Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 10


Đọc truyện Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi – Chương 10


Mạc Thần Trạch pha một bình giữ nhiệt lớn trà cẩu kỷ chuẩn bị mang đến công ty, trông không khác gì nhân viên già, thoạt nhìn rất dưỡng sinh.
Trong lúc dì bảo mẫu giúp Răng Nanh thu dọn cặp sách và chuẩn bị cơm trưa, Mạc Thần Trạch đứng dậy tự mình pha một tách trà Long Tỉnh* cho Cố Tiểu Khả.
(*) – 龙井茶: Trà Long Tỉnh là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao.

Trà Long Tỉnh được chia thành 7 hạng khác nhau: loại cao cấp, loại đặc biệt, và các loại từ 1 đến 5.
Cố Tiểu Khả nhìn thấy nam thần đưa tách trà qua thì có chút sửng sốt, vừa rồi cô khuyên nhủ Răng Nanh đi học tới miệng lưỡi đều khô khốc, đang muốn uống nước…
Cố Tiểu Khả ngẩn ngơ nâng tách trà lên, bất giác uống một ngụm lớn, nước trà vẫn còn nóng, mà khóe môi của cô vẫn còn lưu vết thương hôm qua cô tự cắn…
Xì….
Mạc Thần Trạch cau mày, nụ cười trên mặt Cố Tiểu Khả lập tức cứng đờ.

Cô vội vàng rủ đầu xuống, cuống quýt đặt tách trà lại trên mặt bàn, ngồi thẳng lưng an tĩnh chờ đợi.
Mạc Thần Trạch nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới khom lưng đeo cặp sạch cho Răng Nanh rồi dắt nó ra cửa.

Cố Tiểu Khả yên lặng đi theo bên cạnh Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch khẽ nghiêng đầu nhìn lướt qua cô một cái, di động đột nhiên vang lên.

Sau khi tiếp cuộc gọi, người bên kia nói mấy câu, Mạc Thần Trạch dùng tay xoa xoa giữa mày, trả lời: “Nói cô ta viết một báo cáo ngân sách mới cho tôi.”
Trợ lý đặc biệt sau khi kết thúc cuộc gọi với Mạc Thần Trạch, lập tức gửi tin nhắn vào nhóm chat của đoàn thư ký để thông báo tin tức mới nhất.
[ Hôm nay tâm tình của Mạc tổng có vẻ không tốt, mọi người làm việc nhớ cẩn thận một chút ]
Mạc Thần Trạch có chút bực bội, từ lúc ra cửa đến giờ lực chú ý của anh không thể nào rời khỏi người nào đó, hết lần này đến lần khác…
Trong đầu anh toàn là hình ảnh đôi môi bị nước trà nóng làm cho đỏ ửng, còn có vết thương trên khóe môi của người nào đó.

Miệng vết thương vẫn còn tơ máu, bị nước trà nóng đến bốc khói làm bỏng phải đau đến cỡ nào.
Chậc, vừa rồi bày đặt pha trà Long Tỉnh gì chứ, nên pha cho cô ấy một ly nước chanh.
Sao khóe môi lại bị thương? Còn nói lâu như vậy, khó trách miệng vết thương bị nứt ra.
Bây giờ…có còn đau hay không.

“A! Anh Mạc!”.

Cố Tiểu Khả đột nhiên cao giọng: “Cẩn thận bậc thang!”
Bước chân của Mạc Thần Trạch lảo đảo một chút, cúi đầu liếc mắt nhìn bậc thang dưới chân, bật cười.
Thật là quá mất mặt!
Cố Tiểu Khả sững người, có chút ngây ngốc đứng nhìn…
Nam thần cũng sẽ thất thần đến mức quên nhìn đường? Thân thể anh ấy không thoải mái sao? Hay là thị lực mắt trái vẫn…
Trên mặt Cố Tiểu Khả đầy vẻ quan tâm, há miệng thở dốc nhưng một câu cũng không nói thành lời.
Mạc Thần Trạch lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói cảm ơn.

Thấy vẻ quan tâm trên mặt Cố Tiểu Khả còn chưa kịp thu hồi, lại nghĩ đến hai bao cẩu kỷ to đùng đùng để báo ân trong nhà, đột nhiên nổi giận nói:
“Không cần đối xử tốt với tôi như vậy, quan tâm như vậy, tôi không muốn!”
Sắc mặt Cố Tiểu Khả nháy mắt trắng bệch, lại ngây người hai giây, sau đó mới rũ mắt tiếp tục đi về phía trước.

