Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 46: Thường Ứng “Ca Hát”


Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 46: Thường Ứng “Ca Hát”


Đậu đỏ vội vã quay đầu lại, thấy Hoàng đế kia vẫn còn đang đọc tấu chương, chẳng qua tay trái còn cầm một viên đường. Ngẩn ra một lúc thì viên đường đã biến mất lúc nào, bên hông lại nhói một cái khiến nàng kêu ‘aaa’ đau đớn. Nàng bĩu môi, xoa xoa eo, hắn sẽ không dùng cách này để bắt mình kêu ‘giường’ chứ! Mắt thấy trên tay Hoàng đế lại xuất hiện một viên đường, nàng vội nói: “Ta kêu!”
Tuy nói như vậy, nhưng nàng biết kêu thế nào cho đúng bây giờ? Do dự một lúc, nàng liền mơ màng ‘a…’ lên một tiếng.
Hoàng đế giống như chỉ cần kêu lên là tốt rồi không cần để ý chất lượng, hắn bỏ viên đường trong tay xuống rồi nói: “Tiếp tục kêu.”
Đậu đỏ không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên giường, cách một vài giây lại kêu một tiếng. Kêu mệt thì uống một ngụm trà, thầm nghĩ, loại kêu rên này bọn họ thực sự nghe không hiểu sao? Một chút tình cảm cũng không có, càng đừng nói tới gợi cảm. Thế nhưng bên ngoài chỉ sợ đã nghe tới mơ mơ hồ hồ, cảm thấy ai cũng kêu thế mà thôi!
Tự rót cho bản thân một tách trà để vừa kêu vừa uống. Quả nhiên Hoàng đế không đánh nàng nữa, nàng kêu mệt liền nằm xuống kêu tiếp. Cũng chẳng biết ngủ thiếp đi lúc nào, nửa đêm thấy có người kéo chăn, nàng ầm ừ nói: “Tiểu Nha không nên kéo chăn của người ta…”
Sáng sớm hôm sau đã thấy Hoàng đế mặc Long bào chỉnh tề ngồi đợi bữa sáng. Nàng vội vã đứng lên mặc quần áo, nhưng lại phát hiện hình như đêm qua có người nằm bên cạnh mình, nơi đó vẫn còn vết của người nằm lên. Chẳng nhẽ kẻ kéo chăn của mình đêm qua là Hoàng đế?
Nàng giật giật khóe miệng, nhưng đồng thời lại phát giác kỳ thực Hoàng đế này tính tình cũng không hung bạo như lời đồn! Vừa nghĩ đến đó thì bên kia đã bưng bữa sáng lên, Hoàng đế chỉ ăn một miếng rồi hất tung hết đồ ăn trên bàn.
Đậu đỏ lập tức hủy bỏ suy nghĩ lúc nãy, chưa kịp chải đầu mà vội vội vàng vàng đứng bên cạnh Hoàng đế. Nghe thấy hắn nói: “Hôm qua là ai đưa điểm tâm tới? Sao hôm nay lại thay đổi?”
Đậu đỏ vừa nghe thì vừa mừng vừa sợ lại vừa bi thương, Hoàng đế quả là hỉ nộ vô thường. Vui chính là đồ ăn mình làm quả nhiên hắn thích ăn, mà bi thương ở chỗ mấy ngày nay nàng ròng rã mang đồ đến dâng cho hắn thế mà hắn chỉ biết ăn ngon, không biết là ai dâng tặng, đường nhiên bi thương còn có cả Bạch Vân Thư.
Một ma ma trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, người dâng điểm tâm mấy ngày này chính là Bạch Thường ứng.”
Không nghĩ tới đổi tới đổi lui trọng tâm câu chuyện lại thành ra thế này, lẽ nào cuối cùng Hoàng đế vẫn muốn tìm Bạch Vân Thư sao? Thế nhưng nàng ấy không biets làm, đến lúc đó làm không được biết tìm ai đây?

Đậu đỏ vội điều đình, nói: “Sớm như vậy chỉ sợ Bạch Thường ứng còn chưa ngủ dậy, không bằng nô tỳ làm để Hoàng thượng nếm thử!”
Hoàng đế nói: “Ngươi biết làm sao?”
