiên lấy Hoàng thất làm chủ, vì Hoàng thất cống hiến phần sức lực nhỏ bé mà cẩn thủ bổn phận, tuyệt không đi quá giới hạn quân thần chi lễ !”
Cũng không phải thật sự tại sau khi Mộ Dung Sương Hoa quản sự, văn võ cả triều mới không dám xen vào chuyện nhà của hoàng đế nữa, chỉ là Mộ Dung Huyền và Mộ Dung Sương Hoa đặc biệt liên thủ giày vò người thôi, cái này mọi người sao hiểu được.
Trở lại chuyện chính, đối với thỉnh cầu của Phượng Toàn, cuối cùng, Hi hoàng thật sự bất đắc dĩ đành phải đồng ý cho cưới.
Quỳ gối dưới bậc, Phượng Toàn rất nhanh cùng Tiền công công trao đổi ánh mắt, ngỏ ý cảm ơn.
Thì ra là Hoàng hậu đối với hôn sự nữ nhi cũng không quá để ý, dù sao Sương Hoa của nàng vô luận thành thân với người nào, vẫn là nữ hoàng tương lai của Đại Thần, không cần dựa vào trượng phu giúp nàng vinh quang; thậm chí Hoàng hậu cảm thấy hoàng tử Cao Dương không xứng với nữ nhi của bà, nhưng cho dù có không xứng, cũng không tới phiên nữ nhi của nữ nhân kia đến tranh giành! Cố tình thánh chỉ đã được hạ, bà có thể làm gì đây ? Nghĩ lại, nữ nhi của nữ nhân kia gả ột gã hoàng tử không có vương vị, không có đất phong, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, tương lai còn phải nhìn sắc mặt nữ nhi của bà, thật ra thì cũng không tệ, thậm chí còn rất sảng khoái.
Còn Mộ Dung Sương Hoa lại không bày tỏ thái độ gì. Trong lòng nàng biết đại khái Mộ Dung Lê Băng tính toán cái gì, nhưng kỳ thật Phượng Toàn đã sớm lén lút đề cập với nàng, hắn cũng không có dã tâm đảm nhiệm chức Thân vương phụ chính của Đại Thần, lại chủ động yêu cầu nàng giải trừ hôn ước với hắn, Hi hoàng kỳ vọng hôn sự có thể trì hoãn kéo dài, tương lai công chúa có người như ý, hắn sẽ thành tâm chúc phúc. Lúc ấy mặc dù nàng cảm thấy người này khôn khéo đến quá phận, nhưng vẫn cảm tạ Phượng Toàn vì nàng mà nghĩ đến điểm này, bảo toàn thể diện cho nàng —— đường đường công chúa Đại Thần, có thể nào bị hoàng tử một quốc gia nhỏ từ hôn? Trước mắt thì ngược lại hành động của Mộ Dung Lê Băng làm cho nàng vừa bực mình vừa buồn cười.
Hoàng tỷ của nàng chẳng lẽ còn không hiểu sao ? Có thể thưởng đến tay, bình thường đều không phải là đồ tốt. Chân chính tốt, là biết vô điều kiện canh giữ ở bên người mình a!
“Đại công chúa còn đang để mẫu tang, có lẽ hôn sự không nên phô trương !” – Hoàng hậu ôn tồn dịu dàng nói với Hi hoàng, vẫn không muốn để cho nữ nhi của nữ nhân kia quá dễ chịu.
Thế là, hôn sự của Đại công chúa đế quốc, vậy mà chung quy so khuê nữ dân gian xuất giá còn khiêm tốn hơn. Chỉ là cuối cùng Hi hoàng vẫn còn có chút lương tâm, đặt mua một tòa phủ công chúa ở tại khu Nam thành Thiên Kinh cho tân nương.
Hôn sự khiêm tốn như thế, không ngờ không khiến cho Lê Băng cảm thấy có bao nhiêu bất mãn hay oán giận, mấy ngày trước khi xuất giá, nàng chỉ cảm thấy cả người và cả trái tim đều nhẹ nhàng. Nàng tin rằng đây là vì nàng lấy được bước thắng lợi đầu tiên, chút ít thủ đoạn của hoàng hậu kia, nàng căn bản không để ở trong lòng.