Không biết có phải do nước trà nóng quá hay không, hay là niêm mạc miệng đang tê rần đau đớn, Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng liếm liếm miệng vết thương chưa lành nơi khóe môi, hốc mắt dần ửng đỏ.
Răng Nanh chốc chốc lại quay đầu nhìn chủ nhân, chốc chốc lại quay đầu nhìn viện trưởng, ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau Mạc Thần Trạch ngoan ngoãn đến lớp.
Sau khi Mạc Thần Trạch đưa con trai cưng đến nhà trẻ liền lái xe đến công ty.
–Dịch: Autumnnolove–
Mạc Thần Trạch vốn là một bác sĩ nội khoa, chuyên ngành Ung thư học*.

Tuy nhiên, người em trai trong nhà đặc biệt có thiên phú trong lĩnh vực phẫu thuật, lối sống rất tùy hứng.

Đơn giản gửi cho anh một tin nhắn qua wechat liền chạy đến châu Phi tham gia hoạt động hỗ trợ y tế quốc tế.
(*): Ung thư học là một nhánh y học nghiên cứu về ung thư.

Các bác sĩ chuyên về ung thư được gọi là nhà ung thư học.

(Wattpad: Autumnnolove)

Ba Mạc tuy rằng còn trẻ còn khỏe, nhưng gia nghiệp to như vậy cũng không thể như trò đùa.

Ông phải bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế càng sớm càng tốt, để người thừa kế có đủ thực lực mà đứng vững gót chân, như vậy thì lúc thay đổi người điều hành mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ nhất có thể, không gây ra sóng gió gì trên thị trường chứng khoán.
Mạc Thần Trạch thân con trai cả, đương nhiên phải gánh vác trọng trách này.

Vừa mới tạo dựng được chút danh tiếng trong giới nội khoa đã bị hối thúc trở về tiếp thu những khóa học để trở thành người thừa kế.
Ba Mạc trực tiếp giao toàn quyền quản lý của một công ty công nghệ sinh học cho con trai cả, đồng thời chỉ định một trợ lý đặc biệt với năng lực chuyên môn vững vàng phụ tá anh.
Vị trợ lý đặc biệt này tên là Chu Xuyên, lúc này đang mở cuộc họp với nhà khoa học Giáo sư Ngưu kiêm trưởng phòng Nghiên cứu và Phát triển của công ty.
Giáo sư Ngưu một lòng nghiên cứu khoa học, hiện tại chính là tổ trưởng của tổ nghiên cứu tế bào gốc đa năng của công ty, nhằm mục đích chữa khỏi các bệnh Parkinson, tiểu đường, thậm chí là phần lớn các bệnh về khối u cũng như trị liệu cá nhân.
Nếu ông ấy thật sự có thể nghiên cứu thành công sẽ khiến cho toàn bộ giới khoa học y học phải sôi sục, chữa khỏi ung thư không còn là mơ, chống lão hóa cũng không còn là mơ.
Nền y học của nhân loại sẽ bước vào một kỷ nguyên mới!
Chu Xuyên biết kế hoạch của Mạc tổng, cho dù đây là một hạng mục tiêu tiền như nước anh ta cũng sẽ không chút do dự mà đầu tư.

Mặc dù anh biết rõ kế hoạch mang tên “thần thánh” này là một giấc mộng xa xôi không thể với tới, nhưng nhỡ đâu giấc mơ có thể trở thành hiện thực thì sao?
Toàn nhân loại sẽ được hưởng phúc, ngày cả bản thân anh nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn đền nhiệt huyết sôi trào.

Nếu có thể sống đến hai trăm tuổi mà dung mạo tươi trẻ, thân thể khỏe mạnh, ăn uống chạy nhảy đều được, cảm giác đó….thật con mẹ nó sảng khoái!
Giáo sư Ngưu là một ông già đặc biệt hòa ái vui vẻ, làm người rất khiêm tốn, giao thiệp mới mọi người đều rất tốt.
“Phê duyệt kinh phí không khó”.

Thái độ nói chuyện của Chu Xuyên cực kỳ cung kính, “Nhưng Mạc tổng yêu cầu ngài đệ trình một phần báo cáo dự toán khác.”
Giáo sư Ngưu cười tủm tỉm đáp ứng: “Được được được.”
Chỉ cần có kinh phí nghiên cứu thì muốn ông phối hợp kiểu gì cũng được.
Lúc này, cho dù là Mạc Thần Trạch hay là Chu Xuyên, ngay cả cộng sự nghiên cứu của giáo sư Ngưu đều không biết, ngoài mặt thì giáo sư Ngưu đang nghiên cứu tế bào gốc đa chức năng, mà trên thực tế…
Ông ta đang nghiên cứu [ Người biến chủng ]
Lợi dụng công nghệ chỉnh sửa gen để thêm, xóa, hoặc thay đổi trình tự DNA trong hệ gen, sau đó tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm để tạo ra một cơ thể trẻ sơ sinh khỏe mạnh.


