Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 11


Đọc truyện Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi – Chương 11


Mãi đến buổi chiều Trịnh Cát An mới đến công ty, cô tiến vào văn phòng của Mạc Thần Trạch, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu mỉm cười: “Mạc tổng, em tìm chị sao?”
Trịnh Cát An trang điểm tỉ mỉ, quần áo đoan trang nhưng không mất đi vẻ hào phóng, trên mặt mang còn mơ hồ mang theo ý cười, khiến cho cả khuôn mặt bình thường đột nhiên trở nên rạng rỡ.
Mạc Thần Trạch còn chưa lên tiếng, Trịnh Cát An đã dùng thanh âm dịu dàng dễ nghe mà giải thích trước: “Học tỷ của em tuổi tác cũng lớn rồi đi xem mắt cũng không dễ dàng gì, sáng nay xin nghỉ không dám nói thẳng vì sợ mọi người sẽ chê cười, cho nên…”
Mạc Thần Trạch cười hỏi cô: “Vậy sư tỷ đây xem mắt có thuận lợi không?”
Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều không mà Trịnh Cát An cứ cảm thấy Mạc Thần Trạch cười có chút ý tứ, giống như anh ta đã biết được cái gì, lại giống như anh ta chỉ đơn thuần trêu chọc cô.
Trịnh Cát An án binh bất động, tùy cơ ứng biến, đáp lời: “Cũng không tệ, tuy rằng đối phương cũng ở mức thường thường nhưng vẫn có thể giữ liên lạc để tìm hiểu thêm.”
(*) – Nguyên văn 以不变应万变 = Dĩ bất biến ứng vạn biến: rơi vào hoàn cảnh nào thì ứng phó phù hợp với hoàn cảnh đó.
Mạc Thần Trạch đưa tay đè lên huyệt Thái Dương bên trái, nói chuyện chính sự: “Công ty có kế hoạch chuyển chị sang đảm nhiệm chức tổ trưởng của tổ trị liệu ti thể*.”
(*): Ti thể có thể ví như một “nhà máy điện” cung cấp nguồn năng lượng chủ yếu của tế bào dưới dạng các phân tử ATP.

Ti thể chứa nhiều enzim hô hấp tham gia vào quá trình chuyển hóa đường và các chất hữu cơ khác thành ATP cung cấp năng lượng cho các hoạt động sống của tế bào.
“Tại sao?”
Trịnh Cát An hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Thần Trạch kêu cô đến lại là vị chuyện này.

Tuy nói rằng thăng chức là chuyện tốt nhưng ánh mắt của Trịnh Cát An lại dao động bất định, dường như rất khó xử.
“Bởi vì công ty rất coi trọng năng lực của người mới, tính toán bồi dưỡng chị theo hướng trọng tâm, hy vọng trong tương lai chị có thể song hành cùng với giáo sư Ngưu.”

Nói đến đây, Mạc Thần Trách liếc mắt nhìn Trịnh Cát An một cái, hỏi: “Sao vậy, không muốn sao? Hay là chị đã có sắp xếp khác cho kế hoạch nghề nghiệp của mình?”
Trịnh Cát An cảm thấy sởn tóc gáy khi bị Mạc Thần Trạch nhìn đến, ánh mắt có phần né tránh, liên tục dùng tay vén những sợi tóc mai bên tai.
“Không không không, chị rất cảm kích công ty có thể trao cho chị cơ hội này.”
Trịnh Cát An mỉm cười, môi mím thành một đường thẳng, lại nói chuyện với Mạc Thần Trạch một hồi, sau đó mới bình thản mà rời khỏi văn phòng.
Vì tối nay không tăng ca, Mạc Thần Trạch liền ăn cơm trưa một cách qua loa tại văn phòng.

Thư ký gõ cửa tiến vào, đặt cơm trưa và trái cây trước mặt anh.
Mạc Thần Trạch nhìn mấy viên dâu tây ướt át xinh đẹp đang được đặt trên đĩa sứ màu trắng, xuất thần ba giây.
Năm đó Cố Tiểu Khả cũng đưa cho anh lễ vật đều làm bằng các loại dâu tây như thế này, bánh kem dâu tây nhỏ, bánh quy dâu tây, bánh tart dâu tây,…
Thật ra Mạc Thần Trạch không thích loại trái cây toàn thân mọc đầy những hạt nhỏ màu đen này lắm, nhưng anh biết Cố Tiểu Khả rất thích.

Cô ấy cảm thấy dâu tây là thứ trái cây ngon nhất trên đời này, cho nên mới tỉ mỉ chọn lựa những quả dâu tây lớn nhất xinh đẹp nhất đưa cho anh.
Mạc Thần Trạch khẽ thở dài, quét mắt nhìn đồng hồ treo tường, còn một tiếng nữa mới đến giờ họp buổi chiều, chắc là đến muộn rồi.
–Dịch: Autumnnolove–
Cố Tiểu Khả vừa dạy học cho nhóm học sinh chó xong, bây giờ đang là lúc bọn nó tự do chơi đùa.

Cô lại một mình tựa vào cây ngô đồng cao lớn trong sân mà ngẩn ngơ.


Cô mở di động ra, gõ lời giải thích qua tin nhắn wechat, chần chừ một hồi lại xóa bỏ từng chữ một, cuối cùng vẫn không gửi gì cho nam thần.
Bây giờ chắc là anh ấy đang rất bận…Nếu quấy rầy anh ấy làm việc sẽ không tốt lắm!
Cố Tiểu Khả cố tìm một lý do chính đáng cho hành động hèn nhát của mình.
Cô gọi nhóm học sinh chó đến bên người tiếp tục dạy chúng nó phân biệt những loại thức ăn không thể ăn.