Vậy mà, khi nàng đem chong chóng cùng với mặt nạ năm xưa cẩn thận từng chút một thu vào trong tráp trang sức đồ cưới thì cũng là mang theo niềm vui sướng và sự mong đợi không che giấu được, trong đó cũng không có một điểm nào là vì đã thống khoái trả thù được kẻ địch, thậm chí nàng đã dệt ra mộng đẹp tương lai.

Tiểu cô nương khốn đốn bị xiềng xích ở trên tháp cao của lãnh cung, cuối cùng cũng được gả cho người trong mộng của nàng. . . . . .
Ngồi ở trên giường ngủ màu đỏ, chờ đợi đêm động phòng hoa chúc, nàng lại thấy hồi hộp bối rối, cũng không biết nên oán tiệc mừng này kéo dài quá lâu, hay là sợ nó kết thúc quá sớm, để cho nàng vẫn có chút thấp thỏm khi đối mặt vị hôn phu?
Nội tâm hết thảy đều rối loạn, đến khi Phượng Toàn vén lên hồng sa, cầm tay của nàng, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt nàng thì những thứ đó mới tan thành mây khói. Nàng hoàn toàn quên đi những thứ “khôi giáp” dùng để võ trang cho bản thân, quên đi báo thù. Cung Trường Lạc u linh tối nay không cách nào ảnh hưởng tới nàng được nữa.
Hai gò má nàng đỏ hồng, nụ cười xấu hổ, lại để cho Phượng Toàn nhớ tới Tiểu Tuyết, mặc dù hắn chưa bao giờ từng xem qua khuôn mặt Tiểu Tuyết ở dưới chiếc mặt nạ đó. Nhưng hắn quyết định không cho bản thân tiếp tục nghĩ về Tiểu Tuyết nữa, hắn cưới chính là Mộ Dung Lê Băng, để cho tâm hồn hắn nhộn nhạo, cam nguyện hóa thành ý chỉ ôm trọn lấy nụ cười mềm mại, là thuộc về Mộ Dung Lê Băng.
Phượng Toàn giúp nàng gỡ mũ phượng xuống, thận trọng nói: “Nếu hai ta đã thành thân rồi, vậy thì có một số việc có phải phu nhân nên thẳng thắn nói với ta hay không ?” – Đối mặt với Lê Băng nhút nhát, ngay cả nói chuyện hắn cũng không nỡ nói quá lớn tiếng, càng không muốn bày ra cái vẻ nghiêm nghị, cứng rắn!
Lê Băng tim đập lỡ mất một nhịp, trong lúc nhất thời không hiểu ý hắn nói tới là chuyện gì. . . . . . Hắn biết nàng là Tiểu Tuyết rồi chăng ?
“Phu nhân đến tiền tuyến, thật sự là vì nguyện vọng của nãi nương sao?”
Rốt cuộc Lê Băng cũng hiểu, lại không biết nên thất vọng hay là căng thẳng. Nàng nhìn vào Phượng Toàn, thấy hắn vẫn là vẻ mặt thần khí dễ chịu, không giống như muốn tính toán thu sổ nợ, thế là nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được có tâm cơ đùa bỡn, tỏ ra muốn nói lại thôi: “Thiếp. . . . . . là thiếp đi tìm chàng. . . . . .” – Đây là lời nói thật, nhưng lại có dụng ý khác với lời nói thật, dù sao nàng cũng thực mắc cỡ muốn tìm một cái lỗ nẻ ở dưới đất để chui xuống.
“Tại sao ?” – Có thể là vì cái gì đây ? Hắn tựa như biết rõ còn cố hỏi, hơn nữa lại cảm thấy thích thú.
“. . . . . .” – Lê Băng gỡ bỏ sợi dây tua rua trên áo cưới, mặt đỏ lên, bày ra vẻ “Cố ý” giận dỗi không nói lời nào với hắn.
“Giữa phu thê nên thẳng thắn với nhau !” – Phượng Toàn thong thả ung dung nói.
Lê Băng ngẩng đầu lên, sắc mặt hồng tựa như anh đào tháng ba, ấp úng nói: “Chàng. . . . . . Chính là đi tìm chàng thôi !”
“Vô duyên vô cớ sao muốn tìm ta ?”

Có phải nàng nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt hắn không ? Lê Băng xê dịch một chút sang bên cạnh, giống như muốn cách xa hắn một chút, gắt giọng: “Chính là đi tìm chàng. . . chàng. . . . . . Chàng không nên được voi đòi tiên !” – Đáng tiếc, giọng nói nàng mềm nhũn, còn có bộ dạng bị ức hiếp, mang theo tiếng khóc như có như không, làm cho Phượng Toàn nghe thấy mà tim cũng mềm nhũn tan chảy ra.