Đậu đỏ nói: “Lúc Bạch Thường ứng làm nô tỳ cũng đứng bên cạnh mà!”
Hoàng đế nói: “Vậy làm đi, càng nhanh càng tốt!”
Đậu đỏ hiểu rồi, kỳ thực Hoàng đế này cực kỳ kén ăn. Nàng sửa soạn một chút rồi chạy vội tới phòng bếp trong viện, toàn bộ ba lớp chỉ có một phòng bếp này là thông dụng. May là nơi này tạm thời không có phi tử khác cho nên tương đối thuận tiện. Nàng gọi hai cung nữ tới hỗ trợ, rất nhanh đã làm xong một ít bánh quế* cùng một chút súp, các món khác thì đều từ Thượng thực gian đưa tới, làm xong liền dâng lên cho Hoàng đế quả nhiên an tĩnh ngồi ăn.
Hắn ăn xong phải “đi làm” rồi, Đậu đỏ lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: Đã từng nghe đến tính tình quái đản, không nghĩ tới sẽ có ngày gặp được. Nói hắn không kén ăn, ăn không quen liền hất đổ. Nói hắn kén ăn, ăn ngon thì ăn vừa nhanh vừa an tĩnh, ăn xong thì cho dù phải làm cái gì hay phải đi đâu đều tỏ ra cao hứng.
Không lâu sau khi Hoàng đế rời khỏi, Đậu đỏ liền nghênh đón Bạch Vân Thư, nàng nghẹn tức đi tới, rõ ràng là tới để giáo huấn đây mà.
Đậu đỏ đã nghĩ sớm muộn cũng có ngày này, hôm nay phải xem nàng ta có hành động cùng khí thế ra sao. Nếu còn biết điều thì sau này còn có thể giúp nàng ta, còn nếu không thì sau này ngay cả chết như thế nào nàng cũng không quan tâm.
Chỉ lát sau Bạch Vân Thư đi vào, nàng không còn khí phách của ngày hôm qua nữa, liền nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài.” Băng Hồng liếc Đậu đỏ một cái rồi cùng các cung nữ khác đi ra. Mà Đinh Nhi cùng Ninh Nhi của Đậu đỏ cũng đi ra, thoáng cái trong phòng an tĩnh trở lại.
Đậu đỏ thi lễ, nói: “Tiểu chủ…”
“Không dám, Tiền tiểu chủ, hoặc nên gọi ngươi là Lý tiểu chủ đi?” Bạch Vân Thư hừ một tiếng rồi ngồi xuống.

Đậu đỏ biết nàng ta hôm nay nhất định sẽ không khách khí, vì vậy bản thân cũng ngồi xuống vị trí đối diện.
Bạch Vân Thư lại càng tức giận, chỉ là một con nha đầu lại lớn mật như vậy, không thèm để ý xem người ngồi đối diện là ai, lẽ nào bò lên được giường của Hoàng đế liền rất giỏi sao? Không nên quên nhược điểm lớn nhất của nó còn ở trong tay mình. Thế nhưng trong lòng nàng cũng bi thương cực độ, trong cung không thể so với bên ngoài, nữ nhân ở đây, có thể lên giường Hoàng đế là tất cả, nơi đây chính là hậu cung của hắn. Mà nữ nhân trước mắt này lại đoạt đi tiên cơ của nàng, nếu tướng mạo của nàng đẹp thì trong lòng ắt sẽ khá hơn một chút, nhưng nàng ta ngoại trừ bộ ngực hùng vĩ thì còn có chỗ nào có thể thu hút nam nhân?
Đậu đỏ nói: “Đã nói như vậy, ta đây liên xưng ngươi một tiếng tỷ tỷ rồi. Chẳng hay tỷ tỷ có gì bất mãn với Đậu đỏ sao?”
Bạch Vân Thư thấy nàng nói như vậy liền đáp lại: “Ngươi đã làm cái gì thì tự ngươi rõ.”
Đậu đỏ rất oan ức, nàng thực sự chẳng liên quan đến cái việc đã làm kia cả. Thế nhưng biện minh thì người ta sẽ tin sao? Chỉ sợ việc kia đã được ghi chép vào hồ sơ mất rồi.