Đến giữa trưa, lại sắp xếp tất cả thành một hàng ngang nghiêm túc ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm trưa xong sẽ là thời gian ngủ trưa của những người bạn nhỏ.
Cố Tiểu Khả không có quy định nơi ngủ trưa mà để cho nhóm chó tự kéo ổ chó đến nơi chúng nó thích mà ngủ trưa.

Răng Nanh thiếu cảm giác an toàn, thích nằm sát góc tường ngủ.
Từ khi Đao Đao lên làm lớp trưởng, ý thức trách nhiệm của càng ngày càng cao, nó chọn một nơi có tầm nhìn tốt nhất rồi kéo ổ chó đến, đảm bảo trong lúc nghỉ ngơi chỉ cần ngồi thẳng dậy là có thể kịp thời khống chế hướng đi của những bạn nhỏ khác.
Pudding nhỏ trực tiếp nằm ngủ bên cạnh chén ăn của nó, cho dù đó là cái chén không nó cũng lưu luyến không muốn rời.

Cầu Cầu lười biếng, căn bản không cần đến ổ chó, nó chỉ cần tùy tiện nằm xuống một cái xó nào đó cũng có thể ngủ ngon.
Tiền lương của Pitt Vàng được thanh toán theo ngày, cho nên mỗi ngày nó đều có thể nhận được 20 tệ.


Tiểu gia hỏa này không chọn chỗ ngủ, nhưng nó nhất định phải chọn tư thế ngủ.

Nó luôn đè bao tiền của mình ở dưới bụng, sợ bị người kahc1 trộm mất, trước khi ngủ và sau khi ngủ dậy nó đều cẩn thận kiểm tra lại một lần.
Chỉ có bạn nhỏ đáng yêu kiêm paparazzi Bí Đao là thích ngây ngốc ngủ bên cạnh con người, cho nên viện trưởng ở đâu nó sẽ kéo ổ chó của nó đến dưới chân của cô mà ngủ.
Cố Tiểu Khả tâm phiền ý loạn, gãi gãi đầu, đứng dậy đi toilet rửa mặt.
Bí Đao căn bản không ngủ được, đôi mắt chó màu nâu của nó mang theo thần thái sáng ngời, tầm mặt luôn dõi theo nhất cử nhất động của viện trưởng mà chưa từng lơ là.

Tiểu gia hỏa dùng hai chân trước lông lá của mình kê dưới cằm, nằm bò trên mặt đất mà trầm tư.
Hôm nay viện trưởng tâm sự nặng nề, mỗi khi cả lớp tự do chơi đùa chị ấy liền nhìn cây lớn trong sân mà ngẩn người, cảm giác rất không thích hợp.
Hai cái lỗ tai lông xù xù của Bí Đao dựng thẳng rồi giật giật, cái đuôi đung đưa trên sàn nhà, nó đang cố gắng sử dụng bộ não chó của mình.
Ngày hôm qua viện trưởng vẫn còn rất tốt, sáng nay khóe môi của chị ấy đột nhiên bị thương, từ đằng xa gâu đã đánh hơi được mùi máu tươi.
Cho nên vết thương trên khóe môi của viện trưởng là do bị ai cắn sao?
Ngày thường viện trưởng luôn cười nói vui vẻ, nhưng thật ra chị ấy rất hung dữ.

Đặc biệt là ngày đầu tiên đi học, lớp trưởng Đao Đao chọc chị ấy tức giận, hơi thở trên người viện trưởng thập phần đáng sợ!
Đó là mùi vị mà Bí Đao chưa bao giờ ngửi qua, giống như là kẻ thù tự nhiên, lại càng giống với hương vị của một kẻ săn mồi siêu cấp đáng sợ!
Nó thiếu chút bị dọa cho tiểu tại chỗ.
Viện trưởng hung mãnh như vậy, ai có cái lá gan và bản lĩnh có thể cắn bị thương khóe miệng của chị ấy nhỉ?

Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu….
Bí Đao nằm dài trên sàn nhà mà lăn qua lăn lại, bộ óc chó của nó đang bay cao bay xa với những kịch bản phong phú.
Gâu thật sự rất muốn biết chuyện đáng sợ gì đã xảy ra a a a!
–Wattpad: autumnnolove–
Cố Tiểu Khả vừa mới rửa mặt xong quay trở lại phòng khách liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Đính đoong đính đoong…
Hôm nay cũng không có hẹn trước, cho nên lúc này sẽ là ai đột nhiên đến gõ cửa?
Cố Tiểu Khả chà sát hai tay vài ống quần, giấu mu bàn tay trái ở phía sau lưng, móng tay sắc bén giấu bên trong ống tay áo như ẩn như hiện.

Cô đi đến cánh cửa đen, đưa mắt nhìn vào mắt mèo, cả người tức khắc cứng đờ.
Ngoài cửa nắng chói chang, sân trước trống không.

Một chiếc Bentley hai chỗ ngồi màu đen đậu trước cửa, Mạc Thần Trạch mặc một thân tây trang phẳng phiu, dáng người cao gầy đang đứng ở cửa.
Đồng tử Cố Tiểu Khả co rút, hít sâu một hơi mới mở cửa ra.
Mạc Thần Trạch tùy ý tựa vào khung cửa, cũng không có ý định vào nhà.

Thân thể của anh hơi khom xuống, cúi đầu, trong tay cầm theo một hộp Tây Qua Sương Quế Lâm*, nhìn Cố Tiểu Khả, ngữ khí thản nhiên hỏi:
“Vết thương ở miệng có đau hay không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.