Hắn ngồi gần sát tới kiều thê đang tức giận, ôm nàng vào trong ngực. “Có phải là cái dạng mà ta nghĩ tới kia đúng không?” – Cằm của hắn đặt tại đỉnh đầu của nàng, nàng lại cúi đầu, hình như thật muốn chui xuống cái lỗ nẻ ở dưới đất mà khóc thảm thương. “Đáp án làm cho ta thụ sủng nhược kinh lại mừng rỡ, nàng bằng lòng nói cho ta biết không? Ta muốn nghe. . . . . .”
Lê Băng cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, gương mặt hồng thật ngon miệng, lông mi dài dính hơi nước, điềm đạm đáng thương. “Chàng sao lại như vậy. . . . . .”
“Da mặt dày sao ?” – Hắn lấy chóp mũi gãi ngứa lên trên má của nàng, chọc cho nàng cười.
“Dày đến mức làm cho người ta tức !” – Nàng giả vờ cả giận nói.
“Phu nhân thích không ?”
“Mới. . . . . .” – Nàng muốn nói ‘không’, lại nhìn chằm chằm vào hắn, oán hắn biết rõ còn cố hỏi. Nàng nếu không phải thích, sao có thể liều lĩnh mạo hiểm lớn như thế đi tìm hắn ? Nam nhân này thật sự quá xấu, quá đáng ghét!
Việc này hắn là người đắc lợi, thật là được món bở còn làm ra vẻ nha! Phượng Toàn nghĩ thầm, nhưng mà hắn thật sự muốn nghe chính miệng nàng nói, vì sao cô đơn chọn trúng hắn ? Sợ nàng mất tự nhiên mà khóc, cuối cùng đành phải thôi, yêu thương cúi đầu hôn nàng, ai ngờ Lê Băng đợi hắn cả đêm, vậy mà bụng đói khó chịu lại òng ọc réo lên.
Tình cảnh này, sao quen thuộc thế nhỉ ? Hắn không nhịn được bật cười, xoa xoa gáy Lê Băng vì cảm thấy mất thể diện mà cúi thấp đầu. “Ăn một chút gì đi !” – Hắn dìu nàng đến bên cạnh bàn, chủ động thay nàng múc chút cháo, lại không đưa bát đũa cho nàng, mà từng miếng từng miếng tự tay đút cho nàng ăn.
Lê Băng vốn định nói cho hắn biết, nàng có thể tự ăn.
Nhưng, có lẽ đây là truyền thống trong hôn lễ của Cao Dương chăng ? Nàng lặng yên suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đỏ mặt để hắn tỉ mỉ lại kiên nhẫn đút cho. Mặc dù rất nhiều năm sau nàng mới biết, căn bản Cao Dương không có thứ truyền thống này, tất cả đều là phu quân của nàng nhất thời vui mừng đấy thôi.
Mùa đông năm ấy, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, trong quân có người từ lâu đã bất mãn với Phượng Toàn là người ngoại lai mà chiếm vị trí cao, liên hiệp cùng mấy Tướng quân bản quốc cấp bậc khá cao của Đại Thần hạch tội hắn cả một quyển dài ở trước mặt Hi hoàng. Chủ yếu cũng là bởi sự coi trọng của Hi hoàng đối với Đại công chúa vốn không giống với Trưởng công chúa, bọn họ mới dám làm như thế.
Mà Hi hoàng, cũng không biết vì Phượng Toàn cưới Lê Băng, khiến kế hoạch của hắn thay đổi, hay vì có cách nghĩ khác, liền cách chức tướng quân của Phượng Toàn.

Đối với việc này, đương nhiên trong lòng Lê Băng có một hồi oán và hận. Nàng tin rằng do Phượng Toàn cưới nàng nên phụ hoàng mới không còn đối xử đặc biệt với hắn nữa, không còn nguyện ý trọng dụng hắn nữa!
Nhưng Phượng Toàn và những người đồng đội trong quân có giao tình tốt với hắn lại không nghĩ như vậy.
