Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 45: Thường Ứng Bị Đánh


Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 45: Thường Ứng Bị Đánh


Đi vào không gian, nàng viết bài trên diễn đàn với nội dung: Đột nhiên được Hoàng đế chọn làm tiểu lão bà thì thế nào?
Có người trả lời: Đại khái Hoàng đế muốn phụ trách, dù sao cũng đã thấy bộ ngực.
Có người trả lời: Chắc là Hoàng đế dã sớm để mắt đến cô nương đó.
Có người trả lời: Không chừng là muốn lợi dụng thế lực từ các mối quan hệ, cẩn thận thì hơn.
Đậu đỏ đọc bài phản hồi cả nữa ngày vẫn không thể giải khai nghi hoặc trong lòng nàng, đến tột cùng vì sao tự nhiên bản thân lại trở thành tiểu lão bà của Hoàng đế?
Lúc nàng đang xoắn với vấn đề đó, thì Thái Hậu thấy Hoàng đế đến vấn an liền hỏi: “Hoàng nhi có thỏa mãn với an bài của mẫu hậu không?”
Ngự Thiên trầm tĩnh nói: “Đa tạ mẫu hậu an bài.”
Thái hậu cũng cảm thấy hành vi hôm qua của bản thân quá đường đột, sau đó nghe nói cung nữ kia mãi lâu sau mới đi ra. Xem ra Hoàng nhi rất hứng thú với cung nữ đó, vậy mà suýt nữa bị mình phá hủy đại sự. Thấy hắn nói thích cũng chỉ có thể tin tưởng, liền nói: “Nàng ta cũng được sắp xếp ở tại Phi Phượng cung, nếu con thích cứ qua đó đi, mặt khác cũng không cần nàng tới đây thỉnh an tạ ân.” Nói xong phất phất tay.
Ngự Thiên gật đầu đồng ý, hắn nói: “Vậy con thay mặt nàng đa tạ sự ưu ái của mẫu hậu.”
Thối lui đến ngoài cung, thì thấy Công Tôn Lạc Nhật đã đứng đấy chào đón, cúi đầu thi lễ rồi nói: “Chúc mừng Hoàng thượng lại được bổ sung thêm một vị ái phi, chỉ là không biết vị cung nữ nào lại có…”
“Đừng có nói nữa.” Ngược lại Ngự Thiên chẳng thèm quan tâm hắn có bao nhiêu phi tử.

Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Vậy tối nay ngài định tiếp tục ở tại Bàn Long cung?”
“Không được sao?”
Công Tôn Lạc Nhật lắc đầu, nói: “Đương nhiên không được, tin đồn Hoàng đế không gần nữ sắc đã lan truyền khắp toàn bộ Vương triều. Mà gần nhất Thái hậu cũng không tha cho ngài, sẽ vẫn tiếp tục ép sát, không bằng ngài liền mượn cơ hội này làm chút chuyện.”
Ngự Thiên cân nhắc, nếu như hắn ở tại Bàn Long cung không quá hai ngày thôi nhất định sẽ bị làm phiền, chẳng bằng cứ theo lời Công Tôn Lạc Nhật mà làm. Hắn hướng về phía đám người phía sau phân phó: “Chuẩn bị đi, di giá Phi Phượng cung.”
Động tác của các đãi đồng rất nhanh, chỉ chốc lát sau đội ngũ trùng điệp đã hướng tới Phi Phượng cung mà đi, trên đường Công Tôn Lạc Nhật nói: “Nội cung của Hoàng thượng ta không tiện qua lại, xin cáo lui trước.”
“Ngày mai ta có việc tìm ngươi thương lượng, mấy con cọp không răng kia cũng nên xử lý rồi.” Ngự Thiên nói.
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Có nữ nhi của một con cọp ở trong Phi Phượng cung đó, ngài cẩn thận đừng để nàng ta mang thai, bằng không con cọp lại mọc răng.”
Ngự Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ bị đám nữ nhân đó câu hồn sao?”
Công Tôn Lạc Nhật cười to, nói: “Biết chứ, hồn của ngài đã bị mỹ thực câu mất rồi, chỉ tiếc đầu bếp của thanh lâu kia về quê rồi, ngay cả tên cũng không biết, bằng không ta phải theo người đó học nghề, chí ít cũng được một tấm kim bài bảo vệ tính mạng.”