“Tỷ tỷ cũng biết thân phận ta là gì, từ trước đến nay không dám quá phận, chỉ là Hoàng đế lâm hạnh thì biết làm thế nào bây giờ? Ta cũng bị bắt buộc, cầu tỷ tỷ không nên ghi hận.” Đậu đỏ hơi cúi đầu, nhưng nàng biết Bạch Vân Thư nhất định không dễ dàng tha thứ.
Quả nhiên nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Đã biết thân phận của mình thì đừng có đi câu dẫn Hoàng đế, ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi có phu quân truyền ra ngoài sao?”
Đậu đỏ không hề sợ hãi, ngược lại phá lên cười, nàng cười đến mức Bạch Vân Thư nổi hết cả da gà, vỗ bàn nói: “Ngươi cười cái gì?”
Đậu đỏ dường như không ngừng được cười, nàng ôm bụng cười cả nửa ngày mới dần dừng lại, nói: “Ta trước đây quả thật xem trọng tỷ tỷ rồi.”
Bạch Vân Thư lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Đậu đỏ nói: “Ta vẫn cho rằng tỷ tỷ là một người thông minh, không nghĩ tới lại hồ đồ như vậy. Ta lấy thân phận bị hưu tiến cung tới cùng là chủ ý của ai? Sắp xếp mọi chuyện để Hoàng đế không điều tra ra được là ai? Những điều đó chỉ cần Hoàng đế muốn tra liền rất dễ, tỷ nói xem đến lúc đó cả nhà các người có thể trốn đi đâu khi phạm tội khi quân?”

Bạch Vân Thư chỉ là nhất thời hồ đồ mà phát ngôn như vậy thôi chứ thực tình đâu có nghĩ sẽ làm thế, hôm nay nghe nàng nói liền biết chuyện này thực sự không thể giũ ra được rồi. Thế nhưng nha đầu kia cư nhiên dùng loại thái độ này nói chuyện với nàng khiến nàng cực kỳ bất mãn.
“Thì tính sao, đến lúc cấp bách cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
“Vậy thì Đậu đỏ không hề lỗ nha, một hộ nông dân sơn dã cùng lắm chỉ có vài nhân khẩu, đổi mạng với một nhà mấy trăm nhân khẩu của tỷ thì ta có lời rồi.” Nàng cười hi hi, nói: “Hay nói cách khách, nếu như tỷ tỷ thực sự muốn gây bất lợi cho Đậu đỏ, ta đây cũng sẽ chó cùng giứt dậu.”
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Bạch Vân Thư đứng lên nói.
“Đây không phải việc tỷ tỷ vừa mới làm à?” Đậu đỏ không tỏ ra nửa phần yếu thế mà hiên ngang đón nhận.
Hai người trừng mắt một hồi lâu, cuối cùng chính Bạch Vân Thư vẫn không dám dùng mạng của cả nhà làm tiền đặt cược, nàng hừ lạnh nói: “Cho dù là ngươi bị bức, vì sao sáng nay Hoàng đế muốn ta làm điểm tâm nhưng ngươi lại tự mình làm cho ngài?”
Đậu đỏ ngẩn ra, xem ra nàng cũng tìm được cách dò hỏi tin tức của Hoàng đế rồi, chỉ là tìm ra thế nào nàng lại không biết. Hơn nữa vì sao không để các nàng tiếp xúc để tìm hiểu sở thích của Hoàng đế? Xem ra nàng vẫn cất giấu một vài ám chiêu.
“Tỷ tỷ, những bữa sáng kia thật là tỷ tự tay làm sao? Nếu ta thực để Hoàng đế qua đó, tỷ có thể làm được không? Nếu không làm được, ngài trách tội xuống, tỷ tỷ chịu đựng được sao?”
“Nói như thế thì ta còn phải cảm ta ngươi?”
“Tỷ tỷ, hậu cung chính là nơi động sói hang hổ, nếu hai người chúng ta cứ mãi đấu đá như vậy chỉ sợ chẳng ai được yên ổn. Chẳng thà giống như trước đây, ta giúp tỷ nghĩ cách khiến Hoàng đế vui lòng, mà tỷ tự nhiên cũng giúp đỡ ta, bằng không…” Đậu đỏ không nói nữa chỉ là khẽ thở dài, trong tiểu thuyết cung đấu đều nói như thế, phi tử liên hợp lại ngấm ngầm mưu tính Hoàng đế cùng với phi tử khác là chuyện bình thường, hơn nữa thông thường phải là hai người có thế lực lớn chống lưng mới làm được.