Khi mùa đông trời rét đất đóng băng, không cần luyện binh, không cần trực làm nhiệm vụ, cứ ở nhà ôm lão bà —— còn có cái gì so với cái này sung sướng hơn đây? Hôm đó, Phượng Toàn rời khỏi trại lính, nhiều người hâm mộ thôi rồi, ngay cả Lam Phi cũng chê hắn là gương mặt cười khúc khích nhìn quá chói mắt, rót rượu tiễn biệt cho hắn uống đến ói ra!
Còn nữa, rời bỏ quân đội, cũng đại biểu không cần phải ra sống vào chết, có thể hảo hảo làm một người trượng phu. Phượng Toàn thực sự vui mừng vì điều này.
Huống chi Hi hoàng cách quân chức của Phượng Toàn không được bao lâu, lão Thượng thư tiền nhậm của bộ Công đã tới tìm Phượng Toàn, nói Hi hoàng ủy thác hắn thực thi kế hoạch cải tạo hệ thống đường dẫn nước của Thiên Kinh, hắn tìm đến Phượng Toàn làm trợ thủ, làm cho Phượng Toàn mừng rỡ như điên.
Hi hoàng có công bằng hay không ? Hắn đúng là phụ thân thất bại, trượng phu khốn kiếp, nhưng ngoại trừ mặt tình thân, ít nhất cũng không tính là quá cay nghiệt.
Mùa đông qua đi, mùa xuân đến, sau khi tuyết tan hết, lại chuẩn bị nghênh đón lễ tế Dạ Thần đầu năm.
Công chúa không muốn dân chúng chịu đủ mọi hành hạ, cuối cùng cũng tháo mặt nạ xuống, đi tới trước mặt Dạ Thần.
A! Nàng nhớ nhung người nam nhân ấy, nàng trông mong đến kiếp này nàng được thỏa nguyện.
Vui sướng chân thiết (chân thành tha thiết) như thế, rung động cuồng dã như vậy, nàng khiến trăng bạc rọi sáng giữa bóng tối mênh mông, khiến ngàn sao vĩnh hằng chiếu rọi nhân gian, nàng được ban thưởng Trường Sinh Bất Tử, trở thành Dạ hậu của hắn.
Vu nữ xoay chuyển, dường như tiếng ca tụng kinh của họ, cùng với giọng hát của nam nữ Đào kép hoặc cao vút hoặc uyển chuyển, lời ca và nhịp điệu cùng hòa làm một, nhưng khúc điệu cao thấp có hơi khác biệt, lại kỳ diệu dệt thành một khúc do Trời – Đất và Con người cùng xướng lên.
Lê Băng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, nàng không cần đợi ở trên tháp cao, lễ tế đang ở ngay bên ngoài bức tường nhà nàng, nàng tùy thời có thể đi ra ngoài gia nhập vào đám người, mà chờ nàng trở về nhà không còn là cung quy nghiêm khắc và dãy tường thành cao vút.
Mấy ngày gần đến lễ tế, nàng hầu như liên tục đờ đẫn ngây ngẩn.
“Người đã thành thân chỉ cần xem náo nhiệt là được rồi, có đi không ?” – Xem ra Phượng Toàn thật sự rất muốn vui chơi. Lê Băng biết tối nay ở chợ phía đông có Thủy Nguyệt Hành Giả diễn xuất giống năm xưa, nàng đã xem qua hoạ báo hoa mỹ trên phố chợ.
Cuối cùng cũng có thể một lần nữa cùng hắn tham gia buổi lễ long trọng, nàng vui mừng còn không kịp. Chỉ là, chẳng lẽ khi thật sự vui mừng, ngược lại nụ cười sẽ không quá thoải mái hay sao?

Lê Băng thay một bộ áo ngoài màu xanh ánh cam ở trong là áo sam (áo lót trong) xám bạc, hoa văn chùm Thạch Lưu và đám mây trắng bạc từ vai xuyên xuống ống tay áo, váy màu xanh biếc, mép váy thêu tỉ mỉ một con Họa Mi, tóc mây chỉ cài lên lược cổ bằng bạc lộ hình chim uyên ương, trên vành tai mượt mà rũ xuống hai chiếc bông tai bạc tô điểm tinh tế. Nàng không mang theo những thứ đồ cao quý dùng trong cung khi xuất giá, hằng ngày ăn mặc cũng không khác nữ quyến gia đình phú quý bình thường.
Trong buổi lễ tế, những người đã thành thân đi ở phía ngoài cùng trong đoàn người, những đôi phu thê hoặc tay trong tay, hoặc dìu già dắt trẻ, đi dạo chợ, tìm quán trà hoặc quán điểm tâm, ngồi xuống nhìn đoàn du hành.