Ngự Thiên cười lạnh, nói: “Xử lý tốt chuyện triều chính mới là kim bài bảo vệ tính mạng của ngươi, còn không mau đi?”
Công Tôn Lạc Nhật dằn lòng nói: “Ta quá khổ mà!” Nói xong tiêu sái đi ra khỏi Hoàng cung.
Mà Ngự Thiên thì đi vào Phi Phượng cung, nơi này tràn ngập hương hoa khói phấn của đám nữ nhân. Từ nhỏ hắn đã ghét đám nữ nhân trong cung, người nào người nấy tâm địa thâm trầm, tình yêu cái gì, thân tình cái gì đều có trong phạm vi lợi dụng. Mẫu hậu cũng như vậy, chỉ nói một câu vì muốn tốt cho hắn mà lén lút thương tổn nhiều huynh đệ của hắn, nếu không vậy thì cũng không đến mức sau này ngôi vị Hoàng đế lại rơi vào tay hắn. Lúc đó bà thật cao hứng, nhưng hắn lại không thể vui nổi. Dù sao ‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’*, hắn không quan tâm đám người chết kia, chẳng qua không thích cuộc sống như vậy mà thôi.

*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Nằm trong bài thơ nổi tiếng của Tào Tùng (đời Đường) mang tên Kỷ Hợi Tuế, đây là lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng có người chết trận.
Lúc này Đậu đỏ đang đối diện với tam phương xét xử, đó chính là ba bị Thường ứng của Phi Phượng cung. Ba người ngồi, sáu ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, mặc dù trên mặt đều là tươi cười, nhưng tâm tư nào ai đoán được? Đậu đỏ không thể tỏ ra yếu kém, nàng hiện tại cũng ngồi ngay ngắn, cười đến chói lóa, nhưng trong lòng lại thập phân ưu thương.
“Các vị… tỷ tỷ, đạ tạ lễ vật của các tỷ, muội muội có thể được các tỷ chúc mừng thật vui mừng khôn xiết.” Nàng liên tục gật đầu, tỏ vẻ tâm đắc.
Nguyệt Mai cười, nói: “Ai chà, muội muội hẳn nên vui mừng, vốn chỉ là Bạch muội muội…, ấy… là ta lắm lời rồi.” Nói xong che miệng lại, khẽ cười.
Mà Bạch Vân Thư đột nhiên đứng lên, nói: “Ta đột nhiên nhớ ra còn có việc, đi trước.”
Đậu đỏ thấy được sát khí trong mắt nàng ta, trong lòng cũng hết sức rõ ràng suy nghĩ của nàng ta. Chỉ là một thôn cô bị nàng trăm phương nghìn kế mang vào cung, không nghĩ tới nhanh như vậy trở thành nữ nhân địa vị ngang nhau với bản thân. Phải biết rằng cung nữ cùng tiểu lão bà của Hoàng đế tuy là cùng một phương pháp tuyển chọn, thế nhưng cấp bậc đã khác biệt một trời một vực rồi.
Mà Thường Xảo Nhi bên cạnh cười, nói: “Tỷ tỷ phải đi sao, vậy cùng đi thôi, ta đúng lúc cũng phải đi về.”
Đậu đỏ cảm thấy trong ba người, một người rất hận mình, một người chỉ to mồm, mà Thường Xao Nhi kia lại là kẻ thâm tàng bất lộ.
Nàng đang không biết nên đối phó thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng của đám đãi đồng: “Hoàng thượng giá lâm.”
Không phải chứ, ba nước tề tụ đã đủ loạn rồi, hắn còn tới đây góp vui làm cái gì? Đậu đỏ giật giật khóe miệng, thế nhưng trong lòng bởi vì sợ hãi mà không muốn thấy hắn. Chỉ là Hoàng đế không phải nói không gặp là không gặp, nàng phải đón tiếp, còn phải cười tươi đón tiếp. Ba Thường ứng kia tự động đi theo, thành ra một người thành bốn người quỳ gối trước cửa. Hoàng đế lại rất trấn định, hắn nói thẳng: “Đều đứng lên đi!” Sau đó tiến vào bên trong ngồi xuống, nhìn bốn nữ nhân trước mặt mà có chút phiền, loại tình huống này trước đây không phải chỉ thấy một, hai lần, không biết hôm nay các nàng lại nháo cái gì.