Như vậy thì thế hệ sau sẽ không còn chịu những đau đớn vì ốm đau bệnh tật tra tấn, thậm chí tăng cường rất nhiều loại năng lực cho loài người.
Nếu chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa, loại bỏ những gen xấu, thay vào đó là một đoạn mã gen thể hiện tốc độ của loài báo săn cheetah*, như vậy thì đứa trẻ này sẽ có một đôi chân đi rất nhanh, tựa như đạt được siêu năng lực.
(*): Báo Cheetah được coi là loài động vật chạy nhanh nhất thế giới, tốc độ tối đa có thể đạt đến 120 km/h.
Giáo sư Ngưu dự đoán rằng mặc dù đạo đức và luân lý không cho phép trẻ sơ sinh đột biến xuất hiện, nhưng sự phát triển của người biến chủng thì không ai có thể chống đỡ được!
Người biến chủng với những loại năng lực khác nhau sẽ không ngừng sinh sôi phát triển như măng mọc sau mưa, năng lực cạnh tranh của nhân loại thuần chủng dần dần giảm xuống, thiên hạ này sớm hay muộn gì cũng thuộc về người biến chủng.
Về sau cho dù tình hình trên Trái đất có trở nên ác liệt đến đâu, thậm chí là tiến vào thời kỳ chiến tranh giữa các vì sao, nhân loại cũng có thể thông qua việc sửa đổi gen mà thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh nào.

Điều này khiến cho chủng tộc nhân loại có thể mãi mãi trường tồn, sẽ không bị tuyệt chủng giống như loại khủng long.
Công nghệ chỉnh sửa gen sẽ trở thành “Bàn tay của Chúa sáng thế”.
Những nghiên cứu của giáo sư Ngưu không được luật pháp công nhận, từ trước đến nay đều phải tiến hành trong bí mật.

Nhưng một nhà khoa học điên cuồng sẽ luôn đặt ra những câu hỏi từ góc độ không giống người bình thường, chỉ cần trên tay ông ấy còn một phân tiền, ông sẽ không từ bỏ.
Cố Tiểu Khả đang đón những người bạn nhỏ đến lớp, đột nhiên cảm thấy cổ có chút lạnh, hắt xì một cái.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Mạc Thần Trạch muốn vào phòng làm việc phải đi ngang qua bàn làm việc của Chu Xuyên, thấy anh ta đang xem video, trên bàn là một chồng văn kiện cao ngất ngưỡng, còn có một cuốn tạp chí y học đang xem dở.
Trong video, giọng của mẹ Chu siêu to, đang nói: “Ồ, bộ đồ này không tệ, mẹ muốn mua một bộ cho Chu Xuyên nhà chúng ta!”
Mạc Thần Trạch: “…”
Anh ta vặn nắp bình giữ nhiệt, trên mặt không chút biểu tình mà nhấp một ngụm trà cẩu kỷ.
Chu Xuyên lập tức tắt di động, ôm một chồng hồ sơ đứng lên, đi theo sau đại ma vương Mạc tổng tiến vào văn phòng.
Mạc Thần Trạch đặt bình giữ nhiệt của anh lên chiếc bàn làm việc siêu to khổng lồ, hỏi: “Trịnh Cát An đâu?”
Trịnh Cát An là một nhà nghiên cứu đầu tiên về dưới trướng của giáo sư Ngưu, cũng là tổ phó của nhóm nghiên cứu tế bào gốc đa chức năng.
“Sáng nay tôi có cuộc họp với giáo sư Ngưu, cô ấy có việc xin nghỉ nên không đến.”
Mạc Thần Trạch nhíu mày: “Dự toán có phải là do cô ta phụ trách không?”
Chu Xuyên là một cậu bé tính tình rất tốt, cũng là bạn học đại học của Mạc Thần Trạch, toàn bộ công ty cũng chỉ có một mình anh ta dám nói giỡn với Mạc Thần Trạch.
“Thật sự là do cô ấy phụ trách”.

Chu Xuyên cười giảng hỏa: “Nhưng dù sao chuyên môn của người ta cũng là nghiên cứu khoa học, không am hiểu việc viết dự toán báo cáo cũng là chuyện bình thường.”
Mạc Thần Trạch không đáp lời, với năng lực của Trịnh Cát An, làm dự toán báo cáo không tốt mới thật sự có vấn đề.
Chu Xuyên quan sát vẻ mặt của Mạc Thần Trạch, vừa nhìn thoáng qua, lại nhìn kỹ thêm một chút, đột nhiên ngửi ra mùi vị bát quái.