Quá khứ và hiện tại, tất cả đã từng trải qua, hâm mộ đã qua, khát vọng đã qua, bi thương đã qua, cùng nhớ lại những thứ tâm tình kia, tựa như trong buổi tế lễ long trọng xuyên qua những bóng dáng đỏ, trắng, đen, những thứ u linh kéo tới đánh úp lấy nàng, mà nàng không hề có sức chống cự, để mặc cho bọn chúng xuyên thấu thân thể của nàng, một lần nữa lại nếm trải qua bọn chúng từng thứ một, nàng chợt phục hồi tinh thần, lại giật mình, chẳng biết lúc nào trượng phu đã rời khỏi bên cạnh, không thấy bóng dáng. Nàng luống cuống, đau lòng, bất lực tựa một tiểu cô nương, những giọt lệ như sương mù tràn ra khỏi hốc mắt.
Thì ra, quá hạnh phúc cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đây tất cả chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại nàng vẫn đang ở trên tháp cao, bên trong đèn đóm leo lét không có người thủ hộ cho nàng.
Phượng Toàn mua bánh nướng tử đằng, xoay người lại đã không thấy Lê Băng, nhưng vóc dáng hắn cao lớn, dò xét xung quanh liền tìm được ngay.
Vốn không đi xa lắm, hắn chạy về bên cạnh thê tử, lại thấy nàng vội vàng hấp tấp, lã chã chực khóc, vừa trông thấy hắn, miệng mím mím vào càng thêm tủi thân, hắn nhìn thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
“Ta nói ta mua bánh, nàng không nghe thấy sao ?” – Hắn giơ tay nhẹ nhàng lau đi lệ châu nơi khóe mắt của nàng, nhẹ nhàng tựa như sợ chạm vào là vỡ tan, lại không nhịn được buồn cười mà nghĩ: chỉ là không thấy liền lập tức rơi lệ, nếu hắn không chú ý, chẳng phải là nàng thực sự vừa khóc vừa đi về nhà chăng ? Sao tựa như đứa bé vậy.
Lê Băng cái miệng nhỏ nhắn run rẩy, nhìn thấy hắn cười như không cười, không khỏi có chút tức giận. “Không nghe thấy ! Chàng cao như thế, người ta thấp như vậy, sao ta nghe thấy chàng nói cái gì ?” – Nàng nói xong tỏ ra quá uất ức, khiến Phượng Toàn thật sự không nhịn nổi nữa rồi, nhưng lại do mình đuối lý trước, chỉ đành phải thật vất vả mà cố nén cười.
Đúng vậy, sao hắn lại không nhớ được, nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà hắn nghiêng mắt nhìn qua cũng chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nàng ! Vóc dáng Phượng Toàn ở phương Nam vốn có thể tính là cao, thời niên thiếu đi tới Đại Thần nhập ngũ, lại luyện thành thể trạng võ tướng, tuy dáng người nữ nhi nhà Mộ Dung được gọi là cao gầy, đứng bên cạnh hắn vẫn có vẻ thon nhỏ.
“Biết rồi, sau này ta sẽ nhớ phải làm thế nào để nói cho nàng biết !” – Hắn khom người xuống, ở bên môi nàng hôn một cái. “Được không ?”
Lê Băng không biết nàng có được tính là rất dễ bị dụ dỗ hay không ? Vào lúc này trái tim lại thấy ngọt ngào, gương mặt bốc hơi nóng, lông mi dài dính hơi nước, mắt to tỏa sáng lấp lánh, khiến cho Phượng Toàn trông thấy mà lòng ngứa ngáy một hồi, không nhịn được lại hôn một cái ở trên má, trên môi nàng.
Bất luận kẻ nào vừa nhìn cũng biết bọn họ là vợ chồng tân hôn —— mặc dù thành thân cũng mấy tháng rồi, nhưng chưa hết một năm, nói là tân hôn cũng không sai đi ? Tóm lại, sự ngọt ngào này thật là không coi ai ra gì, người đi đường bắt gặp cũng đành lắc đầu bật cười.
Nhưng mà, bộ dạng nàng rơi lệ, khiến Phượng Toàn vẫn có chút lưu tâm. Thế là một đêm kia, hắn luôn ghi nhớ không hề buông tay ra nữa, vững vàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.