“Không có việc gì, đều đi ra ngoài đi!” Hoàng đế vung tay lên, biểu thị không chào đón mọi người.

Bạch Vân Thư vừa đau lòng vừa uất hận, liếc mắt nhìn Đậu đỏ, thầm nghĩ: Sớm muộn gì cũng cho tiện nhân kia đẹp mặt! Mà Nguyệt Mai lại càng thêm đố kị, nàng cũng hi vọng được cùng Hoàng đế, dù sao trong nhà đều mong muốn dựa vào vinh quang địa vị của nàng. Hoàng đế không phải Hoàng đế trước đây, chuyện tuyển tú cực kỳ hiếm có, cũng không phải ba năm tuyển số lượng nhỏ, năm năm tuyển số lượng lớn.
Về phần Thường Xảo Nhi, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt nàng, chỉ là trong ánh mắt nhìn Hoàng đế lộ ra chút thương cảm. Đậu đỏ chẳng hiểu vì sao nàng ta lại thưởng cảm, chỉ là thấy các nàng không dám lên tiếng mà chậm rãi lui ra ngoài. Còn nàng dường như cũng không có chuyện gì với Hoàng đế này cho nên cũng lui ra ngoài.
Sắp lui ra đến bên ngoài chợt nghe ma ma bên cạnh Hoàng đế nói: “Tiền Thường ứng có thể dừng lại cước bộ một chút không?”
Khuôn mặt Đậu đỏ méo xệch, nói: “Sao ạ?” Nàng im lặng quay lại, đang ngờ vực bản thân đang vướng phải chuyện gì, chợt nghe ma ma kia chỉ vào một đống đồ vật cho nàng nhìn rồi cười, nói: “Hoàng thượng không thích bị người ngoài quấy rối, cho nên đồ dùng tùy thân đều ở đây, chốc nữa Thường ứng cứ ở bên cạnh hầu hạ.”
“A.. Đa tạ ma ma.” Nàng nghe lời của nàng ta giống như đang nghe di ngôn của bản thân, nội tâm bất ổn lại vừa kinh vừa sợ. Nhất là thấy những ma ma đó đều tới tấp lui ra ngoài, đến khi trong phòng chỉ còn lại có nàng và Hoàng đế liền cảm thấy hai chân run như cầy sấy.
Nếu như nam nhân này đột nhiên xông qua, mình phải làm gì? Đang nghĩ ngợi, liền thấy Hoàng đế đứng lên. Nàng vội nắm chặt vạt áo lùi về phía sau. Thế nhưng Hoàng đế không tiến về phía nàng mà ngồi xuống trước án thư xem tấu chương. Tựa hồ có chuyện gì khiến hắn khó xử, lông mày nhíu chặt, thậm chí đột nhiên ném mạnh tấu chương xuống nền nhà, thế nhưng suy nghĩ một chút lại cầm lên xem, cứ như vậy vài lần khiến Đậu đỏ cảm thấy làm một Hoàng đế cũng thật không dễ dàng.
Chốc lát đã qua một canh giờ, chốc lát sau bên ngoài có người nói: “Hoàng thượng, có thể truyền lệnh chưa ạ?”
Hắn đặt tấu chương xuống, nói: “Truyền đi!” Nói xong đứng lên, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống chờ đợi.
Đậu đỏ còn đang đờ ra thì thấy cửa bị mở, một cung nữ bưng tới một chậu nước để Hoàng đế rửa mặt rửa tay, người khác thì dâng nước để súc miệng. Nàng còn mải nhìn, chỉ thấy Đinh Nhi cũng đi vào, cũng cầm theo dụng cụ súc miệng, nàng thấy tiểu chủ nhà mình còn đang ngây ngốc đứng đó, liền nói: “Mời tiểu chủ ngồi xuống.”