Bạch Vân Thư hừ lạnh, nói: “Ai biết đây có phải kế hoãn binh của ngươi không?”
Đậu đỏ nói: “Đậu đỏ dù gì cũng chỉ là một thôn cô sao có thể hiểu được cái gì gọi là kế hoãn binh! Chẳng qua là nghĩ trong hậu cung nguy hiểm trùng trùng, chỉ muốn một biện pháp bảo toàn tính mạng mà thôi.”
Bạch Vân Thư cùng cảm thấy nàng nói đúng, chỉ là không buông tay được, bản thân mình ngày trước là chủ tử nhưng hiện tại lại muốn cùng một nha đầu hợp tác bảo nàng làm sao có thể cởi bỏ khúc mắc.

Cuối cùng cũng không nói là đồng ý hay không, nàng ngồi một lúc rồi lập tức rời đi, mà Đậu đỏ lại nghênh đón vị khách thứ hai, Nguyệt Mai.
Nàng sau khi tới liền nhìn ngó xung quanh, nhưng do chỉ đứng ở phòng khách nên nhìn không ra cái gì. Chẳng qua thấy chậu vàng Bàn Long rất đặc biệt, liền hỏi: “Cái này là Hoàng đế mang tới sao? Chỗ ta không có!”
Đậu đỏ cười, nói: “Đúng vậy.” Bọn họ sao còn chưa mang đi, chẳng nhẽ đêm nay còn muốn tới?
Nguyệt Mai nói: “Vẫn là muội muội có cách, đến giờ Hoàng đế vẫn chưa thèm liếc mắt nhìn ta lần nào.”
Đậu đỏ thầm nghĩ, ngay cả mình cho đến bây giờ Hoàng đế cũng chẳng thèm liếc mắt. Thế nhưng vẫn cười, nói: “Đậu có, tỷ tỷ tạm thời là ngọc trong đá, sớm muộn gì cũng tỏa sáng.”
Nguyệt Mai cười, nói: “Ta chỉ biết muội khéo miệng, từ lúc muội còn ở chỗ Bạch Thường ứng ta đã cảm thấy muội tốt nhất rồi. Không biết gian phòng của muội đã sửa sang xong chưa?” Nói xong nhìn vào bên trong, đại khái là muốn xem đêm quả bọn họ ngủ ở gian phòng nào.
Đậu đỏ co giật trong lòng, chẳng lẽ là nghĩ đến mượn long khí? Trong Hoàng cung cũng có chuyện như vậy, nếu như một vị phi tử được Hoàng đế lâm hạnh, chỉ cần các phi tử khác đến được gian phòng vương long khí đó, không chừng Hoàng đế sẽ lựa chọn mình.
Trước đây bọn Thường ứng các nàng cũng đều tới gian phòng của Nhu phi, hiện tại lại tới đây thì mục đích đã quá rõ ràng. Nàng cũng không giống Nhu phi mời các nàng vào trong, hơn nữa trong đó làm quái gì có long khí chứ.
“Làm phiền tỷ tỷ quan tâm rồi, đều đã sửa sang xong rồi.” Đậu đỏ vẫn ngồi đó, cũng không tin nàng dám xông vào trong.
Mà Nguyệt Mai cũng không đi, vì vậy ngươi một câu ta một câu xoay quanh câu chuyện gian phòng, kết quả nói tới hoàng hôn luôn, mãi đến khi ma ma bên cạnh Hoàng đế tiến vào nói: “Hoàng thượng giá lâm, Tiền Thường ứng mau ra tiếp thánh giá.”
Đậu đỏ cau mày, thầm nghĩ: Sao hắn lại tới nữa, chẳng nhẽ không biết nàng đã bắt đầu “ca hát” ở đây sao, “ca hát” đến mức bị cô lập bốn phía? Hắn lại đến, chẳng khác nào đẩy nàng vào nơi thập diện mai phục, muốn bao nhiêu hung hiểm thì có bấy nhiêu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.