Dù sao cũng còn cách thời gian bắt đầu làm việc vài phút, Chu Xuyên gấp máy tính bảng lại, nghiêng người tới gần cười cười.
“Lão Mạc, biểu tình của cậu khiến tôi cảm thấy mọi chuyện cũng không đơn giản.”

Những lúc Chu Xuyên xưng hô với Mạc Thần Trạch như vậy thì thân phận của bọn họ chính là bạn học cũ và bạn học hư hỏng, Chu Xuyên duỗi dài cổ làm bộ đáng thương hỏi: “Nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Thần Trạch quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, vẫn còn năm phút nữa mới đến giờ làm việc chính thức.

Anh lại cầm bình giữ nhiệt lên lần nữa, uống một ngụm trà cẩu kỷ dưỡng sinh sáng mắt, thấp giọng trả lời:
“Đã xảy ra chuyện tự mình đa tình.”
“Hả?”.

Chu Xuyên chậc chậc hai tiếng, cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn: “Tự mình đa tình? Là cậu sao lão Mạc? Cậu tự mình đa tình?”
Chu Xuyên ăn dưa đến hứng thú bừng bừng, hai mắt lóe lên ngọn lửa bát quái hừng hực: “Nói nhanh nào, rốt cuộc sao lại như thế?”
Mạc Thần Trạch cười khổ, dùng hơi nóng từ bình giữ nhiệt xông mắt trái khô khốc, sau khi xông xong cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
“Không nói cho cậu biết!”
Mặt Chu Xuyên dại ra một lúc: “A a a a a a ăn dưa mà ăn được một nửa tự nhiên hết, như vậy có bao nhiêu đau đớn cậu có biết không!”
“Sao lại tự mình đa tình? Cậu mau nói kỹ càng tỉ mỉ coi, cho tôi vui vẻ một chút đi!”
“…”.

Mạc Thần Trạch nhìn khuôn mặt hưng phấn dị thường của Chu Xuyên, một lời khó nói hết: “Chắc là do tôi chưa đủ tốt?”
Cao phú soái không hiểu được gian khổ của những người đàn ông nhỏ bé, chú lùn đã chết tâm Chu Xuyên này không hề có chút cảm xúc đồng tình nào, nhỏ giọng nói thầm: “Không nghĩ đến lão Mạc cậu cũng có ngày hôm nay, ông trời cuối cùng cũng có mắt.”
Mạc Thần Trạch quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói với Chu Xuyên: “Thời gian làm việc không làm chính sự lại đi nói xấu cấp trên, trừ tiền thưởng một ngàn.”
Chu Xuyên: “….”
Má nó, bát quái nửa vời này lại trị giá con mẹ nó một ngàn nhân dân tệ!
Mạc Thần Trạch đậy nắp bình giữ nhiệt lại: “Sau khi Trịnh Cát An đi làm lại, cậu báo cô ta đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Chu Xuyên có lòng cầu tình cho Trịnh Cát An: “Cô ấy tốt xấu gì cũng là học tỷ của tôi, lại là trụ cột kỹ thuật của công ty, cậu có thể nói chuyện chừa lại chút tình được không lão Mạc, đừng quá cạn tàu ráo máng.”
Mạc Thần Trạch đã ngồi xuống lật văn kiện ra xem: “Tôi tự có chừng mực.”
Chu Xuyên mở máy tính bảng ra, bắt đầu nghiêm túc công tác, trước tiên là báo cáo lại lịch trình trong ngày với anh, anh ta hỏi: “Hôm nay cũng muốn tan làm đúng giờ sao?”
Mạc Thần Trạch nhớ tới hai bao cẩu kỷ kia của Cố Tiểu Khả, có chút khó chịu: “Hôm nay tôi ở lại công ty tăng ca, cậu báo cho bảo mẫu chiều nay đi đón Răng Nanh tan học thay tôi.”
Chu Xuyên gật đầu, nhanh chóng ghi chú lại vào máy tính bảng.
Mạc Thần Trạch đột nhiên nghĩ tới vết thương ở khóe môi của Cố Tiểu Khả, vô thức liếm liếm khóe môi mình, âm thầm thở dài.
Mạc Thần Trạch, mày thật sự không quyết tâm chút nào…
Nửa ngày sau, anh lại nhàn nhạt nói: “Thôi không cần, chiều nay tôi sẽ đi đón Răng Nanh tan học, cậu cứ sắp xếp những công tác chưa hoàn thành cho tôi mang về.”
Chu Xuyên: “….”
Thay đổi xoành xoạch như vậy là không được nha Mạc tổng, nguyên tắc của anh đâu cả rồi? Bị Răng Nanh ăn hết rồi sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.