Lúc này Đậu đỏ mới tỉnh táo lại, đi hai bước ngồi xuống vị trí cách xa Hoàng đế một chút. Chốc lát sau cơm nước được dọn lên, thế nhưng nàng để ý tới đám cung nữ bưng thức ăn lên người nào người nấy sắc mặt tái nhợt, tay chân run rẩy. Đây là vì sao? Lẽ nào trong đồ ăn bị hạ độc? Thế nhưng bên ngoài hẳn sớm có quan thử qua, không có vấn đề gì mới phải chứ.
Đang nghĩ ngợi cũng không thấy Hoàng đế cũng không có kêu rót rượu, hắn cầm đũa lên gắp một miếng rau, hơi nhíu mày, lại gắp lên một miếng thịt, mày càng nhăn hơn.
Lẽ nào món này của đầu bếp làm rất khó ăn? Nhìn cả một bàn đầy thức ăn Đậu đỏ rất muốn ăn, thế nhưng vừa mới cầm đũa lên chợt nghe Hoàng đế nói: “Dọn hết đi!”
Này… ta còn chưa ăn đâu! Thế nhưng lời này Đậu đỏ chỉ có thể nuốt vào trong, nàng thấy lạ là khẩu phần của Hoàng đế rất lớn, sao hôm nay mới ăn hai phần cơm liền no rồi?

Dọn dẹp xong Hoàng đế lại bắt đầu xem tấu chương, nàng lại tiếp tục đứng đờ ra một chỗ.
Đứng lâu rất mệt nên nàng ngồi xuống, thấy Hoàng đế không nói gì nàng liền nằm xuống, kết quả không thấy bị lườm hoặc bị nói. Trong nháy mắt nàng hiểu rõ, bản thân bị coi thường rồi, triệt để luôn.
Đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Hoàng đế nói: “Tối chưa?”
Đậu đỏ lại càng hoảng sợ, nói: “Bẩm Hoàng thượng, tối rồi ạ!”
Hoàng đế ngẩng đầu cũng hiểu được trời đã tối, hắn nhìn về phía giường, làm hại Đậu đỏ co tròn thành một đoàn. Đang nghĩ làm sao chạy trốn chợt nghe Hoàng đế nói: “Tự ngươi lên giường đi!”
Đậu đỏ đang đổ mồ hôi ròng ròng, thế nhưng nghe thấy để cho bản thân tự mình lên giường thì ngẩn ra, cẩn cẩn dực dực nói: “Xin hỏi, làm gì ạ?”
Hoàng đế nói ngắn gọn: “Kêu.”
Đậu đỏ vẫn mù mờ không hiểu, lại hỏi: “Kêu gì ạ?”
Hoàng đề tiếp tục ngắn gọn: “Giường.”
Đậu đỏ phân tích hai chữ của hắn liền cảm thấy phiền muộn, ý hắn nàng đã hiểu rồi. Cho dù không định cùng nàng xảy ra chuyện gì, thế nhưng bên ngoài có người nghe nên không thể cứ an tĩnh như vậy, cho nên mới làm ra việc này.
Chỉ là để một nữ hài tử ngồi ở trên giường kêu, phải kêu như thế nào đây? Nàng thấy bộ dáng rất thong dong của Hoàng đế liền rất tức giận, nàng đột nhiên đứng lên bước về phía giường, kêu lớn: “Giường! Không phải ngươi bảo kêu ‘giường’ sao, đây cũng gọi là ‘giường’!
Rõ ràng khuôn mặt Hoàng đế có chút co giật, thầm nghĩ: “Quả nhiên vẫn là Nhu phi đã phối hợp với mình một thời gian mới làm được, nàng ta thông minh hơn nha đầu này nhiều.” Thế nhưng lúc đầu nàng ta cũng kêu không được, phải dạy dỗ một hồi mới có thể.
Hắn đột nhiên cầm lên một viên đường trong món điểm tâm, kẹp vào giữa hai ngón tay nhẹ nhàng dùng lực bắn ra. Đậu đỏ đang quay mông về phía Hoàng đế, đột nhiên bị vật gì đánh tới thật mạnh, vừa kinh hãi vừa đau liền kêu to ‘aaa’ một tiếng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.